21.

"Tôi thà làm trái tim mình tan nát
còn hơn là để điều đó xảy ra với em"


Wooje tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, em không biết đã qua bao lâu kể từ khi mình bị bắt cóc, chân tay em tê dại đau nhức vì sợi dây trói, thậm chí miệng cũng bị dán lại.

Em thử cố gắng vùng vẫy vài lần, nhưng sợi dây không hề giãn ra dù chỉ một chút. Wooje thử ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh xem có thứ gì có thể giúp mình không, thì chợt sững người khi nhìn thấy kẻ bắt cóc mình đang ngồi bên cạnh yên lặng nhìn em.

- Cậu ngủ lâu hơn tôi nghĩ đấy.

Andrea đưa tay về phía em, Wooje vô thức muốn tránh đi.

Cậu ta nhìn thấy phản ứng của em thì khẽ thở dài.

- Trong lúc cậu thiếp đi, tôi đã phải nói chuyện một mình rất nhiều. Tôi muốn nghe giọng của cậu.

So với một kẻ bắt cóc, động tác của Andrea có vẻ khá "nhẹ nhàng". Cậu ta từ tốn gỡ miếng băng dính trên miệng Wooje, cẩn thận từng chút một.

Như thể không muốn làm đau em.

Nhưng Wooje vẫn nhìn chòng chọc vào gương mặt của người đối diện. Cái nhìn đầy cảnh giác và khó chịu.

Andrea vờ như không thấy, cậu ta tiếp tục thản nhiên cắt dây trói chân cho em.

- Anh ấy sao rồi?

Em hỏi.

- Câu đầu tiên sau khi tỉnh dậy trong bộ dạng này của cậu không phải hỏi bản thân mình đang ở đâu, không phải cầu xin tôi tha mạng, mà lại là lo lắng cho Moon Hyeonjun?

Andrea nhíu mày, nhưng chỉ là một khoảng khắc ngắn ngủi. Chính bản thân cậu ta cũng không nhận ra điều đó.

- Wooje bé nhỏ, cậu yêu hắn ta đến mức nào cơ chứ...

Andrea lại thở dài và Wooje ghét điều đó.

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh em, đột nhiên rũ bỏ vẻ mặt bất đắc dĩ của mình rồi cười đầy rạng rỡ.

"Tôi đã không định làm điều này đâu, nhưng tình yêu của các người thật chướng mắt."

- Moon Hyeonjun không xứng đáng đâu, Wooje. Hắn yêu cậu ư? Thế tại sao trong ngày sinh nhật của cậu, hắn lại đem tôi về nhà nhỉ?

Câu hỏi ngay lập tức khiến gương mặt của Wooje trở nên khó coi.

- À phải rồi, chắc hắn cũng chẳng biết hôm đó là sinh nhật cậu đâu đúng không?

Mới chỉ sau "lời chào hỏi" đơn giản, Andrea đã nhìn thấy dáng vẻ như sắp sụp đổ tới nơi của Wooje. Cậu ta hài lòng khi thấy những ngón tay của em dần nắm chặt lại và cả đôi mắt bắt đầu nhìn về hướng khác như đang muốn né tránh câu trả lời.

Rồi Andrea khẽ cúi người, gương mặt hoàn hảo kia áp sát em. Cậu ta nhìn biểu cảm sắp vỡ nát của Wooje, nắm cằm em rồi nở một nụ cười đắc thắng.

- Wooje bé nhỏ, chắc hẳn hôm ấy đã khóc rất nhiều nhỉ? Thật đáng thương...

Em dứt khoát quay đầu sang hướng khác để thoát khỏi móng vuốt của kẻ điên trước mặt.

Khi Andrea tưởng mình đã thành công khiến tâm trạng em sụp đổ, thì đột nhiên Wooje lại lên tiếng.

- Thế thì đã sao? Khi đó chúng tôi vẫn chưa là gì cả, anh ấy ngủ với ai thì liên quan gì đến tôi?

Andrea như không tin vào tai mình, cậu ta bỗng nhiên cảm thấy cơn giận trong lòng mình như muốn phun trào ra.

Wooje đang khóc, nhưng cho dù là vậy, dù Andrea cố gắng vùi dập ra sao. Tình cảm của em dành cho Moon Hyeonjun vẫn y nguyên như thế.

"Moon Hyeonjun không xứng với em..."

Câu này em đã nghe quá nhiều lần rồi. Nghe đến phát chán cả rồi.

Nhưng hãy nhìn lại đi, ai nói một kẻ tồi tệ thì không xứng đáng có được tình yêu?

Huống chi Moon Hyeonjun của em chẳng phải một người tồi tệ như lời người ta nói.

Andrea từ từ đứng dậy rồi rời khỏi căn phòng lạnh lẽo này, bởi cậu ta sợ chỉ cần ở trong đó lâu hơn một chút nữa thôi thì sẽ không tự chủ được mà phát điên.

Trong cái thế giới quá nhiều âm mưu bẩn thỉu, con người ta sẽ luôn cân nhắc thiệt hơn, ngay cả thứ tình yêu được người người tôn thờ cũng không ngoại lệ.

Nhưng cậu ta lại không ngờ rằng có một ngày mình sẽ gặp được một người, cho dù có đau khổ thế nào thì cũng sẽ tự mình lau nước mắt rồi tiếp tục lựa chọn tin vào tình yêu.

Andrea lần đầu tiên trong đời kìm nén tiếng thở dài của bản thân.

- Thằng khốn Moon Hyeonjun, mày may mắn thật đấy...

"Dựa vào cái gì mà mày có được tình yêu của em ấy?"

****

4 giờ sau.

Andrea như đúng hẹn gửi ảnh của Wooje đến điện thoại của Moon Hyeonjun.

Trong tấm ảnh mới nhất, Wooje đã tỉnh, em ngồi trên giường với đôi tay vẫn đang bị trói, vẻ mặt của em không hề hoảng loạn hay sợ hãi. Em nhìn thẳng vào camera với một đôi mắt cực kì bình tĩnh. Như thể muốn nói với Moon Hyeonjun rằng em ổn.

Hắn yên lặng nhìn bức hình thật lâu, sau đó để ý thấy những vệt đỏ chằng chịt trên cổ chân em.

Moon Hyeonjun cảm thấy tim mình cũng đang bị một sợi dây trừng siết chặt lại. Moon Hyeonjun đưa màn hình lại gần, hắn khẽ hôn lên đó rồi thì thầm:

- Đợi tôi, bé ngoan à... Tôi sẽ tới và khiến mọi đau đớn em phải chịu biến mất.

****

Lee Minhyeong cầm sấp tài liệu trong tay, tức giận ném nó vào sọt rác.

Ngay sau tối hôm trước, gã đã cho người điều tra về tên đòi đưa Moon Hyeonjun về nhà. Bởi vì trực giác của gã chưa bao giờ sai, gã linh cảm rằng cậu ta không phải chỉ là một kẻ xinh đẹp tầm thường.

Và đúng là như vậy, Andrea Schmidt có động cơ để tiếp cận Moon Hyeonjun.

Ngay sau đó chỉ một ngày thì Wooje biến mất mà không báo trước. Quản lí của Moon Hyeonjun lại vừa gọi điện khóc lóc ầm ĩ với gã vì Moon Hyeonjun nói sẽ loại mình khỏi danh sách tham gia giải đua ở Đức lần này.

Chẳng cần mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, Lee Minhyeong đã nhanh chóng sâu chuỗi những sự việc này lại với nhau.

Khi gã vừa định cầm điện thoại lên gọi cho Moon Hyeonjun thì màn hình đã hiện ra tên người gọi đến là hắn.

Lee Minhyeong không cho Moon Hyeonjun cơ hội nói trước mà lập tức mở lời.

- Wooje bị bắt cóc?

Moon Hyeonjun im lặng không hề phủ nhận.

Lee Minhyeong nghiến răng gầm lên:

- Quá khứ tội lỗi bám theo mày từ châu Âu về nhà. Và rồi giờ em trai của bọn tao gặp nguy hiểm? Moon Hyeonjun, nếu Wooje bị làm sao, cả tao lẫn Minseok sẽ đập chết mày.

Moon Hyeonjun không phản ứng với lời đe doạ của Lee Minhyeong, mà ngược lại hắn còn như đồng ý với nó.

- Nếu em ấy bị thương, tao sẽ đứng yên cho tụi mày đánh tới chết.

****

- Cậu định tuyệt thực đến khi Moon Hyeonjun mò được tới đây à?

Andrea nhìn đống đồ ăn vẫn còn nguyên trên bàn, khẽ cau mày.

Wooje không trả lời. Em yên lặng nhìn ra cửa sổ, nghĩ rằng giờ này có lẽ Moon Hyeonjun đang phát điên vì lo lắng cho em.

- Ít nhất cũng phải uống nước chứ? Tôi không định ngược đãi con tin của mình đâu, nhưng con tin chết trước khi được giải cứu thì tôi sẽ khó xử lắm.

Cậu ta đưa cốc nước tới gần, bóp cằm ép em phải ngửa cổ lên. Đến mức này thì Wooje không thể coi Andrea như không tồn tại được nữa. Em dùng tay hất văng cốc nước trên tay cậu ta khiến nó rơi xuống sàn rồi vỡ tan.

Sau tiếng động chói tai, không khí căng thẳng hơn hẳn.

Andrea ngồi xổm trên sàn thu dọn từng mảnh vỡ rồi lên tiếng:

- Tôi không định để Moon Hyeonjun lành lặn dẫn cậu đi khỏi đây đâu. Thế nên từ giờ đến lúc đó mà cậu không ăn không uống, thì lấy đâu ra sức để kéo cái xác của hắn đến bệnh viện?

Andrea quay lại nhìn em.

- Không tin à?

Cậu ta ném những mảnh vỡ kia vào sọt rác rồi phủi tay vào nhau, sau đó kéo tay em xuống khỏi giường. Wooje bị bất ngờ nên phải mất vài bước em mới lấy lại được cân bằng.

Andrea mở cửa ra, bên ngoài có rất nhiều kẻ trông dữ tợn vô cùng, vừa nhìn là biết họ làm gì để sống.

Cậu ta ghé sát tai em nói nhỏ:

- Nhìn thấy chưa? Tôi có thể thuê cả tá những kẻ côn đồ như vậy để khiến Moon Hyeonjun trở thành thằng tàn phế khi bước chân vào đây.

Wooje lúc này mới sợ hãi, em trợn mắt nhìn xung quanh.

"Đông như vậy? 20? Không phải hơn 30 người chỉ để đối phó với mình anh ấy?"

Ngay khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của em, Andrea liền kéo em quay trở lại căn phòng vừa nãy.

Cậu ta ghì vai ép em ngồi xuống bàn ăn.

- Wooje bé nhỏ, tôi không nói đùa đâu. Giờ thì cậu muốn ăn rồi chứ?

Em chầm chậm cầm chiếc thìa trên bàn lên, nhưng trước khi chạm vào đồ ăn, Wooje bỗng hỏi:

- Có thể... có thể cho tôi gọi điện với anh ấy không?

Andrea không nghi ngờ gì nhiều mà đáp:

- Nếu cậu ăn hết chỗ này, tôi sẽ suy nghĩ.

****

Khi Andrea quay lại, Wooje thật sự đã ăn sạch xuất cơm mà cậu ta đặt cho em.

Andrea để điện thoại đã bấm sẵn số của Moon Hyeonjun vào tay em, không tình nguyện nói:

- 1 phút, tôi chỉ cho cậu 1 phút thôi đấy.

****

Dường như Moon Hyeonjun cũng đang đợi điện thoại, khi tiếng chuông đầu tiên còn chưa dứt, hắn đã bắt máy ngay.

- Anh ơi...

Wooje khẽ khàng nói nhỏ.

Nghe thấy giọng em, trái tim treo lơ lửng của Moon Hyeonjun cuối cùng cũng được thả lỏng.

- Wooje...

Hắn nghẹn ngào gọi tên em bằng thái độ cực kì trân trọng.

- Đừng sợ, tôi sẽ tới ngay thôi.

Wooje cố gắng để không bật khóc. Nhưng em lại đột nhiên mỉm cười rồi đặt điện thoại xuống bàn.

Andrea ở một bên quan sát hành động kì lạ này của em, cậu ta còn đang không hiểu vì sao em làm vậy thì Wooje cúi xuống dùng giọng điệu cực kì dịu dàng mà nói:

- Hãy hứa với em là anh sẽ không tới đây, anh hứa đi!

Cả Moon Hyeonjun và Andrea đều ngạc nhiên vì câu nói này của em.

Rồi Wooje bỗng cười đầy rạng rỡ như thể em đang ở trước mặt người em yêu, mặc kệ hắn có thể nhìn thấy hay không.

- Moon Hyeonjun, em yêu anh, yêu vô vàn...

"Thế nên anh đừng tới đây, được không?"

Khi Andrea còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy Wooje hất chiếc điện thoại xuống đất, rồi em lấy ra một mảnh thuỷ tinh sắc nhọn mà em đã giấu dưới đùi mình lên.

Wooje đặt nó lên cổ mình, em cười với Andrea. Nhưng nụ cười này hoàn toàn khác với ban nãy.

- Một khi con tin chết, sẽ không còn gì có thể uy hiếp anh ấy nữa, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip