31 (END)
- Mân ơi em làm anh lo quá!
- H-Hanh à...
Phác Trí Mân tỉnh dậy trong tình trạng một chân bị bó bột, trên đầu quấn băng gạc trắng truyền đến cảm giác đau nhói, đặc biệt hơn là bàn tay cậu đang được một hơi ấm quen thuộc bao lấy. Cậu chuyển động ngón tay một chút, ngay lập tức người bên cạnh bật dậy và chạy đi tìm bác sĩ. Sau khi nghe rõ tình trạng sức khỏe của Trí Mân và lời dặn dò, Thái Hanh mới đỡ lo lắng hơn và lao đến ôm chặt lấy cậu vào lòng. Mười mấy tiếng vừa qua anh đã vô cùng sợ hãi, chỉ có thể ngồi bên giường bệnh nắm lấy tay cậu và nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cậu chìm vào giấc ngủ sâu. Anh không rõ bản thân đã mừng rỡ đến mức nào khi cảm nhận được những ngón tay nhỏ nhỏ của cậu cạ nhẹ vào lòng bàn tay mình trong giấc ngủ chập chờn.
- Em không sao rồi. Thái Hanh đừng lo nữa. - Trí Mân cảm thấy tim mình ấm lên, đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng vững chãi của Thái Hanh.
- Tại sao chạy xe mà không chú ý hả? - Anh nhẹ giọng trách mắng, thế nhưng sâu trong ý tứ lại chứa chan tràn đầy ôn nhu.
- Do... em bị sốt, có chút không tập trung. - Biết chẳng thể giấu được nữa, Trí Mân mới ngập ngừng nói ra.
- Thế sao không ở nhà dưỡng bệnh?
- Em... em lo Tại Mẫn...
Nhắc đến đứa con trai độc nhất, cậu bỗng mất bình tĩnh, tay bấu chặt lấy vai Thái Hanh, chất giọng bỗng run lên và trở nên khàn đặc.
- T-Tại Mẫn... con...
Cúi người siết chặt vòng eo của người trong lòng, Thái Hanh cố gắng trấn tĩnh cậu lại mà không nói lời nào. Một ngày vừa qua anh đã cố gắng gọi lại vào số điện thoại ấy nhưng không thể, điên cuồng cho người đi tìm kiếm một lần nữa nhưng tất cả chỉ là con số không. Trí Mân của anh mới tỉnh dậy, đã thế còn gặp tai nạn, việc này chắc chắn ảnh hưởng đến tâm trạng và sức khỏe của cậu rất nhiều. Anh vốn không muốn cậu biết được, nhưng cậu luôn là người nhạy cảm nhất trong mọi hoàn cảnh, không có chuyện gì có thể đem giấu cậu được cả.
Trí Mân cứ thế bấu vào vai chồng mình, gục đầu lên đấy mà khóc đến thảm thương. Con của cậu, Tại Mẫn của cậu, chẳng lẽ cứ thế mà mất đi sao? Phải chi lúc ấy cậu không cứng đầu lấy xe đi mua thức ăn trưa, phải chi lúc ấy cậu không giấu Thái Hanh việc mình bị sốt, phải chi lúc ấy cậu cứ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh thì mọi chuyện đã không tồi tệ như vậy. Cậu hối hận rồi, Trí Mân hối hận rồi, mau trả lại con trai cho cậu đi. Làm ơn!
Trí Mân ôm lấy Thái Hanh mà khóc lóc tận một giờ đồng hồ, sau đó vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trong lòng anh. Xót xa nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, Thái Hanh đặt lên gò má cậu một nụ hôn nhẹ và đặt cậu xuống giường.
---------------
- Em không ăn.
Trí Mân nhíu mày đưa tay đẩy tô cháo nóng hổi thơm ngon về phía Thái Hanh. Cậu đã không ăn gì ba ngày hôm nay, cậu chỉ uống nước lọc và nước ép trái cây, luôn trong tình trạng mệt mỏi cáu gắt. Anh dỗ ngọt thế nào cậu cũng không chịu bỏ vào bụng bất kỳ thứ gì, cả kể món cháo gạo lứt mà cậu vẫn luôn yêu thích. Bọn bắt cóc kia trong thời gian vừa qua cũng không có gọi đến, đồng nghĩa với việc tung tích của bọn chúng vẫn chẳng có gì ngoài vài ba thông tin rời rạc vô ích. Tại Hưởng gần như phát điên với việc này, nhưng cứ nhìn thấy một Phác Trí Mân yếu ớt lại khiến anh lập tức mủi lòng.
Đưa cho Trí Mân cốc nước ép cùng thuốc thang, Thái Hanh xoay đầu nhìn cậu lần cuối trước khi bước ra khỏi phòng bệnh để gặp Nam Tuấn và Thạc Trân.
- Hai anh cũng thấy rồi đó, em ấy chẳng chịu ăn gì cả.
Đôi vợ chồng nhà Kim gật đầu thấu hiểu, sau đó trao cho nhau ánh mắt bí ẩn mà chỉ có hai người họ hiểu được. Ba người xuống căn tin bệnh viện trao đổi công việc một lúc. Công ti lúc này đã được Thái Hanh tạm thời giao lại cho Nam Tuấn, cùng với sự hỗ trợ từ hai thư kí đắc lực nhất của anh và Trí Mân. Thực tình lúc này nếu để anh tiếp tục đảm nhiệm một khối lượng lớn công việc như trước đây, sức khỏe của Thái Hanh sẽ không xong mất.
- Vậy nhé, em cảm ơn hai anh trước. Khoảng một tuần nữa em có thể quay trở lại làm việc.
- Không sao, cứ lo cho Trí Mân thật tốt đã.
- Vâng.
-------------
Một tuần nữa trôi qua, Trí Mân vẫn chưa thể xuất viện vì sức khỏe của cậu càng lúc càng tệ đi. Mặc dù đã chịu ăn cháo nhưng cậu ăn cũng qua loa cho xong bữa, một ngày chỉ ăn một chén cháo, còn lại đều là nước lọc hoặc nước trái cây như thường lệ. Kế hoạch đi làm lại của Thái Hanh cũng theo đó mà tiêu tan, anh lại đành giao cho Nam Tuấn thêm một tuần nữa.
Trí Mân của ngày hôm nay lại như cả tuần vừa rồi, lầm lì và gắt gỏng. Cậu dĩ nhiên rất mệt mỏi và đói bụng, nhưng cảm giác tội lỗi cứ mỗi ngày dâng lên trong tim khiến cậu không thể nuốt trôi thứ gì. Làm sao cậu có thể nhàn nhã ăn uống trong khi tung tích của đứa con trai cậu thương yêu nhất không thấy đâu chứ? Mà chưa kể đến, mọi chuyện thành ra thế này cũng đều do cậu cả.
Nếu như lúc trước cậu không tham công tiếc việc thì đã không khiến Thái Hanh tức giận.
Nếu như lúc trước cậu biết cân bằng công việc và gia đình thì đã có nhiều thời gian ở bên Tại Mẫn.
Nếu như lúc trước cậu kiềm chế lại cái tôi to tướng của mình thì đã không xảy ra cãi vã với anh.
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má hốc hác của Trí Mân. Cậu hối hận quá, hối hận lắm rồi. Cậu không thể giúp gì Thái Hanh trong chuyện gia đình mà còn khiến mọi thứ rối tung thế này. Nếu sinh mạng này có thể đánh đổi để đem Tại Mẫn trở lại, cậu cũng cam tâm tình nguyện mà nhắm mắt.
Cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại, Trí Mân nhanh chóng quẹt đi hàng nước mắt dần khô đi. Cậu biết đó là Thái Hanh.
- Mân, xem anh đem gì đến cho em này.
- Em không muốn ăn. Anh đem về đi. - Cậu đáp lời Thái Hanh mà không quay đầu lại.
- Ngoài thức ăn ra, còn một thứ đặc biệt khác cho em đấy.
- B-ba Mân...
Thanh âm trẻ con trong trẻo kêu lên vỡ vụn khiến tâm can Trí Mân như bị nung chảy. Cậu làm sao không thể nhận ra giọng nói đã nhiều lần làm nũng năn nỉ cậu đi chơi cùng. Tại Mẫn, bé con của cậu.
Thái Hanh nén lại giọt nước chực chờ rơi nơi khóe mắt, hai tay bồng Tại Mẫn lên, tháo đôi giày đáng yêu dưới chân nhóc ra rồi đặt nhóc lên giường bệnh đối diện với Trí Mân. Không thể kiềm được nỗi nhung nhớ, cậu bật khóc rồi rướn người ôm lấy thân ảnh mang một nửa dòng máu của mình vào lòng.
- Mẫn ơi ba xin lỗi. Xin lỗi con rất nhiều.
- Ba...
- Ba hứa cuối tuần sẽ bỏ việc chở con đi chơi. Con muốn đi đâu cũng được, ba sẽ chở con đi.
Trước một màn nước mắt yếu đuối vì con trai, Thái Hanh chỉ biết đứng bên cạnh mà phì cười. Nghe được giọng cười trầm thấp của anh, Trí Mân vươn tay ôm chầm cả anh, mái đầu nhỏ rối bù cứ thế dụi dụi vào lồng ngực anh và rối rít nói lời xin lỗi.
- Thái Hanh... em biết lỗi rồi. Sau này sẽ không dám cãi lời anh nữa, sau này sẽ cùng anh làm việc nhà và dạy dỗ con. Đừng li hôn nữa, em thực sự xin lỗi.
Cười lớn hơn một chút vì sự hối lỗi đáng yêu của cậu, Thái Hanh dịu dàng xoa xoa tấm lưng gầy như an ủi, vòng tay rộng dang ra vừa vặn ôm lấy cả hai người mình thương yêu nhất. Không cần đợi Trí Mân nói, anh đã sớm xé đi tờ giấy li hôn kia và coi như nó chưa từng tồn tại. Bé con Tại Mẫn bị kẹp ở giữa hai người ba yêu thương mình hết mực, trong lòng cảm thấy yên lòng và hạnh phúc hẳn.
Ba người bọn họ ôm chặt lấy nhau, Trí Mân cứ thút thít vì niềm vui ập đến quá bất ngờ, Thái Hanh yêu chiều dỗ cho cậu nín và nhóc con năm tuổi ôm cứng lấy ba nó. Khung cảnh một gia đình nhỏ như vậy trông thật yên bình, mà còn có chút đáng yêu.
- Về thôi.
Thạc Trân đứng bên ngoài cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong, thầm mừng cho gia đình đứa em của mình. Sau đó y quay sang Nam Tuấn bên cạnh, khẽ trao cho nhau một nụ cười rồi cả hai cùng nắm lấy tay nhau, trở về nhà.
---------------
Finished on Tuesday, April 7th, 2020.
Vậy là chiếc fic đầu tay của Nhà Chìm đã đến hồi kết rồi. Cho dù em nó còn nhiều sai sót và lịch ra fic không được ổn định, vẫn có rất nhiều người ủng hộ "ONCE AGAIN". Bọn mình xin được gửi lời cảm ơn chân thành đến các readers đã theo bộ fic này đến tận cùng.
Có lẽ kết thúc không thỏa mãn đối với nhiều người, thế nhưng cá nhân mình là người gõ chính của fic nghĩ rằng đã đến lúc đặt dấu chấm cho "ONCE AGAIN" khi mà em nó đã kéo dài hơn so với ý định ban đầu của mình.
Hơn nữa, mình sẽ cố gắng viết một ngoại truyện cho fic để giải đáp một số khúc mắc và mở ra thêm cuộc sống sau này của hai gia đình.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
From tany and nhafchimf with love.
______________________________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip