Chương 1
Chu Tử Thư đi theo Ôn Khách Hành từ năm 10 tuổi, nắm đó cũng là khi y trở thành một đứa trẻ mồ côi đến nhà cũng không còn để trở về. Cha y là phó đô đốc dưới tay vương gia Tấn Châu, năm đó tiên vương vừa hạ thế, đại công tử liền dấy binh lật đổ thế tử soán ngôi, thế tử gia hậu thuẫn còn yếu kém không chống đỡ được đã thất thế, phụ thân Chu Tử Thưcũng bỏ mạng trong trận chiến tranh quyền này.
Để tránh hậu họa về sau, đại công tử ráo riết truy sát diệt toàn gia những quan lại phò tá thế tử gia, Chu Tử Thư lúc ấy được thuộc hạ của phụ thân ôm chạy thục mạng đến chân núi Thanh Nhai thì cũng sức cùng lực kiệt mà ra đi, tiểu Tử Thư lúc đấy nhìn từng người từng người thân bên cạnh mình ra đi đã từ bàng hoàng kinh hãi đến run rẩy sợ hãi, y ôm thi thể lạnh dần của thúc thúc rấm rức khóc đến hai đôi mắt sưng đau không mở nổi.
Không còn ai ở bên cạnh, không có ai nói cho y biết đây là nơi nào, y phải đi đến đâu, phải làm gì tiếp theo, có lẽ một lúc nữa khi truy binh đuổi đến, họ sẽ giết y. Sau đó, có phải y sẽ được gặp lại cha mẹ và các thúc thúc cô cô, sẽ không còn ở một mình nữa hay không.
Và Chu Tử Thư thật sự ngồi đấy chờ người đến lấy mạng mình. Nhưng người đến trước không phải là đám truy binh mà là Ôn Khách Hành, lúc đấy hắn mặc lam y sẫm màu, nhàn nhã đứng từ trên cao nhìn y, nhưng khoảnh khắc y ngẩng đầu lên chạm mặt hắn, khuôn mặt ấy đã thoáng sững sờ.
Cho đến khi được Ôn Khách Hành ôm đi, y cũng chỉ nghĩ là mình đã gặp được một vị ân công tốt bụng cứu vớt, dù sao sau này hắn vẫn hay nói như thế, cho đến khi y lớn lên mang gương mặt rất giống với một người, trang chủ Tứ Quý Sơn Trang đời thứ năm, y mới nhận ra rằng hơn một nửa là do bản thân may mắn có được gương mặt này mà sống sót.
Chu Tử Thư chỉ gặp được vị trang chủ kia một vài lần, ngài mỹ mạo như ngọc, hiên ngang nhưng trúc, lại dịu dàng như nước, nhưng sau này y cũng không còn cơ hội nhìn thấy nữa.
Hai năm sau khi y đi theo Ôn Khách Hành thì giang hồ dậy sóng vì một chiếc chìa khóa Võ Khố mà tranh nhau đầu rơi máu chảy, vị trang chủ ấy đã bỏ mình trong trận chiến đó. Y không biết hoàn cảnh lúc đó ra sao, ngài ấy đã ra đi như thế nào, y chỉ biết Ôn Khách Hành sau khi lê một thân máu me trở về, hắn càng âm lãnh tàn độc không khác nào một chúa quỷ thật sự trèo từ địa ngục lên, Chu Tử Thử lúc ấy bưng khay thuốc đến quỳ bên cạnh hắn, kiềm nén run rẩy gọi hắn.
" Chủ nhân, để Tử Thư xử lý vết thương cho ngài"
Thế nhưng hắn vẫn nằm yên bất động, âm trầm phun ra mấy từ.
" Đừng làm phiền ta, ra ngoài đi"
Chu Tử Thư nhìn hắn im lìm nằm đó, giống như đã bỏ mặc tất cả mọi thứ trên đời này, không còn gì có thể khiến hắn bận tâm nữa kể cả báo thù, có phải nếu như không có ai đến cứu hắn, hắn sẽ nằm như thế cho đến khi máu chảy cạn, rồi hắn cũng ra đi cùng với A Nhứ của hắn, ánh sáng dịu dàng của hắn sao. Bỗng nhiên, Chu Tử Thư cảm thấy lòng mình hốt hoảng, y sợ hãi lại có thêm một người thân yêu nữa rời đi, bỏ y lại trên thế gian này. Không, Chu Tử Thư không muốn, thật sự sẽ không thể chịu nổi cảm giác đó thêm một lần nào nữa đâu, y bị ý nghĩ hoảng sợ ấy bủa vây, không còn chần chừ nữa vội vã vén lên tay áo trên cánh tay bị thương của hắn, khẩn khoản cầu hắn.
" Chủ nhân, không trị thương sẽ mất mạng đó, ngài để ta chữa thương có được không"
Nhưng Chu Tử Thư không ngờ làm hắn phát điên, tụ lực lại chưởng vào ngực y văng ra khỏi người hắn, miệng gào thét.
" Cút!! Cút đi cho ta!!"
Chu Tử Thư mới mới 12 tuổi làm sao chịu nổi một chưởng phong của hắn, y cảm thấy lồng ngực mình như muốn rách toạc, máu bị ép trào lên cổ họng, y cố gắng ôm ngực hít thở, tay chân đã lạnh toát,run rẩy ngước lên nhìn Ôn Khách Hành, đôi mắt hắn đỏ ngầu giăng đầy tơ máu trừng trừng nhìn y, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt, sau đó y lại thấy máu đỏ chảy ra từ khóe miệng hắn, Chu Tử Thư lúc đó giống như bị chấn thêm một chưởng nữa, y gấp gáp bò đến xà vào lòng hắn, bỏ qua khí thế hung thần ác sát như muốn lấy mạng người kia, một tay Chu Tử Thư bấu chặt lấy vai áo hắn đến trắng bệch cả đầu ngón tay, bàn tay còn lại run rẩy không ngừng lau máu cho hắn, máu thấm ướt cả bàn tay nhỏ tràn qua các khe ngón tay chạy xuống lấm đầy áo, Chu Tử Thư vừa lau vừa van nài không ngừng.
" Chủ nhân!! Cầu xin ngài!! Ta cầu xin ngài mà, chủ nhân. Ngài thương xót Tử Thư với, đừng bỏ ta có được không. Để ta chữa thương cho ngài rồi ta sẽ cút đi. Chủ nhân.... Ngài đừng như thế nữa, ta sợ lắm"
Nước mắt rơi đầy mặt hoà cùng với máu từ trong miệng Chu Tử Thư chảy dọc một đường xuống đến tận cổ, thấm ướt vạt váo trước ngực, y cố gắng hít thở, lồng ngực đau quá làm y không kêu nổi nữa, chỉ có thế trán áp trán thều thào gọi chủ nhân.
" A Nhứ... Sư huynh"
Chu Tử Thư bị giọng nói này làm cho đình trệ, y nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đó không còn vương một tia sát khí nào nữa, chỉ còn lại tròng mắt đỏ hoe sóng sánh ánh nước, y lại nghe hắn nỉ non.
" Sư huynh, đệ đau quá"
Ôn Khách Hành cố gắng rúc đầu vào hỏm vai nhỏ của Chu Tử Thư rấm rức rên rỉ, như thể hắn đã gặp lại A Nhứ của nhiều năm về trước. Hắn nghe thấy A Nhứ dịu dàng vuốt lưng vỗ về hắn.
" Khách Hành ngoan, để sư huynh thoa thuốc cho đệ rồi sẽ không đau nữa nha"
Hỷ Tang Quỷ không biết ngày đó bên trong đã trải qua chuyện gì, khi nàng đến chỉ thấy vết thương trên người Ôn Khách Hành đã được băng bó kỹ lưỡng, trong lòng ôm Chu Tử Thư, mắt nhắm nghiền dựa vào trường kỷ, hắn nghe tiếng động thì khẽ mở mắt, nhợt nhạt lên tiếng.
" Mang Tử Thư đi trị thương giúp ta"
Hỷ Tang Quỷ kinh ngạc, nàng bước đến gần, lúc này mới thấy khuôn mặt nhỏ đã trắng nhợt, vành mắt đỏ hoe nhắm nghiền, máu dính đầy trên khóe miệng chạy xuống đến tận cổ, không khỏi thảng thốt.
" Sao lại thế này"
Ôn Khách Hành cũng nhìn Chu Tử Thư, nhìn vào vết máu khô chói mắt lấm lem khắp người đứa nhỏ, nặng nề trả lời
" Bị ta đả thương, có lẽ đã tổn thương đến phế phủ rồi"
Hỷ Tang Quỷ sửng sốt quay phắt qua nhìn Ôn Khách Hành, không nén được cơn giận liền mắng
" Ôn Khách Hành!! Ngươi đúng là tên điên mà!!"
Chu Tử Thư quả thật đã bị tổn thương phế phủ, dù đã cố gắng chữa trị và chăm chỉ luyện công thì khi trời trở lạnh, không giữ ấm kỹ liền sẽ ho đến cả tháng trời mới khỏi.
Từ ngày đó, Ôn Khách Hành cũng không còn điên cuồng bất cần đời nữa, chỉ là hắn trở nên càng âm trầm, không còn tia sáng dẫn lối hắn về nhân gian rực rỡ nữa nên hắn đằm mình trong vực sâu vạn trượng, từng bước một kéo theo những kẻ đã cướp mất ánh sáng của hắn.
Trải qua như vậy cũng đã sáu năm.
Chu Tử Thư cũng đã chìm trong bóng tối, bên cạnh hắn ngần ấy năm, trở thành thiếu niên thanh tú ngọc lập, nhưng cũng ngày càng thanh lãnh vô cùng.
Ôn Khách Hành nghe tin Tấn Châu đổi chủ, là thế tử gia thất thế năm ấy, cũng chính là biểu ca của Chu Tử Thư, sau khi lên ngôi hắn đã phái người cùng nhóm thuộc hạ cũ còn sống sót của Chu gia tìm kiếm Chu Tử Thư, thật ra năm đó đại công tử đã tìm ra vết tích của y ở Thanh Nhai Sơn, chỉ là e ngại thế lực tà ma của Quỷ Cốc mà không dám truy tới cùng, thêm nữa gã cho rằng một đứa trẻ 10 tuổi cũng không thể nào sống sót ở nơi này, vậy cứ để y tự bỏ mạng ở đây đi. Nhưng mãi cũng chưa từng tìm thấy xác, gần đây những thuộc hạ cũ ẩn dật trong giang hồ lại nhìn thấy một thiếu niên có nhiều nét giống Chu công tử lúc nhỏ, có lẽ vì vậy mà Tấn Vương đã cho người tìm kiếm đến đây.
Ôn Khách Hành chợt nghĩ, nếu cuộc đời Chu Tử Thư không găp biến cố lạc đến đây thì có phải y sẽ lớn lên mang theo dương quang thiếu niên xán lạn, khí phái chính trực của công tử thế gia, y sẽ mặc áo gấm thuê hoa, đầu đội ngọc quan, đôi mắt sáng ngời linh động ngồi duyệt binh thư hoặc sẽ thân mặc áo giáp tay cầm trường thương huấn luyện binh lính, chứ không phải một Chu Tử Thư bị nhấn chìm vào bóng tối cùng hắn như bây giờ, có phải đã đến lúc hắn nên trả y lại nơi y chân chính thuộc về.
Nhưng hắn không làm được, trong lòng có luyến tiếc lại không có can đảm thừa nhận, thừa nhận hắn thật sự không nỡ là vì chính y hay vì hắn hèn mọn níu lấy hình ảnh của cố nhân từ trên người y.
...
Chu Tử Thư vừa mới ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, phân đà của Hỷ Tang Quỷ vì một vụ Hỷ Tang mà động đến đại nhân vật không dễ chơi, xưa nay La Phù Mộng trừng trị những kẻ bạc tình chưa từng nhìn mặt mũi ai, vì thế mà bị một đám danh môn kéo đến náo loạn, Quỷ Cốc mấy năm nay đã thu lại móng vuốt trên giang hồ khiến bọn chúng đã quên quỷ khát máu giết người như thế nào, nhân dịp này cũng để gợi nhớ cho bọn họ một chút.
Chu Tử Thư đứng giữa đại sảnh, nhìn lên Ôn Khách Hàng đang nữa nằm trên tràng kỷ uống rượu, y khẽ gọi.
" Chủ nhân"
Ôn Khách Hành bỏ bình rượu xuống, nhìn y.
" Về rồi à, có bị thương không?"
Chu Tử Thư đạm mạc trả lời
" Không có"
Hắn nhìn y thẳng tắp đứng đó, khí tức vững vàng, sắc mặt hồng hào thì không hỏi thêm gì nữa, bảo y về phòng nghỉ ngơi đi rồi lại rót cho một chén rượu đầy.
Chu Tử Thư vẫn đứng đấy, nhìn chén rượu nhỏ trôi xuống yết hầu Ôn Khách Hành rồi lặng lẽ biến mất trong khoang ngực phập phồng của hắn, nơi đấy từng có một vết đao sâu gần tim, năm ấy Chu Tử Thư đắp không biết bao nhiêu thuốc cầm máu mới ngừng chảy.
Cũng thật may, thật may mỗi ngày vẫn còn được nhìn thấy hắn, nghe giọng nói của hắn.
Chu Tử thư khẽ mỉm cười, đôi mắt nóng rang, quay lưng trở về phòng.
...
Màn đêm đã buông xuống, ôm lấy cả đất trời vào bóng tối, Chu Tử Thư đã tẩy rửa sạch sẽ, máu tanh, bụi đất, thay một bộ y phục mới. Y quay lại thắp đèn trong sảnh điện. Ôn Khách Hành nheo lại đôi mắt, nương theo ánh sáng vừa được thắp lên, nhìn thiếu niên cao gầy trước mặt, y bước đến quỳ một chân bên người hắn, lấy chén rượu hắn vẫn đang cầm trên tay đặt xuống bàn hắc thạch.
" Chủ nhân, hôm nay đủ rồi, đi nghỉ ngơi thôi"
Ôn Khách Hành chưa say đến mơ hồ, nhưng đôi mắt đã nhập nhòe, y nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt mờ ảo dưới ánh nến quả thật giống quá, giống A Nhứ của hắn, hắn muốn ôm y, rúc vào lòng y mè nheo, chất vấn y sao lại bỏ hắn đi lâu như vậy.
Nhưng đôi mắt kia sao lại u buồn tăm tối như thế.
Hắn chợt tỉnh ngộ.
Y là Chu Tử Thư, y không phải A Nhứ, hắn phải đánh thức lý trí ra khỏi những mộng ảo này.
Ôn Khách Hành mơ màng nhìn Chu Tử Thư thật lâu, y cũng im lặng quỳ ở đó nhìn hắn thật lâu, ngay giây phút y cảm tưởng Ôn Khách Hành sẽ ôm lấy mình cuộn người vào lòng y gọi sư huynh, nức nở thủ thỉ cũng được, ủy khuất gào khóc cũng được, lúc đó Chu Tử Thư sẽ ôm Ôn Khách Hành vỗ về, hôn lên mi mắt run rẩy ấy, ngậm lấy đôi môi lạnh nhạt màu của hắn và nói.
" Sư huynh ở đây, sư huynh thương đệ nhất"
Nhưng điều đó lại không xảy đến dù có bao lần chếch choáng say, Ôn Khách Hành vẫn lựa chọn bừng tỉnh khỏi những ảo cảnh ấy. Hắn ậm ừ ngồi dậy, xoa đầu Chu Tử Thư, bảo y cũng mau đi ngủ sớm đi, không cần lo cho hắn, rồi đứng lên lê từng bước chậm rãi đi vào phòng trong.
Chu Tử Thư nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng như bị khoét rỗng một chỗ, y chữa thương được thân thể của hắn nhưng dường như y đã không chữa được linh hồn cho hắn, y không phải là vị trang chủ kia, y không thể đem đến ánh sáng dịu dàng mà Ôn Khách Hành khao khát níu giữ, dù có gương mặt giống người đó thì có được gì, đến trong mơ y cũng không có cơ hội để thay nguời ấy vồ về hắn.
Thật nực cười. Quả thực là vô dụng.
Haha
Chu Tử Thư cười nhạo bản thân đến bật thành tiếng. Bây giờ y cũng muốn uống rượu, uống để hương men hun say hết nỗi đắng chát trong lòng.
Chu Tử Thư ôm lấy bình rượu uống dở của Ôn Khách Hành chạy ra khỏi điện.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip