5
Moon Hyeonjoon dọn đồ vào túi, hôm nay là ngày lễ mà, chẳng có ai điên mà lại phí hoài một ngày nghỉ lễ ở sàn nhảy. Hyeonjoon là đảng nhiệt huyết nhưng hắn không nhiệt huyết đến vậy, hay nói đúng hơn, bây giờ hắn không còn đủ nhiệt huyết nữa.
Hyeonjoon thừa nhận, dù người khác có nhìn hắn bằng ánh mắt tự hào và xem hắn như một vị thần đi chăng nữa thì Hyeonjoon cũng chỉ là con người bằng da bằng thịt. Đôi khi, hắn cũng cảm thấy chán ghét căn phòng phủ đầy gương lớn nóng bức và đậm hương mằn mặn của mồ hôi.
Con người mà, sẽ có lúc ta mất đi toàn bộ sự hứng thú vào một việc ta vốn rất yêu thích. Và giải pháp của Hyeonjoon chính là lui khỏi nơi khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, không mạng xã hội, chỉ có người thân, bạn bè và gia đình.
Hyeonjoon bắt chuyến xe về nhà, kì nghỉ không kéo dài quá lâu. Và đáng ra người đang mang trọng trách như hắn phải là người tình nguyện ở lại trường, tự hủy hoại đôi chân, đốt cháy mọi thớ cơ trong hai ngày đêm. Nhưng ai có thể ngăn được hắn đây, Hyeonjoon không cần hai ngày mà vẫn có thể nắm chắc chiếc cúp trong tay, không phải là bóc phét, Moon Hyeonjoon tự nhận thức được khả năng của bản thân.
Nhưng hắn cũng nhớ, bản thân chính là tham gia vào hạng mục nhảy đôi. Mà bạn nhảy của hắn, Wooje giờ này chắc cũng đang dành chút thời gian ít ỏi để hồi phục thể trạng nhỉ?
Hyeonjoon tựa đầu vào kính xe, lại nói về em. Wooje là người đầu tiên hắn thấy lo lắng nếu phải giáp mặt ở bất kì cuộc thi nào đó. Thật lòng đấy, hắn không sợ những kẻ như Minhyung vì mọi bước nhảy của gã đều được tính toán cẩn thận. Gã biết bản thân mình đang làm gì và hắn ta cũng như vậy, duy có mỗi em. Hyeonjoon không nhìn ra dù chỉ một tia toan tính nào trong mắt Wooje.
Đối với em, mỗi một lần mang vào chiếc dày da bóng loáng và bước lên sàn nhảy là mỗi một cuộc vui. Wooje mang toàn bộ tâm trí dành vào bài khiêu vũ. Nói cách khác, buổi biểu diễn của Wooje không được tạo nên từ kinh nghiệm mà nó chính là linh hồn của em.
Hyeonjoon đã từng thốt lên một cách đầy kinh ngạc, Choi Wooje phát điên thật rồi.
Hyeonjoon về đến nhà cũng là nửa ngày sau đó, hắn dành hết tất cả thời gian cho gia đình của mình, coi như bù vào khoảng trống mà bản thân đã để lại.
_ Ồ, coi thằng nhóc nào về nhà kìa
Chị hắn nói ngay khi thấy bóng dáng cậu em trai cao lớn cùng chiếc túi vác trên lưng, mở cửa bước vào nhà. Đã bao lâu hắn chưa về rồi nhỉ? Cũng khá lâu rồi.
_ Đảng nhiệt huyết giờ cũng biết mệt mỏi rồi ha?
_ Em cũng là con người mà chị
_ Còn biết thế là tốt
Chị hắn nhớ về những bữa cơm với khoảng trống ở ngay bên cạnh, Hyeonjoon không hay về nhà, nhưng mỗi lần hắn về thì chắc chắn đang có tâm sự gì đấy. Người ta bảo nhà là nơi để về và ta chỉ về nhà mỗi khi ta không còn nơi nào để đi.
_ Sao đấy?
Sau khi ăn xong bữa cơm với gia đình, chị lôi hắn vào căn phòng đã lâu không sử dụng, nhưng vẫn còn mới toanh vì được dọn dẹp thường xuyên.
_ Sao là sao?
Tiếng chốt cửa khiến hắn bất giác lo lắng, ở chung với chị gái là một loại cảm giác rất đáng sợ, mà thậm chí chị hắn còn khóa cả cửa.
_ Đừng có giấu chị, mày về nhà thì chắc chắn có chuyện. Lại làm sao à?
_ Không có
_ Thật?
Vừa nói chị vừa tiến sát về phía hắn còn Hyeonjoon thì cứ lùi về sau, cho đến khi chân hắn chạm thành giường. Thôi xong, hết đường rồi.
_ Chị hỏi thật, mày thích thằng bé Wooje gì đấy đúng không?
_ Ai nói vậy?
_ Cần ai nói, chuyện nam thần Moon Hyeonjoon bắt cặp với Choi Wooje đồn ầm cả lên, đến người ngoài còn biết nói chi chị mày là người trong nhà
Ý chính là, chị hắn còn phải nghe ngóng từ bên ngoài mới có thể biết về đứa em trai. Đây là đang trách Hyeonjoon là một tên vô tâm.
_ Ừ, chị nghe đúng rồi đấy
Hyeonjoon thỏa hiệp, hắn ngồi xuống giường. Đằng nào mà chị hắn chẳng biết, hoặc chị sẽ hỏi hắn đến khi nào hắn chịu nói thì thôi.
_ Thích như nào? Nhiều lắm phải không?
Mắt chị hắn sáng lên một cách đáng lo ngại, trông chị giống như một con thú săn và con mồi chính là hắn đây.
_ Ừ thì cũng…
_ Cũng? Hẹn hò chưa? Hay là bị người ta từ chối nên mới về nhà
_ Không đến mức đấy…
_ Hửm? Không đến mức, vậy là vẫn chưa tỏ tình?
_ Ừm
Vậy là Hyeonjoon kể tất cho chị nghe, thậm chí đấy còn chẳng phải dự định ban đầu của hắn. Nhưng cuộc chiến này vốn dĩ hắn thua chắc rồi, vậy nên kết quả Hyeonjoon cũng đã đoán được ngay khi hắn nghe thấy tiếng chốt cửa.
_ Chị nói này, có khi mày dữ quá nên em ấy mới như vậy. Hiền lành một chút đi
Hyeonjoon nhíu mày, rõ ràng hắn đối xử với Wooje không tệ. Khen cũng khen rồi, ngọt ngào chắc cũng có. Hoặc có thể không như em đã mong chờ, nhưng Hyeonjoon chưa từng nặng lời với Wooje, hắn thề là chưa từng có.
_ Không chỉ với Wooje đâu mà còn với người xung quanh nữa
_ Wooje sẽ có ấn tượng xấu nếu nhìn thấy mày khó chịu với người khác
Hệt như hắn đã nghĩ.
Hyeonjoon trở về trường sau một ngày rưỡi vì chị đã quẳng túi hắn ra ngoài cửa và bảo.
_ Đi đi, nhà thì khi nào về chẳng được
Hiếm khi Hyeonjoon tỏ thái độ yêu thích với ai đó, em trai chị ngoài gia đình thì chỉ có mỗi nhảy và nhảy. Chị mong Hyeonjoon sẽ tìm được một người yêu thương hắn thật lòng.
Nhà thì khi nào về chẳng được, miễn là hắn vẫn nhớ rằng mình có nhà.
Hyeonjoon đến phòng tập trước cả khi hắn về kiến túc xá, chắc là để khơi dậy đam mê? Chẳng biết nữa, chỉ là có gì đó thôi thúc hắn phải đến.
Cho đến khi ánh đèn phòng tập và bóng lưng của Wooje rơi vào mắt hắn. Hyeonjoon mới hiểu tại sao hắn lại nôn nóng đến phòng tập đến như vậy.
Wooje nghe tiếng cửa phòng tập mở ra, cũng là lúc thân thể em quá tải mà quỵ xuống.
_ Wooje!
Hyeonjoon đỡ lấy Wooje và cả những tiếng nỉ non vì đau của em.
_ Wooje, nói với tôi là em đã không tập như điên trong suốt hai ngày qua đi!
_ Em…
Người em nóng hổi và được phủ bằng một tầng mồ hôi ẩm ướt, dẫu vậy, đôi môi Wooje lại tái nhợt. Điều đó khiến Hyeonjoon phát điên, đây không phải chuyện lạ, nhưng nếu ngày trước hắn phát điên vì đối phương quá phiền phức thì giờ lại vì quá đỗi xót xa.
_ Wooje, tốt nhất là em cho tôi lí do hợp lí. Nếu không, ngày mai tôi lập tức hủy thi
_ Đừng mà!
Wooje hốt hoảng níu lấy tay Hyeonjoon, lần đầu tiên em chủ động tóm lấy cánh tay của hắn khiến hắn ta nhất thời không biết làm sao mới phải. Vốn muốn nặng lời dạy dỗ em, nhưng giờ có lẽ Hyeonjoon làm không được rồi.
_ Thế thì giải thích cho tốt vào
Em bối rối cúi đầu, Wooje không biết nên nói sao mới phải, liệu Hyeonjoon có nghĩ em là đứa ấu trĩ hay không. Nhưng so với việc ấy, em sợ hắn sẽ hủy thi thật, Wooje muốn tiếp tục thi đấu, đặc biệt là thi đấu với hắn.
_ …Vì tiền bối quá xuất sắc trong khi thực lực của em lại kém hơn rất nhiều. Nếu cứ vậy, khéo em thành gánh nặng-
_ Suỵt!
Hai má của Wooje bị bàn tay của hyeonjoon bắt lấy, hắn xem má em là món đồ chơi bằng bông mà ra sức nhào nặn, khiến môi em cứ chu ra chu vào.
_ Em biết là ai đã chọn em là bạn cặp của tôi không, bé con?
_ Giáo viên ạ?
_ Không, là tôi. Là tôi chọn em, vậy nên em cứ tin vào mắt nhìn của tiền bối này đi. Người tôi chọn chắc chắn không kém đâu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip