22

'Sao em trốn người ta mãi thế?'

'Em đâu có trốn'

'Em dám nói là không trốn không?'

'Thì đúng là có trốn....'

'Sao không đối diện thẳng với người ta đi mà cứ né né mãi mệt vậy?'

'Người hèn hôm nay khuyên em mạnh dạn cơ....'

'Cái thằng nhóc này?'

'Chứ giờ anh muốn em phải nói toẹt ra là em biết hết rồi ấy hả?'

'Ừ?'

'Không được anh ơi thấy cấn sao á'

'Ghost đi nhờ?'

'Làm việc chung sao ghost trời'

'Giả vờ như không có gì rồi như bình thường?'

'Em không làm được'

'Hay để anh nói hộ cho'

'Anh nói gì?'

'Em thích người ta, em biết người ta không thích em còn cá cược này kia nên cọc'

'Thôi'

'Kệ mày, anh cứ nói đấy'

'Anh nói là em chết đấy nhé.....'

Thật ra Wooje cũng bất lực, em chẳng nghĩ ra giải pháp nào thích hợp. Đằng nào mặt em cũng dày, thôi thì cứ quậy cho bung bét hết lên cũng được. Và em cũng hơi hơi mong chờ xem phản ứng của Hyeonjun khi biết em đang dỗi anh sẽ là như thế nào.

Ngạc nhiên? Ghét bỏ? Vui mừng?

Bởi giữa hai người từ lâu đã xích mích, nay đã hoà thuận trở lại nhưng em vẫn có gì đó khách sáo với anh. Nếu lần này Hyeonjun biết em đang giận anh, liệu anh có quay ra dỗ dành em như cái cách anh ta đối xử với nhóm đàn em không nhỉ? Hay là anh sẽ ghét bỏ em vì đã xấu tính còn làm giá?

Tự nhiên có chút mong chờ, rằng anh ấy sẽ hạ mình trước em. Dù lỗi của anh nghiêm trọng là thật, nhưng Wooje sẽ vì thế mà suy nghĩ kĩ lại một chút.

Ai bảo em thích anh ta cơ chứ.






'Hyeonjun ơi có người hẹn gặp này'

'Mới sáng sớm mà đã có ai vậy nhỉ?'

'Anh không biết nữa, nhưng người ta không phải fan'

'Có phải fan cuồng không anh?'

'Anh thấy không đâu, đã kiểm tra người một lượt rồi, cảm giác là người trong giới đó vì anh thấy nói chuyện với quản lý của tụi em nè'

'Dạ anh đợi em xuống'

'Quán cà phê dưới tầng, ở phòng riêng nhé'

'Vâng'

Sau này khi nghĩ lại, Hyeonjun thề nếu ngày đó anh mà biết người tới tìm mình là Jeong Jihoon, anh sẽ chạy ngược về phòng sửa soạn thật lồng lộn rồi mới xuống.

Chứ chẳng lẽ mình lại thua tình địch?



'Chào cậu, tôi là Jihoon'

'Em biết tiền bối mà'

'Thế cậu Hyeonjun có biết hôm nay tôi tới gặp cậu là vì sao không?'

'Em không'

'Để tôi vào thẳng vấn đề nhé. Cậu với Choi Wooje xích mích à?'

'Liên quan gì đến anh?' - Hyeonjun cọc, anh cáu bẩn vì em Wooje và người này quá thân thiết, tới mức người ta tường tận mọi thứ về mối quan hệ của em và anh.

'Đáng ra là không liên quan tới tôi đâu, nhưng khổ cái tôi lại là người thích quản chuyện bao đồng. Nhìn em ấy mệt mỏi thiếu ngủ tôi xót có được không?'

'Chỉ là cãi nhau nhỏ thôi, tiền bối không cần quan tâm đâu. Em sẽ cố gắng hoà giải với em ấy'

'Chuyện nhỏ hay không tôi không biết. Tôi chỉ biết là thằng bé vì trốn cậu nên cố ý về muộn, lại còn hay thức khuya, đầu óc thì để trên mây lúc nào cũng ngơ ngơ ra đấy thôi ý. Cãi nhau nhỏ mà thế à? Thế này là nhỏ thì như nào là to? Hay là phải đợi đến khi nó thiếu ngủ kiệt sức nhập viện thì mới đáng để cậu Hyeonjun đây quan tâm? Em vàng em bạc nhà tôi, cậu không thương nhưng tôi thương?'

'Lát nữa em tìm em ấy nói chuyện liền đây, tiền bối đừng lo'

'Chưa hết, chắc cậu còn chẳng biết vì sao nó giận cậu đâu nhỉ? Cậu làm sao mà biết được cơ chứ, haha, tại vì cậu còn đang bận cá cược chọn xe cơ mà?'

'....'

'Tôi nói có sai không?'

'Dạ không....'

'Biết rồi thì liệu mà làm đi, chung nhóm với nhau mà xích mích hoài chưa hết nữa là sao'

'Cảm ơn tiền bối hôm nay đã tới đây, anh về cẩn thận'

Tiễn người về, lòng Hyeonjun nặng trĩu. Nặng nề cảm giác tội lỗi, và xót xa vì em sinh hoạt không lành mạnh.

Tội gì cũng có thể tha thứ, duy chỉ tội này là không. Bởi ngay cả bản thân anh nếu đặt vào hoàn cảnh của Wooje bây giờ, anh cũng sẽ không cho mình cơ hội tha thứ cho người ta.

Anh đã phạm phải một sai lầm rất lớn, và rất có thể sai lầm này sẽ ảnh hưởng cực kì tai hại đến đường tình duyên của anh sau này.

Yêu em là điều anh không thể ngờ.

Lúc cá cược là vẫn còn ghét nên bon mồm vậy thôi, ai mà ngờ được cái câu nói trước bước không qua nó vận vào người cơ chứ? Lại càng không thể tin được rằng quả báo tình duyên lại tới nhanh như thế, vào cái lúc mà Hyeonjun không nghĩ nó sẽ đến nhất.

Trong anh giờ đây tràn ngập cảm giác tội lỗi vì suy cho cùng, sự tiến triển tốt đẹp của mối quan hệ này ngay từ đầu đã dựa trên một cơ sở không vững chắc và đầy ý đồ giả dối. Cho nên việc Wooje giận, anh hiểu, và anh thấy xứng đáng cho bản thân mình.

Chỉ là, Hyeonjun vẫn muốn thử. Anh muốn thử xem liệu trên đời này có thứ gì gọi là món quà trời ban hay không, anh muốn biết xem Wooje có thực sự xem anh là anh em đơn thuần hay không, và quan trọng nhất đấy là

liệu em ấy có tha thứ cho anh không?

Có hai trường hợp. Nếu em thích anh, Hyeonjun sẽ có cho mình một chút niềm tin rằng em sẽ rộng lượng tha thứ. Dù thích và tôn trọng là hai chuyện khác nhau, nhưng anh sẽ cố gắng cho em thấy thái độ hối lỗi của mình để rồi em quyết định xem có nên làm bạn với anh nữa không.

Còn nếu em không thích anh thì đơn giản thôi, block.

Hyeonjun thầm cầu trăm nghìn lần trong lòng rằng, mình sẽ thuộc loại thứ nhất.

Không thích anh cũng được, chỉ mong em sẽ nhìn ra được sự ăn năn của anh và rồi cho anh cơ hội sửa sai, chỉ vậy thôi.

Trần đời, thứ đáng sợ thứ hai sau âm dương cách biệt, chính là việc không được tham gia vào quỹ đạo sống của người mình yêu.






hapi hapi mừng con đẻ đầu tay được 100k viu nên mình up chương nì^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip