6

Minseok và Minhyung đến sân thi đấu, ở phía bên trái cùng hướng với gã là gia đình Moon Hyeonjoon. Và ở phía ngược lại, bên cạnh Minseok là gia đình Choi Wooje. Tất cả đều hồi hộp chờ đợi buổi biểu diễn.

Wooje lau hai bàn tay ướt đẫm vào chiếc quần âu, em lo lắng đến mức cơ thể không ngừng run rẩy. Nhưng dù có lau bao nhiêu lần, đôi bàn tay ấy vẫn lạnh lẽo và nhớp nháp mồ hôi.

Nhưng rồi nó ngay lập tức được thay bằng một xúc cảm khác. Wooje cảm nhận được đầu ngón tay hơi chai sần chạm vào mu bàn tay, thô ráp và ấm áp, trong phút chốc khiến em quên đi hết những gánh nặng trên vai.

_ Tôi lo quá nên cho phép tôi nắm tay em chút nhé?

Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng chắc chắn. Wooje còn chẳng nghe ra chút vấp váp trong tông giọng ấy. Nhưng em không thắc mắc, chỉ đơn giản là siết chặt đôi bàn tay lại, cảm nhận rõ hơn từng khớp ngón tay nhô ra của Hyeonjoon.

_ Liệu người ta có nói rằng em không xứng để khiêu vũ cùng anh?

Em hỏi ngay khi tiếng động thông báo đã đến giờ vang lên, chỉ là câu hỏi vu vơ, thậm chí Wooje còn chẳng mong hắn nghe thấy hay trả lời.

_ Wooje, tập trung vào bạn nhảy của em này. Quan tâm người khác làm gì, dù sao thì trên sàn nhảy người nhìn em nhiều nhất vẫn là tôi mà

Hyeonjoon miết nhẹ ngón tay, gật đầu ra hiệu trước khi cùng Wooje lên sàn diễn. Một câu hỏi vu vơ, nhưng nó giống như một cái gai đâm vào lòng, vô cùng khó chịu. Và giờ thì hắn đã tự tay gỡ chiếc gai đang đâm vào lòng Wooje ra.

Dẫu vậy, nhưng làm sao Wooje có thể không lo lắng, ngay cả gia đình em và Minseok cũng đang hồi hộp ở bên dưới. Em hít một hơi, kìm lại cơn hỗn loạn, nhưng không mấy hiệu quả.

Ngay lúc ấy, tay Hyeonjoon đang đặt ở thắt lưng Wooje bất chợt dùng lực kéo em về sát người hắn, Hyeonjoon ghé vào đôi tai hơi ửng đỏ.

_ Bình tĩnh, hãy cứ coi như ở đây chỉ có đôi ta, giống như mọi ngày vậy

Giọng hắn rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người với khoảng cách gần như bằng không nghe thấy. Nhưng nó giống như một loại ma thuật, Wooje thật sự chẳng còn nhìn thấy ai ngoài bóng dáng to cao của Moon Hyeonjoon nữa. Không có sự hỗn loạn của khán giả, sự tranh đấu của những vũ công bên cạnh, chỉ có em và hắn.

Wooje tưởng tượng bản thân đang khiêu vũ trong một tòa kiến trúc kiểu pháp, trên các bức tường cổ là những mảnh kính màu nho nhỏ ghép thành từng bức tranh, những cánh hoa hồng lấp lánh rọi vào từng bước nhảy của em và hắn. Đặc biệt là khung cửa sổ mở toang ở giữa căn phòng cổ kính, nhìn thẳng về phía ánh trăng tròn vành vạnh.

Wooje đắm mình trong giấc mộng về ánh sáng màu xanh nhạt ánh lên sườn mặt của Hyeonjoon và hắn thì nhìn em bằng đôi mắt dịu dàng còn hơn vầng trăng ngoài kia.

Nhưng đây đâu phải là giấc mộng khi Hyeonjoon thật sự nhìn em bằng tất cả sự dịu dàng mà hắn có. Hắn nâng niu em trong từng bước nhảy, đến mức mọi người xung quanh còn phải ngạc nhiên về một Moon Hyeonjoon quá đỗi khác lạ.

Hyeonjoon chưa từng hạ mình đến vậy, hắn thậm chí còn chưa từng để ai có cơ hội cướp lấy hào quang của bản thân. Nhưng hôm nay, tất cả đều được chứng kiến một Moon Hyeonjoon chịu lùi bước, trở thành bệ đỡ cho từng động tác vươn người hay bật nhảy của Choi Wooje.

Ngày hôm nay, lửa đã thật sự cháy giữa mặt hồ yên ả.

_ Bạn có thấy điều em đang thấy không?

Minseok khẽ huých vào người gã khi nhìn thấy ánh mắt như rót mật của Hyeonjoon. Dường như từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ hắn chưa từng rời mắt khỏi Wooje dù chỉ là một giây. Và gã gật đầu tán thành cho những gì Minseok nghĩ. Bạn gã đang yêu, gã có thể thấy điều đó.

Nhạc dừng, cuộc thi đã đến hồi kết và Wooje trong cơn mơ màng bất chợt tỉnh dậy. Không còn là tòa nhà với lối kiến trúc Pháp đầy thơ mộng, chỉ còn lại hàng trăm đôi mắt săm soi hướng về phía em.

Nếu lúc thi đấu căng thẳng một, thì bây giờ còn căng thẳng gấp ngàn lần. Hyeonjoon đứng cùng em bên cạnh nhiều cặp đôi khác, họ xếp thành một hàng, hồi hộp chờ đợi kết quả.
Khác với hắn, đã không biết bao nhiêu lần được đứng ở vị trí này thì với Wooje đây là lần đầu tiên. Em từng tham gia nhiều cuộc thi nhưng so với cuộc thi này, nó dường như chẳng đáng là gì.

_ Em làm tốt lắm

Tiếng động vang lên trên đỉnh đầu của Wooje, em nhìn sang hắn, chỉ thấy người kia đang hướng về phía khán đài mà nở một nụ cười đầy tự tin. Hắn không nhìn về phía em nữa nhưng năm ngón tay vẫn luôn đan chặt lấy bàn tay của Wooje.

Em lấy lại bình tĩnh, cũng hướng về phía khán giả mà nở một nụ cười tươi rói. Em không tin bản thân là một vũ công xuất sắc, nhưng em tin hắn, Hyeonjoon khen em làm tốt thì chính là như vậy.

_ Và cặp đôi giành được giải nhất ngày hôm nay chính là…

Wooje nhắm mắt chờ đợi, ở bên dưới Minseok cũng đang nắm lấy tay Minhyung mà thầm cầu nguyện cho đứa em của mình.

_ Moon Hyeonjoon và Choi Wooje!

Cả khán đài vỡ òa, Minseok gần như bật khóc vì hạnh phúc. Anh đã chứng kiến đôi chân đầy thương tích của Wooje, cũng biết em đã nỗ lực đến thế nào. Vậy nên khi nhìn thấy những đau đớn đã gặt được quả ngọt của Wooje, Minseok thấy mừng thay cho em.

_ Em làm được rồi kìa Wooje. Em có thấy không? Em thật sự xứng đáng với vị trí này mà

Giây phút ấy, tai Wooje gần như ù đi, em thậm chí còn không thể nghe rõ được cái tên vừa được xướng lên. Nhưng em cảm nhận được giọt nước ấm nóng đang chảy xuống gò má.

_ Nào, em là người chiến thắng. Cười lên đi, sao lại khóc?

Đáng lẽ em phải cười thật tươi mới đúng, chỉ là đột nhiên đôi vai căng cứng vì gánh nặng của em nhẹ bẫng đi. Wooje hạnh phúc đến rơi cả nước mắt.

Hyeonjoon tranh thủ ôm em vào lòng dỗ dành trước khi Minseok tràn lên sàn nhảy và lôi em trai của anh về. Trong sự nuối tiếc, Hyeonjoon nhận được cái vỗ vai chúc mừng của Minhyung. Gã nhìn hắn đầy ẩn ý.

_ Định công khai một cách thầm lặng à? Cất con mắt thèm thuồng đấy vào

_ Đoán xem?

Minhyung nhướng mày nhìn hắn khi Hyeonjoon chỉ để lại một câu lấp lửng rồi cùng chiếc cúp vừa đạt được đi mất. Tên này đang suy tính điều gì đấy, mà thật ra thì gã cũng đã lờ mờ đoán ra được. Hyeonjoon ấy mà, hắn ta chưa bao giờ thích mập mờ, dù là việc gì đi chăng nữa.

Bởi vậy, gã thường hay trêu Hyeonjoon là 'ngọn lửa liêm khiết'. Như một lời khen ngợi cho sự minh bạch của hắn.

Vì đã giành được giải thưởng cao nhất, nên cả hai được yêu cầu trình diễn lại màn khiêu vũ một lần nữa.

Nhưng lần này, Hyeonjoon không muốn em tập trung vào hắn, thay vào đó, là tận hưởng sự tán thưởng của những người xung quanh dành cho mình. Wooje xứng đáng với vị trí này và hắn muốn em biết điều đó.

_ Wooje, em có thấy ánh mắt của mọi người dành cho mình không?

Wooje thấy, khi nhạc được bật, vẫn là giai điệu quen thuộc, vẫn là những động tác cũ, nhưng giờ đây em đã không còn chìm vào cơn mơ màng như lúc trước.

Wooje nhìn thẳng vào thực tại, nơi em đã từng sợ hãi sự đánh giá của những người xung quanh. Và thứ em thấy trước cả những ánh mắt đầy ngưỡng mộ chính là Moon Hyeonjoon. Dù là ngày trước hay hiện tại thì vẫn luôn là hắn.

_ Có, em nhìn thấy đôi mắt của anh dành cho em. Và nó chỉ dành cho mình em thôi phải không?

Em mong chờ nét bối rối hiện lên trên gương mặt của Hyeonjoon, nhưng không có gì cả, hắn thậm chí còn chẳng có chút bất ngờ.

_ Bị em phát hiện rồi

Bây giờ thì không phải Hyeonjoon, mà người bất ngờ là Wooje. Em không nghĩ hắn lại thừa nhận nhanh đến vậy, nhưng đấy là sự thật mà, hắn việc gì phải nhọc công che giấu?

Hyeonjoon bình tĩnh kết thúc điệu nhảy, trong khi Wooje dường như đã lạc mất hồn vía.

Hắn bật cười khe khẽ vì dáng vẻ đáng yêu của Wooje. Vốn dĩ người khởi đầu cho chuyện này là em nhưng chính em lại là người ngại ngùng đến nghệt cả mặt.

_ Không chỉ là dành cho mình em đâu Wooje…

Một nụ hôn đột ngột rơi xuống cánh môi Wooje khi cả hai đang trong tư thế kết bài. Lòng ngực dính sát vào nhau, cho phép em cảm nhận trái tim của đối phương dường như cũng đang loạn nhịp vì xúc cảm mềm mại.

Hyeonjoon dứt khỏi nụ hôn ngắn ngủi nhưng đủ để khiến đôi gò má em bỏng rát. Giữa sự kinh ngạc đến nghẹt thở của cả khán đài, hơi thở của hắn vờn lấy đôi tai đã ửng đỏ của Wooje.

_ Mà tôi còn muốn để cả thế giới biết, rằng điều đó chỉ dành cho mỗi mình em

_______End_______



























Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip