8

Cả người Ann căng chặt, hơi thở trong vô thức bị đè nén đến mức thấp nhất. Có vẻ như, Akainu cũng có lúc đưa ra phán đoán sai lầm nhỉ?

Ann rũ mắt, cuối cùng khó khăn đưa ra mệnh lệnh.

- Tất cả ở yên đây. Nếu có bất cứ điều gì bất trắc hãy quay lại chỗ ngài Thủy Sư ngay lập tức.

- Nhưng mà...

Vị trung úy đứng ngay sau cô tính lên tiếng phản đối. Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt của Ann, hắn cũng nhận ra được việc bản thân trong trường hợp này rõ ràng chỉ là một hòn đá cản đường.

- Đừng lo lắng quá. Tôi sẽ không chết đâu.

Ann cười, tay vuốt mái tóc mềm mại của mình. Tóm chặt lấy nó lại phía sau, Ann cột gọn chúng bằng sợi dây đỏ luôn treo ở chuôi kiếm.

- Cố lên nào.

Cô tự động viên mình, sau đó chậm rãi ra khỏi chỗ đứng mà tiến tới nơi chiếc hồ. Suryu rất nhanh cũng đã nhận ra được sự tồn tại của nhân tố lạ, hắn quay đầu, nhìn về Ann đang dần bước tới. Trong đôi mắt ác liệt hiện rõ vẻ hả hê khi con mồi đã lọt vào tầm ngắm.

- Gì đây? Mi nghĩ một kẻ yếu đối như mi có thể một mình đấu lại ta sao? Hải quân thiếu người đến mức này rồi à?

- Không. Dù gì nếu thêm người đối phó với ngươi ta sợ mình lại bị bảo là ỷ đông hiếp yếu mất.

Ann cười cười, rõ ràng là đang đem Suryu không để vào mắt. Nhưng cô cũng biết rõ, bản thân chỉ có thể ra vẻ là hay. Không tính đến kinh nghiệm, sức mạnh giữa cô với hắn đã khó nói.

- Tự tin thế sao? Đúng là rất có phong thái đấy.

Suryu cười, chiếc hộp trên tay đã đặt xuống bệ đá bên cạnh. Ann đưa tầm mắt, hơi thở trong phút chốc nghẹn lại. Cố ép buộc mình phải tỉnh táo, cô nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến một mất một còn.

Bóng dáng tên đối thủ dần mờ đi, thanh kiếm vốn im lìm cũng trượt ra khỏi vỏ.

Hoặc là chết, hoặc là sống.

.

.

.

.

Đã rất nhiều lần, Ann tự hỏi chính mình. Rốt cuộc, sống là gì? Cô biết rõ, bản thân chỉ đang tồn tại, tồn tại như một nữ Hải Quân, tồn tại như kẻ đứng giữa ranh giới thiện - ác. Ann muốn sống, muốn một lần có thể tự do chọn con đường mà mình sẽ đặt từng bước.

Đây là một điều khó, vô thực là đằng khác. Nhưng phần nào đó trong cô lại khát khao chúng đến điên cuồng. Và cuối cùng, sau chừng ấy thời gian mong mà không thể làm. Ann đã một lần được sống như cái cách mình mong muốn.

Nhìn người vẫn luôn che chở mình lúc này đang ngã ngồi trên đất với ánh mắt như muốn nứt ra kia, Ann chỉ muốn tiến thêm một bước, để lại như xưa, vỗ vai anh mà an ủi. Như đôi chân chỉ vừa mới cử động nhẹ, cảm giác đau đớn như xé đôi người truyền từ trong ổ bụng khiến cô khó khăn kiềm lại ngụm máu vừa mới nuốt xuống lại đang trực trào lên.

Chuyển tầm mắt xuống cánh tay đang xuyên thẳng qua người mình, Ann chưa từng thấy chướng mắt một thứ gì đến thế. Nhất là khi nó chậm rãi cử động, sau đó lại dùng tốc độ xé gió mà rời khỏi người cô. Ann mất đi điểm tựa, thân thể rách nát lúc này cũng không đứng vững mà ngã khuỵ xuống.

Cô rơi vào vòng tay của người đối diện, một vòng tay lạnh lẽo do năng lực vẫn chưa tan hết. Aokiji ôm đứa em gái nhỏ vào lòng. Cảm xúc cứ thế nghẹn lại. Bao nhiêu đau đớn liên tục tàn phá khiến người đàn ông ngoài lặng người cũng chẳng thể bộc lộ thêm gì cả.

- Chết rồi sao? Đúng là một kẻ ngu ngốc mà.

Giọng của Râu Đen - Người vừa đục cho Ann một lỗ vang lên, mang theo sự hả hê và đầy châm biếm. Ai bảo con oắt con này không biết sống chết mà liều mạng nhảy vào làm gì. Suy cho cùng, người không vì mình, trời tru đất diệt.

Akainu, người mà đáng ra sẽ ngay lập tức không vì chút thương vong mà để mình bận lòng và tiếp tục lao vào màn chiến đấu, lúc này lại đứng im như tượng, mắt nhìn đến Ann đang gục trong tay Aokiji mà chìm trong vô số xúc cảm tồi tệ. Môi hắn mấp máy, dù cố hết sức cũng chẳng thể nói ra bất cứ lời nào.

Hải Quân lúc này chìm trong sự kinh hoàng chưa từng thấy. Mấy vị đầu não lúc này đều đã vị cú sốc vì phó Đô Đốc bị thương mang lại mà mất đi sự tập trung vốn có. Mấy người cấp dưới như rắn mất đầu chỉ có thể miễn cưỡng chống lại đợt tấn công tiếp tới.

Mọi thứ cứ thế đảo lộn. Thế cục vốn chắc chắn lại vì một sự hi sinh mà trở nên không thể nói chắc được.

-Chị!!!

Giọng ai đó vang lên từ phía xa, kéo lại chút tỉnh táo cho Ann, đồng thời giúp cô thoát khỏi trạng thái chết chìm trong sự mơ màng. Cô chống tay xuống mặt đất, cố hết sức gượng dậy. Nhưng nương theo mỗi cử động, máu từ bụng như dòng suối liên tục trào ra mà chẳng thể kiểm soát.

Ann nâng tầm mắt, gắng sức lắm mới có thể để mình nhìn vào mắt Aokiji. Đặt bàn tay nhơ nhớp đầy máu và cát bụi lên má anh, cô cười, nhỏ giọng an ủi.

- Em ổn, đừng tự trách mình thế chứ.

Sau đó, dưới sự không ngờ đến của tất cả mọi người, Ann đứng dậy. Cả cơ thể tuy đang run lên từng cơn nhưng tuyệt nhiên không ngã xuống. Ann đứng trước mặt Aokiji, cũng như tất cả hải quân tham chiến lần này. Haki bá vương lần đầu tiên bộc phát, dùng lực lượng không ngờ tới ngay lập tức đẩy lùi những kẻ có tính toán thừa nước đục thả câu.

Con bài tẩy giấu chừng ấy năm cuối cùng cũng phải lật lên.

Lúc này, tầm mắt Ann hướng về phía những người vừa xuất hiện. Không ngoài dự đoán, mái tóc đỏ nổi bật ngay lập tức thu vào tầm mắt cô gái. Ann chỉ cười, một nụ cười đầy an tâm trước khi lần nữa ngã vào người ai đó.

Ace ôm lấy chị gái mình, cơ thể nhỏ bé trong vòng tay cậu chầm chậm lạnh đi từng chút. Sự sợ hãi cứ thế xâm chiếm lấy cơ thế, Ace lúc này chỉ biết cẩn thận từng chút mà đặt Ann nằm xuống đất. Giọng hướng về phía Marco mà kêu lên.

-Marco, cứu chị ấy.

Vị phương hoàng rất nhanh đã tới bên họ. Marco quỳ xuống, toan chạm vào vết thương của Ann. Nhưng chưa kịp làm gì, cô đã tóm lấy tay anh, đôi mắt hơi hé mở, đôi môi mấp máy dưới đau đớn vượt sức tưởng tượng khó khăn nói ra một câu hoàn chỉnh.

- Kh..ông...đư.ợc... đâ.u. Đừ..n.g... t..ốn sứ.c

- Chị!!! Chị nói gì vậy!?!? Có Marco ở đây, chị sẽ ổn thôi. Đừng nói th...

Câu nói cuối cùng chỉ vì một cái lắc đầu của người trong lòng mà dừng lại. Cái cảm giác ẩm ướt đầy ấm áp này giống như một câu trả lời mà không cần phải nói ra. Cậu vuốt mái tóc của Ann, nhỏ giọng.

- Ít nhất thì chị cũng phải cố đến khi mọi thứ kết thúc chứ. Chẳng lẽ chị không tính nói lời tạm biệt với anh ấy sao?

Dường như câu nói này đã thành công chạm đến phần nào đó ngủ yên trong lòng Ann. Cô đưa tầm mắt nhìn về phía xa xa, cũng thôi ngăn Marco mà để cậu sơ cứu cho mình.

Dù gì cũng đã chừng ấy năm, không tạm biệt mà rời đi thì cũng không phải phép lắm.

.

.

.

.

Trận chiến kết thúc khi đám người Râu Đen biến mất vào nơi đại dương rộng lớn. Suy cho cùng, sứ mệnh tiêu diệt hắn cũng không phải là của họ. Dù có muốn cố cũng chẳng thể làm được. Ann hiểu rất rõ, nên cô cũng không quá níu kéo việc phải đuổi cùng giết tận gã.

Nhìn người đàn ông dần xuất hiện trong tầm mắt. Khoé môi cô hơi nâng lên, nhưng cũng chẳng thể cười nổi khi máu cứ không ngừng trào ra khỏi miệng.

Shanks quỳ xuống bên cạnh Ann, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô mà nâng niu như một bảo vật. Bàn tay vốn ấm áp nay vì thiếu máu lại trở nên lạnh lẽo đầy xa lạ. Những người thân thuộc với cô sớm đã im lặng ngồi quanh cô gái nhỏ. Họ biết cô đã không thể cứu nên cũng chẳng cuống cuồng lên làm gì. Giờ phút này, cốt cũng chỉ để tiễn Ann đi một đoạn đường cuối.

Phun ngụm máu nghẹn trong lòng đã lâu, Ann điều chỉnh hơi thở, cố gắng nói ra một câu mạch lạc.

-Đừng tự trách mình nhé! Tất cả là em tự nguyện, không phải lỗi của mọi người đâu. Khụ...

Giọng cô gái lúc này rất nhỏ, dường như phải gắng tai lắm mới nghe được. Giữa khung cảnh khỏi bụi, nụ cười nhàn nhạt chỉ càng khiến người ta đau lòng đến không thở nổi.

- Ba người đều đã làm rất tốt rồi. Em rất tự hào về các anh đấy. Chỉ là... Không thể tiếp tục đồng hành trong hành trình của ba người nữa rồi.

-Nếu được, hãy chăm sóc đội của em thật tốt nhé!

Khẽ mím môi, Ann cũng không biết phải nên nói gì nữa với những người đã nhìn mình lớn lên. Chia ly quả thực chẳng bao giờ chịu báo trước thành ra cô cũng chẳng thể nói lời cuối cho ra hồn.

Chợt cảm giác ấm áp từ đôi tay truyền đến khiến cô chợt nhớ ra, vẫn còn một người nữa, người mà buộc cô phải kiên cường đến lúc này.

Đưa đôi mắt nâu đã mất đi một phần tầm nhìn. Ann đáp lại cái nắm tay của anh bằng một cái vuốt nhẹ nơi khớp ngón tay.

-Nào, đừng làm vẻ mặt thế chứ. Nhìn chẳng quen tẹo nào.

-Hơi tiếc vì chưa kịp nói ra câu này một cách nghiêm túc nhưng mà... Em thích anh lắm đấy.

-Vậy nên... Làm ơn đừng quên em nhé.

Ann nói, dù biết điều này sẽ là một điều gì đó rất khó. Shanks là ai chứ, số người đi qua cuộc đời anh, Ann chỉ sợ mình muốn đếm cũng sẽ cảm thấy mệt. Vậy thì sao có thể chắc được anh sẽ không quên cô cớ chứ.

Chỉ là Ann vẫn muốn có một cái đảm bảo. Dù chỉ là dối trá cũng không phải vấn đề. Dù gì thì cuộc đời cô từ đầu cũng đã gắn liền với 2 từ đấy.

- Ừ, anh tuyệt đối sẽ không quên nhóc. Dù gì ai lại nỡ quên đi phu nhân của mình cơ chứ.

Ann vốn tưởng trong khoảnh khắc này, phòng tuyến trong lòng cô đã đủ vững chãi. Lại chẳng ngờ được, chỉ vì lời nói từ anh mà sụp đổ đến chẳng còn gì. Nước mắt như ngọc trai nhỏ liên tục thoát ra khỏi khoé mắt mà rơi xuống đất, dù lúc này trên môi cô vẫn là nụ cười.

Cô vùi mặt vào lòng Ace, đôi vai run rẩy không rõ lý do. Dường như Ann cũng tự biết thời gian của mình đã như chiếc đèn dầu cạn, chỉ một làn hơi cũng vụt tắt. Vậy nên dù đã rất mệt mỏi, cô vẫn cố gắng nói ra mong muốn cuối cùng.

-Chị muốn về nhà với mẹ, em đưa chị đi nhé?

-Chị ngủ đi, em đưa chị về.

Lần này Ann không đáp, hơi thở mỏng manh thuộc về cô gái cũng chẳng còn hiện hữu. Những người ở đây, lúc này ai cũng đau lòng nhưng tuyệt nhiên không một giọt nước mắt rơi xuống. Suy cho cùng, chẳng có ai muốn con đường cuối cùng Ann đi có dấu vết của nước mắt nơi ấy.

Cuộc đời này của cô, đã đủ đau khổ rồi.

.

.

.

.

10042023

Lâu lắm rồi mình mới đọc lại chiếc shortfic này lại. Chắc cũng đâu đó vài tháng rồi đấy. Và rồi mình chợt nhận ra, bản thân đã thay đổi.

Có lẽ mình luôn biết điều đó, rằng chẳng ai mãi như cũ được, nhưng thật lòng thì mình vẫn trân trọng mọi con chữ mình đã viết ra. Dù cho cảm xúc hiện tại của mình chẳng còn như cũ được nữa.

Nếu mọi người theo dõi fic từ những ngày đầu chắc đều biết, đây là fic quan trọng với mình đến thế nào.

Vậy nên, có lẽ trong tương lai gần, mình sẽ bật mí phần kết mà mình vẫn luôn bỏ ngỏ.

Có thể đó sẽ là một giọng văn khác, một cảm xúc khác. Nhưng mong mọi người vẫn ủng hộ.

Và nếu mọi người đã đọc tới dòng này, liệu sẽ không phiền nếu để lại cho mình vài lời tâm tình chứ. Cảm xúc của cậu với fic hay gì cũng được.

Mình xin gửi lời cảm ơn trước nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip