Chương 115: Tớ không muốn ở một mình
Đã trôi qua bao lâu kể từ khi tôi ôm Yukine vào lòng rồi nhỉ? Một phút? Một tiếng? Hãy đã trôi qua nhiều giờ rồi, tôi cũng chẳng thể nhận thức rõ thời gian được nữa, nhưng qua chừng ấy thời gian cuối cùng Yukine cũng đã ngừng khóc và bình tĩnh trở lại, nhưng cô ấy vẫn cứ nằm đó mà không di chuyển gì cả...
Tôi không biết là Yukine đã ngủ hay đang thức nữa? Hay cô ấy chỉ muốn được nằm đó bình tĩnh thêm chút nữa thôi, nói là thế nhưng còn bao lâu nữa đây... tôi bắt đầu không thể kiềm chế bản thân được rồi đấy....
'Phải làm sao đây....? nếu cứ tiếp tục thế này thì mình sợ bản thân sẽ làm điều gì đó dại dột mất'
Tôi thật sự muốn trấn an bản thân và khiến tâm trí tôi thoát ra khỏi những suy nghĩ đen tối, tôi cố gắng đảo mắt sang phía Kouta và Kae nhưng kết quả là chẳng còn ai ở đó cả, tôi không biết là từ lúc nào mà 2 ngượi họ đã rời đi khỏi khu vườn rồi, tôi thậm chí chẳng nghe thấy dấu hiệu nào là họ rời đi cả.
Là do họ hay là do tôi không chú ý nhỉ? Cái nào cũng được... tôi chỉ muốn thoát khỏi cái tình cảnh hiện tại rồi đến bên nhóm các cô gái thôi.....
'Nhưng mà mới để ý là cậu ấy thơm thật....'
Cơ mà khoan!! Đây đâu phải lúc có những suy nghĩ như thế đâu chứ, đúng là điều này sướng thật, cực sướng luôn ấy chứ, còn gì tuyệt hơn được một cô gái dễ thương ôm như thế cơ chứ, cái hơi ấm này, cái mùi hương này.... thật sự khiến tôi không thể không suy nghĩ đen tối được...
'Không, không, mình đã trải qua nhiều lần rồi nên chắc chắn mình sẽ chịu được nên hãy cố gắng lên nào....'
Ư.... nói thế thôi nhưng cũng đã đến giới hạn của tôi rồi, tôi phải làm gì đó ngay lúc này thôi...
"Uhm... Yukine-san.... cậu ổn rồi chứ? Nếu đã ổn thì phiền cậu ngồi dậy được không?"
"Uhm... chỉ một chút nữa thôi... tớ muốn được thế này thêm một chút nữa thôi...."
"Ư... uhm..."
Giọng nói nhẹ nhàng của Yukine lập tức truyền thẳng vào tai tôi, nó như một mũi tên đâm thẳng vào tim tôi vậy, thật sự tôi muốn la lên rằng cái tình huống moe đến rợn người gì thế này!?, cho tôi xin đi nếu như cậu cứ dễ thương như thế sẽ khiến cho tình hình trở nên tệ hơn thôi....
"Mà này Yukine tớ hỏi cậu câu này được không? tại sao các cậu lại phải cố gắng đến vậy chứ? Nếu thật sự không muốn thì các cậu cũng đâu cần phải tiếp tục chiến đấu nữa đâu chứ."
"Uh... tớ biết rằng cậu đang nghĩ gì... đôi khi tớ cũng tự hỏi việc chiến đấu nó rất khó khăn, nhưng sao chúng tớ lại cố gắng để trở nên mạnh hơn mỗi ngày như thế? Câu trả lời rất đơn giản, không phải là vì chúng tớ muốn cứu giúp cho đất nước này hay gì cả, chúng tớ chỉ muốn trở nên mạnh hơn để bảo vệ những người bạn của mình mà thôi, dẫu nó có đau đớn hay gian lao đi chăng nữa thì chúng tớ cũng chỉ còn cách trở nên mạnh hơn mà thôi..."
Vẫn dúi đầu vào người tôi như thường lệ, với chất giọng thấp và sâu lắng, Yukine nhẹ nhàng kể ra lý do bản thân và cả nhóm anh hùng muốn trở nên mạnh hơn cho tôi nghe, nói thật thì có lẽ tôi với cô ấy có cùng một lý do để trở nên mạnh hơn, rằng tôi muốn bảo vệ những người quan trọng đối với mình, đối với tôi các cô gái là thứ vô cùng quan trọng hơn ai hết, nếu có ngày một trong những người họ chết đi thì tôi sẵn lòng tìm đến tận cùng thế giới để giết tên khốn đã làm ra việc đó, tôi sẽ cho hắn nếm trải địa ngục trần gian là như thế nào....
Nhưng tất cả chỉ là nếu mà thôi, tôi thật sự sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu, nhất định không...
"Hiểu rồi, nếu đã là thế thì tớ sẽ ủng hộ cho cậu, để bảo vệ những người mà chúng ta yêu quý sẽ rất khó, vì điều đó đồi hỏi việc bản thân phải trở nên mạnh hơn rất nhiều với chúng ta bây giờ, vì không có gì chắc chắn rằng sức mạnh của chúng ta là đủ cả, nên thay vì đau buồn hay dằn vặt bản thân thì tớ luôn muốn trở nên mạnh hơn nữa để không lập lại thứ sai lầm đó thêm một lần nào nữa.... Uhm, có lẽ tớ nói hơi nhiều rồi nhỉ, mặc dù nó không liên quan cho lắm, xin lỗi đã bắt cậu phải nghe tớ."
"Không, tớ phải nói cảm ơn mới đúng vì cậu đã cho tớ cảm giác được bình yên, và cậu cũng đã giúp vượt qua nổi cô đơn của mình, cảm ơn cậu Chelto."
Rời khỏi vị trí vốn có của mình, Yukine tươi cười gửi lời cảm tạ đến tôi, ánh trăng sôi sáng hình bóng của cô ấy tôi có thể thấy rõ vết hằng từ nước mắt trên đôi má đó, tuy vậy nhưng nụ cười rạng ngời đã nở rộ trên gương mặt xinh xắn không tì vết đó, chí ít thì đó cũng không phải là một nụ cười giả tạo gì cả, đó là nụ cười thật sự đến từ tận đáy lòng của Yukine, nó rất tự nhiên và cực kì thu hút, nó như đã khiến tôi phải tập trung tuyệt đối vào vậy.
"Không cần phải cố gắng làm gì đâu, hay tớ nên nói là không có gì nhỉ.. ha.. ha.."
"Gì chứ.. đừng có chọc cười tớ vào lúc này cơ chứ, nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu Chelto, tớ đã cảm thấy khá hơn đôi chút rồi."
"Cậu đã cảm thấy tốt hơn thì tốt rồi, giờ thì tớ quay về phòng mình đây."
Nhìn vào nét mặt của Yukine thì tôi cũng đã xác nhận được tình trạng hiện tại của cô ấy rồi, quả thật là đã có phần tốt lên nên tôi cũng chẳng còn việc gì ở đây nữa, thế nên tôi đã đứng lên và chuẩn bị quay về phòng mình.
Thế nhưng tôi lại bất ngờ bị thứ gì đó kéo lại qua chiếc áo mà tôi đang mặc, khi tôi gửi ánh nhìn của bản thân ra sau thì bất ngờ đập vào mắt tôi chính là vẻ mặt đỏ bừng và ngượng ngịu của Yukine, cùng lúc đó cánh tay của cô ấy không quên nhiệm vụ của bản thân mà giữ lấy phần đuôi áo của tôi.
'Ôi ôi ôi ôi.... chuyện này tệ lắm rồi đấy.... sao cậu ấy lại đột nhiên làm cái vẻ mặt đấy và kéo mình lại như thế cơ chứ?'
"Uhm... bộ còn điều gì sao Yukine?"
"K-không... chỉ là uhm... mình.... etou..."
"Đừng ngại cứ nói ra đi, nếu giúp được thì tớ sẽ giúp."
Chứng kiến cảnh tượng Yukine lúng túng cùng với vẻ mặt đỏ chót khiến tôi có cảm giác rất ấm lòng và có cảm giác như bản thân đang thật sự tận hưởng nó vậy, phải nói là cái cảnh tượng nó moe không tả được, nhưng dù nó moe đến đâu thì tôi cũng phải ngừng nó lại thôi...
"Chỉ là.... tớ... đêm nay tớ... không muốn ở một mình... nên... cậu có thể ở cùng với tớ đêm nay không?"
"...."
Tuy trên mặt tôi là một nụ cười đấy, đúng nó là một nụ cười đấy, nhưng thật sự thì tôi đang đứng hình vì sốc đây này, cái quái gì vừa diễn ra thế? Tôi có nghe lằm chữ nào không?, này này này.... đừng giỡn như thế cơ chứ... tôi đang rối lên lắm đây này.
Những giọt mồ hôi liên tục chảy dài trên đôi má tôi, nụ cười đã bị đông cứng trên gương mặt, tôi thật sự chẳng biết phải phản ứng thế nào cho đúng luôn rồi....
"A-uhm.... thật sao?"
"Uhm..."
"Này cậu có biết thế có nghĩa là gì không? hơn nữa tại sao lại là tớ cơ chứ?"
"Uhm... có lẽ là tớ thích cậu chắc vậy..."
Chất giọng của Yukine càng lúc càng nhỏ hơn, sự ngượng ngùng gần như khiến cô không thể nói nên thành lời, gương mặt cô đỏ chót cùng bàn tay nắm chặt, đôi mắt gần như không thể nhìn vào mắt tôi được, quả thật cô ấy đã lấy hết can đảm của mình ra để trả lời tôi rồi, cơ mà tôi cảm thấy có cái gì đó hơi bị không đúng thì phải...
"Có lẽ? Chắc vậy? Cậu đang nói cái...."
"Không được sao?"
Đôi mắt rưng rưng gần như sắp khóc khiến tôi gần như rơi vào thế bí, tôi đã gần như cứng họng vào khoảng khắc đấy, độ moe của Yukine đã khiến tôi bị khuất phục trong cái gương mặt đỏ chót của bản thân, tôi đã vô tình gật đầu và đồng ý với Yukine.
*
Và cũng vì điều đó mà hiện tại tôi và Yukine đang ở chung một căn phòng tại cung điện, theo tôi được biết thì đây chính là phòng riêng của Yukine, tôi nhìn ngó căn phòng trong vô vọng như đang tìm cách khiến bản thân bình tĩnh lại vậy.
Ngay bây giờ đây kế bên tôi là Yukine hiện đang có tình trạng tương tự như tôi, cả 2 đều chẳng nói lời nào nhưng vẻ mặt lại đỏ bừng, tôi cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại như thế nữa, mặc dù tôi đã trải qua chuyện này rất nhiều lần rồi nhưng thế quái nào mà tôi lại chẳng thể bình tĩnh được cơ chứ?
Tim tôi không ngừng đập như muốn rớt ra ngoài vậy, tôi thật sự muốn nó bình tĩnh lại dù một giây thôi cũng được, nhưng nó lại chẳng nghe lời tôi tí nào cả, song, tôi cũng hết cách và đành phải cố hết sức bình tĩnh bằng chính sức mình, tôi hít một hơi thật sâu rồi cố gắng bắt chuyện với Yukine đang ngồi kế bên tôi.
"Uhm... Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì tớ sẽ đi về giúp cậu."
"Không.. tớ ổn mà chỉ là hơi hồi hộp chút thôi, vì đây là lần đâu tiên tớ ở riêng với một con trai ngoài Kouta và Kou, nhất là đây là lần đầu tớ cho con trai vào phòng mình..."
"A uhm...."
Nói thế tôi là người đầu tiên được Yukine cho phép vào phòng cô ấy sao? mặc dù đây là ở thế giới khác nhưng sao tôi lại có cảm giác sướng đến rợn người thế nhỉ.... lạ thật.
"Ngược lại thì tớ thật sự xin lỗi nếu điều này làm phiền đến cậu, hiện tại tớ chỉ không muốn ở một mình vì như thế tớ sẽ lại suy nghĩ lung tung mất, nhưng nếu đó là Chelto-kun thì tớ sẽ không thể suy nghĩ lung tung được nữa, nếu như cậu không muốn thì cậu có thể rời khỏi đây cũng được."
Nắm lấy tay tôi rồi Yukine bắt đầu dí sát vào tôi, như ánh mắt của cả 2 đã làm cho cảm xúc của tôi và Yukine bùng cháy trong chốc lát vậy, đôi môi của chúng tôi không biết đã từ khi nào mà đã được dính chặt vào nhau rồi, cũng vì thế mà Yukine đã hoàn toàn nằm xuống chiếc giường phía dưới cùng tôi ở phía trên.
"Chelto-kun...."
"Yukine..."
"Ư........."
Đôi môi chúng tôi tách rời để lại một sợi chỉ óng ánh liên kết giữa 2 chúng tôi, cảm xúc dâng trào khiến tôi không thể suy nghĩ thấu đáo được nữa cuối cùng thì tôi đã từ tốn cởi bộ váy của Yukine ra rồi bắt đầu mơn trớn cho cô...
"Được chứ Yukine...?"
"Uhm.... tớ sẵn sàng rồi."
"Tớ tới đây."
Và đêm hôm đó chúng tôi đã hoàn toàn hòa làm một cùng nhau rồi bất tỉnh khi nào cũng chẳng rõ...
======================================
Yah... có lẽ mình phải tạm dừng viết tiếp vì đang trong thời gian thi của mình nên mình không có nhiều thời gian mong mọi người thông cảm, hẹn gặp lại các bạn sau khi thi xong seeya.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip