Chap 11: Đi dạo và vận động một chút (đã remake lại)

Hiện tại bên phía Zephyrus đang gặp không ít rắc rối vì thất bại trong cuộc chiến với chúng tôi. Nên tôi chắc chắn lời đề nghị trả lại tù binh cho chúng sẽ là một miếng mồi câu béo bỡ.

Tôi đã cử một vài người có thể tin tưởng được để đi đàm phán với những kẻ đó. Tuy có thể gây nguy hiểm cho tính mạng của họ nhưng bọn chúng đang ở cửa dưới nên tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Nếu trót lọt tôi có thể đem về cho vương quốc khoảng 500,000 đồng vàng. Cụ thể tôi sẽ phân số tù binh đó thành 3 loại.

- thứ nhất là những người bị ép tòng quân và có thái độ hợp tác. Tôi sẽ cho họ một nơi ở cùng với một công việc ổn định nếu như những thông tin họ có mang lại giá trị nhất định. Đương nhiên là phải kiểm tra nhân phẩm của họ nữa.

- thứ hai là những tên lính cấp thấp. Chúng là những tên ngoan cố hoặc rớt trong bài kiểm tra nhân phẩm. Tôi sẽ trả lại toàn bộ những tên này cho phía Zephyrus nếu như họ chịu chi trả một số tiền bù đắp nho nhỏ

- thứ ba mới đúng là những con gà đẻ trứng vàng thực thụ. Những tên được xếp vào nhóm này đều là con cái nhà quý tộc hoặc những sĩ quan cấp cao. Tùy vào gia cảnh từng tên tôi đã sắp xếp số tiền chuộc cụ thể. Lợi nhuận tôi thu được từ những kẻ này nếu không có gì bấc trắc sẽ vào khoảng 300,000 đồng vàng.

Nếu trừ đi số tiền phải trả cho những tên quý tộc và chi phí phục hồi quân đội. Chắc sẽ còn dư một khoảng kha khá. Nghĩ tới thôi cũng thấy một bầu trời ngân khố rồi.

Từ thủ đô của Afly đến thủ đô của Zephyrus phải mất hơn 2 tuần để đi và quay lại nếu không gặp bấc trắc. Xe ngựa là sự lựa chọn duy nhất nên không còn cách nào khác. Nếu có thời gian tôi sẽ lưu tâm tới vấn đề này.

Mà nói chung thì trong vòng 2 tuần đó tôi có dư ra một khoảng thời gian nhỏ. Hiện tại mọi việc đã đi vào quy củ, tôi cũng đã tuyển thêm được vài người phụ giúp việc giấy tờ nên cuối cùng tôi cũng đã có thời gian rảnh.

Rảnh thì phải đi đây đó hít thở một chút. Tính ra từ lúc đặt chân tới thế giới này tôi chỉ vòng quang trong lâu đài. Lần duy nhất tôi ra ngoài là để tham gia vào cuộc chiến ở Lafya. Nêu lâu lâu xổng chuồng một bữa chắc cũng không sao đâu.

Nếu tôi nói mình muốn ra ngoài thì chắc cú sẽ có một tá quân lính được cắt cử đi theo hộ tống tôi. Mà như vậy thì còn gì gọi là đi dạo nữa chứ. Nên tôi quyết định mình sẽ lẻn đi. Dù gì thì tôi cũng đã căn dặn người hầu không được vào phòng tôi, ít nhất là cho tới giờ ăn. Vì vậy chỉ cần về trước lúc đó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Vượt qua những người lính canh gác không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng mọi vị trí gác, hay thời điểm đi tuần của họ đều nằm trong lòng bàn tay của tôi, bởi chính tôi là người đã sắp xếp cho họ mà. Sẽ không bao giờ có chuyện tôi bị túm bởi tấm lưới mình dệt ra đâu.

Sau khi đã đi xa khỏi cung điện khoảng tầm 10km. Tôi mới thảnh thơi dạo phố được. Đúng như mong đợi của tôi về một thành phố điển hình trong những câu chuyện Fantasy.

Những tòa nhà xung quanh đa phần được xây dựng bằng gỗ và đá. Lối kiến trúc đậm chất trung cổ. Tuy nhiên tôi chẳng thấy một tấm kính nào ở đây  cả. Tôi tự hỏi nếu như mình thử xây dựng một ngôi nhà theo phong cách hiện đại với những tấm kính ở đây thì sẽ ra sao ??

Cả quần áo mà người ta mặc cũng chỉ được làm bằng những loại vãi lanh thô ráp hoặc da thú. Thật sự là khác xa một trời một vực so với quần áo ở trong cung điện.

Tôi cũng chưa có nhiều thông tin lắm về ma thuật ở thế giới này. Nhưng tôi nghĩ mình cần đặt một quả boom để thúc đẩy ngành công nghiệp ở vương quốc này. Liệu công nghệ sẽ đánh bật ma thuật hay những điều kỳ diệu sẽ chiến thắng tương lai??

Mãi suy nghĩ trên đường đi, tôi đã xuôi theo dòng người và không biết từ khi nào tôi đã dừng lại trước một quán ăn. Hương thơm bốc ra từ gian bếp bên trong như đang biến thành bàn tay quyến rủ gãi gãi cằm tôi.

Vừa bước vào quán, mùi gỗ của những vách tường xộc vào mũi tôi ngay lập tức. Tiếp theo là nhiều mùi hương hỗn tạp của rượu, thức ăn, ... và nhiều thứ khác. Bầu không gian ở đây khá dễ chịu. Tuy quán không có cửa sổ nhưng những "quang thạch" đang phát huy tác dụng của mình.

Hầu bàn đưa ra một tấm menu gọi món cho tôi. Nhưng chả có món nào mà tôi đã từng nghe qua cả. Nhắc mới nhớ những món ăn ở cung điện cũng được làm từ những nguyên liệu lạ hoắc mà tôi còn chả biết là gì.

Tôi chỉ chỏ đại vài món cho có rồi cô hầu bàn quay đi khi đang cười mỉm. Bộ trông tôi giống một tên ngố lắm à.?

Một lúc sau cổ mang những món ăn lên. Trong tất cả đều khá ngon. Nhưng chỉ trừ một món ....

『 cho tôi hỏi một chút được không ? Đây là món gì vậy ? 』

『 đó là món đặc biệt mà quý khách đã gọi ạ ! Món đó có tên là "Tua Bạch Tuộc Nướng Bơ Lạc" ạ !』

Tôi tưởng món này thuộc dạng truyền thuyết đô thị chứ !!! Không ngờ có người ở đây lại phục dựng lại được món ăn kinh rợn này. Tôi tính lờ đi dĩa thức ăn đó nhưng khi để ý xung quanh thì tôi cảm nhận được ánh nhìn kiểu "ăn đi, ăn đi" từ những thực khách xung quanh.

Việc đó càng khiến tôi không muốn đụng đũa vô một miếng tua mực nào. Và chỉ một phút từ khi tôi cầm đũa lên, những thành phần phá bĩnh đã xuất hiện ...

Một vài tên côn đồ trên con đò hùng hỗ bước vào quá. Đứng giữa chúng là một tên gầy ròm như cọng rơm. Tuy nhiên trông bộ đồ mà hắn đang mặc thì chắc nhà hắn cũng không nhỏ đâu.

Hắn hùng hổ gọi hết mọi món ăn trong quán rồi cùng đám côn đồ kia xay hết đống đồ ăn đó. Tôi cũng chỉ coi đám này như mấy tên bất lịch sự thường thấy trong mấy quán ăn thôi nên tôi vẫn chậm rãi thưởng thức bữa ăn của mình.

Tôi sẽ không sờ gáy chúng nhưng đó là khi chúng không động chạm đến tôi.  Một tên trong số chúng sau khi đã đi lại quàng tay lên cổ tôi như thân lắm rồi nói ...

『 anh bạn à ! Bọn tôi gặp chút chuyện nên hơi kẹt. Cậu có thể trả bữa này giùm tôi được không ? 』

U wa ... cái này gọi là xin đểu đấy à ? Tôi không ngờ da mặt bọn này giầy tới vậy luôn. Sau khi chê tới chê lui món ăn của quán trong khi vẫn đớp như cái máy xay thì lúc này bọn chúng lại không muốn xì tiền ra để trả sao ?

『 này, sao cậu không nói gì vậy ? 』

『 à không ! Tôi không sao, chỉ là hơi bất ngờ về độ dày bản mặt của mấy người thôi ! 』

『 ý mày nói là sao ??? 』

Hắn nổi dận và xách cổ áo tôi lên. ..

『 thôi nào, mọi người không nên gây gổ ở đây ! Chúng ta là người một nhà mà ! Tôi biết là anh bạn đây rất tốt bụng nên sẽ không ngại trả tiền cho con trai bá tước Aleister này chứ ! 』

『 đúng đó ! Mày còn phải lấy lòng vinh dự nữa cơ 』

Sốc thật đấy ...

『 vậy bá tước Aleister gì gì đó nghèo khổ tới mức phải để con trai mình đi ăn xin sao ? Thật tội nghiệp ! 』 

『 mày ... mày ... Mày ... Người đâu, dần nhừ tử nó một trận cho tao !!! 』

Như một kịch bản củ rích được định sẵn, những tên côn đồ kia nghe lệnh thì liền lao tới chỗ tôi. Dĩ nhiên sẽ không có chuyện chúng tới để ôm ấp tôi rồi ...

『 cũng lâu rồi mình không vận động nhỉ ? 』

Tôi tự nói thầm với mình rồi đưa tay ra sau lưng rút ra một cây gậy dài, to, đen, cứng, ... Đó là một cây ... Baton ...

Tôi vung khúc gậy dài, to, đen, cứng, đó để cây gậy đạt được chiều dài tối đa của nó. Đã lâu rồi tôi chưa dùng tới con hàng này nên hơi lạ tay một chút.

『 mày nghỉ mày làm được gì với cây gậy mục đó !』

Đúng là với cây Baton này tôi chả làm được gì nhiều ... nhưng để tét ass mấy tên này thì dư sức ...

*Chát ... * - một âm thanh mang lại cảm giác khoái cảm vang lên.

Tên gà mờ vừa gáy lúc nãy đã nằm đo sàn khi chỉ vừa ăn một gậy của tôi. Là tôi đánh hơi mạnh tay hay bọn này chỉ có cái mã vậy.

『 ngạc nhiên nhiêu đó là đủ rồi các chàng trai. Thế bây giờ các anh muốn đứng đây cả ngày hay lao vô chiến nào ?  』 

.....
....
...
..
.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip