Chương 2: Tên
Tôi nặng nề mở hờ đôi mắt ra, tôi lờ mờ nhận thấy một khuôn mặt ai đó đang nhìn tôi, xong người đó lại bắt đầu cởi nút áo của tôi ra.
Tôi liền giật mình bật dậy bằng hết sức bình sinh và cho người đó một cú thậ mạnh, hắn ta văng vào bước tường và kêu lên một âm thanh 'khụ'. Tôi liền lấy cái mền trên giường để che lấy bản thân.
Khi tôi nhận ra khuôn mặt đó, tôi liền cảm thấy một cơn đau chạy dọc khắp cơ thể.
"Hự"
"Chà, cô quả nhiên là Blader, bị thương như thế mà vẫn còn rất khỏe."
Một giọng nói quen thuộc mà trước đây tôi đã từng nghe phát ra từ người đàn ông đó, tôi liền nhận ra.
"A-Anh là...hự!"
"Cô tốt nhất là nên hạn chế cử động mạnh. Đừng có quá lệ thuộc vào khả năng của Blader, cô sẽ hối hận đấy."
"Cái thái độ gì thế kia? Tôi đã cứu anh mà?"
"Quả thật là cô đã đỡ cho tôi đòn đó. Nhưng tôi không hề nhờ cô đỡ dùm tôi cả, tôi sẽ tự xoay sở thôi."
"Anh-Hự. Đó là thái đọ đối với người đã cứu anh đấy hả? Anh lúc đó đứng đơ ra mà xoay sở cái kiểu gì? Tôi đã nhìn lầm anh, tôi cứ ngỡ là chúng ta có điểm gì đó tương đồng..."
Anh ta đột nhiên im lặng và lườm tôi một lúc rồi bước ra khỏi phòng.
"Gì chứ. Cái thái độ đó là sao?"
Tôi vô thức thì thầm trong miệng.
Anh ta quay lại với một cái tô đang bốc khỏi trắng ở trên, nó tỏa ra một mùi rất thơm.
"Dù gì thì hiện tại tôi mới là người cứu cô, cô nên cảm ơn đi."
Nhìn kỹ lại thì cả người tôi được băng bó rất nhiều nơi, thậm chí cả chỗ 'đó' nữa. Tôi chợt đỏ mặt, nhưng tôi bất tử thì việc này liệu có cần thiết...
"Hứ! Không cần anh tôi cũng tự hồi phục lại được. Hơn nữa tôi không muốn nghe từ một tên dâm dê lợi dụng sờ soạng người khác đâu."
"Dâm dê? Cô lấy cái ý nghĩ đó ở đâu ra thế? Tôi đã nói rồi, Blader các người đừng có quá tự tin vào cái khả năng của mình, nó không hề hoàn hảo đâu. Nếu như không có tôi mang cô về ở đó, có lẽ cô đã thật sự chết khi bị tử thần kia hành hạ rồi. Có thể cô sẽ không chết nhưng cô vẫn phải chịu nhưng cơn đau vật lý và tinh thần. Thử nghĩ xem ả ta cứ chém cô rồi đợi cô hồi phục lại rồi chém tiếp liên tục như thế, liệu não cô có chịu nổi không? Hơn nữa, nếu tôi không giúp cô băng lại thì khi hồi phục các khớp xương của cô có thể bị lệch đấy"
Anh ta nói rất có lý, dù không cam nhưng tôi vẫn phải chấp nhận anh ta đã đúng.
"D-Dù thế thì cái thái độ của anh kèm với việc lợi dụng sờ soạng tôi là không thể chấp nhận được."
"Sờ soạng? Tôi đây không hề có hứng thú với cơ thể của cô nhá. Với lại giờ có nói cũng quá muộn rồi. Cô đã bất tỉnh suốt ba ngày ba đêm rồi."
"B-ba ngày ba đêm á? Không thể nào!"
"Có thể? Do cô đã chịu một cơn đau quá sức chịu đựng nên việc bất tỉnh là việc bình thường"
"...Khoang, không lẽ ý anh là..."
"Giờ mới chịu nhận ra sao? Ba ngày qua tôi đều phải tự mình tắm rửa cơ thể cho cô đấy, để tránh bị nhiễm trùng vết thương"
"Kyaaa!! Tôi không muốn nghe! Uhuhu, tôi đã bị vấy bẩn"
"Tôi đã làm gì cô đâu, tôi chỉ lau rửa cơ thể cô thôi, yên tâm"
"Yên tâm cái đầu anh ý. Như thế thì lúc nãy là..."
"Phải. Tôi đang định lau cơ thể cho cô."
"K-Không...u...u"
Thế là cuộc đời tôi coi như chấm dứt, thế này còn tệ hơn cả việc chết nữa.
Anh ta đột nhiên tiến về phía tôi, theo bản năng tôi liền lùi ra xa.
"Đây, cháo còn nóng đấy. Ăn đi cho mau khỏe"
"Gì đây? Anh là cho tôi à?"
Tôi hỏi anh ta với một cảm giác sợ hãi đến tột cùng, tôi không biết anh ta định làm gì tôi nữa. Liệu anh ta có bỏ thuốc vào không?
"Chứ cho ai nữa. Yên tâm, tôi không có bỏ thuốc vào đâu. Nếu cần thì ba ngày qua tôi chả cần bỏ thuốc làm gì"
Ặc, anh ta như thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
-Ọc ọc ọc-
Bụng tôi đột nhiên réo lên, tôi chợt đỏ mặt vì xấu hổ.
"Cô đang đói kìa, mau ăn nhanh kẻo nguội"
Anh ta vẫn nói với tôi bằng khuôn mặt vô cảm không hề thay đổi từ nãy giờ.
Quả thật tôi đang đói nên đành chịu, tôi đành phó mặc cho số phận.
Tôi cầm muỗng lên và bắt đầu ăn bát cháo ấy.
"I-Itadakimatsu.......N-Ngon quá. Anh tự nấu hả?"
"Chứ cô nghĩ ai nấu?"
"Tuy thô lỗ và biến thái nhưng anh nấu ăn ngon đấy nhỉ?"
"..."
Cái món cháo này ngon quá trời quá đất, tôi không thể cưỡng lại được.
Cuối cùng tôi cũng hoàn thành bữa ăn của tôi.
"Waa, cảm thấy tốt hơn rồi. Cảm ơn anh!"
"Không có gì"
Chết! Tôi đã nói gì thế này? Tại sao tôi lại cảm ơn một tên đã sờ soạng tôi kia chứ?
Anh ta chợt nở một nụ cười dịu dàng với khuôn mặt dịu dàng đó làm cho tim tôi bị lỡ một nhịp.
"Sao thế? Mặt cô đỏ quá đấy. Không được khỏe à?"
"K-Không có gì"
"Vậy sao. Thế thì tôi có một câu hỏi cho cô đây"
"Anh thô lỗ quá đấy. Tôi là người bị thương, thậm chí anh còn sờ soạng tôi nữa, anh nghĩ tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh sao? Tôi còn thậm chí chưa chắc rằng anh không có làm gì tôi nữa"
Mặc dù tôi vừa có chút ấn tượng tốt với anh ta, tôi liền phải nhìn nhận lại.
"Thì cứ nghe đã. Điều mà tôi muốn hỏi là lúc đó, khi cô lao ra cứu tôi, hành động đó có ý nghĩa gì vậy?"
"Êh? Thì hạnh động đó là để cứu anh phải không?"
Anh ta hỏi tôi một câu kỳ quặc.
"Tại sao lại cứu tôi?"
"Thì tất nhiên thấy người hoạn nạn là phải cứu. Liệu có cần lí do để cứu một ai đó không? Dù quen biết hay xa lạ, mỗi mạng người đều quý giá như nhau cả."
Tôi đột nhiên nhớ về cha mẹ của tôi.
Anh ta đột nhiên làm một vẻ mặt khó hiểu.
"Tôi không thể hiểu được mấy người đang nghĩ gì cả. Tại sao cô lại liều mạng lao ra cứu tôi? Vì cô nghĩ rằng cô sẽ không chết sao?"
"Cái đó...Thật ra lúc đầu tôi có nghĩ anh và tôi có thể có vài điểm giống nhau nên tôi muốn được nói chuyện với anh một lần. Vì thế, tôi mới liều mạng bảo vệ anh, vì anh là một người có thể có những nỗi đau giống tôi. Tôi không hề có cái suy nghĩ rằng tôi sẽ không chết đâu"
"Giống cô?"
"Thật ra, tôi đã mất cha mẹ bởi một tử thần đột ngột xuất hiện và tấn công ngôi làng của tôi...mình đang làm gì thế này?"
Tại sao tôi lại chia sẽ với một tên thô lỗ như anh ta kia chứ.
"Thật là không hiểu nỗi. Mà có lẽ tôi nên cảm ơn cô nhỉ?"
"Hmm? Sao đột nhiên...về cái gì?"
"Thì vì cô đã liều mạng cứu tôi. Tôi cứ nghĩ cô quá tự tin vào cái khả năng đó nhưng thật ra cô chỉ đơn thuần là cứu tôi bằng cả ý nghĩ của mình...có phải không?"
"Anh...sao đột nhiên anh lại cư xử lạ thế? Mà đúng vậy đấy"
"Thế thì tôi thật lòng cảm ơn"
Đột nhiên anh ta trở nên lịch sự một cách lạ thường.
"K-Không có gì"
"Vì thế nên cô muốn gì thì hãy nói với tôi. Tôi sẽ trả ơn, bất cứ thứ gì"
"K-Không cần đâu mà. Đằng nào tôi cũng phải cảm ơn anh vì đã chăm sóc cho tôi ấy chứ"
"Mặc dù cô luôn kêu tôi sờ soạng cô ư?"
"Mou, đừng có nói với cá giọng tỉnh bơ ấy chứ! Nếu mà anh có làm gì tôi thì đừng hòng tôi tha thứ."
"Tôi thề là không có làm gì cả. Còn về cái vụ trả ơn, có nợ là phải có trả, cứ nói ra thứ cô muốn, tôi sẽ thực hiện"
"Thật không? Bất cứ thứ gì sao?"
"Đúng vậy"
Tôi suy nghĩ một lúc rồi chợt nói ra một yêu cầu quái gỡ.
"Thế thì anh có thể khiến cho bầu trời kia trở lại nhưng chúng đã từng có trước đây không?"
Anh ta đột nhiên im lặng sau khi nghe câu nói đùa của tôi.
"Tôi chỉ đùa tôi, đừng có làm vẻ nghiêm trọng như vậy chứ"
"Không, tôi hứa sẽ thực hiện yêu cầu của cô. Tuy bây giờ chưa thể nhưng tôi nhất định sẽ trả ơn cho cô"
Anh ta đột nhiên tuyên bố những lời như thế là tôi chợt bật cười.
"Wahahaha, anh thật luôn hả? Anh đùa vui thật đấy!"
"Tôi không hề đùa"
Anh ta lại tuyên bố với vẻ mặt vô cảm đó khiến tôi không thể nào nhìn thấy bất cứ thứ gì ẩn đằng sau đôi mắt ấy.
"Tôi không hề đùa. Tôi sẽ khiến cho bầu trời kia trở lại như vốn nó đã từng"
"T-Thế à. Thế thì tôi rất mong chờ vào nó"
Anh ta đột nhiên trở nên lịch sự mà lại rất ngầu nữa, điều đó khiến trái tim tôi hơi rung động trước lời hứa của anh ấy.
"T-thế ta hứa nhá. Một ngày nào đó, anh sẽ dẫn tôi đi ngắm nhìn bầu trời xanh biếc đó"
"Tôi hứa!"
"Thế thì móc nghéo nào"
"?"
Tôi dùng ngón út của tôi móc lấy ngón út của anh ta.
"Thế là lời hứa đã được thiết lập. Anh mà thất hứa sẽ bị trừng phạt đấy"
"Tôi hứa mà. Cô cứ yên tâm"
"Um. Thế thì tôi là Chrys, mong được anh giúp đỡ. Anh tên là gì?"
"Tên? Tôi...không có tên. Cứ gọi tôi là Tokumei đi"
"Vô danh à...dở quá. Hay để tôi đặt cho anh một cái tên vậy"
"Này..."
"Tuy dâm đãng nhưng anh thật ra rất dịu dàng, thế nên anh là Eshi!"
Tôi cười vui vẻ khi nghĩ về cái tên đó. Tôi chỉ đơn thuần là ghép chữ lại với nhau nhưng nó lại mang một ý nghĩ khá đặc biệt.
"Eshi...họa sĩ à? Tùy cô vậy."
"Được rồi, từ nay tôi sẽ gọi anh là Eshi-kun!"
"Từ nay? Ý cô là sao?"
"Thì tất nhiên là anh phải chịu trách nhiệm vì đã nhìn thấy cơ thể của tôi chứ."
"Tôi-Thôi tùy cô vậy. Dù gì thì tôi cũng có lỗi. Thế thì tôi phải làm gì?"
"Đơn giản thôi. Anh có thể chạy thoát khỏi ả tử thần kia chứng tỏ anh cũng mạnh mẽ lắm đúng không. Thế thì hãy trở thành Blader và trở thành đồng đội của tôi."
"Cô tự tiện nhỉ? Cơ mà tại sao lại là tôi?"
"Tại...trước giờ không ai chịu làm đồng đội với tôi cả"
"Đúng nhỉ? Cô như con quái vật thế kia mà. Cân được cả một tử thần luôn"
"Thật-Thật khiếm nhã ghi gọi tôi là quái vật đấy. Tôi cũng đã phải tập luyện nhiều lắm chứ bộ."
"Bộ cô có mục đích gì à?"
"Um, tôi muốn bảo vệ mọi người cũng như tự tay mình giết chết một tử thần để trả thù cho cha mẹ"
"À, cô đã từng nhắc đến rồi nhỉ? Việc cha mẹ cô bị tử thần giết ấy"
Anh ấy có nhớ à?
"Vâng. Còn anh thì sao? Cha mẹ anh đâu?"
"Có vẻ chúng ta khá giống nhau như cô đã nói. Cha mẹ tôi...tôi không có cha mẹ."
"Ý anh là mồ côi?"
"Không, theo nghĩa đen luôn. Tôi không hề có cha mẹ"
"Tôi không hiểu ý anh là gì cả. Nhưng dù sao thì cũng mong được anh giúp đỡ từ bây giờ, đồng đội mới ạ"
"Tôi cũng vậy. Tuy chỉ đơn thuần là bị cô áp đặt thôi."
"Q-Quá đáng nha. Tôi phải ở cạnh anh để qua sát anh thực hiện lời hứa chứ. Chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ ở cạnh anh suốt đời đấy!"
"Hmm?"
"Ấy không, không có gì. Đừng để ý"
Tôi đột nhiên sao lại nói những lời đáng xấu hổ như thế chứ.
"Dù gì thì giờ cô tính sao?"
"Ý anh là sao?"
"Thì cái vụ tắm rữa ý. Có cần tôi giúp nữa không? Hẳn cô là con gái nên không muốn trở nên bốc mùi mà nhỉ?"
Tôi khi nghe được những lời đó chợt đỏ mặt tới tận tai.
"A-Anh sao giờ lại nhắc đến chuyện đó. Tôi tự làm được-Hự-Đau quá!"
"Thế, giờ cô tính sao? Có tự làm được không đấy?"
"U...u...n-nhờ anh vậy"
Tôi đành bỏ cuộc, tôi trả lời với một giọng bé tí. Dù sao thì anh ta cũng đã nhìn thấy hết rồi nên giờ có tránh cũng chả thay đổi gì.
Tôi sẽ bắt anh ta chịu trách nhiệm sau.
"Được rồi"
Anh ta bắt đầu cởi quân áo của tôi ra mà lau rửa. Hơn nữa, anh ta làm với một khuôn mặc hoàn toàn tỉnh bở khiến tôi cảm thấy tức giận.
"U...u... kiểu này thì khỏi lấy chồng được mất"
"Cô yên tâm, cô có sắc đẹp nên không phải lo."
"C-Cảm ơn anh...Kyaaa! Chỗ đó!"
"Cô cứ yên tâm. Tôi sẽ không tiếc lộ với ai về điều này đâu, có lẽ"
Anh ta nói đùa với một khuôn mặt vô cảm khiến tôi cảm thấy khó xử.
"Làm ơn đừng có nói!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip