Gluttony | 03

Their destiny is destruction, their god is their stomach, and their glory is in their shame. Their mind is set on earthly things. But our citizenship is in heaven. And we eagerly await a Savior from there, the Lord Jesus Christ,

Sự cuối cùng của họ là hư mất; họ lấy bụng mình làm chúa mình, và lấy sự xấu hổ của mình làm vinh hiển, chỉ tư tưởng về các việc thế gian mà thôi. Nhưng chúng ta là công dân trên trời; ấy là từ nơi đó mà chúng ta trông đợi Cứu Chúa mình là Đức Chúa Jêsus Christ,

___Philippians 3:19-20___

***

Takeomi nắm lấy tay em, dẫn vào một buổi đấu giá. Haruchiyo ghét bỏ cái kiểu thân mật nhẹ nhàng ấy, khinh khỉnh đi bên cạnh như một con chó giữ của.

Gã đàn ông đưa tấm thẻ cho nhân viên ở đó, liền được cung kính mời đến một căn phòng riêng tư ở góc phía đông khá gần sân khấu, cũng như nhìn được toàn cảnh của hội trường. Không gian bên trong khá rộng, có thể chứa mười người mà không ngột ngạt. Ánh đèn cam trầm phủ xuống, ở giữa là một bộ sô pha to với bàn trà bằng đá đen tuyền, còn có thêm một chiếc điều khiển gọi nhân viên phục vụ cùng ra giá cho sản phẩm phía ngoài.

"Ngồi xuống đi Takemichi." Takeomi vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho em mau chóng yên vị vào vị trí chính giữa. Haruchiyo thì đã mặt nặng mày nhẹ ngồi vào chiếc ghế sô pha đơn phía bên phải, chân gác lên bàn, tay lăm lăm nghịch lay khẩu súng. Thanh niên đặt người xuống, nhích một chút tránh xa tên tóc hồng kia, cũng là hướng về phía gã đàn ông còn lại. Tại khi mà em làm theo bản năng của nỗi sợ trong lòng, chẳng để ý rằng nụ cười trên môi người đàn ông lớn tuổi càng sâu sắc hơn.

"Chúng ta đến đây để làm gì vậy?" Takemichi hút một ngụm nước dưa hấu được đưa tới, sau khi tỏ vẻ mình có thể nhấp được rượu nhưng bị từ chối. Sau mười phút dần dần mọi người giống như thong thả mà đến đông đủ, rôm rả cả hội trường.

"Đi thăm thú mà thôi." Gã đàn ông đưa mắt nhìn buổi đấu giá chuẩn bị bắt đầu. Ánh sáng chiếu rọi trên sân khấu dường như là điểm tập trung duy nhất sau khi tất cả đèn đều tắt hết. "Cũng như là xem nếu như em cần gì thì cứ mua, chúng ta có tiền mà."

Haruchiyo hừ lạnh một tiếng trước lời nói của người kia. Gã cảm thấy mấy vật chất này chả đáng giá chút nào, cũng chẳng vào bụng nổi. Đáng ra khi xong việc Boss nên tống khứ cái tên vô tích sự này đi trước khi gã lại bày thêm mấy cái trò rác rưởi cho Takemichi.

Ngược lại, thanh niên nhỏ bé chỉ 'ồ' một tiếng rồi nhìn người dẫn chương trình bắt đầu hâm nóng buổi đấu giá. Người đứng dưới kia chạc tầm tuổi em, khuôn mặt không được gọi là đẹp nhưng chan hoà dễ nhìn, ấy vậy nhưng Takemichi lại biết rằng chắc hẳn người đó ở phía sau cũng chẳng thoát khỏi bùn lầy gì cho cam. Tất cả những gì có liên hệ với Akashi Takeomi hay Sanzu Haruchiyo đều không khiến cho em an tâm buông lơi cảnh giác.

Những món hàng được mang lên. Tượng điêu khắc, bức tranh sơn dầu được vẽ bởi những nhà làm nghệ thuật nổi tiếng hay là từng vị thuốc quý với giá trên trời. Tất cả đều giống như gióng trống khua chiêng tựa vật tiên, mà mỗi người ngồi đây đều không tiếc vung cho mình những đồng tiền giá ngàn vạn để lấy chúng về. Sau mỗi lần như vậy thì Haruchiyo chỉ khinh bỉ mà nói: "Một đám tham ăn." rồi hừ lạnh.

Takemichi ngồi xem mà cũng căng thẳng theo. Những màn đấu tiền của tư bản này cậu xem cũng không hiểu lắm.

"Muốn thử không?" Takeomi nhếch miệng, kề gần sát vào người thanh niên nhỏ tuổi, bàn tay đặt lên đùi, qua lớp quần áo nhẹ nhàng vuốt ve. "Em sẽ thích nó đó, Takemichi."

Em nhìn qua người đàn ông tóc hồng vừa tặc lưỡi khó chịu bên kia, rồi quay lại mắt đối mắt với gã. Nét mặt của Takeomi tựa muốn nói điều gì đấy, lại như một cánh cửa, một ánh đèn để thiêu thân lao vào. Takemichi không phải thiêu thân, vì em ý thức được rõ cạm bẫy mà người kia đang muốn bủa vây giăng lưới để em đâm đầu, nhưng tròng đen sâu hoắm kia như có sức hút vô tận mà khiến con người chao đảo.

Phía dưới trầm trồ lên tiếng khi món đồ tiếp theo được mang ra, vì đây chính là dấu mốc cho những kì trân dị bảo cuối cùng. "Đây là cánh Thiên Thần." Takemichi nghiêng người nhìn lại, tâm trí bừng tỉnh thoát khỏi sự mê đắm dị thường. Em ngước nhìn lên sân khấu, chiêm ngưỡng một đôi cánh trắng muốt to lớn đang được đấu giá.

Không biết có phải là vì sự thần thoại còn vương vãi trên thứ được bán ra kia hay chăng, mà Takemichi không định dạng được sắc trắng trên đôi cánh đó. Nó mông lung, mơ hồ đưa em vào một ảo giác. Có chút lạnh lẽo, thanh thản, an nhàn nhưng cũng tràn đầy mê hoặc huyễn ảo.

Đột nhiên, Takemichi như có như không nhớ ra một câu chuyện thần thoại mà em từng được nghe kể khi còn bé, hay còn tại lúc xưa nào đó, xưa tới mức Takemichi chẳng nhớ nổi màu mắt cùng nụ cười của người đối diện kia khi thủ thỉ cho em nghe.

Thiên Thần sa lầy, đôi cánh sẽ rụng rời mà tách ra. Chính những tên kiêu căng ngạo mạn cằm hếch lên trời đó sẽ mất đi năng lực được Đấng ban tặng, ngã xuống trần gian tan xương nát thịt. Xương thịt của chúng sẽ bị dã thú nhấm nháp gặm cắn, bẩn thỉu tanh tưởi đến không thể tả nổi. Đó chính là hình phạt đáng sợ nhất mà Đấng trao cho những kẻ có sự lung lay trong lòng, đức tin tan vỡ. Thiên Thần chính là hiện thân của Kiêu Ngạo, điều khủng khiếp nhất đối với chúng là sự chà đạp khôn cùng của trần gian dơ bẩn, tước đoạt đi tất cả những bất tử đẹp đẽ mĩ miều. Một kẻ từng được đứng trên vạn vật, nay lại bị xé xác bởi muông loài chẳng có trí tuệ, bởi súc sinh đứng cuối chuỗi thức ăn.

"Điều đáng sợ nhất không phải là Kiêu Ngạo, mà là không thể trở nên Kiêu Ngạo được nữa." Giọng nói dịu dàng mềm mại như mùa xuân tươi mới, êm ả vuốt ve tóc em.

"Giá khởi điểm là 50 triệu!"

Người chủ trì vừa cất tiếng, sau đó liên tiếp liền có những đợt thét giá đáng sợ vô cùng. Takemichi định thần lại, ngầm tính tính 5 tỷ Yên mình nhận được đã là quá nhiều, ấy vậy mà lắm kẻ tại đây còn sở hữu khối tài sản nhiều hơn thế nữa, sẵn sàng chi cho một thứ hoang đường.

"Đó là vì thứ đó đại biểu cho quyền lực. Con người có giá trị lớn như quyền lực, tiền tài, năng lực thì mới có quyền được Kiêu Ngạo." Takeomi giải thích. Người đàn ông từ khi vào đây đã mỉm cười rất nhiều lần, song nụ cười trên môi gã lúc này lại rõ nét nhất. "Thiên Thần là kẻ Kiêu Ngạo nhất Thánh giới, không ai có thể bì nổi. Đôi cánh của chúng cũng chính là thứ ban cho Thiên Thần sự Kiêu Ngạo đó."

"Takemichi có thích chúng không?" Đôi mắt đen khói hơi híp lại. Gã xoa lấy cần cổ em, vuốt ve như dụ dỗ.

Thanh niên lắc đầu. Cho dù thứ kia có sức hút bao nhiêu đi chăng nữa, mua danh mà khiến bản thân mình táng gia bại sản cũng chẳng đáng.

"1 tỷ Yên."

Giọng nói phát ra từ người chủ trì khiến em giật mình. "1 tỷ Yên đến từ quý khách từ căn phòng số 62. Xin hỏi còn ai muốn ra giá nữa hay không?" Cái giá nhảy vọt lên quá lớn khiến cho đám khách trầm trồ, xôn xao bàn tán. Dĩ nhiên sau đấy là một khoảng lặng. Dù con người có kiêu căng tới mấy cũng chẳng dám bỏ một số tiền lớn tới mức đó để củng cố thanh danh.

"1 tỷ Yên lần một.

1 tỷ Yên lần thứ hai.

1 tỷ Yên lần thứ ba.

Và bán cho quý khách phòng số 62!"

.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Hanagaki Takemichi nhận ra rằng mình đang được dẫn tới một căn phòng khác chứ không phải là lối ra của hội trường đấu giá. Takeomi và Haruchiyo chẳng nói chẳng rằng, mở một cánh cửa gỗ tại căn phòng mà em nghĩ hẳn là ở giữa cả toà nhà này, nơi ở của vị khách đã mua đôi cánh Thiên Thần kia.

"Cuối cùng cũng đến rồi,"

"Chúng tôi đang chờ các người đấy."

Hai chất giọng lần lượt vang lên bổ sung cho câu nói của nhau. Takemichi sửng sốt nhìn hai người trước mặt. Thân hình dong dỏng cao và gầy trong bộ vest kẻ sọc, tuy nhiên khí chất lại chẳng thể nào coi thường. Một người trông già dặn hơn với mái tóc ngắn vuốt ngược, người còn lại để tóc dài ngang vai. Cả hai đều có mái tóc với màu đen và tím, khiến em sững sờ, nghĩ quả nhiên là mấy kẻ quen biết với tên tóc hồng Haruchiyo.

Thường thì những tên tội phạm đều cố gắng điệu thấp nhất có thể để dễ bề che giấu tung tích, ngược lại mấy tên này kẻ nào cũng muốn phô ra cho cả thế giới thưởng thức.

"Đây là Hanagaki Takemichi sao,"

"Nhìn có vẻ thú vị đấy."

Người lớn tuổi hơn bước về phía trước, như có như không mà vươn tay ra. Takemichi đáp lại, nhận lấy một nụ hôn phớt lên cổ tay. Người còn lại cũng tiến tới, lặp lại hành động kia tại phía bên trái còn thiếu thốn. Đôi mắt của hai người nhìn lên khiến thanh niên hơi lạnh gáy, tựa hai con rắn đang quấn mình chuẩn bị nuốt chửng gọn cả thân thể em.

Trong lồng ngực, trái tim đập loạn. Cả người dường như nóng tới dị thường. Em biết thời gian tiếp theo của mình chắc chắn sẽ bị hai người này chi phối tới điên đảo mà quên đi thực tại của mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip