Trà Cam Quế Mật Ong

Một tuần học tập mệt mỏi nhanh chóng trôi qua, Ryu Minseok đang rất an nhàn ôm tấm chăn ấm áp của mình trong phòng, cứ ngỡ mấy ngày cuối tuần này cậu sẽ được ngủ một giấc thật đã sau một tuần học tập ngỡ như địa ngục trần gian kia.

Với lại hôm nay là cuối tuần mà, bài tập đã làm xong hết, cuối tuần ba mẹ lại chẳng có nhà, cũng chẳng có việc gì phải ra ngoài, bé ngoan Ryu Minseok cứ như thế mà tự thưởng cho mình một giấc ngủ siêu ngon luôn.

Nhưng đời mà, đell như mơ đâu em ạ.

Thoáng chốc, sống lưng của Ryu Minseok đột nhiên như có dòng điện chạy qua, cứ ngỡ là do cậu mệt mỏi quá độ nên mới sinh ra ảo giác thôi, nào ngờ đó là tiếng cảnh báo của thiên lôi đang nhắc nhở cho cậu.

"Chạy ngay đi!"


Rầm...

"Dậy đi ông cháu ơi, mặt trời lên tới đỉnh rồi nè."

Ryu Minseok nhà ta vẫn chưa kịp chuẩn bị gì thì cửa phòng đột nhiên mở toang ra kéo theo sau đó là hình ảnh Eom Seonghyeon hớn hởn đi vào phòng cậu, ánh mắt không ngừng ngó nghiêng xung quanh, tiếp đó là Park Ruhan với gương mặt không thể bực bội hơn đi theo phía sau, ánh mắt đằng đằng sát khí dán lên người nào đó.

Lee Minhyung là người cuối cùng đi vào phòng, nhìn cún nhỏ nhà mình gương mặt vẫn chưa kịp tỉnh ngủ liền khẽ bật cười, đứng từ xa nhìn hình bóng của người nào đó từ ngơ ngác chuyển dần sang tức giận sau đó liền hét rống lên với Eom Seonghyeon.

"Má mày, Eom Seonghyeon! Sao mày vào được nhà của tao chứ, thằng mất dạy này, ba mẹ mày dạy mày tự tiện vào phòng người khác không xin phép hả?"

Người tự tiện nào đó không ngừng nhìn ngó xung quanh, như đang đánh giá điều gì đó, cuối cùng lại tặc lưỡi một tiếng, gương mặt cũng lộ rõ vẻ chê bai đáp lại Ryu Minseok.

"Nhìn phòng mày chán thiệt đó Minseok, mấy tháng trước qua chơi như vậy bây giờ qua cũng như vậy là sao? Sao bạn không có miếng sáng tạo nào cho phòng của bạn hết vậy?"

Ryu Minseok cũng không vừa gì, thuận tay cầm lấy cái gối trên giường của mình ném về phía Eom Seonghyeon, miệng cũng không quên gửi những lời yêu thương hoa mĩ tới người kia.

"Con mẹ mày, phòng bố mày chứ có phải là phòng mày đâu mà bố mày phải trang trí, tao thích làm gì thì làm chứ."

Eom Seonghyeon thì lại rất nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy cái gối bay về phía mình, sau đấy lại rất tự nhiên kéo lấy chiếc ghế gaming gần đó của Ryu Minseok sang cho Park Ruhan, bảo cậu ngồi xuống, rồi lại đem cái gối kia nhẹ nhàng đặt sau lưng người nọ.

"Thì tao ý kiến xíu thôi làm gì căng bạn ơi, thầy phòng bạn đơn giản quá tui hỏng quen thôi mà."

"Ừ chắc phải vẽ rồng vẽ rắn giống phòng của mày thì mày mới quen được nhỉ?"

Park Ruhan ở bên cạnh khịa nhẹ Eom Seonghyeon, anh thấy vậy liền tỏ vẻ đáng thương, chưa đợi người kia kịp phản ứng liền ngồi thẳng lên đùi của ai đó sau đó giả bộ làm nũng trong lòng người kia.

"Bé Ruhan à bé nói vậy làm mình đau lòng đó, mình đau ở tym nè không biết bé có thấy không?"

"Đell, đell và đell. Cút xa bố mày ra thằng dở người này."

Park Ruhan không giấu được sự ghét bỏ trong ánh mắt, ra sức đẩy người kia ra xa mình, nhưng ai đó như dán keo vào người cậu vậy, đẩy mãi không ra, trái lại còn bị ai đó ôm chặt hơn trong lòng.

Ryu Minseok nhìn cặp đôi nháo nhào trước mặt mình cũng chẳng buồn để ý tới, chỉ quay đầu nhìn Lee Minhyung ở phía xa sau đó mỉm cười nhìn anh.

Lee Minhyung ở phía cửa ra vào đưa mắt quan sát người bạn nhỏ của mình, ánh nắng dịu dàng từ cửa sổ hắt vào càng làm nổi bật lên gương mặt đẹp đẽ kia, cùng nụ cười độc nhất chỉ dành riêng cho anh trong phút chốc làm trái tim của anh như lỡ đi một nhịp, hệt như ngày hôm đó vậy.

Mái tóc vì mới ngủ dậy nên có chút xù càng làm cho ai đó tăng thêm phần dễ thương vậy, áo ngủ hình gấu nhỏ nhắn lại càng tôn lên dáng người của ai kia, chỉ có điều, không biết vì vô tình hay hữu ý, nút áo trên cùng lại bị bung ra làm lọt vào mắt anh là thân ảnh trắng như sữa kia, điểm xuyết thêm vài dấu hôn thoát ẩn thoát hiện, như đang gọi mời anh vậy.

"Tiểu yêu tinh."

Lee Minhyung khẽ cười sau đó liền nhanh chóng bước chân lại phía giường của Ryu Minseok, nhẹ nhàng ngồi xuống sau đó đưa tay chỉnh lại mái tóc rối cho cậu, cũng thuận tay chỉnh lại nút áo "vô tình" kia, xong xuôi anh nhẹ nhàng cất giọng hỏi thăm bạn nhỏ của mình.

"Đêm qua ngủ ngon chứ?"

Còn gì tuyệt vời hơn khi vừa mới ngủ dậy lại được gặp ngay người mình yêu chứ, Ryu Minseok không giấu được hạnh phúc liền vui vẻ đáp lại.

"Tất nhiên là ngon rồi."

Nhìn bạn nhỏ nhà mình tinh thần phấn chấn như vậy làm cho Lee Minhyung đột nhiên muốn chọc ghẹo cậu, anh khẽ nhích người lại gần Ryu Minseok, khẽ cất giọng vừa đủ cho hai người để hỏi người kia.

"Thế em có nằm thấy anh không?"

Tiểu yêu tinh nào đó bật cười, nhân lúc hai người nào đó vẫn mãi chửi lộn với nhau liền rướn người đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi người kia sau đó hạnh phúc đáp lại.

"Có chứ, có điều, bây giờ giấc mơ thành hiện thực rồi."

Lee Minhyung được người yêu mình tặng cho một nụ hôn vào sáng sớm liền không giấu được vui mừng, anh cũng sợ bạn nhỏ của mình bị đói bụng liền nhanh chóng đặt phần ăn sáng trên tay cho Ryu Minseok.

"Đồ ăn sáng của cậu nè, bao đủ chất nhé."

"Oa, cảm ơn cậu nhiều nha."

Mắt sáng như thấy được vàng, Ryu Minseok không khỏi vui mừng liền ôm lấy đống đồ ăn đó vào lòng. 

Ngay khi cậu tính quay sang để hôn người kia thêm một cái nữa thì giọng của Eom Seonghyeon đột nhiên cắt ngang.

"Hai bạn ơi, hai tụi tui chưa chết nhé, vẫn còn hiện diện ở đây nha."

Lee Minhyung và Ryu Minseok quay đầu lại nhìn, cả hai không hẹn mà cùng trao ánh mắt khinh thường nhìn ai đó.

Eom Seonghyeon bị hai người kia nhìn như sinh vật lạ cũng không lạ lẫm gì, mấy cái đứa này có lúc nào nhìn anh bình thường đâu, anh đẹp trai cao ráo, lại học giỏi được nhiều em gái theo đuổi, cả tài lẫn sắc chắc chắn sẽ bị người đời ghen ghét rồi.

"Ôi! Thương thay cho tấm thân này, vì quá xuất sắc nên bị mọi người ghen ghét. Đúng là, hồng nhan thì bạc phận mà."

"Tao xuống nhà trước nhé, cho mượn phòng khách nhé Minseok, tao muốn coi tin tức sáng nay."

Park Ruhan nhẹ nhàng đứng dậy, cầm theo cặp xách của mình sau đó bước ra phía cửa, hoàn toàn bỏ mặc cho tên nào đó đang tự đọc thoại nội tâm một mình, Ryu Minseok và Lee Minhyung cũng đồng loạt đi theo sau cậu, Lee Minhyung cũng tiện tay đóng cửa phòng Ryu Minseok lại, hoàn toàn xem người nào đó là không khí rồi.

"Cứ tự nhiên đi, dù sao lát nữa cả đám cũng tụ tập ở đấy mà."

"Thằng Seonghyeon trong đó chắc ảo tưởng xong rồi nhỉ?"

"Tốt nhất là nên nhốt nó trong đó luôn đi."

"Giá như phòng tao có thể khoá cửa ngoài được, nhốt bà nó trong đó luôn đi cho đỡ vướng chân."

"Tớ đi đổ đồ ăn sáng ra dĩa cho cậu nhé, cậu đi rửa mặt đi rồi xuống ăn nè."

"Ok cảm ơn cậu nhé Minhyung."

Khi đang định bước vào phòng vệ sinh thì đột nhiên Ryu Minseok nhớ ra điều gì đó liền cất giọng hỏi.

"Ủa thằng Hyeonjoon đâu mất tiêu rồi thế, sáng giờ tao không thấy nó đâu cả?"

Lee Minhyung cũng thuận miệng đáp lại lời Ryu Minseok.

"Nó bảo qua đón Wooje rồi, chắc đang trên đường tới đó."

Nghe tới đó Ryu Minseok liền ngạc nhiên.

"Nó biết nhà của Wooje hả?"

"Tớ cũng không biết nữa, khi nãy nhắn tin hỏi thì nó bảo thế."

"Thằng này đang có âm mưu gì thế không biết?"

Ryu Minseok ôm theo một bụng câu hỏi tiến vào nhà vệ sinh.

Còn ai đó bị xem như là người vô hình vọt thẳng từ trên phòng Ryu Minseok xuống, tức giận đứng giữa nhà hét lên.

"Dcm tụi bây, tụi bây nhớ mặt tao đó, thù này tao sẽ không quên đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip