7
Từ hôm nay Phác Trí Mân có chuyến công tác đến Italy kéo dài ba tuần. Cậu dù muốn cũng không thể dắt Tại Mẫn theo, không yên tâm mà đi làm việc tí nào khi để một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi ở trong khách sạn. Và hiện tại cậu đang vò đầu bứt tóc vì không thể tìm một giải pháp tốt hơn việc đưa Tại Mẫn qua chỗ Kim Thái Hanh. Phác Trí Mân và anh sau vụ việc hôm trước lại còn trở nên tệ hơn lúc đầu rất nhiều, hiện tại cậu chính là không muốn đối diện với người kia.
- Tại Mẫn, vài tuần tiếp theo ba đi công tác, con muốn ở đâu nào?
Phác Trí Mân cưng chiều bế đứa con trai của mình lên. Miệng thì hỏi vậy nhưng trong đầu Phác Trí Mân liên tục cầu khấn cho Tại Mẫn lựa chọn ở tạm ở chỗ Kim Nam Tuấn cùng Kim Thạc Trân - hai người bạn của Phác Trí Mân và Kim Thái Hanh.
- Con muốn ở cùng ba Hanh.
Trời phật thật sự không độ cậu rồi.
Thôi thì dù gì cũng là vợ chồng, cứ né tránh nhau như thế cũng không được gì.
- Con soạn đồ đi, ba đi tìm ba Hanh.
Phác Trí Mân xoa đầu con trai sau đó đi ra khỏi nhà. Cậu trực tiếp gặp mặt anh để không may có cãi vã thì cũng sẽ không cãi trước mặt bé con.
Kim Thái Hanh ở phòng khách sạn sang trọng vừa giải quyết xong văn kiện thì nghe tiếng gõ cửa. Anh không hỏi là ai mà chính mình ra mở cửa ngay, khi nhìn thấy người trước mặt là ai thì mặt Kim Thái Hanh đanh lại và tay thì chuẩn bị đóng sầm cửa lại. Nhưng rất nhanh Phác Trí Mân đã chặn cửa được.
- Em... Em có chuyến công tác trong ba tuần tới, mai có thể đưa Tại Mẫn qua không?
- Được. - Mặt Thái Hanh lạnh như đá cục.
- Bây giờ... chúng ta có thể... nói chuyện một chút không? - Cậu không muốn cả hai cứ thế này mãi nữa.
- Không, tôi rất mệt. - Kim Thái Hanh cố gắng gỡ tay cậu ra khỏi cánh cửa.
- Làm ơn... một chút thôi...
Rầm!
Một Kim Thái Hanh luôn nổi tiếng yêu thương vợ lại thẳng tay mà đóng cửa một cái rầm trước mặt Phác Trí Mân. Cậu ngỡ ngàng nhìn cánh cửa gỗ im lìm trước mặt, lặng lẽ kìm lại nước mắt và nhỏ nhẹ nói:
- Bảy giờ sáng ngày mai em sẽ đưa Tại Mẫn qua.
Phác Trí Mân đứng đó một lúc để đợi phản hồi của người bên trong rồi mới u uất bỏ đi. Cậu thực sự muốn xí xoá mọi chuyện và muốn anh về nhà cùng ba con cậu.
Sau khi nghe tiếng bước chân ảo não của người kia dần xa, Kim Thái Hanh mới thở ra một hơi dài. Từ khi nào vợ chồng anh nhờ vả nhau chút chuyện lại khó khăn như thế? Từ khi nào Kim Thái Hanh anh lại có thể nhẫn tâm như thế? Và từ khi nào trong đôi mắt của Phác Trí Mân lại ánh lên vẻ u sầu như thế?
Vẫn nên bỏ qua mọi chuyện thì hơn.
-----------------
- Ba Mân ơi con xong rồi!
Bé con Tại Mẫn phấn khích xốc cái balo nhỏ nhỏ trên lưng mình, miệng ríu rít gọi Phác Trí Mân đang hối hả kiểm lại mớ hồ sơ cho chuyến công tác. Cậu kéo cái vali cùng chiếc cặp công sở ra xe, cất tất cả vào cốp rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe rồi nhanh chóng lao đi.
Phác Trí Mân lái con siêu xe lao vun vút trên đường, đúng bảy giờ đã có mặt ở khách sạn và đang nắm tay bé con dắt lên phòng Kim Thái Hanh. Anh niềm nở ôm lấy Tại Mẫn nhưng khi quay sang cậu lại một lần nữa trưng ra bộ mặt hết sức lạnh lùng, không khỏi khiến cho trái tim Phác Trí Mân nhói lên một cái. Cậu không nói thêm điều gì, chỉ ráng rặn ra một nụ cười với Kim Thái Hanh và đưa tay xoa đầu bé con, sau đó quay lưng bỏ đi.
- Ba Hanh, ba... với ba Mân... làm hòa đi ạ.
Tại Mẫn ôm chặt lấy cổ Kim Thái Hanh, miệng lí nhí đưa ra một thỉnh cầu. Bé không thích ba Hanh và ba Mân của bé cứ như hai người xa lạ thế này. Lần đi công tác này của Phác Trí Mân, bé con nhất quyết sẽ qua ở cùng Kim Thái Hanh để "giáo dục tư tưởng" cho anh. Ba Hanh và ba Mân mà Tại Mẫn biết sẽ không tỏ ra gượng gạo xa lạ như thế, hai baba đại nhân mà bé biết luôn vui vẻ và ân ái đến chọc mù mắt kẻ khác khi ở cạnh nhau.
- Tại Mẫn, chuyện của người lớn con không nên xen vào.
Kim Thái Hanh vỗ vỗ lên lưng con trai ra vẻ trấn an. Sau này dù có cãi nhau cũng phải cẩn thận một chút, Tại Mẫn còn nhỏ, không nên chứng kiến những cảnh như thế.
Mọi chuyện sau đó có vẻ như vẫn diễn ra rất thuận lợi, Tại Mẫn ngoan ngoãn ở lại khách sạn cùng ba Hanh, sáng chiều được anh chăm sóc và ăn uống đến no căng chiếc bụng nhỏ. Để ý mới thấy, ở bên ba lớn khiến đứa trẻ hoạt bát và vui vẻ hơn hẳn; điều mà không bao giờ hoặc rất hiếm khi có thể xảy ra khi ở cùng Trí Mân. Kim Thái Hanh không phải một tên cuồng công việc, anh luôn biết cách cân bằng giữa làm và hưởng, để dành đủ thời gian ở bên cạnh gia đình và bạn bè. Khác với Phác Trí Mân, một kẻ chỉ biết tự cuốn bản thân vào trách nhiệm và áp lực, vì sự thiếu tín nhiệm mà bản thân cần đặt vào nhân viên.
Trí Mân đi được một tuần hơn thì lượng công việc Thái Hanh phải xử lý hiển nhiên đã tăng lên, thiếu mất bóng dáng của cậu tuy nhiên gặp mặt đối tác ký hợp đồng và họp hành thì vẫn theo thông lệ mà diễn ra. Thái Hanh có thói quen mang công việc về nhà làm để dễ dàng hơn cho vấn đề song song là chăm bẵm bé con, thế nhưng vắng mặt Trí Mân, bản thân anh không muốn đến công ty cũng không được. Tại Mẫn dạo gần đây lại không biết vì sao mà chẳng chịu ăn uống gì, không có anh giục thì thể nào đứa trẻ cũng ngồi lì cả buổi ra đấy, không thèm động đũa.
Mang Tại Mẫn theo thì không phải là không được, thế nhưng anh không thể cứ làm như thế mãi. Gửi đứa nhỏ cho nhân viên trông cũng đồng thời giúp họ lười biếng thêm một chút, công việc thì bỏ xó ở đấy mà lo chơi đùa với bé con, đến lúc hỏi ra thì viện cớ đổ tội ngược lại cho Thái Hanh, thực sự làm anh không biết tìm thấy đường nào mà bật lại.
Bất quá thì để bé con ở khách sạn một mình sao? Anh không thuê người trông trẻ vì thực sự báo đài gần đây đồn thổi về rất nhiều vụ việc bạo hành trẻ em, anh không muốn Tại Mẫn sẽ là nạn nhân tiếp theo bị mổ xẻ trên truyền hình trực tiếp. Giờ đây anh chỉ tin mỗi Thạc Trân và Nam Tuấn, vì vậy bất đắc dĩ phải gửi đứa trẻ sang nhà họ ở nhờ một thời gian.
Được tầm một tuần sau thì mọi thứ có vẻ như đã nhẹ nhàng, dễ thở hơn nhiều. Sáng hôm ấy, Thái Hanh sau rất nhiều ngày mới có cơ hội rước Tại Mẫn và quay trở về được khách sạn, anh đánh một giấc thật sâu đến tận trưa. Sau đấy, không hiểu vì sao lại bị tiếng chuông cửa của ai đó gọi dậy. Thái Hanh thực sự rất mệt, không có đủ năng lượng để chải chuốt tóc tai hay chỉnh lại áo quần ngủ nhăn nhíu và xộc xệch. Anh mở cửa vì nghĩ nhân viên khách sạn đến tìm mình có việc, để sửa chữa gì đấy chăng, đầu óc Thái Hanh hiện giờ mụ mị đến đáng thương.
Người phụ nữ xuất hiện sau cánh cửa với bộ trang phục công sở bết bát, lớp trang điểm sáng lên, bóng nhẫy dưới ánh đèn khách sạn. Ôm trước ngực cô nàng là một xấp hồ sơ mỏng, có vẻ như là đang đến tìm anh vì việc công.
- Thư kí Hứa?
- Vâng, là tôi thưa Chủ tịch. - Người phụ nữ hết sức gấp gáp mà tiếp lời. - Vì có một số hợp đồng cần có chữ ký của Chủ tịch mà tôi mới nhận được hôm nay, và vì sáng nay Chủ tịch không có đến công ty, thế nhưng đến chiều là chúng tôi cần phải xử lý xong và gửi về cho phía đối tác bên kia. Vậy nên...
- Biết rồi, cô vào bên trong tìm khăn lau người trước đi.
Thư kí Hứa khép nép lách qua cánh cửa để đi vào trong phòng, mặc dù ban đầu đã lờ mờ trông thấy được đầu tóc rũ rượi đến không thể khổ sở hơn của cô nàng bởi nước mưa, Thái Hanh cũng phải giật mình một chút khi tình cờ nhìn thấu nội y hằn ra phía sau lưng chiếc áo sơ mi trắng mỏng. Chẳng trách sao thư kí Hứa lại có ý thức bảo vệ bản thân bằng vật dụng một cách triệt để đến như vậy.
Phòng Kim Thái Hanh thuê ngoài trang phục mà anh tự mình mang đến ra, khách sạn gần như hoàn toàn không cung cấp thêm bất cứ đồ đạc hay phụ kiện gì dành cho nữ. Thái Hanh không thể làm gì hơn ngoài việc cầm ô đi ra ngoài tìm mua ở các cửa hàng quần áo gần đó; mang về khách sạn, cho thư kí Hứa tắm rửa nhờ một tý trong phòng mình.
Xong xuôi, họ ngồi bàn một chút về công việc. Kim Thái Hanh nhìn đồng hồ, đã một giờ hơn, mưa giờ đây cũng đã ngớt, tí tách tí tách một chút vui tai ở ngoài trời. Không khí mát mẻ dễ chịu, anh pha cho cô nàng một cốc trà, cho mượn ô để cô quay về công ty. Bản thân ngồi lại, thư giãn, hoà mình với thiên nhiên một chốc rồi lại đưa Tại Mẫn đi đâu đó vui chơi.
Cửa sổ phòng mà Thái Hanh thuê có góc nhìn rất đẹp, lướt mắt qua bèn nhìn rõ được hẳn một góc tấp nập của thành phố. Đường sá vốn ngập trong những hơi thở nặng nhọc, lo đủ chuyện cơm áo gạo tiền, mùi mồ hôi và mùi nắng giăng kín từng giao lộ, tạp âm rả rích trải đều mỗi con phố. Chỉ những khi mưa mới có thể khiến mọi hoạt động của con người nơi đây tạm nghỉ, chậm lại; mưa đổ làm bất tiện cho mọi tuyến đường trên phố phường và se lạnh những cơ thể vốn đã mệt rã rời. Như một giờ giải lao lại không được báo trước, có người bảo, nghe tiếng mưa lại giúp họ cảm thấy dễ ngủ hơn. Và mỗi khi mưa đến, ta chỉ muốn được về nhà.
Cạch!
Thư kí Hứa và Phác Trí Mân chạm mắt.
Phác Trí Mân nhìn thấy thư kí Hứa không trang điểm.
Phác Trí Mân thấy được rõ ràng hai ly trà uống dở trên bàn ăn.
Phác Trí Mân chú ý thấy giỏ chứa đồ bẩn có váy công sở và sơ mi nữ, ngay cả nội y nữ cũng có.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip