NGUYÊN TÁC : 穿成假少爷后,我靠美食征服真少爷TÊN DỊCH : Sau khi xuyên thành thiếu gia giả, ta dựa vào mỹ thực chinh phục thiếu gia thậtTÁC GIẢ : 道是平常 - Đạo Thị Bình Thường----edit: bihyunerbeta: jinhua259---TRUYỆN DỊCH CHƯA CÓ PER CỦA TÁC GIẢ! KHÔNG RE-UP! KHÔNG CHUYỂN VER…
Thể loại: Showbiz, siêu hài, siêu sủng, đặc biệt ngược cẩu độc thân (ngược FA) (Đọc xong dễ gây sâu răng tiểu đường ))Số chương: 86 + 9 ngoại truyệnTác giả:Wendy Ô NhaNguồn:Cung Quảng HằngTrạng thái:FullSau khi tỉnh giấc thì Bao Tử phát hiện mình cư nhiên lại vượt thời gian tận ba năm sau.Không chỉ vậy mà còn đã có chồng mà chồng lại là một ảnh đế,Bao Tử: Nhất định là mình đã cướp đi sự trong trắng của người ta rồi, nên người ta mới phải chịu ấm ức mà cưới mình. (?_?)Hoắc Sâm tỉnh dậy, phát hiện vợ mình có gì đó khác khác.[cô vợ lạnh lùng của mình đâu rồi?][Cái người hài hước kia từ đâu đến vậy?][Vợ mình ngày ngày nói chuyện đồi trụy với mình, nhưng lại không chịu lăn lên giường với mình.][Vợ à, ngôn ngữ dơ bẩn thì không gọi là dơ bẩn được, hành động dơ bẩn thì mới thật sự dơ bẩn cơ ---------------------------------------------------------------------------------------------Vì một mục đích đọc truyện dễ hơn nên tôi reup lại -.-…
Trong một hoa viên lớn, phía dưới 1 gốc cây cổ thụ cảnh có cô bé xinh xắn với đôi má phúng phính đang ngồi trên thảm cỏ tựa lưng vào thân cây vuốt ve một con mèo lông trắng như tuyết.. -Băng nhi!! lát có thấy anh hai hỏi anh thì không được nói anh trốn sau bụi cây nha! ! Ngoan mai anh xin tiền mẹ mua kẹo cho em. Nhận được cái gật đầu của đứa em gái cậu bé có gương mặt tuấn tú mang nét tà mị hí hửng núp sau bụi cây. Một lúc sau , một cậu bé cũng bước tới chỗ cô bé đang ngồi gương mặt cậu bé giống y trang cậu bé lúc nãy nhưng cả người toát ra vẻ lạnh lùng khí chất cao quý lại âm lãnh... cậu rút ra 1 cây kẹo dơ ngay trước mặt cô bé: -Băng nhi!! Nói cho anh hai biết Vũ đang trốn ở đâu?? cây kẹo này sẽ thuộc về em.. Cô bé chớp chớp mắt nhoẻn miệng cười tươi chỉ về phía bụi cây rồi chộp nhanh cây kẹo.. Cậu bé bị túm cổ áo lôi ra miệng hét lên: -Băng nhi!! em bán đứng anh vì cây kẹo ư?? anh cũng hứa cho em kẹo mà.. Cô bé gái nở nụ cười ánh mắt loé lên tia giảo hoạt vừa mút kẹo vừa chu môi nhỏ lên về phía anh của mình: -Em không có!! Anh bảo không được nói chứ không cấm em chỉ cho nên em đã giữ lời hứa mai anh phải mua kẹo cho em không em méc mẹ.. cậu bé nào đó sau khi nghe câu trả lời của em gái thì nín thinh đau khổ.. ở gần hoa viên có một cặp đôi đang đứng nhìn về phía lũ trẻ, cô gái xinh đẹp tựa trên lồng ngực người đàn ông khẽ thì thầm: -Con gái em giống ai mà thực gian xảo a"! Người đàn ông khẽ cười giọng đầy sự cưng chiều nhéo mũi cô nói: -Giống con mèo nhỏ của anh..…
[HOÀN]Thể loại: cổ đại, cung đấuEditor: Huệ Hoàng hậuVăn án :Từ đích trưởng nữ được nhận hàng nghìn hàng vạn sủng ái đến Tương trắc phi phủ thái tử.Từ trạch đấu trong phủ thái tử đến cung đấu kinh tâm động phách trong hậu cung.Đến xem đường đường là trưởng nữ làm sao phá tan trở ngại đoạt được quân tâm.Lời editor: Văn án như vậy thôi, nhưng nhịp điệu truyện không nhanh, không đấu long trời lở đất như kiểu "Nghề làm phi" hay "Hậu cung Chân Hoàn truyện" đâu ạ.Truyện khá nhẹ nhàng và chi tiết. Truyện miêu tả rất tốt từng sự kiện trong cuộc đời của nữ chính, miêu tả rất tinh tế từng sự biến chuyển trong cuộc sống cũng như tình cảm của nữ chính và nam chính, cũng như mối quan hệ với mọi người xung quanh. Cá nhân mình rất thích đọc những truyện xây dựng tỉ mỉ như thế này, không khiến mình cảm thấy quá yy (bàn tay vàng) hay như đa phần truyện thị trường bây giờ.Nhẹ nhàng nhưng sâu sắc! Đó chính là cảm nhận của mình.-----Nhắn gửi: Truyện đầu tay từ chục năm trước nên bạn nào đọc thì thông cảm giúp team các sạn trong truyện nhé. Bọn mình không có thời gian để beta lại truyện hihi…
[BTS] Trọn đời dung túng⇝author: MeooAka99Sau một đêm, tập đoàn JJK tuyên bố chính thức phá sản, phó tổng lạm dụng công quỹ cá độ, chơi bời rồi ôm tiền bỏ trốn để lại một núi tàn dư lại cho Jeon gia. Bà Jeon mất sớm, ông Jeon vì quá sốc nên đột quỵ, để lại con trai 10 tuổi loay hoay giữa đống nợ chồng chất. Đứa trẻ đáng thương, chỉ một đêm mất đi người bố yêu thương, tan tành luôn mái ấm gia đình, họ hàng thì bỏ mặc, cậu mất hết tất cả, và mất luôn cả nụ cười thiên thần trên môi. [...][...]"Kim thiếu, cái này,..."-Jimin trừng mắt nhìn Taehyung, lắp ba lắp bắp. Mũi súng từ tay hắn bắt đầu chuyển về phía thái dương của Jimin, hắn lên đạn.-"Dùng mạng của cậu đổi lấy Jeon thiếu tôi thấy không đủ. Giết thêm ba người của Park gia miễn cưỡng mới đủ."[...] "Nếu người ta bắt buộc em nói họ..."-Taehyung cầm lấy cằm của JungKook quay về phía mình.-"...thì cứ nói em họ Kim, tên đầy đủ Kim JungKook là được rồi."[...] "Cái gì cũng có cái giá của nó thôi, cậu nghĩ tính mạng của cậu đáng giá bao nhiêu thì cậu phải trả lại như vậy."[...] "Này, mới 10 tuổi đã giết người rồi, không sợ sao?"-Hoseok ngồi xuống cạnh JungKook."Sợ chứ, sợ lắm."-Mắt cậu cụp xuống, hai bàn tay bấu bấu vào nhau, cơ thể cũng run lên bần bật.-"Nhưng là họ ép tôi, nếu tôi không giết họ, họ sẽ giết tôi. Tôi đủ nhục nhã lắm rồi, đằng nào cũng chết tại sao còn phải giữ lại sự tinh túy làm gì? Nhà tôi ai cũng hiền lành, giúp đỡ người khác như thế cũng chỉ vì tin người mà mất tất cả. Họ đã không thương tôi thì thôi lại lôi tôi…