32. Giận

Quân tử co được giãn được, có gan ném đi thì cũng có gan... nhặt về.

Phải, Chu Tử Thư giận Ôn Khách Hành, còn đuổi người ta đi.

Mà cái người mỗi lần bị Chu Tử Thư đạp lăn khỏi giường còn lo lắng hỏi y chân có đau không ấy

Y dám đuổi hắn cũng dám đi...

Chuyện là, mấy ngày trước Chu Tử Thư ra ngoài một chuyến. Đi từ sáng sớm, còn nhất định không cho Ôn Khách Hành đi cùng, người kia mè nheo không được thì... ra vườn cuốc đất.

Tới lúc lên đèn Chu Tử Thư mới trở về trên cổ áo còn dính một vết son hơi mờ, trên người cũng vương chút mùi hương không thuộc về y. Đừng hỏi tại sao Ôn Khách Hành lại biết đó là vết son mà không phải thứ gì khác. Chu thủ lĩnh phong nguyệt lão làng, Ôn cốc chủ cũng đi qua vạn bụi hoa, thân không dính một phiến lá.

Hắn có một lòng tin tuyệt đối với Chu Tử Thư, chỉ cần y nói ra bất kể là chuyện gì hắn cũng sẽ nguyện ý tin tưởng vô điều kiện.

Nhưng hắn chờ ba ngày, đối phương hoàn toàn không đề cập tới chuyến đi ngày hôm đó.

**

Mấy ngày nay Ôn Khách Hành rất lạ, bề ngoài rõ ràng không có chuyện gì nhưng Chu Tử Thư có thể cảm nhận được hắn đang trốn tránh y.

Buổi tối, Ôn Khách Hành vừa nằm xuống người bên gối đột nhiên dán sát lại, hé miệng ngậm lấy vành tai hắn, thấp giọng gọi một tiếng, "Lão Ôn..."

Trước đây, mười lần Ôn Khách Hành đều trúng chiêu cả mười, nhưng hôm nay hắn lại quay người đưa lưng về phía y nói, "A Nhứ, ta mệt!"

Giỏi lắm!

Chu Tử Thư ngồi dậy, bước qua người hắn xuống giường, thắp đèn, thong thả ngồi xuống cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ, đôi mắt thanh lãnh nhìn thẳng vào người trên giường, "Nói chuyện rõ ràng đi."

Ôn Khách Hành lại sợ hãi rồi! Hắn sợ Chu Tử Thư quyết tuyệt lạnh lùng thế này, hắn biết y không thẹn với lòng nên mới bình thản như vậy. Người thấp thỏm là hắn, người không dám thẳng thắn cũng là hắn.

Một khắc trôi qua, cuối cùng Chu Tử Thư nói, "Phân phòng đi, lúc nào cảm thấy có thể nhìn mặt nhau thì nói tiếp!" rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Ôn Khách Hành vậy mà không chạy theo y. Được lắm!!!

Buổi sáng, nghe Trương Thành Lĩnh gọi cửa Chu Tử Thư mới tỉnh giấc. Y ngẩn người nhìn căn phòng xa lạ một chút rồi mới kêu đứa nhỏ đi vào, lại thấy trên tay nó bưng chậu nước vẫn đang bốc hơi, Chu Tử Thư còn chưa kịp mở miệng nhóc con đã liến thoắng, "Ôn thúc đi ra ngoài từ sớm, người nói với con là hôm qua sư phụ thức khuya, qua giờ thìn hãy tới."

"Hắn đi đâu rồi?"

"Ôn thúc nói là tới tửu quán."

Chu Tử Thư vẫn cho là hắn chỉ đi kiểm tra như mọi khi, nhưng chờ đến tối ngày thứ hai Ôn Khách Hành vẫn chưa trở về. Càng nghĩ càng giận, nam nhân ba mươi tuổi rồi mà còn muốn chơi trò hờn dỗi vu vơ, bực mình nhất là y bị người ta dỗi mà còn không biết mình sai ở đâu.

Chu Tử Thư đang ngồi ngẩn người trong sân viện thì Trương Thành Lĩnh ôm một kiện trang phục đi vào, gãi đầu gãi tai nói, "Sư phụ, trên cổ áo của người có một vết đỏ con giặt mãi không hết."

Bình thường trang phục của hai người đều do Ôn Khách Hành giặt, tối đó Chu Tử Thư vừa tắm xong đi ngang qua thấy Trương Thành Lĩnh đang giặt đồ bên giếng nước thì tiện tay quẳng luôn vào chậu. Nhìn vết đỏ mờ nhạt trên cổ áo một hồi y bỗng nhiên bật cười. Trương Thành Lĩnh đang đứng cách một cái bàn trà mà vẫn thấy rét lạnh toàn thân, trong lòng thầm cầu nguyện cho Ôn Khách Hành.

**

Chu Tử Thư không thường ghé tới tửu quán nhưng người ở đây dĩ nhiên vẫn biết y. Vừa thấy Chu Tử Thư cưỡi ngựa tới, Tào Úy Ninh liền đẩy tiểu tử nhà lão Mã lên giúp y dắt ngựa. Cố Tương nói Ôn Khách Hành không có việc gì lại trốn ở đây uống rượu thì chắc chắn chỉ có cãi nhau với Chu Tử Thư, mà không phải, chắc chắn là giận nhưng không dám nói nên mới bỏ tới đây. Giờ lão bản nương đến rồi, cứ giao người ra là xong.

Mã Hạc Hiên nói lão bản đang ở trúc xá Chu Tử Thư liền xua tay nói để mình tự đi, kêu đứa nhỏ không cần đi theo.

Chu Tử Thư đẩy nhẹ cánh cửa trúc xá đang khép hờ, trên mặt đất la liệt vài cái vò rỗng. Trang phục treo gọn gàng trên giá, người trên giường chỉ mặc nội sam mỏng manh, vạt áo hơi mở lộ ra xương quai xanh cùng lồng ngực rắn chắc. Đúng là mỹ cảnh nhân gian!

Với võ công của Ôn Khách Hành, không thể nào có chuyện y đã ngồi xuống cạnh giường rồi mà vẫn không phát hiện, nếu đã thích giả bộ như vậy Chu Tử Thư liền bồi hắn một phen. Đôi môi hạ xuống vầng trán xinh đẹp kia, trượt xuống mi mắt, gò má, sống mũi, xương hàm cùng cái cằm tinh xảo... chỉ trừ hai cánh môi. Sau đó, ngậm lấy yết hầu của hắn, dùng răng nanh mài nhẹ một chút, rồi dùng cả môi lưỡi mút vào. Giỏi lắm, hơi thở cũng không gấp.

Hôn đủ rồi Chu Tử Thư đột nhiên luồn một bàn tay vào trong áo hắn, ngón tay cái niết nhẹ lên đầu nhũ mấy lần, rốt cuộc tay của y cũng bị bắt lấy. Ôn Khách Hành vẫn không buồn mở mắt, "Đừng quậy!"

Giữ tay trái thì còn tay phải, Chu Tử Thư ngang ngược đè tay phải lên lồng ngực rắn chắc cách một lớp áo dùng sức xoa nắn. Ôn Khách Hành chỉ khẽ nhíu mày nắm lấy tay còn lại của y, vẫn không mở mắt. Đột nhiên hắn cảm thấy một luồng gió nhẹ, sau đó là cảm giác nóng ướt phả vào hõm cổ, "Ta đi bộ trên đường cô nương đó đột nhiên ngã nhào tới như thế này," nói dứt lời liền dán môi vào phía trên xương quai xanh của hắn, "biết là nàng ta giả bộ, nhưng nếu ta tránh đi nàng ta sẽ ngã thật..."

Chuyện chỉ có như vậy...

Nhìn vành tai của đối phương chậm rãi đỏ lên, Chu Tử Thư vừa giận vừa buồn cười, rốt cuộc vẫn không nhịn được há miệng cắn một ngụm. Ôn Khách Hành vươn tay siết lấy vòng eo thon nhỏ của y, xoay người đè y xuống giường. Nhưng sau đó chỉ chăm chú nhìn y, rất lâu cũng không có động tác tiếp theo. Hắn thấy khóe miệng Chu Tử Thư nhẹ cong lên, y nâng tay giúp hắn vuốt lại mấy sợi tóc lộn xộn trước trán, "Ôn công tử phong lưu đào hoa đâu rồi? Từ bao giờ lại ngượng ngùng e thẹn như tiểu cô nương thế này?"

Ngũ quan của Ôn Khách Hành rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt. Từ rất lâu rồi không còn hiện lên sát khí làm người ta sợ hãi, chỉ có nhu tình tràn ngập. Chu Tử Thư bị đối phương nhìn đến hai gò má hơi nóng lên, liền bối rối nghiêng đầu sang bên. Người kia lại đột nhiên vùi mặt vào cổ y, "A Nhứ..."

"Lão Ôn... ngươi, ngươi nhẹ chút..." Chu Tử Thư chống tay lên thư án, ngửa đầu thở dốc. Nam nhân nhỏ mọn này cả tuần rồi mà vẫn còn hờn dỗi sao, mỗi lần đâm vào đều cố tình mài ép lên hoa tâm của y, một tay ôm siết lấy eo của y, một tay nắm lấy tính khí đằng trước còn cố tình siết nhẹ không ngừng di chuyển lên xuống, Ôn Khách Hành hiểu quá rõ phải làm thế nào để khiến Chu Tử Thư thần hồn điên đảo. Chưa được bao lâu hai chân của y đã mềm nhũn, run rẩy cao trào.

Đối phương lại đột nhiên lui ra, Chu Tử Thư còn chưa kịp bất mãn cả người đã bị ôm lên đặt trên đùi, bị hắn ôm ngồi mặt đối mặt. Tính khí cứng rắn dễ dàng tiến quân thần tốc đánh thẳng vào bên trong. Mật huyệt vừa mới cao trào thật sự không chịu nổi kích thích như vậy, dồn dập co thắt phun một luồng nước ấm lên quy đầu khiến Ôn Khách Hành suýt chút nữa thì tinh quan thất thủ. Bờ mông no đủ đột nhiên bị bóp mạnh một cái, hắn ghé vào bên tai y cười nhỏ, "Thoải mái rồi liền muốn kẹp hỏng luôn hửm?"

Ôn Khách Hành trêu ghẹo xong vốn cũng không đợi Chu Tử Thư trả lời. Dưới thân hắn thao huyệt, bên trên nhấm nháp khuôn ngực đã có chút da thịt của y, một bên dùng miệng cắn mút, một bên dùng tay xoa nắn. Cánh tay cứng như gọng kìm siết lấy eo nhỏ của Chu Tử Thư, ép buộc đối phương nhận lấy toàn bộ dục vọng của mình.

Buổi sáng lão bản nương tới tìm người, tới lúc trăng lên mới rời khỏi. Mã Hạc Hiên trông thấy Ôn Khách Hành ôm người đi tới thì muốn dắt ngựa giúp hắn nhưng lão bản lại lắc đầu tỏ ý không cần, đứa nhỏ liền đứng tránh sang một bên nhìn bóng lưng của hai người rời đi. Từ lần gặp đầu tiên nó đã cảm thấy lão bản nương mặc dù xinh đẹp nhưng trên người vẫn tỏa ra khí thế cường đại, là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất.

Một người như vậy, tựa ở trong ngực lão bản nhắm mắt ngủ say lại trở nên mềm mại đến lạ, hòa hợp tới mức vừa nhìn đã có cảm giác hai người họ vốn dĩ sinh ra là để dành cho nhau.

23/8/2022

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip