one short
Vẫn như thường lệ, tôi bước trên con phố lẻ loi, những bước chân vang lên trong không gian vắng lặng. Cảnh vật quanh tôi như mờ dần, những ngôi nhà cũ kỹ, những chiếc lá khô rơi xào xạc dưới chân. Con phố này chẳng bao giờ đông đúc, chỉ có tôi và những bóng hình lướt qua, những người xa lạ mà tôi không hề quen biết.
Mỗi sáng, tôi lại đi qua đây, như một thói quen không thể thiếu. Những ngày học trò trôi qua trong tĩnh lặng, không có gì đặc biệt, ngoại trừ những lần gặp gỡ thoáng qua. Dù không phải ai cũng để ý, nhưng tôi biết mình là một phần trong bức tranh ấy - một người lạ trên con phố nhỏ, như thể chẳng bao giờ thuộc về nơi này.
Hôm nay, lại như mọi ngày, tôi đi qua nơi đó, mắt dõi theo những con phố quen thuộc, nhưng lần này có cảm giác gì đó khác biệt. Một bóng dáng lạ xuất hiện từ cuối đường, đứng lặng thinh, nhìn về phía tôi. Khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Tôi không thể gọi tên cảm giác ấy, nhưng nó đủ mạnh để khiến tôi không thể dừng lại mà không suy nghĩ
Đó là Hà Khải Lâm - Người yêu cũ, cùng với...một người lạ mặt, tay nắm chặt tay nhau. Tôi nhìn thấy họ từ xa, bóng dáng của chàng trai ngày xưa giờ đã khác nhiều, không còn là chàng trai yêu thương tôi như trước. Cảm giác bối rối dâng lên trong lòng, khiến tôi không thể rời mắt khỏi họ. Dù cố gắng không để lộ, nhưng những ký ức xưa ùa về khiến trái tim tôi thắt lại. Anh ấy đang cười, một nụ cười mà tôi từng yêu, giờ lại dành cho người khác
Nhìn anh đang che ô cho một người khác, tôi cảm thấy lòng mình có chút lạ lẫm. Cái cảm giác ấy vừa mừng, vừa lo, như một dấu hỏi lớn trong lòng. Người mà anh che ô, có lẽ là ai đó quan trọng hơn tôi, hay chỉ là một cử chỉ đơn giản của anh dành cho một người cần giúp đỡ trong cơn mưa? Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ đứng từ xa nhìn, không dám bước lại gần, vì một phần nào đó trong tôi sợ phải đối diện với thực tế rằng, có lẽ, tình cảm của tôi bây giờ đối với anh chỉ là thứ gì đó đơn phương
Tôi vẫn còn nhớ, trước đây tôi và anh từng có những buổi chiều lang thang trên phố, cùng nhau chia sẻ những ước mơ, những câu chuyện không đầu không cuối. Những lần đi dạo dưới ánh đèn đường, tay trong tay, cảm giác như cả thế giới này chỉ có hai đứa. Tôi nhớ những buổi sáng cuối tuần anh hay đến đón tôi, cùng nhau thưởng thức cà phê và bàn về những kế hoạch tương lai, mà chưa bao giờ nghĩ đến một ngày sẽ phải chia tay
Nhưng giờ đây, nhìn anh cùng người lạ mặt, tôi nhận ra mọi thứ đã thay đổi. Những ký ức ngọt ngào giờ chỉ còn là quá khứ
Tôi và anh chọn yêu nhau vào ngày nắng thu sang, khi mà ánh mặt trời ấm áp nhưng không còn oi ả như mùa hè, nhẹ nhàng chiếu rọi qua những tán cây vàng ruộm. Cái thời khắc ấy, mọi thứ như lắng lại, chỉ còn lại chúng tôi, đôi mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc và sự kỳ vọng. Những cơn gió nhẹ thổi qua, làm những chiếc lá vàng khẽ rơi xuống, như những lời hứa, như những kỷ niệm mà chúng tôi trao nhau.
Cái ngày ấy, tôi tưởng rằng tình yêu này sẽ kéo dài mãi, không có gì có thể chia cắt được chúng tôi. Nhưng giờ đây, nhìn anh đi bên cạnh người khác, tôi mới nhận ra rằng đôi khi, mùa thu không chỉ mang đến vẻ đẹp, mà còn là sự thay đổi, là những bước ngoặt mà chúng ta không thể ngờ tới
Tôi tiếp tục đi đến cuối đường, nơi mà tôi cùng anh trò chuyện vào năm ấy, năm mà hai đứa sẽ nghĩ sau này sẽ là của nhau, chẳng gì có thể chia cắt được. Những bước chân cứ dần đưa tôi về phía nơi chúng tôi đã từng ngồi, dưới bóng cây già, nơi mà những lời hứa được trao đi nhẹ nhàng, như những cơn gió thoảng qua. Tôi vẫn nhớ rõ cái cảm giác ấy, khi hai đứa cùng nhìn về một phía, tưởng tượng về một tương lai tràn ngập tiếng cười và yêu thương
Nhưng giờ, đứng ở đây, nhìn về con đường đã từng là chứng nhân của bao kỷ niệm, tôi bỗng cảm thấy lòng mình trống vắng. Những gì chúng tôi đã nghĩ sẽ vững bền mãi mãi giờ chỉ còn lại là bóng dáng mờ nhạt. Dù vẫn yêu thương, nhưng những lời hứa ngày ấy giờ đây như một giấc mơ đã quá xa vời, chỉ còn lại trong ký ức, như một phần của quá khứ mà tôi không thể níu giữ
Tôi không hiểu câu chia tay ấy có thật sự là lời thật lòng của anh hay không... Liệu anh có thực sự muốn buông tay, hay chỉ là một cách để tránh né những cảm xúc khó khăn mà chúng ta không thể đối mặt cùng nhau? Câu nói ấy, lúc ấy, đã khiến tôi bàng hoàng, nhưng sau tất cả, tôi vẫn không biết liệu anh có thực sự muốn kết thúc tất cả, hay chỉ là một phút yếu lòng mà anh không thể kiềm chế
Mỗi lần nghĩ lại, tôi lại tự hỏi liệu mình đã hiểu đúng cảm xúc của anh hay không. Liệu câu chia tay ấy có phải là sự thật, hay chỉ là một cách để anh bước đi mà không phải đối diện với những vướng mắc còn lại trong lòng chúng ta? Những câu hỏi ấy không có lời đáp, chỉ còn lại là một khoảng trống mà cả hai chúng ta không thể lấp đầy
Hà Khải Lâm từng là cái tên được bao cô nàng săn đón, nhưng anh lại chọn tôi - một Tô Viên Viên thấp bé, chẳng có gì đặc biệt ngoài một trái tim đơn giản và chân thành. Tôi vẫn nhớ rõ lúc ấy, khi anh nhìn tôi với ánh mắt kiên định, như thể không cần phải so sánh hay lựa chọn gì thêm. Trong mắt anh, tôi là đủ. Và điều đó khiến tôi cảm thấy mình như là người duy nhất anh cần
Nhưng giờ, khi nhìn lại, tôi tự hỏi liệu có phải chính vì tôi quá tin vào những gì anh nói, vào những lời hứa anh trao cho tôi, mà bỏ qua những điều nhỏ nhặt, những dấu hiệu mà có lẽ tôi đã không để ý đến. Hà Khải Lâm, với tất cả sự quyến rũ và lôi cuốn, chọn tôi, nhưng rồi lại buông tay. Giờ đây, tôi không biết có phải anh thực sự yêu tôi hay chỉ là một khoảnh khắc lựa chọn sai lầm trong hành trình của mình
Vào thời điểm năm 17 tuổi, chúng tôi luôn ước sẽ có thể cùng nhau ngồi trên ô tô, lái xe đi khắp mọi nơi mà không cần lo lắng về gì cả. Cùng nghe những bài hát yêu thích, trò chuyện về những ước mơ và kế hoạch cho tương lai. Đó là một giấc mơ giản đơn nhưng lại đầy hy vọng, như một phần của tuổi trẻ không bao giờ quay lại. Dù lúc đó chỉ là những khoảnh khắc tưởng tượng, nhưng chúng tôi vẫn tin rằng một ngày nào đó, những ước mơ ấy sẽ thành hiện thực
Nhưng những biến cố sẽ luôn đến và dày vò cả hai, khiến những ước mơ đẹp đẽ ngày ấy dường như xa vời. Cái cảm giác ngồi trên ô tô, tay lái cùng nhau, dần trở thành ký ức mờ nhạt, bị che lấp bởi những thử thách cuộc sống. Những cuộc tranh cãi, những lựa chọn khó khăn, và những bước ngoặt không lường trước được đã khiến chúng tôi phải đối mặt với nhau trong những tình huống không thể ngờ tới. Dù có lúc cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn có những khoảnh khắc chúng tôi nhớ lại những ước mơ thuở xưa, tự nhủ rằng dù có thể không đi cùng nhau trên chiếc xe ấy, nhưng ít nhất, chúng tôi vẫn còn bên cạnh nhau trong những ngày khó khăn này
Khi anh chấp nhận rời xa tôi để đi du học ở Đức, tôi cảm thấy như một phần của thế giới mình bị vỡ vụn. Chúng tôi đã từng tưởng tượng về những tương lai tươi đẹp cùng nhau, nhưng giờ đây, khoảng cách không chỉ về mặt không gian mà còn là thử thách của thời gian và những khác biệt. Anh nói rằng đó là cơ hội để anh phát triển, để chúng tôi có thể có một tương lai tốt đẹp hơn, nhưng tôi không thể phủ nhận nỗi đau khi phải xa anh.
Mỗi lần nghĩ đến anh ở bên kia đại dương, tôi không chỉ lo lắng về việc chúng ta có thể duy trì được mối quan hệ này hay không, mà còn về sự thay đổi trong chính bản thân anh. Những điều mới mẻ, những con người mới, liệu có làm anh quên đi những ký ức, những tình cảm mà chúng ta đã xây dựng suốt thời gian qua?
Anh từng là người mua cho tôi xiên nướng, những buổi tối chúng ta ngồi bên nhau, chia sẻ từng miếng thịt nóng hổi, cười đùa và tận hưởng khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ấm áp. Nhưng giờ đây, người thay thế vị trí đó là một ai đó khác, người mà tôi không hề mong đợi sẽ xuất hiện trong câu chuyện của mình
Mỗi lần anh ấy mua xiên nướng cho tôi, tôi vẫn không thể tránh khỏi cảm giác lạ lẫm, như một phần ký ức chưa thể phai mờ. Có những lần, khi chiếc xiên được đưa đến tay tôi, tôi vẫn tự hỏi liệu anh có còn nhớ những khoảnh khắc ấy không, liệu anh có bao giờ nghĩ về tôi khi thưởng thức những món ăn này một mình ở một nơi xa xôi nào đó
Cô gái anh yêu năm đó và bây giờ rất khác. Tôi nhớ mình lúc ấy, ngây thơ và đầy mơ mộng, với những niềm tin mãnh liệt vào tình yêu và tương lai. Chúng ta cùng nhau chia sẻ những ước mơ, những dự định về một cuộc sống đầy màu sắc. Nhưng thời gian trôi đi, mọi thứ thay đổi
Cô gái năm ấy giờ đây đã trở nên trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, đôi khi là một chút xa cách, một chút hoài nghi. Những cú sốc của cuộc sống đã dạy tôi cách tự đứng vững, dù có lúc cảm thấy cô đơn giữa những biến động. Tôi không còn là cô gái ngây thơ ấy nữa, và có lẽ anh cũng không còn là chàng trai mà tôi từng biết
Nhưng dù thế nào, tôi vẫn nhớ về anh với một tình cảm chân thành, như một phần ký ức không thể xóa nhòa. Dù cho con đường chúng ta chọn đã khác biệt, tôi vẫn không thể phủ nhận rằng, trong một thời gian dài, anh là một phần không thể thiếu trong hành trình của tôi
Nếu năm đó, anh không trúng tuyển du học Đức, thì bây giờ mọi thứ có lẽ sẽ rất khác. Chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, tiếp tục những cuộc trò chuyện kéo dài đến tận khuya, cùng nhau đi ăn những món yêu thích, hoặc đơn giản là ngồi cạnh nhau trong những khoảnh khắc yên bình. Có thể chúng ta sẽ xây dựng một cuộc sống khác, không phải những cuộc gọi dài qua màn hình điện thoại, không phải là những kế hoạch tương lai bị gián đoạn vì khoảng cách địa lý
Chắc chắn rằng chúng ta sẽ có những cơ hội để đồng hành cùng nhau nhiều hơn, chia sẻ những bước đi trong cuộc sống. Và có thể, những ước mơ mà chúng ta từng có, dù có thể khác nhau, vẫn có thể được xây dựng một cách gần gũi hơn, không bị ngắt quãng bởi sự xa cách
Nhưng, có lẽ, nếu anh không đi, tôi cũng sẽ không học được cách tự lập, cách đối mặt với nỗi cô đơn, và cách trưởng thành từ những thử thách. Có lẽ chúng ta sẽ không nhận ra rằng, những gì chúng ta có hiện tại, dù không hoàn hảo, vẫn là những gì cần thiết để cả hai tìm được con đường riêng, dù có thể không đi cùng nhau nữa
Anh chia tay tôi vào ngày mưa tháng 5, khi những giọt nước ngoài cửa sổ không ngừng rơi, như thể trời cũng cảm nhận được nỗi buồn trong lòng tôi. Cơn mưa nặng trĩu kéo dài suốt cả buổi chiều, như thể thời gian cũng muốn dừng lại, không để tôi phải đối diện với sự thật. Lúc ấy, không có lời giải thích nào có thể xoa dịu nỗi đau, chỉ có tiếng mưa xối xả và sự im lặng giữa chúng ta
Anh nói rằng đây là quyết định tốt cho cả hai, nhưng tôi không thể hiểu được. Chúng ta đã từng là những người không thể thiếu trong cuộc sống của nhau, vậy mà giờ đây, một lời chia tay ngắn gọn đã khiến tất cả trở nên mờ nhạt. Tôi đứng đó, cảm giác mình như bị nuốt chửng trong cơn mưa, không biết phải làm gì tiếp theo
Ngày hôm đó, trời mưa nhưng cũng như dội lên những ký ức về những ngày vui vẻ, những lời hứa hẹn mà giờ đây đã tan biến. Dù vậy, tôi vẫn phải học cách chấp nhận. Chia tay là điều không ai muốn, nhưng đôi khi, đó lại là cách để chúng ta trưởng thành hơn
Hiện tại, anh đang là sếp của một công ty lớn, còn tôi kinh doanh cửa hàng hoa. Cuộc sống của chúng ta giờ đây như hai con đường song song, chẳng còn giao nhau như trước. Anh đứng ở đỉnh cao của sự nghiệp, có vẻ như mọi thứ đều đang đi đúng hướng, những thành công và cơ hội liên tiếp đến với anh. Còn tôi, tôi chọn một con đường khác, khiêm tốn hơn, nhưng cũng đầy đam mê và yêu thích. Cửa hàng hoa của tôi, dù không lớn, nhưng mỗi ngày vẫn mang đến niềm vui cho tôi khi nhìn thấy những bó hoa tươi thắm được khách hàng yêu mến
Dù cuộc sống mỗi người đều có những ngã rẽ riêng, đôi khi tôi vẫn không thể không nghĩ về anh - về những giấc mơ đã từng chia sẻ, về những kế hoạch mà chúng ta đã vẽ ra. Có lẽ, trong một khoảnh khắc nào đó, chúng ta đều đã chọn cho mình con đường riêng, dù không còn đi cùng nhau nữa
Tôi mỉm cười khi nghĩ về anh, không phải với nỗi buồn, mà là với một sự bình yên. Vì dù mỗi người đều đã tìm thấy hướng đi của riêng mình, tôi tin rằng, dù ở những nơi khác nhau, chúng ta vẫn có những kỷ niệm và những bài học không bao giờ phai nhạt
Trở về thực tại sau những suy nghĩ phức tạp, tôi tiếp tục bước đi trên con phố, để lại những hình ảnh mơ hồ của quá khứ phía sau. Những bước chân nhẹ nhàng, dù có chút lạc lõng, nhưng mỗi bước đều vững vàng hơn. Cửa hàng hoa của tôi đang chờ đón, với những bông hoa tươi thắm đang nở rộ, là nơi tôi tìm thấy niềm vui trong từng khoảnh khắc bình dị
Con phố hôm nay vẫn đông đúc, những âm thanh quen thuộc của cuộc sống xung quanh khiến tôi nhận ra rằng, dù quá khứ có làm lòng tôi ngổn ngang, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tôi không thể dừng lại, vì vẫn có những điều đang chờ đón phía trước. Những bông hoa, những nụ cười của khách hàng, và cả niềm đam mê với công việc này chính là động lực giúp tôi tiếp tục đi tiếp
Ngày hôm nay, con phố vẫn vậy, nhưng tôi đã khác. Những suy nghĩ về anh, về quá khứ, dần dần nhường chỗ cho hiện tại, cho những mục tiêu mới mà tôi muốn hướng tới. Dù gì đi nữa, tôi biết rằng con đường tôi đang đi, dù có lúc cô đơn hay khó khăn, là con đường tôi tự chọn và sẽ tiếp tục bước đi
____end____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip