Chương 4
Đôi mắt của Oikawa lấp lánh như mặt nước, rộng lớn và vui vẻ chào đón, làn da của anh nhuốm màu xanh lam vì sóng biển. Không hiểu sao, mặc dù bị đắm chìm vào làn sóng,mái tóc của Oikawa vẫn trông thật hoàn hảo, dựng đứng tựa như những con sóng hoàn hảo, như một chiếc vương miện màu nâu nhạt.
Khi nhìn đôi chân của Oikawa đạp nước, Tobio nhận ra rằng chính cậu cũng đang chìm.
Làm sao cậu có thể không nhận ra? Cậu không thở, nhưng khi hoảng sợ và hít một hơi thật sâu, phổi của Tobio không tràn đầy nước như cậu mong đợi. Cậu không hiểu tại sao mình lại không chết đuối.
Oikawa nhìn cậu với vẻ thích thú trong đôi mắt.
"Thấy chưa?" anh nói. "Cũng có tệ lắm đâu."
Không phải vậy, nhưng có điều gì đó không ổn trong bụng của Tobio, một cảm giác khó chịu rằng có điều gì đó không ổn. Đột nhiên, Oikawa đưa tay về phía cậu, đôi bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu.
"Em sợ điều gì?" Oikawa hỏi bằng giọng nhẹ nhàng. Và thực sự, cậu nên bắt đầu từ đâu đây? Khi mở miệng, cậu cảm giác như nó chứa đầy cát, thô và sắc dọc theo cổ họng. Cậu không thể nói, và khi cố gắng nói, cảm giác như đầu cậu chứa đầy nước.
Giọng nói của Oikawa nghe có vẻ rất xa khi anh nói, "Đây là nơi em thuộc về."
Tobio đến chỗ hẹn sớm hơn bốn mươi lăm phút, quá bồn chồn để chờ ở nhà. Giấc mơ đêm qua của cậu có cảm giác thật mới mẻ, sống động như một vòng lặp trong tâm trí, sự đe doạ được đẩy lên hàng đầu.
Phải đến khi Oikawa đến — muộn mười phút và không có vẻ hối hận vì đã khiến cậu phải chờ đợi, thắc mắc và nghi ngờ — thì Tobio mới cảm thấy đầu óc mình sáng suốt hơn một chút.
Nó đủ sáng để khi cậu nhìn Oikawa, cậu thấy một chàng trai trẻ đang đứng trước mặt mình, thay vì ấn tượng lấp lánh của một người trong mơ. Tuy nhiên, điều đó không làm anh kém phần đẹp trai đi. Cậu mừng vì Oikawa có đủ từ ngữ để trò truyện giữa hai người, bởi vì chính cậu cũng chẳng rặng ra được chữ nào khi đang cố gắng mở miệng.
Cổ tay của Tobio ngứa ran khi Oikawa nắm lấy nó để kéo cậu đến một túp lều nhỏ bán đồ ăn đông lạnh. Oikawa biết mình muốn gì và anh không ngần ngại yêu cầu. Ngực Tobio rung lên vì đây chính xác là món mà cậu thường gọi.
Họ thích thú khi ngồi cạnh nhau ăn kem, gần đến nỗi Tobio ngứa ngáy muốn thu hẹp khoảng cách giữa họ để họ có thể gần nhau hơn. Cậu muốn nắm tay Oikawa, và cứ liếc nhìn nó khi nó nằm trên băng ghế giữa họ.
Oikawa dường như không bận tâm đến việc tiếp xúc cơ thể, anh không kìm nén những lần đụng chạm của mình, nhưng Tobio đã không làm vậy trong một thời gian, và chưa bao giờ làm thế với một người khác.
"Chúng ta hãy đi ngâm chân xuống nước nhé," Oikawa đột nhiên nói.
Bụng Tobio quặn lên khó chịu, giống như lúc đầu khi nghe thấy lời đề nghị đến bãi biển. Nhưng Oikawa nhìn cậu bằng đôi mắt nâu to tròn, đầy mong đợi đến nỗi Tobio không muốn làm anh thất vọng. Mặc dù cảm thấy ngượng ngùng, cậu nghĩ mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp. Thậm chí còn tốt hơn mong đợi. Nếu cậu từ chối ý thích của Oikawa, có lẽ anh sẽ không muốn gặp lại cậu nữa.
Vì vậy, Tobio gật đầu, không chắc chắn, và để mình được dẫn đến gần mặt nước hơn.
Oikawa đang đi dép tông, một lựa chọn hợp lý cho địa điểm của họ, nhưng Tobio đang đi đôi giày thể thao đẹp nhất của mình. Mặc dù cảm thấy ngớ ngẩn vì ăn mặc quá mức, nhưng cậu mừng vì điều đó cho cậu thêm một chút thời gian để bình tĩnh trước khi lao xuống. Cậu ngồi xuống để cởi giày ra ở một khoảng cách an toàn.
Khi nhìn lên, Oikawa đang đứng giữa đại dương, thủy triều vỗ nhẹ vào bắp chân anh. Anh có vẻ bình tĩnh, thậm chí thoải mái, theo cách mà Tobio nhớ lại chính mình ngày xưa. Thật tuyệt vời, cậu nghĩ, Oikawa trông như đang ở nhà khi đại dương đứng sau lưng anh, những con sóng lấp lánh dưới ánh mặt trời giữa trưa. Hình bóng anh vẫy gọi, và cậu bước về phía đó.
Tobio chỉ có thể đứng im vì sợ hãi khi làn nước lạnh đầu tiên chạm vào đầu ngón chân. Nó làm cậu sốc vì sự quyến rũ mà cậu cảm nhận được khi nhìn Oikawa.
Oikawa quay lại đối mặt với cậu, sau bao lâu Tobio không chắc. Trong một khoảnh khắc, cậu như bị bùa mê của Oikawa hút mất, và có thể quên mất mình đang ở đâu và đang làm gì, cho đến khi được hỏi, "Em sợ điều gì?"
Tobio tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ không — liệu cậu có thực sự đang đứng trên bãi biển và chuẩn bị bước chân xuống đại dương một lần nữa không.
Cậu không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi như đêm qua, vì cậu có nên bắt đầu giải thích mọi thứ cậu sợ bắt đầu từ đâu? Có điều gì đó sâu thẳm bên trong đang nói với câyh rằng đại dương chỉ đang chờ đợi thời cơ nuốt chửng cậu, giống như cách nó đã làm với Ông nội và những người còn lại trên tàu của ông.
"Không gì cả", thay vào đó, cậu nói dối, quyết tâm không làm trò hề. Cậu muốn tạo ấn tượng tốt. Ấn tượng tốt hơn ấn tượng đầu tiên, thứ hai hoặc thậm chí là thứ ba, bởi vì cảm giác như bây giờ có quá nhiều thứ đáng để đánh cược. Cậu đã dành quá nhiều thời gian mơ mộng về việc ở bên Oikawa đến nỗi biết rằng có lẽ bản thân chỉ đang tự chuốc lấy thất vọng, nhưng cậu không nghĩ Oikawa đang có khoảng thời gian tồi tệ hay anh không hứng thú. Vì vậy, Tobio quyết định rằng mình có thể làm điều này, vì cậu không muốn làm Oikawa thất vọng. Bởi vì có lẽ cậu sẽ có cơ hội với anh, nếu vượt qua được nỗi sợ hãi của mình. Nếu cậu chỉ bước thêm một bước nữa.
Tobio hít vào khi nước chảy quanh chân, bọt tách ra quanh mắt cá chân khi thủy triều lên. Đây là lần đầu tiên chạm vào đại dương kể từ vụ tai nạn, và cậu không thể không cảm thấy đau đớn khi nhận ra nỗi sợ hãi dâng lên trong bụng khi nghĩ về việc những con sóng sẽ dễ dàng kéo mình xuống như thế nào. Cứ như thể mọi thớ thịt trong cậu đã bị thay thế bởi nỗi sợ hãi.
Cứ như thể cậu đang xem lại tất cả, những con sóng vỗ quanh chân cao tới hàng trăm feet, và chúng chồm lên tạo thành những cột lớn sẵn sàng lật đổ và nuốt chửng cậu. Tobio cảm thấy áp lực đè nặng lên ngực mình, mỗi hơi thở ngắn và gấp gáp khi cậu cố gắng chống trả để trở lại mặt nước.
Cậu không nhận ra mình đã nhắm mắt cho đến khi giật mình vì những ngón tay của Oikawa chạm vào ngón tay cậu.
"Có chuyện gì vậy?" Oikawa hỏi, và Tobio cảm thấy xấu hổ vì sự lo lắng thấm vào giọng nói của anh.
"Đây là lần đầu tiên em làm điều này, kể từ khi..." cậu ngừng lại, nhưng khuôn mặt của Oikawa dịu lại vì hiểu ra.
"Chúng ta hãy đi đâu đó khác đi", Oikawa nhẹ nhàng gợi ý, như thể anh hoàn toàn không bận tâm đến việc Tobio không thể trở nên bình thường. Những ngón tay anh đan vào tay Tobio khi anh dẫn cậu ra khỏi nước, trở lại nơi Tobio để lại đôi giày của mình. Cảm giác nhẹ nhõm hiện rõ ngay khi chân cậu rời khỏi mặt nước — cậu thậm chí không bận tâm đến việc cát thô bám vào lòng bàn chân và kẹt giữa các ngón chân của mình.
Bờ biển khô ráo, cậu tự nhủ rằng giờ đây đã có khoảng cách giữa cậu và đại dương.
Oikawa bắt đầu liệt kê những nơi họ có thể đến, nói lan man về ưu và nhược điểm của chúng khi Tobio đi giày trở lại. Cậu không bận tâm đến sự mất tập trung, hoặc Oikawa đã quyết định nơi họ sẽ đến trước khi Tobio có thể đứng dậy.
Ở bên Oikawa khiến Tobio cảm thấy như mình lại ở dưới những con sóng, bị kéo qua kéo lại theo lòng thương xót của nó, lơ lửng trong thời gian và không gian. Nhưng nó lại khác. Với Oikawa, Tobio cảm thấy như mình có thể thở lại. Nơi mà trước đây có một sức nặng đè lên ngực cậu với mỗi lần hít vào, Oikawa lấp đầy phổi cậu bằng làn không khí trong lành.
_____________________________
Tui muốn dịch về các cp khác ngoài các cp trong Haikyuu mấy bồ có thể gợi ý cho tui hen
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip