あの少女は俺の-
(Tạm dịch: Đứa con gái đó là của ta)
Sougo Okita
______________
Dạo quanh con phố đầy thị phi, "Lại là một hôm chán chường"-tôi lầm bầm
Là một cảnh sát sống qua ngày nhờ 'nhai' thuế của dân, tôi lại đang đi tuần quanh Kabuki.
'Tin mới nhận, gần đây xuất hiện nhiều đường dây buôn người trái phép...Nếu có phát hiện, vui lòng liên hệ 1900-một tông vô mép-một dép vô mồm, để được hỗ trợ kịp thời...' - loa phát thanh lải nhải.
"Hijikata đáng ghét, dám sai ta đi đưa đồ cho Danna, ta không ngờ anh lại lười thế đấy"-tôi bực dọc
Cầm trên tay là mớ giấy tờ linh tinh và một thanh chocolate Hijikata đưa, hai gã này chơi hối lộ à?
"Oii Danna!"
"Yorozuya đây ạ"- mở cửa, một cậu con trai đeo cặp đít chai trông như quái thai xuất hiện-"Okita-san, Gin-san đang lê lết trong đấy.."
——
Xong việc, tôi rời đi.
Vừa xuống cầu thang, bông dưng "R Ầ M" ...có cái gì đấy rơi tự do từ ban công Yorozuya.
"Nhỏ kia, không biết ý tứ là thế nào à?"
Đứa con gái với mái tóc cam thảo búi gọn hai bên, bonus trang phục xì-tai Trung Hoa làm nổi bật con người nó lao xuống mạnh bạo.
Thứ lung linh nhất là đôi ngọc xanh dưới trán nó, mắt, mắt nó xanh biếc, trong vắt như thể sâu thẳm vào trong là biển và đại dương.
"Trưa nắng bể đầu mà còn đứng giữa đường kiếm chuyện được à?"- Nó quát.
"Ồ, ta chưa nói gì nhé, chưa kể vừa rồi còn lao xuống trúng ta, ngươi chán cảnh thanh bình rồi nhỉ?"- Tôi đứng trước mặt nó, cũng lâu rồi không nói chuyện cận mặt như này.
"Ta đang không rảnh lây nhây với ngươi, tránh ra"
"Con ngốc như ngươi cũng có việc để làm sao?"
"💢"
Nhìn nó như thế, tôi né sang một bên. Thấy nó chạy vội vội vàng vàng đi, tôi cũng lẻn theo. Tôi chưa bao giờ thấy nó cáu gắt nhìn tôi như thế, cảm giác có chuyện không lành rồi-
Chắc nó đang đến công viên, hôm nay là thứ bảy, con nít đến công viên cuối tuần là bình thường...tôi nghĩ quá lên sao?
Nép sau lùm cây, nhanh chóng nhận ra quả đầu chói loá nhất trong số đám con nít trong công viên, nó đang đợi ai đó?
Được một lúc, có thêm một thằng nhóc thò lò mũi xanh lớn hơn nó tầm dăm năm, bảy tuổi nào chạy đến chỗ nó.
Thằng đó chắc cũng già hơn tôi vài tuổi...? Với bộ dạng không cao ráo chững chạc, mặc thường phục trông biết ngay là dạng bình dân rẻ tiền. Nhìn tổng thể chẳng có gì đặc biệt cả, tóc nhuộm vàng đổ đen, định chơi trội à?
Gu của nó như thế sao, tôi nghiến răng khó chịu.
"Hôm nay hẹn hò mà cậu phải để tớ đợi thế à?"
Gì cơ? Tôi vừa nghe gì cơ? Hẹn hò á? Con nhóc đó á? Với thằng vắt mũi chưa sạch đó á?
Nó chưa bao giờ nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như thế, nó cũng chưa bao giờ đề xuất là sẽ hẹn hò ai cả.
Vậy mà?...
Hàng tá câu hỏi xuất hiện lòng vòng trong đầu tôi. Trong lúc đang vò đầu bứt tóc, "Kagura-chan, mình đi đâu nói chuyện nhé?"-thằng nhóc khốn đốn kia dám gọi nó bằng "-chan" ư, đáng ghét.
Có vẻ là đồng ý, lập tức tôi huỷ kế hoạch truy đuổi bọn dân ăn hại để thu thuế, chuyển sang kế hoạch theo dõi con Tàu Khựa kia.
Trên đường, chúng nó có vẻ khá tình tứ, tôi nhìn mà gai ốc nổi lên đầy cả, đã thế còn cứ khó chịu làm sao ấy, tức thật!
Chúng tạt vào quán nước gần đấy. Nói là 'quán' nhưng cũng khá to và sịn sò. Để giữ khoảng cách, tôi ngồi không gần nó nên chẳng nghe gì nhiều, chỉ thấy vui vẻ đến nổi con ngốc đấy cười thật tươi. Nó cười toả nắng, đến tôi còn chưa thấy được nụ cười đấy từ nó.
Cảm giác quặn đau gì đấy chạy dọc ngang người, tôi khó chịu đến nhăn mặt.
Xem nào, nó order một ly smoothie, còn thằng khó ưa kia thích coffee à? Có cố tỏ ra ngầu trước con ngố này cũng chả ích gì đâu.
Ít phút sau, nó đứng dậy, quay mặt về phía tôi khiến tôi giựt bắn người. Nó đi về phía tôi làm trống ngực đập loạn xạ, sao giờ? Nó mà phát hiện tôi đi theo nó thì khả năng cái quán nước này biến thành bãi phế liệu ngay lập tức là rất cao.
Rồi nó đi phắt qua mặt tôi, ôi có vẻ nó không biết đến sự tồn tại của tôi, thở phào nhẹ nhỏm khi thấy nó tiến vào toilet nữ.
Nhâm nhi ly blender đặt trên bàn, tôi rời mắt khỏi thằng ngốc kia. Chẳng hiểu sao có thể thích một con nhỏ vừa thiếu liêm sĩ vừa kém sang.
Con nhóc đấy thì có gì vui?
Nó ra kìa! Tôi quay mặt ngược hướng với nó, cố tránh mắt nó vì lo cho an nguy quán nước này.
Nó quay về bàn uống nước, ủa? Smoothie của nó có thạch jelly à? Lạ nhỉ? Dưới đáy ly có cục gì lềnh bềnh lạ lạ, mà ngồi xa thấy chả rõ.
Càng nhìn, lồng ngực tôi lại càng co thắt dữ dội. Đột nhiên tôi tự hỏi vì sao tôi lại bỏ cả ngày tuần tra tha hồ lang thang kiếm chác, để ra đây ngồi bị cho ăn cẩu lương suốt buổi như này.
"Trời, đã hơn 3 giờ chiều, mình đang làm trò ngu ngốc gì thế, về thôi."-tôi cằn nhằn bản thân.
Nhưng tôi không làm được điều đó, bởi não tôi nghĩ thế, nhưng cơ thể tôi thì không. Nó không bị não sai khiến được nữa, cơ thể tôi ép tôi phải ở lại và mắt tôi thì nhìn đăm chiêu vào bàn của lũ ngốc đấy.
Để làm gì cơ chứ?
Từ từ đã, mới gần 4 giờ mà con bé kia đã gật gù rồi à? Thường thì những lúc như này nó phải gọi cả tá tráng miệng ra rồi chén ngon lành chứ?
Có gì đó không đúng?
Nó ngủ thật kìa, đừng làm ta sợ chứ?!
Ngay sau đấy, thằng đi chung với nó dìu nó đi, đồng tử mắt tôi ngưng cử động...
Tôi sợ, sợ thằng khốn đó mang con bé đi mất.
Thằng đấy ném con bé vào con ô tô sau quán, rốt cục là định làm gì con China chứ?
Tách, tách...
Àoo...
Nước đổ xuống từ bầu trời, trời trong xanh mấy phút trước nay đầy màu xám xịt, như màu trong lòng tôi lúc này.
Xe nổ máy và vọt đi, tôi lấy hết sức chạy theo, mất dấu thì phiền lắm.
Dùng hết sức bình sinh để chạy theo cái xe đó, mưa đổ xuống đầu tôi như trút nước nhưng đây không phải là lúc quan tâm chuyện đấy. Đúng như tôi nghĩ, thằng cha đấy chả tốt lành gì, quả đầu vàng khè kia dòm là biết dân chơi.
"Này, con nhỏ kia, ngươi mà có làm sao là ta nhất quyết không tha cho ngươi đấy"-tôi lại chỉ thầm thì cho bản thân nghe, vì quanh tôi giờ chẳng có ai.
Tôi có cảm giác như khoảng thời gian tôi đuổi theo chiếc xe đó trong buổi chiều mưa là dài vô tận, tôi muốn kết thúc chuyện quỷ quái này ngay lập tức.
Mưa tiếp tục rơi ngày một mạnh, trước mắt tôi đầy ẩm ướt, nước mưa và khói xe ở Kabuki làm tôi ngột ngạt lúc này.
Cố lên, cái xe giảm tốc độ rồi.
Cuối cùng, nó cũng dừng tại một cái garage cũ, nơi này xập xệ quá.
Chỗ này là đâu nhỉ? Có vẻ tôi đã ra khỏi Kabuki mất rồi.
Thằng đầu vàng đưa China vào trong, chết tiệt, nó định làm gì chứ? Tôi mất sức quá rồi, sức người mà đọ với ô tô thì sao mà chịu nổi?
Tiếng vào trong, thằng đầu vàng đặt con nhỏ xuống trong khi nó đang ngủ say ngoắc cần câu. Thằng đấy lôi điện thoại ra và run rẩy ấn ấn.
"Tôi đem nó đến rồi, phiền các ông đưa tiền thêm và thanh toán số nợ của tôi."
?
Tôi vừa nghe gì thế này?
Thằng khốn ấy định bắt cóc con Tàu rồi bán nó cho đường dây buôn người?
Vừa nghĩ đến đấy, tiếng chân lộp cộp đi trên đất đá vang lên, chúng có khoảng năm bảy tên.
"Ồ, đây là con nhỏ tộc Dạ Thố mà ngươi bảo sao? Bắt nó về được, ta có lời khen cho ngươi."
"Còn không mau đưa tiền cho tôi?"
"Khoang đã, ta cũng phải kiểm 'hàng' đàng hoàng, nhỡ đâu ngươi lừa lọc ta?"
—
"Uoa, trong này là gì mà xấu tệ hại ha? Vừa xập xệ lại cũ kỹ, chả biết có ai đang giao dịch xấu xa trong này không...ủa? Ô xin chào, tôi chỉ tạt ngang qua đây thôi, xin lỗi nếu làm phiền nhé? Gần đây có mấy vụ buôn người từ già đến trẻ, trai đến gái. Nhất là các vụ ở tỘc KhÁc nữa, mấy chú chóng về nhà đi."
Ôi, khó chịu thật, tôi phải làm vẻ mặt hết sức tự nhiên, kiềm chế cơn giận trong lòng để từ từ tóm hắn, cho chúng nó biết thế nào là mùi vì của sự trừng phạt~
"Xì, nhóc con, đây không phải là chỗ cho ngươi chơi"-hắn xua xua tay.
"Nhóc bị lạc người lớn à? Đi ra bãi đất trống ngoài kia có trạm điện thoại đấy. Đi mà gọi cảnh sát giúp, bọn ta đang bận công chuyện."-tên kia đang cố đuổi khéo tôi à.
"Heh, nếu mà là cảnh sát thì không cần đâu ạ"- tôi nhếch mép.
Ái chà, trông thằng trùm kìa, nó đang vã mồ hôi. Có lẽ nó nghĩ " Thằng nhóc ấy đã gọi cảnh sát đến đây?" Hay đại loại thế chắc.
"Ồ không, tôi quên chưa giới thiệu nhỉ? Thật thất lễ quá~" -cầm cái thẻ chứng nhận cảnh sát giơ lên, "có cái này thì gọi là cảnh sát nhỉ~" - có hơi ỏng ẹo tí, nhưng nói chung là giọng ngựa đòn thế chúng không tức mới lạ. "À, tội buôn người tuỳ mức độ nặng nhẹ mà bị xử phạt nhá—"
"Xừ, thảo nào nãy giờ ta có cảm giác bị bám đuôi"-thằng đầu vàng khè gầm gừ
'Grắc, grắc' "Ngươi chán sống rồi hả nhóc, còn bé thế đã đi quân đội chẳng tốt chút nào đâu. Vì khi đó nhóc sẽ gặp những người n h ư t a".- Dứt lời, từ đâu tậu được thanh sắt to dài, thằng nào đó trong số chúng nhảy xổ đến chỗ tôi.
Kéo kiếm khỏi vỏ, chỉ một đường thẳng tắp tôi đã có thể hạ năm tên.
'Xoẹt'
"Chà, tôi hơi mạnh tay nhỉ? Xin lỗi nhé."- rồi cười khẩy.
Tên trùm lùi từng bước trong sợ hãi, hah~ta thích vẻ mặt đấy.
Khoan đã, nãy giờ không để ý. Con Tàu đâu?
Toang, toang. 1-2-3-4-5 cái xác, tôi nhớ không lầm, ngoài hai tên kia thì có 6 thằng đi theo? Tch!
Kề kiếm sát cổ tên đầu sỏ, "Nói ta nghe, đầu đuôi việc này là thế nào?"- Tôi trừng mắt.
———
Liếc sang thằng đầu vàng, hắn đang run lẩy bẩy-"Rốt cục, cậu là gì của con bé đấy?"
"Hả? Chả là gì cả. Chỉ là-
...Con bé đấy là của ta."
—
Xử đẹp hai tên đấy, tôi hối hả kiếm tìm tên cuối cùng. Chết tiệt! Hắn đem con nhỏ đi đâu được chứ?
Chạy ra khỏi đấy, cửa sau của cái garage là một cái vách đá, không quá cao nhưng bên dưới là biển với nước chảy khá xiết. Ban nãy chắc do không để ý, chứ chỗ xa xôi hẻo lánh này như ở rừng rú ấy.
Tức giận, tôi vò đầu bứt tóc. Bỏ ra cả ngày trời để đi theo con Tàu rồi găpb toàn chuyện không đâu, chẳng ai rỗi hơi như tôi cả.
"Đ-đứng im đấy! Cấm cử động, ngươi mà động đậy ta quăng con nhỏ ngủ như heo này xuống dưới!"
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, tên cuối cùng đây rồi, và trong tay hắn là thứ khiến mình mất cả ngày cuối tuần.
"Cứ việc."
"Ha-hã?? Không phải ngươi đến đây để cứu con nhỏ này à??"
"Cứu à? Ồ không, là để cho nó bài học-"
Con Tàu bị thả từ trên vách xuống, tên đấy thì cười hả hê làm như ông đây quan tâm lắm?
Chạy về phía vách đá,
...Không nên nghe lời người lạ."
'Xoẹt'. Đường kiếm ngọt của tôi chém lìa người hắn.
Máu dính đầy cả vào người tôi, trong khi tôi đang RơI tỰ dO.
'Bộp'. Chộp được tay ngươi rồi nhé Tàu, con ngốc này, phiền phức.
'Đùng'!
Hoà mình với dòng nước, tôi ôm con nhỏ vào lòng...
"Con ngốc này, ta ghét ngươi khi ngươi đi cùng thằng khác. Ta ghét ngươi cười với thằng khác. Ta ghét người khi ngươi khen thằng khác trước mặt ta. Và ta không cho phép điều đó.
Ngươi là của ta."
Sau đó, tôi mất nụ hôn đầu.
Hôm nay mệt quá, tôi như muốn kiệt sức hoàn toàn, may mà vẫn về được Shinsengumi.
China thì an toàn trở về Yorozuya, chắc nó chẳng nhớ gì đâu nhỉ, hy vọng thế.
//////Pat pat//////
Ở đâu đấy, có một cô nhóc quả đầu tựa màu hoàng hôn, ăn mặc đến cả đồ ngủ cũng là đồ Trung Hoa.
Cô bé ửng đỏ hai má, khẽ đặt tay lên môi...
"Sadist ngốc."
———————————
Vừa rồi là một cái bonus bé xinh (:) Trừ đoạn đấy ra thì còn lại đều là ngôi thứ nhất✨
Có đoạn cậu Sou rượt theo ô tô bằng chạy bộ =)) dù rất phi lý nhưng hãy tưởng tượng tìnk ieu cụa bạn Sou khiến việc đấy hợp lý đi =))))
Còn thắc mắc hay chê bai ;;;v;;; , vào phần comment box nhé :3
Mình cũng tự thấy mình viết có hơi dài dòng ;;;;; do bỏ bê viết lách lâu quá nên trình mòn rồi áa
Huggg🌼 cảm ơn đã thưởng thức✨
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip