9

Ohm trước nay làm việc vẫn luôn tập trung cao độ, một khi bắt tay vào làm việc sẽ chẳng để ý đến xung quanh, điện thoại cũng luôn để chế độ im lặng tránh bị làm phiền. Cái lúc anh dứt ra được khỏi công việc là lúc chiếc lưng mỏi nhừ, chiếc vai ê ẩm hay đôi mắt khô khốc chẳng còn chịu nổi thêm nữa thì anh mới buông bỏ nó ra một chút. Ohm mệt mỏi đưa tay xoa nắn khớp cổ đơ cứng, mắt di dời tới chiếc điện thoại bị vứt một góc bàn. Đám nhân viên bên dưới đang làm việc bỗng giật mình khi tiếng cửa bị mở một cách mạnh bạo từ bên trên, họ còn chưa kịp định hình được chuyện gì thì mọi thứ đã lại trở về như chưa từng có gì xảy.

"Ủa gì vậy? Cái gì va lướt qua đúng không?" Sun ngơ ngác nhìn mọi người nhưng nhận về cũng chỉ là sự ngơ ngác giống mình hoặc hơn. "Ủa mà sếp đâu mất rồi?"

"C...chú lên ăn cơm hả?" Nanon miệng ngậm cả một miếng cơm lớn ngơ ngác nhìn người thình lình xuất hiện trước cửa làm cậu suýt sặc

"Tôi không để ý điện thoại." Ohm lấy lại phong thái đĩnh đạc nhẹ nhàng cởi giày đi vào trong.

"Tôi lấy bát cho chú."

"C ngồi đi tôi t lấy được." Ohm tự lấy bát đũa cho mình rồi quay lại bàn ăn múc lấy một bát cơm nóng hổi liếc lên thấy đồng hồ đã là 2h chiều. "Sao gi em mi ăn?"

"Tôi đi chú." Phận ăn nhờ ở đậu nên cậu biết điều chờ chủ nhà cùng ăn nhưng có nhắn tin mà không thấy trả lời, cậu ngồi chơi ở dưới cùng mọi người suất giờ ăn trưa cũng không thấy Ohm có động tĩnh gì là nghỉ, ngó qua phòng làm việc của Ohm thấy anh đang mải miết với công việc nên cũng không dám làm phiền. "Nhưng tôi hơi đói nên có ăn trước chút chút."

Nanon cười hề hề nheo mắt đưa tay tả cái gọi là "chút chút". Cũng tại tâm hồn ăn uống của cậu không cho cậu ngược đãi bản thân như vậy nhưng cậu thề rằng là cậu chỉ vừa mới cho được miếng cơm đầu tiên vào mồm thôi thì Ohm đã lên rồi làm cậu có chút chột dạ như chuột ăn vụng. Biết sao được cậu coi như vẫn đang ở cái tuổi ăn tuổi lớn đi nên nhanh đói lắm. May là cậu đã ăn nốt cái bánh buổi sáng Ohm mua rồi còn ăn thêm gói banh quy mà Sun cho không thì chắc xỉu vì đói từ lâu.

"Xin lỗi, lúc làm việc tôi không hay để ý điện thoại. T sau em c ăn trước đi đng ch tôi."

"Không sao đâu ạ tôi ch chú ăn cùng luôn. Nếu đói cùng lắm thì tôi đi tìm tạp hoá của anh Sun lấy chút đồ ăn vặt."

Ban nãy Sun có giới thiệu cho cậu về chiếc tạp hoá nho nhỏ của mình trong phòng ăn nhân viên. Nói là tạp hoá cho sang vậy thôi chứ thực ra nó chỉ là chiếc ngăn tủ nhỏ nhưng lại chứa đủ thứ đồ ăn vặt nào là mì tôm rồi bánh kẹo các thứ, có cả mấy đồ cậu chưa gặp bao giờ nữa. Sun là kiểu cực hoà đồng, cực hiểu khách, anh bảo nếu cậu thích cái gì thì lấy mà ăn, trong căn nhà này chỉ có độc quyền anh có mấy đồ đấy thôi chứ Ohm sẽ không bao giờ tích trữ mấy thứ này đâu. Và nó đúng thật, người sống healthy như Ohm thì lấy đâu ra mấy đồ này, cậu cá chắc hôm qua anh lấy mì ở đây lên nấu cho cậu, bảo sao lại thấy anh đi kiếm nhanh thế hoá ra là ăn trộm của nhân viên. Tưởng ông chủ giàu sang phú quý thế nào chứ.

"Tí na em muốn đi mua ít đồ không? Cần mua thêm đồ về nấu ăn."

Ohm gắp miếng thịt mà cậu có gắng xiên xỏ mãi mà không được vào bát cậu ôn tồn nói tiếp.

ược ạ." Nanon gắp miếng thịt cho vào miệng, cảm nhận sự tan chảy của nó mặt cũng vì vậy mà biểu cảm vô cùng hạnh phúc.

"Vậy ch tôi tan làm rồi mình đi."

Sau khi xong bữa Ohm trở lại làm việc còn Nanon quay ra cày tiếp mấy bộ phim đã liệt kê ra cả một danh sách chuẩn bị cho kì nghỉ hè dài dằng dặc này. Đồng hồ điểm đúng 5h chiều Ohm lần nữa đã xuất hiện trước mặt cậu với bộ dạng sẵn sàng tiến bước ra đi. Nanon ngơ mất một lúc nhìn anh cho đến khi anh nhắc mới đứng lên lấy áo khoác cùng anh ra ngoài. Lúc hai người đi ra nhân viên trong công ty nhỏ vẫn còn chưa được tan làm ánh mắt tủi hờn nhìn hai kẻ dửng dưng lướt qua họ đi du chơi bên ngoài. Biết sao được họ cũng chỉ là nhân viên nhỏ đâu có như sếp họ hết giờ liền tan ca, may là còn tan đúng giờ đấy.

"Em là lại đang nghĩ đến gì?"

Ohm vừa lái xe vừa đưa mắt qua nhìn người bên cạnh nãy giờ vẫn luôn đăm chiêu suy nghĩ thi thoảng lại bĩu môi cau mày bất mãn.

"Tôi t nhiên suy nghĩ ti tương lai ngồi chết dí trong văn phòng đến đau nhc xương khp, vẹo cột sống."

Cậu là nhìn một màn tủi hờn của đám nhân viên nhỏ của Ohm mà suy nghĩ lại con đường mình chuẩn bị đi. Nhân viên văn phòng nghe ổn định đấy nhưng mà nghĩ tới cái cảnh cả ngày ngồi bàn máy tính rồi còn tăng ca đã thấy ê ẩm người.

"Ồ có vẻ mấy li than vãn của đám nhóc đó dọa em rồi." Ohm nhìn bộ dạng bất mãn của cậu mà khẽ mỉm cười.

"Họ không có nói." Nanon sẽ không khai là suốt 1 tiếng nghỉ trưa họ đã nói quá trời nào là kinh nghiệm rồi những than vãn nho nhỏ về cuộc sống văn phòng và càng không khai là họ có nói xấu cả sếp mình đâu. "Nhìn họ tăng ca t nhiên thấy s thôi. Đi làm bắt buộc phải tăng ca sao ạ?"

"Nếu em làm cho tôi thì sẽ không cần tăng ca đâu."

"Không phải nhân viên của chú đều đang tăng ca kia sao." Nanon liếc qua nhìn con người nói dối trắng trợn với gương mặt không cảm xúc kia. Còn không phải cậu vì nhìn những con người cực khổ kia mà sợ hãi công việc sau này sao.

"Tôi bảo là em không cần tăng ca ch đâu có nói họ"

Cái cách nói chuyện của Ohm chính là kiểu đều đều chẳng nhấn nhá cũng chẳng mang chút hơi vị cảm xúc nào, lời thốt ra như một sự thật hiển nhiên vốn có cũng nghe dửng dưng, thờ ơ đến đau lòng. Nanon còn chưa bước vào con đường đại học cũng chưa cả nếm mùi sự nghiệp cực nhọc của người lớn nhưng thông qua người này cậu hiểu được thế nào là sự tàn ác của tư bản. Muốn thiên vị liền có thiên vị, chức vụ cao vời, tiền bạc ấm no liền muốn lạm dụng là lạm dụng. Cậu thầm thương cho những con người kia, một mực hết lòng vì công việc, một lòng vẫn luôn nghĩ chủ mình tốt đẹp dù trước họ có nói xấu về chủ mình với cậu nhưng 10 câu thì trong đấy cũng phải hơn nửa là tấm tắc khen ngợi.

"Cũng không thể trách tôi, là do họ t nguyện. Em sau này đi làm cũng đng vì tham công tiếc việc mà lại như họ." Ohm đánh xe vào trong bãi dừng xe xong liền quay sang nghiêm túc xoa đầu khuyên bảo Nanon. "Em cũng không cần lo mấy việc đấy vội học xong rồi tính sau."

Cậu gật gù nghe Ohm nói cũng có lí. Cậu dẫu sao cũng còn chưa cả bước vào cổng trường đại học tự mình doạ mình như vậy cũng có hơi quá sớm. Mà giờ cậu có sợ thì cũng đâu thể quay đầu, bút sa gà chết viết nguyện vọng thì cũng viết rồi, đỗ thì cũng đỗ rồi thôi thì phó mặc cho số phận thôi, cậu chỉ mong sao sau mình gặp phải một người sếp tốt tính một chút, nhẹ nhàng một chút, dễ tính nhiều chút là được.

Trẻ nhỏ ý mà dễ nghĩ suy rồi lại cũng dễ quên khi tìm được thú vui mới. Cậu không đồng tình với việc người lớn hơn 10 tuổi kia luôn coi cậu là trẻ con nhưng đôi lúc lại cũng phải công nhận cậu so với hai chữ "trẻ con" kia cũng không cách xa nhau mấy. Giả dụ như hiện tại khi đứng trước quầy đồ ăn vặt siêu to và đủ các loại màu sắc rực rỡ cám dỗ những chuyện tương lai này kia vừa suy nghĩ đắn đo trên xe liền bị vứt qua sau đầu không thương tiếc.

"Lấy một ít đi."

Nanon mắt sáng rỡ nhìn Ohm như nhìn một đáng tối cao. Cậu nãy giờ đều muốn nhặt một ít chỉ một ít thôi nhưng mà tiền đang tiêu không phải của mình cũng không phải nhà mình, tự ý mua về có chút không đúng. Nghe được câu nói kia cậu liền như vớ được vàng nhưng cuối cùng lại biết điều mà chỉ lấy duy nhất một gói snack thả vào xe rồi dặn lòng không được nhìn thêm nữa. Mắt không thấy tim không đau.

"Vậy thôi?" Ohm nhíu mày nghi hoặc nhìn đứa trẻ trước mặt giây trước còn mừng rỡ giây sau đã tiu nghỉu ngậm ngùi nhìn gói snack trong xe hàng.

"Vậy là đủ ạ."

"Chắc ch? Tôi cho em suy nghĩ lại đó."

Nhìn người trước mặt bặm môi không nói, đầu nhỏ còn chẳng ngẩng lên lắc lư do dự anh không nhịn được mà khẽ mỉm cười.

ng ngại, mấy đồ này của em không làm tôi nghèo được đâu."

"Tôi cũng không có lo chú nghèo."

Nanon chu môi nho nhỏ mà lẩm bẩm. Cậu tất nhiên biết người kia không dễ nghèo, có mua cả cái siêu thị này thì người kia vẫn giàu nhưng mà trẻ con thì cũng có lòng tự trọng chứ, ai lại đi tiêu tiền người khác một cách xả láng được. Quá mất mặt.

Đứng mãi vẫn thấy cậu không có ý định lấy thêm Ohm vẫn là tự ra tay thì hơn. Cả một cái xe đẩy to chớp mắt một cái đã đầy ụ đống đồ ăn vặt. Cũng may đã mua đồ ăn chính trước đó không thì chắc phải lấy thêm xe nữa. Nanon hết nhìn xe đồ rồi lại nhìn Ohm ngỡ ngàng.

"Chú lấy làm gì nhiều vậy?"

"Tôi ăn."

"Chú đâu có thích mấy th này."

Nanon lẽo đẽo theo sau thắc mắc. Cậu còn không biết người này ăn uống khoa học như thế nào sao, rõ ràng đến một gói mì cũng không có mà giờ lại đòi ăn hết đống thực phẩm anh gọi là "rác" này sao. Ngoài đống đấy ra Ohm còn lấy thêm mấy hộp kem to trước con mắt ngỡ ngàng của cậu. Đến lúc thanh toán hay chất đồ lên xe rồi cậu vẫn là không tin vào mắt mình. Con người có thể thay đổi sở thích một cách nhanh chóng như vậy sao, hay có khi nào Ohm là người đa nhân cách kiểu Ohm this Ohm that á.

Hai người trở về là lúc nhân viên cũng đã tan ca hết rồi. Ohm cầm túi lớn túi bé vào trong còn cậu chỉ phụ trách mở cửa mà thôi. Xếp hết đống đồ vào tủ rồi cùng nhau nấu cơm. Nói là  cùng nhau chứ thực ra Nanon chỉ cắm nồi cơm thôi còn lại vẫn là Ohm phụ trách hết. Cậu bày bát đũa xong lại ngồi ở bàn ăn chờ đồ ăn được bê lên. Lúc ăn cơm cậu không nhịn được mà liếc mắt đến ngăn tủ lúc nãy chất đống đồ ăn vặt. Nó giờ so với tạp hoá mini của Sun còn đồ sộ hơn gấp mấy lần cũng gần bằng tiệm cả hai trước hay lui tới ôn thi.

"Chú thật s sẽ ăn đống đó sao?"

"Không." Ohm trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.

"Vậy sao chú lại mua?" Nanon khó hiểu với người trước mặt. Không ăn nhưng lại mua, còn mua rất nhiều nữa.

"Cho đ trống nhà."

Ồ giờ thì cậu hiểu cái thú vui tao nhã của người giàu rồi. Dăm ba cái đồ này mua về để lấp đầy khoảng trống thôi chứ không làm gì. Có tiền đúng là thích thật.

"Nếu không em ăn hộ tôi đi. Để lâu không ăn sẽ hết hạn lãng phí lắm."

Bây giờ xem ai đang nói hai từ "lãng phí" với cậu kìa.

"Tôi có ăn cũng không thể ăn hết. Tôi đây cùng lắm là thêm hai ngày na ch mấy."

"Vậy thêm." Ohm mặt không một chút gian xảo thản nhiên cất lời mà đứa trẻ ngốc như Nanon cũng nghe ra được vài phần dụ dỗ.

"Chú là đang lấy đồ ăn ra để dụ dỗ con nhà người ta sao?" Nanon khoé miệng giật giật khinh miệt nhìn con sói gian ác đang trưng bộ mặt nai tơ.

"Không hề, tôi là đang nh vả và có thiện ý mi em lại chơi thêm vài hôm. Nếu em thấy không tiện thì cũng có thể lúc nào thích qua chơi cũng được tiện thì x lí giúp tôi đống đó. Bỏ đồ ăn đi là mắc tội đó."

Ngẫm nghĩ một hồi cậu vẫn là thấy không đúng.

"Tôi là chỗ để chú trút đồ không ăn sao." Cậu giận dỗi buông đũa, đôi lông mày nhíu chặt không hài lòng.

"Tôi không có ý đấy." Ohm gắp đến bát cậu miếng sườn để dỗ dành lại tiếp lời có ý nuối tiếc. "Thôi thì tôi đành để chúng vậy đến khi hết hạn thì vt đi vậy."

"Tôi cũng không bảo là không ăn."

Ohm khẽ cười vì bộ dạng giận dỗi đáng yêu của đối phương. Liên tục gắp thêm mấy miếng sườn to ngon để nịnh nọt.

"Tôi thay mặt chúng cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã ăn chúng."

Cậu giành cho anh cái liếc không thể thiện cảm hơn. Cậu là vì không nỡ phí phạm đồ ăn chứ cũng không báu bở gì dăm ba mấy cái đồ đấy đâu nhé. Còn nữa may mà miếng sườn này ngon chứ không thì cậu còn lâu mới tha thứ cho người đàn ông tâm cơ kia. Người trưởng thành đúng là thật lắm mưu mô đứa trẻ ngây thơ như Nanon có đoán được cũng không đấu nổi.







Tròi oiii sau thời gian lặn xuống đáy biển thì toi trở lại rồi đây. Đăng cho mấy bác chiếc chap vạy hoi là để thông báo toi lại lặn típ á 😅 Nhưng yên tâm sẽ không drop nhé chỉ là toi ủ chap hơi lâu xíu thui à, rồi sẽ có ngày toi đăng quá trời lun các bác đọc không kịp á 🤣
Cảm ơn các bác đã lun đợi nha, nguồn động lực kéo tui khỏi cơn lười đoá. Iu nhìuuuu 😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip