Chap 23: Công cuộc giải cứu
Chú ý: Có cảnh "cấm trẻ em" ở đoạn cuối truyện!
——————————————————
Một lúc sau, chúng tôi đến được khu nhà giam khác trong hang ổ của bọn Tuyết tinh linh ác quỷ. Khác với khu nhà giam khi nãy chỉ có mình tôi đơn độc, khu này có vẻ rộng hơn và ồn ào, náo nhiệt hơn phòng giam cũ, chứng tỏ số lượng nạn nhân bị đám Tuyết tinh linh ác bắt cóc là... khá nhiều. Bọn chúng kiếm đâu ra lắm nạn nhân thế nhỉ?
Xuống đến đây, chúng tôi đụng độ một Tuyết tinh linh gác ngục. Và... sau một trận chiến kéo dài... đúng 1s, 2 chúng tôi đã tiễn ả ta về với "đất mẹ". Sau đó, chúng tôi lấy chùm chìa khóa từ trong người của ả và...
"Có nên... giải cứu hết tất cả bọn họ không, anh Ken?", Tiffany hỏi
"Hmm... anh nghĩ là không. Chúng ta nên tập trung vào những người thực sự quan trọng trước tiên. Còn bọn họ thì... để lúc khác đi rồi hẵn."
Tôi lắc đầu đáp. Không phải là tôi bỏ mặc họ chờ chết ở đây, mà... sợ là nhiều người quá, tôi không có đủ sức và lượng để có thể bảo vệ họ được, dẫu có sự hỗ trợ của Tiffany. Ấy vậy, nếu một trong số họ cũng có khả năng và năng lực chiến đấu thì... đỡ biết bao.
Tôi nhìn qua khe cửa trong từng phòng giam để tìm kiếm xem cha cô ấy và (có khi) nhóm thám hiểm đang ở phòng giam nào.
"Cha em tướng hơi cao cao, tóc xoăn màu cam sẫm và có hình xăm đặc biệt trên bắp tay trái đấy ạ."
Tiffany gợi ý cho tôi. Ấy vậy, khu phòng giam rất rộng, khe cửa hẹp, lại thêm bên trong từng phòng giam lại tối đến mức chỉ đủ soi được một phần, do đó gây không ít khó khăn cho tôi để có thể tìm được cha cô ấy.
Nhìn hoài, nhìn mãi, không có kết quả, tôi đành quay lại chỗ Tiffany mà thở dài.
"Anh không thể nhìn thấy hết được, có lẽ... Em thử kêu lớn tên cha em xem, có khi cách này dễ nhận diện hơn đấy."
"À... uhm." Cô ấy gật đầu, sau đó kêu lớn. "Cha ơi, con Tiffany nè! Cha đang ở đâu vậy? Cha hãy gõ vào cánh cửa để con biết được chỗ của cha, để con cứu cha ra ngoài!"
Chẳng có tiếng gõ nào cất lên cả, có lẽ cha cô ấy không có ở đây rồi. Mà... có khi ông ấy quá mệt mỏi đến nỗi không thể gõ cửa được chăng, chả biết nữa? Thôi thì...
"Anh đổi ý rồi, anh sẽ giải phóng hết tất cả bọn họ ra, em hãy dẫn tất cả mọi người ra ngoài an toàn nha!"
"Dạ!", Tiffany gật đầu
Sau đó, tôi mở hết toàn bộ cửa phòng giam trong khu nhà giam này. Mất tầm cả tiếng đồng hồ tôi mới mở hết được, những nạn nhân bị Tuyết tinh linh bắt cóc hầu hết là những thanh niên trai tráng trong làng, số ít là những ông bác tuổi trung niên,... Lũ Tuyết tinh linh này thích... ăn mặn nhỉ? Nhưng... hơi kì lạ là cha cô ấy lại không có ở đây mới lạ chứ!
"Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi ra, không có anh chắc... chúng tôi chết cóng từ hồi nào rồi."
Một người đàn ông tiến tới bắt tay cảm ơn tôi. Tôi đáp lễ, sau đó hướng dẫn tất cả mọi người thoát khỏi hang ổ của lũ Tuyết tinh linh này. Đa số người đều gật đầu đồng ý, chỉ có... 3 người chọn ở lại cùng tôi chiến đấu đến cùng, mục đích chắc là để trả đũa tên thủ lĩnh của đám Tuyết tinh linh dám bắt cóc và hành hạ họ.
"Tiffany này!" Tôi đặt tay lên vai cô ấy, dặn dò. "Hãy dẫn mọi người ra, anh và những người ở lại sẽ tìm cha mẹ của em, được không?"
"Dạ. Mời mọi người theo em."
Sau đó, Tiffany cùng tất cả mọi người rời khỏi hang ổ của Tuyết tinh linh. Tôi cùng 3 người còn lại tìm đường đến tận sâu bên trong hang ổ này để tìm cho ra thủ lĩnh của bọn Tuyết tinh linh.
— — — — —
Ở một diễn biến khác.
Sau một hồi bám đuôi, Tatsu đã phát hiện ra cái hang được đồn đoán là hang ổ của các Tuyết tinh linh ác độc. Ngay sau đó, anh ta âm thầm tiếp cận 2 Tuyết tinh linh đang chuẩn bị đi vào hang từ sau lưng và... cho cả 2 một giấc ngủ ngàn thu bằng dao bướm và kĩ thuật ám sát truyền thống của các binh sĩ Nhật.
Đứng trước cửa hang, anh ta cẩn thận gắn lên mũ chiếc đèn tích hợp kính hồng ngoại vì tưởng rằng trong hang rất tối. Nhưng... thực tế đã phủ nhận điều đó.
"Quái thật? Trong hang làm gì có ánh sáng mà ở đây lại sáng rõ thế nhỉ?"
Tatsu gãi đầu. Sau đó, anh ta chuẩn bị giảm thanh và đèn laser cho khẩu AK20 của mình, đề phòng giao tranh có thể diễn ra bất kì lúc nào. Với những kinh nghiệm về chiến tranh Việt Nam, Tatsu hẳng không còn lạ gì chiến trận trong hang động như thế này, dù rằng... hang này rộng hơn rất nhiều so với hang Cửu Chi.
Đi được một đoạn, Tatsu đến được một căn phòng rộng lớn được bài trí bằng những chiếc bông tuyết lung linh và lấp lánh. Tại đây, anh ta bắt gặp một đám Tuyết tinh linh đang bao vây lấy một nhóm... 3 người ở giữa phòng.
"Akemi! Yuumi! John!"
"Tatsu đấy à? Lại đây giúp chúng tôi với! Chúng tôi bị bao vây rồi!", Akemi kêu lớn
"Chờ tí! Tất cả nhắm mắt lại đi!"
"Cái..."
Không để Akemi nói hết, Tatsu rút ra một quả lựu đạn choáng, rút chốt ném lên cao rồi quay lưng lại. Bùm! Một thứ ánh sáng chói lan tỏa khắp phòng, toàn bộ Tuyết tinh linh đều rơi vào trạng thái "mù mắt" đúng nghĩa đen.
Thừa thời cơ, nhóm của Akemi phản công, kết hợp với hỏa lực của Tatsu nhanh chóng quét sạch toàn bộ Tuyết tinh linh ở đây.
"Thật may là mấy cậu vẫn ổn. Mà... Ken đâu rồi?"
"Anh ta bị đám Tuyết tinh linh bắt đi rồi, chúng tôi buộc phải lò mò tới tận đây để giải cứu cậu ấy đây này.", John lên tiếng
"À, hèn gì tôi chẳng thể liên lạc được với cậu ta, và nhóm của các cậu nữa."
Chưa nói hết, họ nghe thấy một tiếng động phát ra ở hành lang hướng Tây, rất nhiều tiếng bước chân dồn dập và ngày càng gần hơn. Ngay lập tức, Tatsu gương súng nhắm thẳng vào hành lang, nhóm thám hiểm cũng đã ở thế chuẩn bị giao chiến bất thình lình bất kì lúc nào.
Và...
"Đứng yên! Giơ 2 tay lên và đừng làm gì dại dột!", Tatsu kêu lên
"Đừng! Em khác bọn họ! Đừng giết em!"
Một cô gái Tuyết tinh linh đi ra với 2 tay giơ lên trời, theo sau là những người đàn ông con trai, có thể là nạn nhân của lũ Tuyết tinh linh. Nhận thấy điều đó, Tatsu cùng nhóm thám hiểm nhanh chóng giúp đỡ và hộ tống tất cả bọn họ rời khỏi đây.
"Này, em gái. Em tên gì?"
Tatsu hỏi.
"Tiffany Berton ạ.", cô ấy đáp
"Tiffany à? Tên nghe đẹp nhỉ? À mà... em có thấy anh Ken không?"
"À, ý anh là anh Kento phải không ạ? Anh ấy ở trong đó tìm cha mẹ em rồi ạ."
Tiffany chỉ tay vào khu hành lang mà cô ấy vừa mới thoát ra.
"Cái thằng ngốc này! Mất công mình lại... Thôi được rồi, sau khi mọi người sơ tán hết rồi, em hãy dẫn các anh chị tới chỗ anh ấy nhanh nhất có thể nha."
"Dạ."
Tiffany gật đầu. Sau khi nhóm thám hiểm hộ tống hết tất cả mọi người ra ngoài an toàn, họ quay trở lại vào trong và cùng Tatsu đi theo Tiffany vào sâu bên trong hang tìm Ken.
— — — ◇ ◇ ◇ — — —
1 tiếng rưỡi sau.
Lò mò mãi, chúng tôi cuối cùng cũng tới được một căn phòng vô cùng rộng lớn và được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, y như sảnh lớn trong hoàng cung vậy. Ở cuối căn phòng, có một Tuyết tinh linh đặc biệt với chiếc vương miệng bằng băng đội trên đầu, có thể là thủ lĩnh của đám Tuyết tinh linh ác độc này (Tuyết chúa).
Bên cạnh ả ta là 2 người đang trong tư thế quỳ xuống bất động, một nam một nữ, có thể là cha mẹ của Tiffany. Sau đó, Tuyết chúa từ từ bước xuống bậc thang, cười lớn.
"Haha, các ngươi tới đúng lúc lắm! Vừa đúng lúc ta đang đói, ai muốn được ta tha mạng thì hãy tự nguyện trao thân thể của các ngươi cho ta!"
Ả ta ăn sống theo đúng nghĩa đen luôn đấy à? Tôi ngay lập tức lăm lăm thanh trường kiếm, chuẩn bị chiến đấu nhưng... chưa kịp làm gì thì đã bị 3 người mà tôi vừa thả ra bán đứng tôi. Họ tước vũ khí của tôi, rồi sau đó lao vào tẩn tôi một trận rồi bắt tôi quỳ xuống trước mặt Tuyết chúa.
"Cái gì? Sao mọi người lại..."
Tôi ngước nhìn bọn họ, phát hiện ra cặp mắt của họ đã chuyển sang màu trắng Tuyết, trông như bị thôi miên vậy. Mà... ai đã thôi miên những người này vậy?
Ngay sau đó, Tuyết chúa tới gần tôi, đưa tay lên mặt tôi xoa xoa một hồi rồi... nắm cằm tôi và kết luận.
"Khà khà, ngươi trông hấp dẫn đấy! Ăn thịt ngươi thì phí hoài lắm, hay là..."
Sau đó, ả bắt đầu... cởi hết quần áo ra, y hệt như Tiffany từng làm khi tôi bị giam giữ. Nhưng... khác với Tiffany, tôi không bị cảnh nóng này làm cho xịt máu mũi vì... quen chăng?
"Hay là ngươi hãy truyền hạt giống vào trong ta đi? Duy trì nòi giống với ta, rồi..."
"Anh ấy không phải là thứ để ngươi lợi dụng đâu, Frist!", Tiffany bất ngờ lên tiếng
(Còn nữa)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip