Chap 1: Khởi Đầu
Tên tôi là Guren Goraku, là một thanh niên 18 tuổi bình thường như bao người. Chí ít thì đó là những gì tôi nghĩ. Ngoài công việc làm thêm có chút "đặc thù" thì dường như cuộc sống của tôi chả khác gì mọi người. Ừ thì nhà tôi có điều kiện hơn người khác chỉ một chút ... một chút thôi...
" ồ cháu dậy rồi đó hả ? Lại đây ăn sáng với bọn ta nào ! "
Người đang ngồi trên bàn ăn và gọi tôi lại là Guren Goran, là ông nội tôi đồng thời là người đứng đầu gia tộc Guren. Ông là một người khá nghiêm khắc nhưng không phải với tôi. Ngồi ăn với ông không phải vấn đề ... Vấn đề nằm ở vị khách của ông ....
" ồ Raku, ta cũng sắp xong việc ở đây rồi nên cháu cứ thong thả đi. "
Ngay khi tôi vừa ngồi xuống thì vị khách của ông đang ngồi đối diện tôi cũng từ từ đứng lên. Ông ta đang bận trên mình một bộ Vest đắt tiền với một cái cài áo có hình quốc kỳ nhật.
* hôm nay thủ tướng sẽ ... * ( tiếng tivi )
Cùng lúc đó trên bản tin buổi sáng, người ta bắt đầu đưa tin về người đàn ông đang đứng trước mặt tôi. Về lịch trình của ông ta, sẽ gặp ai hay làm gì trong hôm nay. Nói đơn giản thì ông ta là thủ tướng của đất nước này.
Mà tại sao thủ tướng lại dùng bữa sáng trong nhà tôi ư ? Đó là vì ông nội tôi. Tôi không biết về thời trẻ của ông hay quyền lực của ông lớn tới đâu nhưng tôi biết rằng những quyết định lớn cho đất nước đều đa phần được thảo luận trong nhà ăn của tôi.
Tôi bình thường mà... chỉ có ông nội tôi là hơi dị thôi... Đó là câu nói mà tôi thường dùng để tự trấn an bản thân mình.
" cháu đi đây ! "
" ừ ! Đi cẩn thận ! "
Như bao người khác , tôi cũng phải lết đít tới trường. Đời học sinh của tôi không quá nổi bật. Tôi không phải dạng bạn của mọi nhà nhưng cũng không phải là một tên tự kỷ.
Tôi đi bộ được một lúc thì một chiếc Rolls-Royce sáng loáng dừng lại ngay cạnh tôi. Cửa xe mở ra và ở hàng ghế sau, một thanh niên ăn bận chệch xoạc thò đầu ra.
" em gì ơi ? Cần đi nhờ không ? "
Tôi chỉ đơn giản là dùng tay đẩy đầu tên đó vô và ngồi lên xe. Tên này là Yamata Kanryo, công tử bột của tập đoàn Yamata. Là một trong hai thằng "bạn chó" của tôi. Nếu phải viết phần mô tả nó thì tôi chỉ cần viết mấy chữ là ... đẹp mã, con nhà người ta, đứng trên vạch đích và ... FA kỳ cựu. À xíu thì quên nhà Yamata là một trong số ít gia tộc Samurai còn bền vững tới thời nay nên nhìn vậy thôi chứ nó là một Samurai chân chính đấy.
" mày lại thay đồ trên xe à ?
" hôm qua tao gặp chút chuyện! "
" nếu mày cứ như thế này thì chẳng có em nào thèm theo mày đâu. "
" mày nhìn lại mày đi rồi hẳn nói tôi, thằng c hó "
Ừ thì đúng là vậy. Không hiểu sao cả tôi và nó đều đang Forever Alone. Chả như ai kia...
" kìa nó kìa! Dừng xe lại "
Theo lệnh của Ryo, tài xế tấp xe vào lề. Tôi mở cửa sổ xe rồi cả hai thằng cùng thò đầu ra ngoài.
" ngôi sao đây rồi. Sao hôm nay lại phải đi bộ vậy. Xe mày đâu rồi ! " - tôi hỏi
Khi thấy bọn tôi, thằng củ lìn đó liền mở cửa xe và chui vào.
" ngoài trời lạnh thật ! Hên là gặp được hai thằng bây ! "
" lịt pẹ thằng đần này ! Tránh ra chật quá ! Xe mày đâu mà mày không đi "
" xe tao ấy hả ? Tao tặng cho một cô em nào đó tao gặp ở hộp đêm hôm qua rồi. Chắc giờ ẻm còn đang ngủ ở khách sạn "
" não mày chỉ chứa mấy thứ đó thôi à ? Thằng ngu này ! "
Tên dại gái này là Bitoku Okane, một Idol mới nổi nhưng đã nhanh chóng ghi tên mình ở nhiều lĩnh vực và đã đứng đầu ở tất cả những lĩnh vực ấy. Là thành viên còn lại trong hội bạn thân của tôi. Mọi thứ ở thằng này đều Ok mỗi tội có cái tật trên người nó có cái gì nó cũng có thể cho gái hết. Ngu hết phần người khác.
Chiếc xe một lần nữa dừng lại. Lần này dừng lại là vì đã đến nơi cần đến. Chúng tôi xuống xe và đi về phía cổng trường. Tất nhiên ánh mắt của những người xung quanh sẽ tập trung về phía bọn tôi. Nói đúng hơn là nhìn vào hai thằng ôn dịch đang đi cạnh tôi.
Những tiếng xì xầm bắt đầu vang lên to nhỏ. Trong trường có khá nhiều tin đồn về chúng tôi. Chả hiểu từ khi nào, có nhiều tin đồn không gây hại nhưng cũng có một vài tin đồn khiến tôi không đỡ được. Thí dụ như tin đồn về mối tình BL tay ba giũa ba thằng tụi tôi. Méo hiểu kiểu gì...
Riết rồi quen , tôi dần trở nên méo quan tâm tới những tin đồn đó. Cho dù có làm gì đi nữa cũng không thể dập tắt được hết những tin đồn, thậm chí còn làm những tin đồn trở nên phổ biến hơn nên thôi. Cứ kệ đi cho lành.
Chúng tôi băng qua những hành lang để tới lớp học. Sau khi đã ngồi vào bàn, chúng tôi lại phải đứng lên chào giáo viên khi vừa tới giờ vào lớp. Nếu không phải vì thằng Ryo không thể thay đồ vì sự chật chội do có thêm thằng Kane thì chúng tôi đã có thể vào lớp sớm hơn một tí.
Tôi dám chắc sẽ có thêm tin đồn khi người ta đã thấy hai thằng ăn mặc xộc xệch xuống xe trong khi một thằng còn lại đang bận lại quần áo. Chối thế đéo gì được nữa giờ...
Chợt ...
Tobe Con Tiu ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip