Chương 20: Oán Linh

Chậc, tự dưng bị mất một con Skeleton, nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy khó chịu.

Giờ thì ngoài cái "khứu giác" của Belakoor ra thì tôi không có cách nào để xác định được vị trí của con Skeleton kia, nhưng điều đó không quan trọng, bởi như Belakoor đã nói, đó không phải là một mối đe dọa, và hắn có thể dễ dàng xử lý những thứ như thế.

Vấn đề là, một con oán linh vớ vẩn như thế kia có thể dễ dàng chiếm quyền kiểm soát Skeleton của tôi, tức là thừa hưởng toàn bộ sức mạnh của nó, hiện tại dù không nhiều, nhưng chắc là cực kì vượt trội so với các quái vật tầm Lv 10 ở khu rừng này. Giờ thì hãy tưởng tượng đến sau này, khi mà tôi khỏe, tôi có thể tạo ra những cỗ máy chiến đấu hủy thiên diệt địa, thì lúc đấy sẽ thế nào? 

Một đội quân hùng mạnh, dễ dàng bị chiếm hữu và điều khiển, thật sự là không thể chấp nhận được.

Đúng là số lượng kẻ thù thuộc dạng "không phải sinh vật" cũng không có nhiều, nhưng chúng vẫn là thiên địch của tôi lúc này (không hẳn), đây là những kẻ có thể khai thác điểm yếu của tôi và tận dụng triệt để nó. 

Vậy nên tôi rất mong mình có thể khắc phục điểm yếu này, thì... cách dễ nhất vẫn là kiếm skill rồi. Nhưng mà sau một thời gian dài sinh tồn ở cái thể giới này, tôi đã nhận ra được thiết lập đặc thù của nó rồi. Hầu hết tất cả các class, trong khoảng giai đoạn từ Lv 1 - 20, có rất rất ít Skill thuộc dạng debuff và tấn công tinh thần, và tương ứng với điều ấy cũng rất ít Skill có thể kháng lại chúng. Nói chung là trước Lv 20 thì chúng tôi đánh nhau theo kiểu thằng nào máu trâu sát thương lớn thì thằng đó thắng. 

Cũng chính vì điều này mà các bãi quái dành cho người có Lv từ 20 trở xuống cũng không tồn tại các quái thú dạng linh hồn như Wraith, Ghost,... hay trong trường hợp này thì là Vengeful Spirit. 

Mỗi lần nghĩ đến con Oán Linh đó, tôi mặc dù miệng ngoài nói ra là không phải lo lắng, nhưng trong thân tâm lại cứ cảm thấy rất khó chịu. Cứ như thế, tôi lại tự hỏi có phải cảm xúc có thực sự biến mất khỏi tâm trí mình không.

Cho nên là... tôi phải đấm nó, để giải thoát bản thân khỏi mấy thứ vu vơ này. 

"Belakoor, ta nghĩ lai rồi."

"Chuyện gì thế, thưa Chúa Tể?"

"Ta muốn con Oán Linh đó phải biến mất, sự tồn tại của nó làm ta càng ngày càng khó chịu."

"Đã rõ thưa Chúa Tể! Xin hãy đi theo kẻ hèn mọn này."

Và chúng tôi lên đường, một cách tĩnh lặng, len lỏi qua những tán cây, chủ yếu di chuyển trong bóng tối, và tránh xa mọi dấu vết của nhân loại. Chúng tôi đang hoàn toàn dựa vào khứu giác của Belakoor, hắn di chuyển, thỉnh thoảng cúi xuống và bò bằng bốn chân, đưa mũi ra xung quanh hít hít ngửi ngửi như kiểu một con chó đang lần theo mùi vậy.

Mỗi khi tìm thấy một dấu hiệu gì đó, Belakoor lại cười đến tận mang tai, cái lưỡi dài liếm một vòng quanh miệng, và hắn lại phát ra những âm thanh sung sướng mà tôi cũng không biết nên mô tả như thế nào.

"Sắp tới rồi thưa Chúa Tể, hắn đang ở rất gần." Belakoor chỉ tay. "Ngài thấy hắn đang đứng tự kỉ trước cái cây màu tím kia chứ? Ngay bên cạnh con suối kia."

"Cái cây màu tím?" Tôi bất ngờ

"Đúng vậy thưa Chúa Tể, có vấn đề gì ư?"

Tôi biết cái cây ấy...

Quay trở lại cái thời chân ướt chân ráo ở thế giới này, tổ đội của chúng tôi sau khi thám hiểm dài ngày đã tìm thấy một dòng suối tươi mát, khác xa với những nguồn nước độc hại trong khu rừng, bên cạnh đó còn có một cái cây màu tím rất to, tán lá của nó đủ sức che phủ một vùng rộng lớn. Nơi nghỉ ngơi qua đêm đã được xác định ngay lập tức, nhưng chúng tôi cần gỗ để đốt lửa và nấu nướng đồ ăn.

Và tất nhiên rồi, chúng tôi cử hai người đi tìm những cành củi khô để nhóm lửa, trong khi những người còn lại lo nhiệm vụ dựng trại và thám thính xung quanh. Tôi đã nhận nhiệm vụ dựng trại.

Thoạt đầu thì chẳng có vấn đề gì, do toàn là những công việc đơn giản, chúng tôi hoàn thiện nhanh chóng, ngoại trừ hai anh chàng đi thu thập củi khô. Tôi còn chẳng nhớ tên của họ là gì.

Chúng tôi đã chờ họ trở về, chờ mãi, chờ đến khi mặt trời đã sắp lặn và ánh sáng sắp biến mất nhưng vẫn không thấy họ đâu, dù rằng trước khi đến đây chúng tôi đã dọn dẹp và thám thính xung quanh rất kĩ.

Trong bán kính 500m quanh cái cây, không có bóng dáng của một quái thú nào, chỉ có những động vật vô hại. Chúng tôi còn bắt gặp một con quái thú đang truy đuổi một sinh vật giống nai, nhưng đột nhiên dừng lại và bỏ đi khi nó chạy về phía cái cây. Chúng tôi đã không nghĩ rằng đó là mấu chốt của vấn đề, rằng cái cây này có gì đó mờ ám, mà thay vào đó lại nghĩ rằng do con quái vật sợ số lượng lớn người ở gần.

Khi chỉ còn khoảng 10 cho đến 15 phút nữa là trời sẽ tối hẳn, chúng tôi không thể chờ được nữa mà chia tất cả ra đi tìm, chúng tôi thậm chí còn chẳng thấy một cành củi khô nào trên đường, thậm chí cả lá rụng cũng không. Vậy nên kịch bản trong đầu tất cả chính là hai anh chàng kia đã không tìm thấy củi ở gần và đã phải đi xa hơn, sau đó đụng phải quái vật và không qua khỏi.

Đấy là cho đến khi một người trong đoàn bất giác ngẩng đầu lên nhìn, sau khi có một giọt dung dịch đặc sệt màu đỏ bất ngờ rơi vào mặt...


"Belakoor, ngươi có cảm nhận đươc điều gì kì lạ không?"

Chúng tôi hiện đang ở cách khá xa cái cây, nhưng đủ để nhìn thấy nó và một bộ xương đang đứng bất động ở gần.

"Thưa Chúa Tể, tôi cảm nhận được một linh hồn yếu ớt đang trú ngụ ở trong cái cây, và kẻ thù của ngài, đang đứng bên cạnh nó."

Tôi không đáp lại, và trầm ngâm suy nghĩ.

Như Belakoor đã nói, có một linh hồn trú ngụ trong cái cây, và nó là thủ phạm cho hai cái xác vặn xoắn và rỉ máu liên tục của hai người đồng đội cũ của tôi. Để cho đầy đủ, thì lúc đó họ vẫn còn sống, nhưng mồm miệng đã bị các nhành cây bu kín và chọc xuyên qua theo nhiều hướng, khiến cho họ không thể phát ra bất cứ một âm thanh nào, nhưng họ vẫn sống.

Một tiếng hét có thể được nghe thấy, và nhanh chóng cả đoàn người đã tụ tập lại một chỗ.

Chúng tôi lúc đó còn yếu, nhưng không ngu đến thế. Vậy nên bất chấp việc phải chạy thẳng vào rừng với không một chút ánh sáng, chúng tôi đã chạy nhanh hết mức có thể. Thiên nhiên lấy của chúng tôi hai mạng ngày hôm đó, và màn đêm lấy đi 3.

Thứ chúng tôi đã đối đầu, là một con Dendroid Guardian, hay còn được biết đến là hộ vệ cổ xưa của rừng thẳm. Đây là một chủng quái thực vật có tính lãnh thổ cao, chúng cho phép mọi sinh vật tiến vào nhưng tuyệt đối không buông tha nếu có giết chóc hay phá hoại thiên nhiên trong vùng ấy. Đó cũng chính là lý do hai đồng đội xấu số của chúng tôi đã phải chịu một số phận khủng khiếp. Tôi tự hỏi lúc đó họ phải đau đớn và tuyệt vọng như thế nào?

Giờ ngẫm lại thì, có khi nào vụ xuất hiện hai con oán linh ở trong rừng vào khoảng tầm 3 tháng sau khi tôi chuyển sinh tới thế giới này lần đầu chính là họ không nhỉ? Tôi nghe nói hai con oán linh đó cứ lải nhải về việc bị đồng đội bỏ rơi và bị tra tấn giã man, nhưng lúc đó chúng tôi đã ở rất xa khu rừng, còn hai con oán linh đó thì bị một đoàn tu sĩ đi qua đánh cho không sót lại mảnh tàn hồn nào. Thật đáng tiếc.

Mấy thứ này ẩn mình bằng cách hóa thành một cây đại thụ xanh lam tươi tốt, và cây càng to, càng xanh thì Lv con quái càng cao. Khi xuất nguyên hình thì đó sẽ là một cái cây với hai tay hai chân và kích cỡ to lớn, có khả năng triệu hồi dây leo và thao túng địa hình xung quanh.

Dendroid Guardian ngoài ra còn được sự hỗ trợ của các tinh linh, thậm chí là cả Elf, vậy nên dù cho bản chất ôn hòa, đây vẫn là những đối thủ nguy hiểm và thiện chiến, cần phải tránh gây sự trong mọi trường hợp.

Về trường hợp của cái cây này, tôi đoán là không còn tinh linh nào hỗ trợ nó, cũng không có Elf chăm sóc, một mình nó đã phải đối chọi với thứ ma thuật hắc ám đã đầu độc khu rừng này trong một thời gian dài, và nó đang sắp đến giới hạn rồi. Điều này lý giải cho sự yếu ớt của nó hiện tại.

Đừng nói là Oán Linh của gã Porter kia sẽ chiếm lấy cái xác của nó nhé.

Ý tôi là, điều này hoàn toàn là có thể, có thể dẫn đến một kết cục cực xấu cho những linh hồn ngu xuẩn dám cướp xác của Dendroid Guard. Dù mạnh mẽ đến cỡ nào, nhưng khi làm một hành động mang tính xúc phạm cực đại đối với mẹ thiên nhiên như vậy, thì sẽ phải gánh chịu sự báo thù khủng khiếp.

Dù cho là thành công, thì các Dendroid Guardian từ những khu rừng khác cũng sẽ đến tính sổ, mang theo đó là sự biến đổi địa chất cực kì kinh hoàng do quyền năng của chúng. Điều đó thực sự rất rắc rối, cho nên là tôi muốn ngăn chặn điều đó xảy ra, dù chưa rõ tỉ lệ thành công của con Oán Linh kia có cao hay không. 

Cẩn thận là một đức tính tốt mà.

"Belakoor." Tôi gọi.

"Vâng thưa Chúa Tể!"

"Hiện tại đừng bén mảng vào gần hơn cái cây, ngươi là quỷ, nó sẽ cảm ứng được, dù yếu nhưng hiện tại sẽ rất rắc rối nếu như chúng ta phải chiến đấu với nó."

"Ta có một ý tưởng." Tôi chỉ tay về phía con Oán Linh. "Ném một con côn trùng về phía con Skeleton đi, nhớ là đừng có mang theo bệnh tật gì cả."

"Đã rõ, thưa Chúa Tể."

Và một con côn trùng trông giống như ruồi bò ra từ miệng Belakoor, con vật vỗ cánh và bay về phía con Skeleton đã từng thuộc về tôi. Đôi mắt con ác quỷ cũng mất đi con ngươi, đổi thành một màu đen vô tận.

"Làm gì thì làm, ép con Oán Linh đó giết con ruồi đi."

"Xin tuân mệnh."

---------------------------------------

Con Skeleton mà Aida chiếm được, cậu ta đã nghĩ nó thật mạnh.

Lần đầu tiên trong đời, cậu có thể tay không đánh bại một con Goblin, có thể xông vào giữa hàng chục con zombie và tiêu diệt hết tất cả chỉ bằng nắm đấm, điều mà bản thân chưa từng làm được trong quá khứ.

Hơn ai hết, cậu hiểu cảm giác yếu đuối và bất lực là như thế nào, cậu hiểu cảm giác căm ghét và hận thù là như thế nào, và càng hiểu cảm giác tuyệt vọng khi không có sức mạnh để đứng lên bảo vệ chính mình.

Nhưng giờ cậu ta thề với chính mình sẽ không còn như thế nữa...

Và cậu ta thậm chí sẽ còn trở nên mạnh mẽ hơn! Bằng bất cứ giá nào!

Trong những phút giây lang thang tìm kiếm sức mạnh, Aida đã phát hiện ra nó, một thứ mà cậu ta tưởng chỉ tồn tại ở những khu rừng của Elf...

Dendroid Guardian.

Những quái thực vật hình dạng giống Golem, mang trong mình sức tàn phá kinh hoàng, khả năng thao túng đất đai, điều khiển cây cối theo ý muốn, những hộ vệ và cũng là những sinh linh hùng mạnh nhất của rừng già. Sẽ đứng lên cùng các Elf và Tinh Linh để chiến đấu. 

Đó là những gì cậu được nghe về chúng trong những lời đàm tiếu của đám mạo hiểm giả mà cậu từng phải hầu hạ, nhưng không ngờ, hôm nay cậu lại được tận mắt chứng kiến một con.

Và Aida định sẽ cướp lấy thân xác nó, y như cách cách cướp con Skeleton đã giết chết mình.

Nhưng có một sinh vật bay ra trước mắt, cái âm thanh vo ve của nó làm cho bầu không khí yên bình và tĩnh lặng trở nên khó chịu và ồn ào. Con vật cứ bay trước mắt Aida, đậu lên khắp nơi, rời cứ lặp đi lặp lại những cái việc ấy, tiếng đập cánh của nó ngày càng to hơn, và đâu đó là một lớp khí màu nâu sẫm mờ mờ ảo ảo được tiết ra từ cặp cánh của sinh vật nhỏ thó.

Và bằng cách nào đó, một Skeleton vốn không thể ngửi, lại cảm thấy sự hôi thối đang sộc lên trong mũi, tràn ngập vào trí óc, lấn át cả những ảo ảnh về những ngày tháng tăm tối trong cuộc đời của Aida.

Một sinh vật có thể khiến cho một Skeleton, hay chính xác hơn là một Vengeful Spirit cảm thấy kinh tởm (Trên phương diện mùi), chứng tỏ thứ màu vàng nó tiết ra mang sức mạnh tâm linh.

Lần đầu tiên sau khi tái sinh, Aida được giải thoát khỏi những ảo ảnh đó, tạm thời, nhưng điều này không cậu vui chút nào. Trái lại, cậu mong chuyện này kết thúc càng sớm càng tốt.

Cơn giận trong cậu ta lại sục sôi.

"Một con ruồi bọ cũng muốn cản ta!"

"Chết đi!"

Một cú đấm vung lên với tốc độ khủng khiếp, nghiền con ruồi bẹp rúm vào gốc cây trước mặt.

Xa xa, nơi môt con Skeleton khác và một con quỷ đang cười đến tận mang tai, chúng theo dõi Aida trong sự khoái chí, biết rằng mục đích của mình đã thành công mĩ mãn.

Aida dù đã giải thoát bản thân khỏi sự tức giận bột phát, nhưng cậu lại cảm thấy điều gì đó không đúng.

Mọi thứ trở nên im bặt, kể cả tiếng suối chảy cũng không thể nghe. Sự tĩnh lặng kì lạ mà Aida không thể giải thích...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip