28. Lão bản nương
Sau tết đoan ngọ một nhà năm người cũng nhanh chóng dọn tới Đào viên.
Qua vài ngày, sau khi phòng ốc đã thu dọn ổn thỏa, phu thê Tào Úy Ninh lập tức bị Ôn Khách Hành đuổi đến tửu quán phụ việc, Trương Thành Lĩnh muốn theo cùng nhưng bị Chu Tử Thư tóm cổ lại tiếp tục luyện võ. Cuộc sống hàng ngày hầu như cũng không thay đổi nhiều so với khi ở Trường Minh sơn.
Sáng nay, trong lúc tập chiêu thức mới Trương Thành Lĩnh đột nhiên đi sai một thức, viên sỏi trên tay Chu Tử Thư lập tức bắn vào chân gã. Bình thường đồ đệ ngốc của y kêu lớn như vậy Ôn Khách Hành chắc chắn sẽ xuất hiện để chọc ghẹo vài câu, hôm nay lại không thấy tăm hơi đâu cả. Chu Tử Thư ném mấy viên sỏi trên tay xuống gốc đào bên cạnh, đứng dậy muốn đi tìm người. Trang viên này tuy rộng nhưng phòng ốc không quá nhiều, y rất nhanh đã tới tiểu viện của hai người họ. Vừa bước qua cửa lại thấy Ôn Khách Hành đang leo cây. Trên người hắn chỉ mặc một lớp nội sam mỏng tang, tay áo cuộn lên tới khuỷu, vải dệt bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào người, hằn lên những múi cơ đẹp mắt.
Bên dưới gốc cây là ba chiếc sọt đầy ắp đào chín.
"Ngươi muốn làm gì vậy?"
"A Nhứ..." Ôn Khách Hành vừa trông thấy y thì cười rộ lên. Ánh nắng xuyên qua mái tóc trắng của hắn khiến cả khuôn mặt sáng bừng, chói tới nỗi hai mắt Chu Tử Thư bỗng nhiên cay xè.
Thì ra Ôn cốc chủ quá rảnh rỗi. Thấy đào chín nhiều, hắn ngứa ngáy chân tay muốn ngâm rượu đào để bán. Chu Tử Thư dùng kiếm điêu luyện, dùng dao bổ đào cũng cực kỳ đẹp mắt, trăm miếng như một. Qua vài ngày, đào ở trang viên đã được thu hoạch gần hết. Tuy rằng tửu lượng chẳng ra sao, nhưng y vẫn rất thích hương vị của rượu đào Ôn Khách Hành tự tay ủ khi còn ở Trường Minh sơn, thật sự rất dễ uống.
Xếp nốt vò rượu cuối cùng lên kệ gỗ trong hầm, Chu Tử Thư nghiêng đầu nhìn bóng lưng bận rộn của người kia, mở miệng trêu chọc, "Ôn cốc chủ, sao bỗng nhiên lại có chấp niệm với tiền bạc như vậy?"
"Không phải bỗng nhiên" hắn nghiêng đầu nháy mắt với y một cái, "Ta trước giờ vẫn luôn yêu thích tiền bạc và mỹ nhân."
Có thể ngẩng đầu mà sống dưới ánh mặt trời, có ai lại không muốn chứ?
**
Bởi vì khí hậu ấm áp, loại men dùng để ủ cũng là đồ thượng hạng nên chỉ qua một tháng rượu đào của Ôn cốc chủ đã có thể xuất xưởng. Hắn cũng chẳng cần nhọc công mang đi đâu xa, trực tiếp chất lên xe ngựa đem tới tửu quán là được.
Trương Thành Lĩnh thường xuyên bị nhốt ở trang viên với hai người nên vô cùng buồn chán, vừa thấy Ôn Khách Hành chuẩn bị đồ đạc, không cần biết là đi đâu đã vội vàng sấn tới nói muốn giúp một tay, cuối cùng còn nhận luôn nhiệm vụ đánh xe.
Kể từ lần trước Chu Tử Thư tới tửu quán này cũng đã cách hơn một tháng. Hôm đó vừa tới liền bị Ôn Khách Hành kéo lên lầu hai còn chưa kịp nhìn ngắm xung quanh. Thấy hắn đang cùng một đám người sắp xếp chỗ để rượu, y liền men theo hành lang nho nhỏ bên sườn đông của tửu quán muốn đi thăm quan một chút. Ở cuối hành lang là chiếc cầu thang bằng gỗ dẫn xuống một khoảng sân rộng, trong sân được chia thành những gian phòng lớn nhỏ khác nhau, thậm chí trên cánh cửa còn đề tên: phòng chứa củi, than gỗ, đồ khô, thực phẩm tươi... nét chữ này Chu Tử Thư rất quen thuộc.
"Oa... lão bản nương!"
Cánh cửa phòng chứa củi đột nhiên bật mở, Chu Tử Thư cũng bị một tiếng gọi này dọa cho phát ngốc. Đứa nhỏ vừa trông thấy y đã hô lên ba chữ 'lão bản nương' có lẽ tuổi cũng xấp xỉ Trương Thành Lĩnh, mày kiếm mắt to, cười lên còn có lúm đồng tiền bên má phải.
"Ngươi... vừa gọi ta là gì?"
Nhóc con vẫn cười híp mắt, ôm một rổ đậu tương từ bên cạnh phòng chứa củi tới ngồi xuống bậc thềm bắt đầu liến thoắng.
"Con nhìn thấy tranh vẽ người ở trong phòng của lão bản. Ngài ấy nói đó là người trong lòng của ngài ấy. Như vậy, người chính là lão bản nương còn gì."
Chu Tử Thư cũng xắn tay áo, ngồi xuống bên cạnh giúp đứa nhỏ lột vỏ đậu. Chỉ vài ba câu, nhóc con đã khai sạch toàn bộ gốc tích họ hàng. Nó tên Mã Hạc Hiên, là cháu trai của lão Mã, y từng nghe qua đầu bếp chính của tửu quán cũng họ Mã, hẳn là người này nhỉ?
Khoảng hai năm trước Lạc Dương gặp lũ lớn khắp nơi đều là người chết, không vì đói thì cũng vì bệnh tật. Lúc đó, gia đình lão Mã đang lưu lạc trên đường thì gặp Ôn Khách Hành, hắn không chỉ chữa bệnh cho Hạc Hiên, còn cho bọn họ một khoản tiền. Không ngờ mấy ngày sau, lại gặp nhau đúng ở tửu quán này. Vậy là, đi theo hắn tới giờ luôn.
"Ta... ở trong tranh trông như thế nào?"
"Con chỉ nhìn thấy có một lần, người đứng trên một ngọn núi, mặc trường bào màu xanh đậm, xung quanh còn tỏa ánh sáng..."
Nhặt đậu tương xong Chu Tử Thư đi theo hướng Mã Hạc Hiên chỉ, tới một trúc xá ở phía sau tửu quán. Diện tích khá nhỏ, giống như một nơi dùng để nghỉ ngơi. Bên trong rất ngăn nắp sạch sẽ, thư án kê bên cạnh cửa sổ chỉ đặt một nghiên mực, vài cây bút lông, phía đối diện treo một bức tranh - chính là 'lão bản nương' mà thằng nhóc Hạc Hiên nhắc tới khi nãy. Bên cạnh thư án đặt một ống đựng tranh có tất cả bốn cuộn, đều cẩn thận đựng trong túi vải bằng lụa. Chu Tử Thư tò mò nhấc thử cuộn tranh ở gần với tay của y nhất, trong tranh vẽ một gã ăn mày nước da vàng vọt, râu ria lởm chởm, đang dựa tường phơi nắng. Chỉ vài nét bút ít ỏi nhưng vẫn ánh lên vẻ thư thái tự do. Bức tranh thứ hai, vẫn là gã ăn mày kia đang ngồi trên một bức tường đổ nát, thả chân lủng lẳng xuống đầu tường trong một đêm mưa. Bức tranh thứ ba, là trong một hang động, nam nhân sắc mặt tái nhợt, bên khóe môi còn rỉ xuống mấy giọt máu đỏ tươi đang nhắm mắt tựa đầu vào bức tường phía sau.
Mỗi lần xem xong Chu Tử Thư đều cẩn thận cuộn lại để về chỗ cũ, vừa chạm tới cuộn tranh thứ tư thì đột nhiên bị một bàn tay dày rộng phủ lên, cả người cũng rơi vào một lồng ngực ấm áp.
"Đều là vẽ ngươi thôi, nhìn người thật còn chưa đủ à?"
"Này..."
Chu Tử Thư vốn định nói, câu này để ta hỏi mới đúng? Nhưng y chợt nhớ tới, thời điểm Ôn Khách Hành vẽ những bức tranh này, đã phát sinh chuyện gì, cũng nhớ ra, tại sao hắn muốn mở tửu quán.
Lúc này y cái gì cũng không muốn hỏi nữa.
Thấy người trong lòng chậm chạp không nói tiếp, Ôn Khách Hành tò mò ôm y lắc lắc hai cái, "Làm sao vậy?"
Chu Tử Thư cười lắc đầu, nói không có gì. Sau đó kiễng chân, ôm cổ Ôn Khách Hành, hôn hắn.
Hai người khí tức hỗn loạn, môi lưỡi dây dưa hôn một trận, chợt nghe tiếng bước chân cùng tiếng nói đang tiến tới gần, liền vội vã tách nhau ra. Chu Tử Thư nâng tay lau đi nước bọt dính trên môi hai người, thấp giọng nói, "Chúng ta ra ngoài thôi."
Quả nhiên, chốc lát sau, phu thê Tào Úy Ninh, Trương Thành Lĩnh và cả Mã Hạc Hiên đã chạy tới trúc xá. Nhóc con nhà lão Mã vừa thấy hai người đã hớn hở reo lên, "Lão bản nương! Ờ... sao môi người hồng vậy?" Hình như còn hơi sưng?
Bầu không khí đột nhiên trở nên trầm mặc quỷ dị, Cố Tương nâng một tay lên đỡ trán nói là bị 'chóng mặt' rồi quay người gục đầu vào ngực Tào Úy Ninh, hai người rất ăn ý kéo nhau đi chỗ khác. Trên mặt Trương Thành Lĩnh cũng đã đỏ hồng một mảng nhưng vẫn phải cố nặn ra một nụ cười méo mó, tóm áo Mã Hạc Hiên kéo đi, "Vị bằng hữu này, ta muốn đi nhìn xung quanh một chút, phiền ngươi dẫn đường có được không?"
Đợi cho đám hài tử đi hết Ôn Khách Hành mới vươn tay vòng qua eo Chu Tử Thư, còn cố tình ghé sát vào tai y thì thầm, "Lão bản nương, chúng ta cũng về thôi nhỉ?"
__
• Về mấy bức tranh:
- Bức đầu tiên là lần đầu họ gặp nhau.
- Bức thứ hai là đêm mưa (của nguyên tác: lúc ấy Nhứ còn chưa thèm để Ôn vào mắt, còn Ôn vẫn nghĩ "May là, ta còn chưa đặc biệt thích ngươi...")
- Bức thứ ba là trong hang động ở Khôi Lỗi trang (lúc đó Ôn định phế võ công của Nhứ, một trong những phân đoạn khiến tui sập hố Ôn Ôn không lên nổi)
- Bức tranh bạn nhỏ Hạc Hiên nhìn thấy đương nhiên là "Trên người ngươi có ánh sáng...."
Tranh vẽ lúc Nhứ vẫn đang hôn mê, ba tháng nói thì ngắn chờ mới dằn vặt...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip