6. Tìm Kiếm

*Phía Off Jumpol

Sau khi nghe bác quản gia thông báo rằng Gun trốn thoát, tôi như bị chọc điên lên, lập tức đặt vé máy bay trở về Thái Lan ngay.

Do có chuyến công tác bên Singapore nên chiều ngày hôm đó tôi rời căn biệt thự đi đến sân bay để kịp chuẩn bị cho chuyến bay tối sang Sing...

Quay về ngôi nhà ở ven biển tôi liền kêu người tìm kiếm Gun thêm lần nữa. Còn tôi cùng quản lý Krist lên phòng làm việc coi lại camera thử xem Gun đi đâu, nhưng cũng không ghi lại được gì, chỉ thấy bốn giờ chiều ngày hôm qua có đi ra ngoài theo hướng biển cùng Bibi. Quan sát một hồi không thấy vào nhà...

Lẽ nào?

Tôi nhớ ở đó có một khu rừng nhỏ dẫn lối ra khỏi đây. Chẳng lẽ em ấy đã tìm được và trốn đi bằng con đường đó..

Tôi không kìm chế được cảm xúc, tức giận đập tay thật mạnh xuống bàn gỗ khiến nó vang lên khắp phòng..

"Ha! Xem ra tôi quá xem thường em rồi Gun à! Tôi không nghĩ lá gan của em lại lớn đến mức này dám trốn khỏi tôi, lại còn đem Bibi của tôi theo... Được! Nếu em muốn như vậy thì tôi chiều... Một ngày trốn thoát khỏi tôi em phải nấp cho thật kỹ vào đừng để tôi tìm ra, nếu em mà vô ý để tôi phát hiện thì em chết chắc Gun Atthaphan!" - tôi thản nhiên ngã lưng về sau ra ghế, tay đan vào nhau, vắt chéo chân, ánh mắt hình viên đạn nhìn màn hình camera.

.

.

Hơn một năm trôi qua, Gun vẫn bặt vô âm tín, thuê người lùng sục khắp nơi, không biết em ấy đang chết ở xó nào.

Không ngờ em lại trốn tôi đi lâu tới vậy...

Không sao! Tôi đợi được! Tôi không từ bỏ em dễ dàng đâu, đừng vui mừng sớm..

Một ngày không tìm được em thì tôi sẽ không dừng lại. Em đây là muốn thách thức sự kiên nhẫn của Off Jumpol tôi đây mà!

Rồi tôi sẽ cho em thấy...

.

.

"Cậu chủ, vẫn chưa tìm thấy tung tích của thiếu gia ạ!" - quản lý Krist từ bên ngoài gõ cửa bước vào phòng làm việc của tôi.

"Được! Tôi biết rồi... Cậu hãy kêu thêm người tìm kiếm em ấy càng nhanh càng tốt, dù có lật tung cả đất Thái này lên nhất định phải tìm ra cho bằng được!" - tôi chăm chú nhìn màn hình máy tính vừa làm việc vừa nói.

"Vâng! Thưa cậu chủ" - nói xong cậu ta đi ra ngoài, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh gõ phím từ tôi.

.

.

Cứ thế một năm nữa tiếp tục trôi qua, chút tung tích về Gun Atthaphan vẫn không có...

Hai năm rồi Gun, em trốn tôi đi tận hai năm. Em đang ở cái xó xỉnh nào vậy hả? Nếu em để tôi tìm ra chắc chắn tôi sẽ một tay bóp chết em vì đã khiến tôi chờ đợi lâu tới như vậy. Chưa một ai dám thách thức, ghẹo gan tôi ngoài em..

Xem ra em quá xem thường Off Jumpol này rồi.

Cứ chờ đó đi, tôi chắc chắn sẽ tìm được và tự tay trừng phạt em thật nặng để nhớ rõ trốn khỏi tay Off Jumpol sẽ không có gì tốt đẹp cả, và để coi gan em lớn như nào dám thoát khỏi tôi thêm một lần nữa...

.

.

___________________________________________

*Phía Gun

Đã hai năm, từ khi tôi trốn khỏi cái địa ngục tối tăm, lạnh lẽo kia. Cuộc sống của tôi khi ở cùng New vô cùng tốt đẹp, vui vẻ, ngày ngày đều tràn ngập tiếng cười. Ngoài ra còn có hai em cún là Pom và Bibi, cái gia đình bốn người này ai nấy cũng nghịch hết riết hàng xóm mắng vốn đến chai tai vì quá ồn ào...

New tìm được việc làm từ hai năm trước, là kiến trúc sư cho một công ty không hề nhỏ nên thu nhập mỗi tháng của cậu ấy rất nhiều. Còn tôi, do năm 4 Đại Học biến cố xảy ra nên không đi học nữa, chưa có bằng tốt nghiệp nên đi xin việc khó...

Tôi đành tìm công việc trái ngành để làm, đó là đầu bếp cho quán ăn nhỏ nằm gần nhà. Mặc dù lương một tháng của tôi không cao lắm nhưng tạm ổn còn hơn ăn nhờ ở đậu nhà người ta mà không có chút phụ giúp gì (phụ giúp tiền nhà, tiền nước, tiền ăn...)

Hằng ngày tôi và New tới tận chiều tối mới về, Pom - Bibi ở nhà không ai chăm nên khi đi làm tôi thường dắt hai em ấy đến quán để tiện trông và cho ăn hơn.

Nhưng phải công nhận hai em ấy có sức hút ghê gớm, khách ai vào quán cũng đều nựng hai cục bông nhỏ này hết...

Ganh tị nhỉ?

Tôi làm việc không ngừng nghỉ còn hai ẻm vô tư thoải mái, nghỉ ngơi...

Anh chủ rất thương hai đứa, thường xuyên cho ăn thức ăn ngon, đem đi tắm rửa giúp, đưa chúng đi chơi, chăm như con. Suốt ngày chỉ nhớ tới Pom - Bibi thôi, mặc kệ quán để tôi và các nhân viên khác tự xử, phục vụ khách...

Rồi không biết anh ta là chủ quán hay bảo mẫu chăm thú cưng nữa?

Năm đó tôi dắt Pom - Bibi dạo trên phố vô tình đi ngang qua quán có tên "Quán ăn nấm nhỏ", bên ngoài được xây dựng theo hình một chiếc nấm trông rất dễ thương.

Lúc này hình như quán chỉ mới mở đây thôi không lâu nên tôi đi vào thử thì thấy một người đàn ông cao khoảng 1m77 đang ngồi ủ rũ ở quầy, tôi lên tiếng.

"Anh ơi, ở đây có gì ăn vậy ạ?"

"Ôi! Cuối cùng có khách rồi này!... Ở đây có nhiều món như Tomyum, Pad Thái, Somtum, Mì thập cẩm,... Món nào tôi cũng có thể làm vì tôi là đầu bếp ở đây... Có Menu nè cậu cứ tham khảo trước rồi gọi" - anh ta giật mình sau tiếng gọi, vui mừng lên như lâu rồi mới gặp được khách.

"Vậy cho tôi một đĩa sườn xào chua ngọt với cơm đi ạ!" - tôi bắt đầu nhìn menu gọi món.

"Được! Cậu lại bàn đợi một chút! Tôi làm nhanh rồi đem ra ngay." - anh ta đề nghị.

Tôi đi đến cái bàn nằm trong góc ngồi xuống, Pom - Bibi leo lên chiếc ghế đối diện tôi nằm im, tôi quay sang chiếc cửa kính trong suốt trước mặt nhìn ra ngoài, thấy những bóng dáng con người tấp nập qua lại buổi sáng sớm.

Bên trong quán còn có tiếng nhạc du dương nghe rất êm tai...

10 phút sau, chủ quán cũng ra, tay bưng mâm đồ ăn bước đến chỗ tôi ngồi đặt xuống.

Món ăn anh ta làm trông bắt mắt và có vẻ ngon, tôi nhẹ nhàng cầm đũa gắp một miếng ăn thử liền mở to hai mắt sáng rực nhìn chủ quán.

"Au, rất ngon! Thật sự rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi ăn được món ngon như vậy."

"Thật sao! Vậy cậu hãy ăn nhiều vào."

"Ừm... Mà sao anh không đi làm tiếp đi ở đây nhìn tôi làm gì?... Tôi ngại không ăn được!..." - đột nhiên anh ta lấy ghế ngồi xuống bên cạnh nhìn chằm chằm vào tôi.

"Quán từ lúc mở tới giờ rất ít khách nên không bận gì mấy. Một ngày được năm khách là nhiều lắm rồi... Cứ ế ẩm như vậy không biết khi nào mới giàu nỗi... Haizzz" - anh ta thở dài, nhìn ra hướng cửa.

"Quán mới mở sao anh không thử quảng cáo bằng cách phát tờ rơi hoặc đăng lên mạng xã hội với các món ăn ngon nhất của quán đi... Anh có thể tạo page quảng bá món ăn cũng như là hình ảnh quán trên Instagram, Facebook hoặc Twitter đều được. Thời hiện đại xã hội tiến bộ rồi, anh nên thử cách đó chắc chắn sẽ ổn... Món ăn anh làm ngon như vậy ít khách cũng tiếc, với bên ngoài có hình chiếc nấm trông rất đáng yêu, tên quán nghe hay, tôi thích lắm!"

"Ờ ha! Sao tôi không nghĩ ra ta... Cậu bé nhỏ à! Cậu giỏi quá... Để lát nữa tôi thử tạo page coi sao... Mà nè! Cậu có việc làm hay chưa? Có hứng thú muốn đến đây làm phục vụ quán tôi không?" - anh ta xoa đầu khen tôi.

"Cũng hay tôi đang bị thất nghiệp, có thể đến đây làm với anh... Mà tiền lương mỗi tháng thì như nào đây trong khi quán ế ẩm vậy hả ông chủ? Haha..." - tôi không suy nghĩ nhiều liền đồng ý ngay, lên giọng trêu chọc.

"Cậu đừng xem thường tôi nha! Làm ở đây tôi sẽ không bỏ đói cậu, tiền lương mỗi tháng đều có đủ không thiếu một xu..."

"Mạnh miệng nhỉ? Tôi sẽ chờ xem nha... haha" - tôi tiếp tục ghẹo gan anh ta.

.....

"Mà cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu?" - tôi đang chăm chú ăn thì anh ta hỏi thăm lý lịch.

"Tôi tên Atthaphan Phunsawat anh có thể gọi tôi là Gun, năm nay 26 tuổi, nhà gần đây thôi!" - tôi vừa ăn vừa trả lời không sót một câu nào.

"Nhìn cậu không khác gì 18 mà đã 26 tuổi rồi à?Lúc mới vào tôi nghĩ cậu chỉ mới là sinh viên Đại học thôi đấy!... Nhìn mặt cậu rất trẻ, có chút đáng yêu nữa này, không ngờ vài năm nữa thôi sẽ trở thành một ông chú rồi! haha"

Haha tôi cười trừ với anh ta đó...

"Mà quên giới thiệu tôi tên Weerayut Chansook người ta thường gọi tôi là Arm. Năm nay 31 tuổi, tôi mới trở về từ Anh và quyết định mở quán ăn theo sở thích bấy lâu nay của mình." - anh ta bắt đầu giới thiệu bản thân.

Arm 31 tuổi không phải cùng tuổi với tên Off kia sao?

Khi nghe tới đây tôi hơi giật mình. Dù bằng tuổi nhưng người ta vẫn tốt hơn hắn nhiều...

"31 tuổi á? Anh nói tôi mới không tin đó. Là một ông chú bước qua tuổi 30 rồi mà anh vẫn trẻ thế à?... Thật không đây?"

"Thật đấy cậu nhóc nhỏ! Do tôi thường xuyên đi chăm sóc da nên mới được vậy!..." - vừa nói anh ta đưa tay xoa đầu tôi khiến nó rối bù cả lên..

"Trông anh xinh đẹp như vậy thì từ nay tôi sẽ gọi anh là "Arm Mỹ Nhân" nha!"

"Arm Mỹ Nhân?... Cậu có đang xem thường giới tính của tôi không?" - anh ta nhấn mạnh từ ''Arm Mỹ Nhân'', nheo mày nhìn tôi.

"Không... Tôi không có xem thường giới tính của anh mà tại anh quá xinh đẹp, vừa có nét đẹp của con trai vừa có nét đẹp của con gái, kiểu nét đẹp phi giới tính á! Nên tôi gọi anh là Arm Mỹ Nhân" - tôi vội giải thích.

"Vậy thì được! Cậu nhóc nhỏ mau ăn đi... Mà hai chú cún này là của cậu sao nhìn đáng yêu quá!... Tên hai đứa là gì?..." - anh ta chuyển hướng mắt sang Pom - Bibi đang nằm đối diện tôi.

"Đúng vậy, bé màu nâu tên Pom, bé màu trắng tên Bibi" - tôi giơ tay chỉ vào từng bé giới thiệu.

"Sau này đi làm cậu dẫn theo hai em ấy đến có được không?" - anh ta đi qua nựng Pom - Bibi.

"Được! Tại tôi có sống chung với một người bạn thường ngày cậu ấy đi làm suốt, nếu tôi làm ở đây mà bỏ hai em ấy ở nhà nguyên ngày thì không có ai cho ăn, chăm sóc nên tôi sẽ dẫn theo chúng như ý của anh."

"Nhớ đó nha!" - anh ta vẫn không ngừng vuốt ve Pom - Bibi. Tôi cứ tiếp tục với việc ăn của mình.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip