Extra - Ta bỗng dưng chạm mặt
...
Thời tiết dịu nhẹ của mùa xuân kết hợp với hương thơm tỏa ra từ bụi hoa nhài bên đường, khiến ta thả hồn vào khoảng không gian tĩnh lặng và có thể tận hưởng được sự dễ chịu mà nó mang lại. Đôi khi, sẽ có những cánh hoa trắng ngần theo làn gió mà bay lơ lửng rồi đáp nhẹ ở mặt đất gần đó.
Trùng hợp thay một cánh hoa rơi thẳng vào chiếc má bầu bĩnh của Choi Wooje, khiến em đang nằm vật vờ ở ghế đá gần đó bỗng bật dậy. Em toang vứt thẳng cánh hoa xuống đất, bởi nó chính là thứ phá hủy khoảng thời gian buổi sáng quý báu của em. Đột nhiên em dừng lại, tay vân vê cánh hoa mềm mại, xúc cảm truyền đến em là một cảm giác khá lạ, mùi hương của cánh hoa cũng theo đó mà truyền đến khoang mũi em.
"Khá là thơm nhỉ?"
Nhưng bây giờ làm gì có thời gian cho em ngồi thảnh thơi thưởng thức hương sắc của thiên nhiên như thế này. Tiếng chuông báo thức từ điện thoại reo lên cũng là lúc mà cổng trường sẽ đóng chặt, những đứa lang thang chưa đến lớp như em xác định rằng sẽ bị chặn ngay trước cổng mà thôi.
Kéo vội chiếc cặp nhỏ, em chạy một mạch đến con đường nhỏ sau trường. Đây là lúc sử dụng hết những kinh nghiệm và trải nghiệm để thoát khỏi cái gọi là kỷ luật của nhà trường đặt ra kia.
Choi Wooje biết đến bức tường bị phá một nửa này cũng là nhờ một người bạn không mấy thân thiết. Hôm đó, em chỉ tình cờ đi dạo vì không muốn đến trường quá sớm. Nhìn từ đằng xa thì thân hình cao to của Lee Minhyeong không khó để em nhận ra, bản tính tò mò nổi lên khiến em lén lút chạy đến xem nó đang làm gì.
Lee Minhyeong nhìn ngó xung quanh rồi thẳng tay vứt cặp của mình qua bức tường cũ. Anh bật lên rồi bay qua bức tường một cách nhẹ nhàng. Để lại một Choi Wooje há hốc mồm ở phía bên này.
Em lầm bầm: "Sao có cổng chính mà cha nội đó không đi vậy?"
Nhưng cũng may rằng nhờ có bức tường đó mà em đã thoát khỏi những lần đi muộn vì lề mề, nằm phơi nắng ở căn cứ điểm "bí mật".
Hôm nay cũng thế, em vứt cặp qua tường, bật lên rồi trèo vào trường như bao lần trước. Chỉ là khi đứng lên tìm kiếm chiếc cặp thì không thấy bóng dáng nó đâu cả.
"Tìm cặp sao?"
Em vô thức đáp: "Vâng."
Bác bảo vệ nghiêm giọng: "Học sinh lớp nào đây?"
Tim Wooje dần dần rung lên trong lòng. Việc bác bảo vệ đột ngột xuất hiện làm em không biết phải đối đáp thế nào. Em ngước lên nhìn bác bảo vệ, nhìn xuống thì cặp của em được bác ấy cầm chắc nịch trên tay.
Em chột dạ rồi lắp bấp: "Cháu... cháu-"
Nếu như bảo Wooje là học sinh cá biệt thì cũng không đúng, nhưng nói là học sinh ngoan ngoãn giỏi giang thì cũng không phải. Em chính là một học sinh bình thường như bao người khác, lại có chút hậu đậu, không thích phiền phức và muốn tận hưởng nhiều khoảng thời gian thoải mái một mình. Về việc học tập cũng chỉ là mức khá, không có năng khiếu gì nổi trội.
Nếu bắt buộc phải kể thì nhiếp ảnh và nghệ thuật là những điều làm em hứng thú. Được ngắm nhìn và lưu giữ những khoảnh khắc của cuộc sống chính là lúc mà em cảm nhận được sức sống, cảm nhận được "dao động" của thời gian vốn có nhưng lại vô hình.
Cũng đã nhiều lần ba mẹ lo lắng rằng sau này em sẽ bấp bênh trên con đường phía trước. Họ đã đưa ra lời khuyên, những định hướng tương lai và bài học cuộc sống. Chung quy lại thì chỉ mong rằng, em có thể sống trọn vẹn với những gì bản thân mong muốn. Ba mẹ sẽ là nơi mà em tìm về, dù hạnh phúc hay là khó khăn. May rằng, em đã nhận được sự tin tưởng của gia đình, đó là nguồn động lực to lớn giúp em tìm kiếm ra đam mê của chính mình.
Nhưng sự thoải mái, chậm rãi khiến cho đôi khi sẽ tạo nên cái gọi là trì hoãn. Lâu dần, nó ảnh hưởng rất nhiều đến phán đoán và hành xử của ta trong những trường hợp nhất định.
Chẳng hạn như việc đã gần hết học kì đầu năm cuối cấp ba, Choi Wooje vẫn chưa xác định được hướng đi trong tương lai của bản thân như thế nào. Và hôm nay, lại bị phát hiện vì tội đi học muộn rồi leo tường như lúc này đây.
Dù có uốn lưỡi trăm lần, Wooje cũng không biết phải nói dối như thế nào cho hợp lý cả.
Bác bảo vệ thấy em lúng túng rồi ấm a ấp úng mãi vẫn không nói ra được chữ nào, ông đành dự định gọi em lên phòng giáo vụ làm việc thì có tiếng nói cất lên.
"Đó là em cháu ạ."
Chất giọng nhẹ nhàng cất lên, không nhanh cũng không chậm, cứ vậy mà kiên định phát ra từ người đang đi tới. Người nọ tiến đến đứng trước mặt em, tấm lưng rộng của hắn chắn hết tầm nhìn của em đối với bác bảo vệ. Một luồng cảm xúc an toàn bao trọn cả cơ thể em.
Hắn nói với bác bảo vệ: "Em cháu vì đau bụng nên mới đến trễ, là cháu chỉ cho em ấy đi vào bằng lối này, cháu thành thật xin lỗi ạ."
Bác bảo vệ nhìn Moon Hyeonjoon bình tĩnh nhận mọi lỗi lầm về phía mình. Còn đứng trước che chắn cho cậu bé kia như thể ông mới chính là kẻ xấu xa. Ông cười nhẹ, tạm bỏ qua cho cậu nhóc kia một lần vậy.
"Hyeonjoon nói vậy thì bác cũng thông cảm, xem như ta chưa thấy gì."
Bác bảo vệ đưa lại chiếc cặp của em cho hắn, rồi nói tiếp: "Hai đứa nhanh chóng về lớp đi, thầy giám thị thấy thì bác cũng không bao che được đâu."
"Vâng. Cháu cảm ơn bác."
Nhìn thấy bác ấy đã đi xa, cặp của em cũng đã được trả lại. Hắn lại không nói một câu nào, dứt khoát quay lưng bỏ đi.
Wooje nghệch ra: "Ơ..."
"Anh gì đó ơi... Đợi một chút, em có chuyện cần-"
Mặc dù có gì đó không đúng, nhưng em vẫn theo quáng tính mà gọi người kia là "anh"
Hắn dừng lại: "Tôi với cậu bằng tuổi nhau."
Em ngơ ngác: "Hả?...À? "
"Nói vậy để tránh bác ấy bảo là bao che cho bạn bè thôi. Lần sau đừng đi muộn nữa."
Em lầm bầm: "Bộ anh em thì không bao che à?"
"Cậu nói gì thế?"
"Không có gì... không có gì." Em xua tay.
Hai người cứ một người đi trước, một người theo sau. Tiếng nói trong sân trường lại chỉ nghe được mỗi giọng Wooje.
"Tôi muốn cảm ơn vì giúp đỡ, cậu có cần tôi giúp gì không?"
Thấy hắn không thèm trả lời còn sải bước nhanh hơn, em tiếp tục chạy theo sau hắn, thắc mắc hỏi: "Vậy cậu ở lớp nào thế? Tôi sẽ trả ơn lúc cậu cần nha. Thế nên mình làm bạn-"
Hắn ngắt lời: "Không cần đâu."
"Ơ..."
Không để cậu nói thêm lần nào, hắn nhanh chóng rời đi rồi khuất bóng sau tòa nhà thể thao. Wooje mặc dù rất muốn đi theo sau nhưng giờ đã quá trễ. Hướng đi của hắn lại ngược so với đường đến lớp của em. Bây giờ mà tiếp tục đuổi theo thì viết bản kiểm điểm là cái chắc. Đành để lần sau tìm hiểu rồi trả ơn cũng không muộn.
Bởi vì em biết Hyeonjoon là tên của cậu ấy.
------Hậu kì------
Về chuyện cảm hứng của truyện. Lâu rồi, mình có lướt tiktok và đọc được một dòng cap đại ý rằng: có một bạn gái đăng trên douyin là đã bất ngờ khi làm rơi cây bút được bạn tặng từ nhiều năm trước và nó viết không ra mực. Cậu ấy nghĩ bút tắc mực do rơi nên đã mở ngòi bút, định rằng sẽ thay ngòi thì thấy một tờ giấy ở trong. Vì cậu ấy không nỡ dùng nên không biết nó vốn hết mực, lời tỏ tình năm đó đã bị bõ lỡ và hai người rất lâu cũng không gặp lại.
Khi đọc được mình đã rất ngưỡng mộ tình cảm đã từng chớm nở của hai bạn kia. Cũng muốn rằng có thể viết tiếp câu chuyện nên đã vun đắp nên bộ “Tìm về lối xưa này”. Cảm ơn mọi người đã đọc.
—
Nói một xíu về bí mật của hai bạn Hyeonjoon và Wooje trong truyện mà mình chưa đề cập.
Chỗ bức tường để Wooje leo vào là Hyeonjoon phát hiện ra, hắn không muốn em bị phạt như lần đầu nhìn thấy em, nên đã kêu Minhyeong cố tình cho em biết. Cho nên, Hyeonjoon đã biết em từ trước rồi.
Wooje tìm kiếm ra Hyeonjoon rất khó vì cái tên ấy trong khối có rất nhiều. Em phải năn nỉ Minhyeong rất nhiều để anh nói cho em biết về Hyeonjoon. (Chính là bán đứng bạn Minseok của mình đó)
Khi hai đứa đã thân với nhau, thì bàn ghế đá có bụi hoa nhài vẫn là nơi hai đứa hẹn nhau để cùng đến trường. Có một hôm em ngắt một búp hoa nhài cài lên tóc hắn, bản thân thì cười lăn lộn rồi khen hắn dễ thương. Khúc gỗ Hyeonjoon chỉ biết bó tay ngồi yên cho em ngắm. Hoa khô được hắn ép trong tờ giấy gửi em cũng là búp hoa đó.
Tình cảm của đôi gà bông cũng đã hạnh phúc, hãy bước tiếp cùng nhau trên con đường dài phía trước nha. Thân yêu!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip