4
Kết thúc buổi luyện tập khi Hyeonjoon thấy gương mặt mang đầy dáng vẻ chịu đựng của Wooje. Mồ hôi rịn thành từng giọt trên trán, Wooje chống hai tay vào đầu gối, thở dốc.
_ Một lần nữa thôi, tiền bối
_ Không!
Hyeonjoon bắt chéo tay ở trước ngực, mặt hắn đầy nghiêm nghị, lần hiếm hoi Hyeonjoon dùng thái độ này với em và Wooje biết, hắn ta thật sự không hài lòng.
Wooje ngẩn người, đây mới là Moon Hyeonjoon trong lời đồn. Đôi mắt một mí sắc lạnh, ghim thẳng vào người em, khiến Wooje bất giác run rẫy. Rõ ràng, Moon Hyeonjoon lúc này mới là Moon Hyeonjoon mà người ta thường hay nhắc đến, cớ sao Wooje lại thấy người này xa lạ đến vậy. Hệt như một tuần trôi qua, kẻ đã tóm lấy eo nhỏ của em, nâng đỡ cho từng bước nhảy của Wooje, chẳng phải vị tiền bối họ Moon.
Nhưng không quá lâu, Hyeonjoon dịu giọng, hắn khôi phục lại dáng vẻ của một tiền bối dịu dàng, nhưng Wooje vẫn cảm nhận được chút tức giận lẫn trong sự dịu dàng ấy.
_ Đi thôi Wooje, em sẽ đi với tôi, đừng mơ có chuyện tiếp tục luyện tập
Hình như, hắn ta thật sự đối xử với em theo một cách rất đặc biệt, nhưng Wooje vẫn sợ, em sợ bị tổn thương, dù trái tim chưa từng có vết sẹo nhưng Wooje vẫn sợ. Em là đứa trẻ mong manh và em biết điều đó, vậy nên Wooje muốn bảo vệ trái tim nhỏ bé này khỏi những vết dao cứa.
Hyeonjoon dắt tay em xuống phòng y tế, vì hắn lo rằng Wooje sẽ lại trốn lên phòng tập và rồi ngất xĩu ở đấy. Phải đến tận khi thấy em nằm xuống chiếc giường bệnh màu trắng, Hyeonjoon mới an tâm rời đi.
_ Nghỉ ngơi cho tốt, túi của em tôi sẽ gửi đến kiến túc xá cho em sau
_ Vâng ạ, tiền bối đi cẩn thận
Lại là tiền bối.
Hyeonjoon bước khỏi phòng y tế với thứ xúc cảm không rõ. Hắn tức giận nhưng lại thấy mình không có quyền để tức giận, mối quan hệ của cả hai xa cách như vậy chắc chắn phần lớn lỗi lầm thuộc về hắn.
Hyeonjoon không giỏi mấy việc ngoại giao, đặc biệt là ngoại giao với những người không cần thiết. Đối với hắn, những người chỉ biết ngưỡng mộ tài năng của kẻ khác, trong khi bản thân chẳng buồn cố gắng để đạt được thành công thì đều là vô dụng. Vậy nên, Hyeonjoon không thích phải kết bạn với những người như vậy, tốn thời gian.
Nhưng có lẽ vì thế mà Wooje có cái nhìn ác cảm với hắn.
Mặc dù Hyeonjoon luôn dành sự đối đãi đặc biệt cho em, nhưng hắn cũng biết, miệng đời đáng sợ, nó thậm chí có thể làm tan vỡ một tình yêu đẹp chứ đừng nói gì đến cái mối quan hệ còn chưa thành hình của em và hắn.
_ Hyeonjoon?
Tiếng gọi từ phía xa khiến Hyeonjoon giật mình. Hắn ngẩng đầu, phía đối diện là thân hình cao lớn.
_ Minhyung?
Cuộc hội ngộ bắt đầu từ sân trường và kết thúc ở bàn nhậu, đúng là huynh đệ tình thâm có khác. Hyeonjoon tự rót cho mình một ly và nốc cạn.
_ Từ Nga về mà chẳng báo cho bạn câu nào nhỉ?
_ Quên mất
Gã nói, không hề mang chút tội lỗi. Lee Minhyung - người bạn hiếm hoi của Hyeonjoon, một vũ công với tài năng đầy triển vọng. Nếu không phải một năm trước gã được gửi sang Nga để du học thì khéo vị trí đứng đầu đã chẳng thuộc về Hyeonjoon.
_ Nghe nói mày chuẩn bị đại diện cho trường để thi đấu à?
_ Ừm
_ Hạng mục nhảy đôi?
Ly thủy tinh đưa lên không trung bỗng khựng lại, nhưng Hyeonjoon nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục uống cạn ly rượu cay nồng.
_ Ừ, có vấn đề gì không?
_ Có nhiều là đằng khác đấy
Người khác biết về Hyeonjoon một thì Minhyung biết về hắn đến mười.
Để hắn ta đồng ý nhảy cặp đã khó, tìm được đối tượng cho Hyeonjoon còn khó hơn gấp trăm lần.
_ Là ai thế?
Tất nhiên, Minhyung cảm thấy tò mò về nhân vật đặc biệt này, hẳn người kia phải xuất sắc lắm mới lọt được vào đôi mắt của Moon Hyeonjoon.
_ Đồn ầm cả lên mà mày chẳng biết gì sao?
_ Bận nhảy đến tóe cả máu chân đây này, không rảnh để ngóng chuyện đâu
_ Muốn biết phải không? Vậy thì đưa cái này lên phòng của Minseok đi
Hyeonjoon nói, hắn quẳng chiếc túi treo đầy gấu bông cho Minhyung, trong khi gã chỉ biết ngơ ngác cầm lấy. Chuyện quái gì lại liên quan đến cậu người yêu của gã nữa vậy?
Minseok ra mở cửa khi anh nhận được tin nhắn của bạn người yêu, Minhyung và Minseok yêu xa được một năm, nghe có vẻ khó khăn nhưng chuyện lại dễ dàng hơn anh tưởng.
Đáng lẽ, Minseok mới là người phải lo được lo mất khi bạn người yêu đi du học ở cái nơi mà tìm một cô gái trẻ đẹp còn dễ hơn là gọi một cuộc gọi với khoảng cách hàng trăm kilomet. Nhưng lạ lùng, người lo được lo mất lại là Lee Minhyung, gã ta dù bận tối mặt tối mũi nhưng ngày nào cũng phải gọi cho Minseok, chắc chắn người yêu vẫn một lòng với mình mới yên tâm tập luyện tiếp.
_ Xin chào, bạn nhỏ
Minhyung nói, khi gã thấy chú cún nhỏ đằng sau lớp cửa dày. Thật tuyệt khi gã có thể ngắm nhìn một Minseok xinh đẹp mà chẳng cần qua bất kì chiếc màn hình điện thoại nào.
_ Suỵt! Nhỏ tiếng một chút, Wooje đang ngủ, bạn đừng đánh thức thằng bé
_ Hửm, Wooje?
Minhyung ló đầu vào trong, chỉ thấy đôi chân cộm lên khỏi lớp chăn dày.
_ Không phải bạn thân của bạn là Hyeonjoon sao? Cậu ta chưa nói gì với bạn à?
_ Bạn biết mà, thằng đấy lúc nào cũng úp mở
_ Choi Wooje ấy, là bạn nhảy của Hyeonjoon
À, hóa ra đôi chân be bé kia là ngoại lệ của hắn. Minhyung thật muốn nhìn xem mặt của Wooje trông như nào nhưng điều đó thật bất lịch sự, đặc biệt là khi đứng trước mặt gã là Minseok.
_ Hyeonjoon nhờ anh đưa trả lại túi, chắc là của cậu nhóc đó phải không?
_ Ò, đúng rồi. Bạn đưa đây để em đem vào. Cũng muộn rồi, về nghỉ ngơi sớm đi
_ Bạn không thể luyến tiếc anh thêm chút à?
Minhyung tỏ vẻ đáng thương, trông không hề cân xứng với thân hình to cao của gã. Nhưng người ta nói, người to xác thường có trái tim mỏng manh mà, chẳng phải sao?
_ Về đi, mai lễ rồi em cũng đi chơi với bạn mà
_ Ừ, thế anh về. Mà bạn xem nhóc đó có cãi nhau với bạn nhảy không nhé, Hyeonjoon vừa nốc sạch hai chai soju đấy
_ Ừm, em sẽ hỏi thằng bé, bạn đi cẩn thận
Đóng cánh cửa phòng lại, Minseok nhìn Wooje vẫn còn say giấc trên giường. Anh thở dài một hơi, đứa nhỏ này là một đứa đa sầu đa cảm, mỗi một động tác của em chính là mỗi một cảm xúc em thả vào bài nhảy. Và nó nhiều đến nỗi em trở thành một trong những vũ công xuất sắc của trường.
Điều đó tốt cho sự nghiệp của Wooje, nhưng lại có hại cho tâm trạng của em. Wooje hay lo lắng, nỗi lo của em chất thành đống như bó củi gồ ghề, cọ rách cõi lòng em. Và giờ thì hay rồi, Hyeonjoon chính là mồi lửa, đốt bùng nỗi lo lắng trong Wooje.
Vì Moon Hyeonjoon là bạn của người yêu Minseok, nên anh cũng ít nhiều biết về hắn. Hyeonjoon ngoại trừ cái tính khó gần thì chính là một công dân ba tốt, không rượu chè, bài bạc, chăm thể dục thể thao và đối tốt với người yêu?
Và đương nhiên, tiêu biểu nhất là tài năng và cả gương mặt điển trai kia nữa. Nhưng chính vì hắn quá hoàn hảo mà Minseok cứ luôn có cảm giác Wooje đang xem nhẹ bản thân mình. Em đi sớm về muộn và đôi chân thì không khi nào lành lặn, dù em chưa bao giờ tâm sự nhưng Minseok biết em tập như điên như dại vì thấy chính mình không xứng với hắn.
Minseok đặt chiếc túi của em ở cạnh chân giường. Không thể trách Wooje được, ở vị trí càng cao thì càng áp lực, huống hồ gì em giờ đang ở đầu ngọn gió, còn là ở cùng với Moon Hyeonjoon - một cơn cuồng phong chính hiệu.
Anh chỉ mong mọi chuyện trôi qua thật nhanh, rằng Choi Wooje sau cuộc thi có thể buông lõng đôi vai đang căng cứng xuống, trở về làm đứa trẻ ngây ngô với chủ trương đi đúng giờ và về đúng giờ như lúc đầu.
Minseok trở về giường sau khi chúc ngủ ngon Wooje dù em đã ngủ say. Nhưng ngay khi ánh đèn được tắt đi, Wooje chợt mở mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip