1. Chờ đợi
Thích Ôn Chu nguyên tác, thích cái cách Ôn điên yêu A Nhứ. Nhưng mờ fic tui viết có thể sẽ xàm xí và mất não, làm sụp đổ thiết lập của nguyên tác.
Hãy quay xe trước khi quá muộn (⌒‿⌒)
-*-*-
Sau khi nhổ đinh, Chu Tử Thư liền rơi vào hôn mê.
Ngày đầu tiên, Ôn Khách Hành vẫn có thể bình thản trông coi Thành Lĩnh bắt gã phải luyện tập chăm chỉ.
Ngày thứ hai, thấy vợ chồng Cố Tương có cái rổ rau bé tí mà cũng giành nhau rửa hắn liền trừng mắt nói các ngươi cứ ôm đống rau ngồi đó đến tối luôn đi.
Ngày thứ ba, tối muộn còn phải nhìn Đại vu và Thất gia uống rượu thưởng trăng Ôn Khách Hành nghẹn một bụng mà không nói gì được. Liền âm thầm ghi nợ, khi nào Chu Tử Thư tỉnh lại nhất định phải bắt y uống rượu với mình suốt một tháng, không có trăng thì ngắm sao.
Tới ngày thứ bảy, Đại vu đưa cho Ôn Khách Hành một bọc thuốc lớn, chia thành nhiều gói nhỏ bên trong, nói với hắn mỗi ngày đun một thùng nước ấm rồi hòa một gói thuốc để Chu Tử Thư ngâm mình. Duy trì liên tục trong một tháng.
Trường Minh sơn tuyết phủ quanh năm, muốn đun một nồi nước đã khó, đằng này lại là một thùng nước lớn đủ để nam tử trưởng thành có thể ngâm mình là chuyện tốn công sức cỡ nào? Ôn Khách Hành lại chỉ cười híp cả mắt nói cảm ơn rối rít với Đại vu.
Ngày thứ hai mươi bảy
Buổi sáng, Ôn Khách Hành vừa đi tới giữa sân đã bị tiếng hét của Cố Tương chọc thẳng vào màng nhĩ. Hắn lười mở miệng chỉ quăng cho nàng một ánh mắt: Có chuyện mau nói.
Cố Tương vẫn duy trì vẻ mặt khiếp sợ, chạy tới trước mặt Ôn Khách Hành, run rẩy nắm lấy một lọn tóc đưa tới trước mặt hắn: "Ca, sao huynh lại có tóc bạc? Lại còn bạc một lúc nhiều như vậy?"
Ôn Khách Hành khẽ nhíu mày nhìn lọn tóc bạc trắng trên tay Cố Tương. Sáng nay hắn ngủ dậy hơi muộn nên vội vàng thay trang phục chuẩn bị đi đun nước thuốc để Chu Tử Thư ngâm mình, tóc còn chưa thèm chải chỉ cột qua loa một chút đương nhiên không phát hiện chuyện này. Lại cúi đầu hỏi nàng: "Nhiều là bao nhiêu?"
Cố Tương vội vàng rút một chiếc gương nhỏ trong tay áo đưa lên cho hắn nhìn thử. Ôn Khách Hành liếc mắt một cái, lại bĩu môi lườm nàng: "Thế này ngươi đã chê nhiều!" Rồi quay người đi xuống bếp.
Dù sao Cố Tương là đứa nhỏ một tay Ôn Khách Hành nuôi lớn, ít nhiều gì nàng vẫn có hiểu biết nhất định đối với con người hắn. Để giữ được mạng cho Chu Tử Thư, nếu phải đổi bằng mạng của mình chắc chắn Ôn Khách Hành sẽ không do dự mà đồng ý.
Đại vu sau khi nghe xong lời của Cố Tương dù chưa cần thăm bệnh vẫn có thể phần nào đoán được nguyên nhân. Mỗi ngày Chu Tử Thư đều phải ngâm mình trong nước thuốc một canh giờ. Với nhiệt độ trên núi đương nhiên không thể duy trì độ ấm được tới một khắc (khoảng 15p) Ôn Khách Hành chắc chắn đã dùng nội lực để giữ ấm nước thuốc. Liên tục nhiều ngày như vậy, nội lực suy giảm quá nhiều mới khiến hắn bạc cả nửa đầu như thế.
Thất gia và Đại vu đều ngỏ ý muốn giúp chuyện trông coi Chu Tử Thư ngâm thuốc nhưng Ôn Khách Hành đã ngay lập tức từ chối. Người của hắn sao có thể để cho người khác nhìn chứ? Huống hồ, Ôn cốc chủ vẫn còn ấm ức chuyện Thất gia quen biết A Nhứ trước hắn thật nhiều năm.
Ngày thứ ba mươi bảy
Ngày cuối cùng Chu Tử Thư phải ngâm nước thuốc, Cố Tương phát hiện tóc của Ôn Khách Hành toàn bộ đều đã bạc trắng. Nhìn bóng lưng người kia lúi húi nhóm lửa đun nước nàng chỉ dám quay đi len lén lau nước mắt. Một lúc lâu sau mới chạy vào hỏi buổi trưa nay muốn ăn cái gì?
Có một ngày Ôn Khách Hành bỗng cảm thấy y phục của Chu Tử Thư hơi ít, liền dẫn theo Thành Lĩnh cùng vợ chồng Cố Tương xuống núi mua đồ. Đi được nửa đường lại đột nhiên đổi ý không đi nữa, hắn lo lắng Chu Tử Thư tỉnh dậy không nhìn thấy mình sẽ lo lắng. Bắt tụi nhỏ phải tự đi mua đồ, trước khi quay về núi Trường Minh còn ném lại một câu: "Trang phục của A Nhứ mà không đẹp ta sẽ cho mấy đứa ăn tuyết sống qua ngày."
Trước đây ở Khôi Lỗi trang mỗi lần Ôn Khách Hành muốn ké giường của Chu Tử Thư, hai người đều phải so chiêu tới mồ hôi đầm đìa mới có thể leo lên giường. Hiện giờ, mỗi ngày đi ngủ hắn đều có thể ôm A Nhứ trong ngực, sáng dậy sẽ nhìn thấy A Nhứ đầu tiên. Đáng lẽ, hắn nên cảm thấy thỏa mãn mới phải.
Ngày thứ sáu mươi, Ôn Khách Hành rốt cuộc không cứng rắn được nữa, mái đầu bạc trắng khẽ tựa lên lồng ngực gầy gò của Chu Tử Thư. Nếu y không hôn mê, có lẽ sẽ cảm thấy được nơi ngực áo đã bị thấm ướt một mảng.
Ngày thứ sáu mươi mốt
Buổi sáng Ôn Khách Hành vẫn như thường lệ thức dậy vào giờ Mão, đun nước ấm mang tới bên giường để rửa mặt cho Chu Tử Thư. Lúc hắn cúi người một lọn tóc vô tình rơi xuống bên gối, vấn vít với lọn tóc bên tai Chu Tử Thư. Một trắng một đen, tương phản tới mức hai mắt hắn có hơi nhức nhối.
Ôn Khách Hành xoay người lại nhúng khăn vào chậu nước ấm, tỉ mỉ lau từng ngón tay của Chu Tử Thư, trong giọng nói hình như còn phảng phất ý cười: "A Nhứ, chúng ta thương lượng một chút. Trước đây ngươi dịch dung xấu như quỷ ta vẫn thích ngươi. Cho nên, sau này ngươi cũng không thể ghét bỏ mái tóc này của ta, được không?"
Ngày thứ sáu mươi hai
Rất lâu rồi mới có một ngày núi Trường Minh không giáng tuyết. Sau khi hỏi ý Đại vu Ôn Khách Hành mặc thêm áo ấm cho Chu Tử Thư, ôm y trong lòng ngồi ở bậc thềm sưởi nắng. Lại nắm tay Chu Tử Thư đặt vào lòng bàn tay mình, cúi đầu cười: "Ngươi xem, cứ ngủ mãi như vậy giờ ngươi còn trắng hơn cả ta đây này. Không sợ đồ đệ ngốc sẽ chê cười sao?"
Ngày thứ bảy mươi
"Đồ đệ ngốc bây giờ đã thành thạo Lưu vân cửu cung bộ rồi. Ngươi mau tỉnh dậy, lại dạy nó cái khác đi chứ. Ngươi cứ ngủ mãi không có ai dọa đánh gãy chân, nó lại đi giống nhện bò cho ngươi xem."
Ngày thứ bảy mươi mốt
"Tối qua ta lại phải nhìn Đại vu và Thất gia đối ẩm. Ngươi nói coi, cái tên Thất gia ăn nói dông dài kia làm thế nào lại có thể kết bằng hữu với kẻ cục cằn thô lỗ như ngươi nhỉ?"
Ngày thứ tám mươi ba
"Vợ chồng A Tương và đồ đệ ngốc xuống núi mua cho ngươi rất nhiều trang phục. Ta định thay cho ngươi rồi, nhưng ngươi xem ai lại mặc đồ mới đi ngủ bao giờ. Ta cất trong tủ, khi nào ngươi tỉnh lại mặc thử cho ta xem. Đám nhóc kia mà mua đồ xấu ta sẽ cho chúng ăn tuyết sống qua ngày."
Ngày thứ tám mươi tám
"Chu thủ lĩnh, ngươi nói muốn nuôi ta đúng không? Giờ Quỷ cốc bị hủy rồi, ta không có chỗ để về, ngươi không muốn cũng phải nuôi."
Ngày thứ chín mươi mốt
Là một ngày nắng đẹp, Ôn Khách Hành lại như thường lệ ôm Chu Tử Thư ra ngoài sưởi nắng. Hôm nay hắn không ngồi ở bậc thềm nữa. Cứ thế ôm Chu Tử Thư trên tay như ôm công chúa. Ra khỏi đại môn, sau đó chậm rãi bước đi. Thật lâu, tới khi thấy một gốc cây khô không có tuyết đọng Ôn Khách Hành mới nhẹ nhàng đặt Chu Tử Thư ngồi lên chân mình, để y dựa vào trong ngực, bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện: "Ngươi xem chúng ta như thế này có giống một đôi vợ chồng già không? À, không được. Chúng ta mới gặp nhau bao lâu? Bây giờ đã già thì thiệt thòi cho ta quá! Ngươi nói có..."
"Câm miệng!"
Tiếng của Ôn Khách Hành liền kẹt trong họng, hắn khó khăn mở miệng cuối cùng chỉ thốt lên một câu: "A Nhứ!"
Người trong lòng khẽ động, lười biếng nhả ra hai chữ chói mắt rồi xoay lại úp mặt vào vai hắn, hạ lệnh: "Ôm ta về."
Rõ ràng cả hai đều là những bậc cao thủ khinh công trác tuyệt. Giờ phút này lại một người thản nhiên ôm, một người thản nhiên tựa đầu vào vai đối phương cứ thế đi bộ dưới trời tuyết.
"Tóc của ngươi là sao?" có lẽ vì ngủ một giấc dài nên giọng của Chu Tử Thư hơi khàn, nhưng dù thế nào nghe vào tai Ôn Khách Hành vẫn là âm thanh êm ái nhất.
Hắn cúi đầu, cố tình chạm môi vào vành tai Chu Tử Thư mới chậm rãi đáp lời: "Không phải vì chờ ngươi quá lâu sao?"
- 21/12/2021 -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip