|| HeinoDolia ( Skin Nhật Kí.)
- T quá rảnh:)) nên ai muốn biết ngọn nghành thì đây :
Và thk Bijan với tao có lỡ ăn Red nên sảy ra xung đột với thằng Nak.

Vậy thôi.
( Bản thảo đã được dựng từ hồi Free skin đợt tháng 7.)
–
Được dựa trên phim Kỹ Xảo Dolia, Heino, Nhật Kí Tình Yêu/ Book Lovers.
Nguồn, ib t gửi.
–_–
Trong một thị trấn nhỏ nép mình bên bờ biển, nơi sóng vỗ dịu dàng như lời thì thầm của đại dương, Dolia sống giữa những giấc mơ và trang sách.
Nàng hiện tại vừa tròn cái tuổi thanh xuân, mái tóc hồng phấn óng ánh như ánh bình minh, đôi mắt nâu sâu thẳm tựa đáy biển, và nụ cười dịu dàng như ánh trăng rằm.
Dolia mang dòng máu người cá từ tổ tiên xa xưa, dù giờ đây nàng sống trên đất liền, trái tim nàng vẫn đang hòa nhịp với sóng nước từng giây phút.
Nàng làm việc tại thư viện thị trấn, nơi mùi giấy cũ hòa quyện với hương muối biển, và mỗi đêm, nàng viết nên câu chuyện, gửi gắm tâm hồn mình vào từng con chữ.
Một buổi tối muộn, khi ánh đèn vàng trong thư viện mờ ảo như ánh sao đêm đã về phiên mình, Dolia ngồi bên bàn gỗ, ngòi bút lướt trên trang giấy. Nàng viết về một nàng tiên cá, dũng cảm rời đại dương để tìm tình yêu, nhưng số phận nghiệt ngã biến nàng thành những bong bóng ngũ sắc, tan biến dưới ánh hoàng hôn. Dòng chữ cuối cùng khiến mắt Dolia cay xè, dù cô đã chọn kết cục bi thương oán ai này.
“Tại sao nàng lại dũng cảm bước trên con đường ấy, để rồi trở thành bong bóng bi thương nhất?”
Nàng chính mình không hài lòng với cái kết, nhưng mí mắt nặng trĩu, đêm đã khuya. Nàng đặt bút xuống, đội chiếc mũ len trên bàn, và rời thư viện, để lại quyển sách trên bàn gỗ còn vài tờ giấy hay những cuộn nhỏ lăn lóc kế bên, như bỏ lại một giấc mơ đang vẫn còn dang dở.
Tiếng giày lộp cộp của nàng vang vọng trong hành lang vắng, hòa vào tiếng sóng biển xa xa.
_
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày chiếu qua cửa sổ thư viện, phủ lên những kệ sách một lớp vàng rực rỡ. Heino, một chàng trai 23 tuổi, bước vào, mái tóc xanh dương đậm lấp lánh như mặt biển, đôi mắt sáng tựa ánh sao, và nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng. Chàng là một người nắm giữ cả vận mệnh lẫn thời gian khi vẫn còn trẻ nhất cả dòng dõi, thường đến thư viện để giải toả áp lực đang đè nặng lên đôi vai, để những tâm tư trong lòng được bay xa. Hôm ấy, chàng vô tình ngước mắt lại thấy cầm quyển sách của Dolia đang nằm ở đó, bản tính tò mò nỗi dậy, cầm lấy lật trang đầu, và dòng chữ của nàng cuối cùng đập vào mắt Heino.
“Tại sao nàng lại dũng cảm bước trên con đường ấy, để rồi trở thành bong bóng bi thương nhất?”
Trái tim Heino khựng lại, như bị cuốn vào nỗi buồn sâu thẳm của người viết. Chàng thực không biết nàng là ai, cuộc sống có chật vật hay mềm mại thế nào, nhưng cảm nhận được một tâm hồn đồng điệu, một giấc mơ cần được cứu rỗi.
Heino ngồi xuống, cầm bút lông vũ kế bên, và viết tiếp với tất cả sự dịu dàng.
“Hãy để số phận xoay vòng một lần nữa.
Lần này nàng tiên cá sẽ chọn gì đây?”
Anh mỉm cười, tưởng tượng nàng tiên cá có cơ hội tìm được hạnh phúc, rồi đặt sách về lại trên bàn, không quên sắp xếp lại mọi thứ ngăn nắp, rời đi với cảm giác ấm áp lạ lùng. Anh muốn thay đổi vận mệnh của nàng, dù chỉ trên trang giấy, như thể định mệnh đang dẫn lối anh đến một người chưa từng gặp.
_
Khi màng đêm đã lên cao, lúc đó, Dolia trở lại thư viện, đôi mắt sáng lên khi mở quyển sách và thấy dòng chữ mới.
“Nàng đã chấp nhận chiếc đuôi cá của mình, và lựa chọn bước ra để tiếp tục khám phá thế giới rộng lớn hơn ngoài kia.”
Đặt bút xuống, nàng mỉm cười, trái tim như được sưởi ấm bởi ánh nắng.
Ai đó đã nghe được lời thì thầm của nàng, đã cho nàng tiên cá một cơ hội mới. Nàng không biết người ấy là ai, nhưng cảm giác như định mệnh đã gửi đến một người bạn tâm giao, một người hiểu nàng qua từng con chữ.
_
Từ đó, một thói quen kỳ diệu bắt đầu. Mỗi sáng, Heino đến thư viện, mở quyển sách, và viết tiếp câu chuyện với sự chân thành và mơ mộng. Anh thêm những dòng đầy hy vọng.
“Chàng nâng niu giọng hát của nàng như báu vật, chàng để giọng hát của nàng bay thật xa, vang khắp mọi miền thế giới mênh mông.”
_
Tối nào trở lại, Dolia hình thành thói quen đầu tiên bản thân luôn là cầm chiếc bút, cầm quyển sách lật trang.
Dolia trở lại, đọc những lời anh viết, và đáp lại với trái tim rộng mở.
“Và rồi, khi cuốn sách lật sang, câu chuyện sẽ mở ra muôn vàn khả năng đang chờ đợi nàng tiên cá…”
_
“Và họ cùng nhau bơi đi, hóa thành những luồng ánh sáng bay lượn trên trời cao.”
_
Họ chưa từng gặp nhau, nhưng qua những trang sách, họ chia sẻ những giấc mơ, những nỗi buồn, và những hy vọng. Mỗi dòng chữ là một sợi dây vô hình, kéo hai tâm hồn lại gần, như sóng biển đưa hai con thuyền lạc lối tìm thấy nhau.
Câu chuyện dần đến hồi kết, nàng tiên cá trong truyện không còn tan thành bong bóng, mà tìm được con đường của mình, được chàng thi sĩ dẫn lối. Một buổi tối, Dolia viết thêm, trái tim nàng rung lên khi tưởng tượng nàng tiên cá đứng trước đại dương bao la.
''' “Nàng tiên cá nhìn về phía hoàng hôn của biển xa xôi ngoài kia, khẽ cất tiếng hỏi chàng.
"Nếu nàng muốn ngắm pháo hoa rực rỡ nhất…?” '''
Nàng gấp sách, lòng bâng khuâng, như thể đang hỏi chính người bạn vô danh của mình.
_
" Thì chàng sẽ thắp sáng cả bầu trời này, để dành riêng cho nàng."
_
⌛
Nàng rời thư viện, ánh hoàng hôn đỏ rực phía xa, tiếng giày lộp cộp vang lên, mang theo chút luyến tiếc.
Sáng hôm sau, Heino không đến được thư viện vì một buổi họp Gia Tộc bất ngờ. Anh tiếc nuối, nhưng quyết định quay lại vào tối, khi trời đã nhá nhem tối. Anh chạy vội đến kệ sách, trái tim đập rộn ràng, háo hức được đọc dòng chữ mới của nàng. Nhưng khi tay anh chạm vào quyển sách, một bàn tay khác, nhỏ nhắn và ấm áp, cũng chạm vào nó. Anh ngẩng lên, và trái tim như ngừng đập.
_
🐟
Dolia chạy đến thư viện khi ánh trăng vừa lấp ló, mái tóc hồng phấn bay nhẹ trong gió biển, hương muối mặn thoảng qua. Nàng vội vã muốn đọc trang mới, muốn biết người bạn vô danh đã viết gì cho nàng tiên cá. Nhưng khi tay nàng chạm vào quyển sách, một bàn tay khác cũng chạm vào, khiến nàng khựng lại. Nàng ngẩng lên, và trước mắt là một chàng trai tuấn tú, mái tóc xanh dương đậm óng ánh như sóng biển, đôi mắt sáng tựa ánh sao, dịu dàng như ánh trăng rằm. Nàng chưa biết tên anh, nhưng trái tim nàng thì thầm: đây là người đã tiếp nối giấc mơ của nàng.
_
⌛🐟
Anh mỉm cười, đưa quyển sách cho nàng, tay run nhẹ, ánh mắt chứa đựng sự chân thành khiến nàng bối rối. “Cô… là người viết sách này?” anh hỏi, giọng lúng túng nhưng ấm áp. Dolia nhận sách, ôm chặt vào lòng, và đúng lúc ấy, bầu trời ngoài cửa sổ thư viện bùng nổ ánh sáng. Những chùm pháo hoa vàng, đỏ, xanh rực rỡ nở rộ, chiếu qua kính, phủ lên cả hai một vầng sáng lấp lánh như đại dương ngũ sắc. Nước mắt nàng lấp lánh, môi cong thành nụ cười. Đây là pháo hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất đời nàng, không chỉ vì ánh sáng ngoài kia, mà vì người đứng trước nàng, người đã nghe được câu hỏi trong trái tim nàng.
Nàng nhìn anh, giọng run run: “Pháo hoa… đẹp quá. Đẹp nhất mà em từng thấy.” Lời nói ấy là lời bộc bạch, là lời cảm ơn dành cho người đã thắp sáng giấc mơ của nàng. Dưới ánh pháo hoa, nàng cảm nhận dòng máu người cá trong mình, không còn sợ hãi tan biến, mà sẵn sàng bơi qua đại dương để chạm đến tương lai bên anh.
Nàng nhìn vào mắt anh, trái tim đập rộn ràng, như thể chờ đợi một câu trả lời từ định mệnh.
✧✧✧
“Thế còn anh thì sao? Biết đâu anh cũng có một giấc mơ muốn thành sự thật…”
✧✧✧
Heino chạy đến thư viện khi trời đã tối, ánh trăng nhè nhẹ chiếu lên mái tóc xanh dương đậm của anh, áo sơ mi trắng phấp phới trong gió biển. Anh tiếc vì không đến được sáng nay, nhưng lòng háo hức không nguôi, muốn đọc dòng chữ mới của người bạn vô danh. Anh đưa tay chạm vào quyển sách, nhưng một bàn tay khác, nhỏ nhắn và ấm áp, cũng chạm vào cùng lúc. Anh ngẩng lên, và trái tim như ngừng đập.
Trước mặt anh là một cô gái, mái tóc hồng phấn rực rỡ như ánh bình minh, đôi mắt nâu sâu thẳm tựa đáy biển, và nụ cười dịu dàng khiến anh quên cả thế giới. Nàng đẹp, đẹp hơn mọi vần thơ anh từng viết, như nàng tiên cá bước ra từ câu chuyện. Anh đưa quyển sách cho nàng, tay run nhẹ, lúng túng: “Cô… là người viết sách này?” Nàng nhận sách, nụ cười thoáng qua rồi biến mất, nhưng với anh, nụ cười ấy là ánh sáng đẹp nhất. Đúng lúc ấy, pháo hoa bùng nổ ngoài cửa sổ, ánh sáng vàng, đỏ, xanh chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến nàng như lấp lánh giữa đại dương.
Nàng nói, giọng run run: “Pháo hoa… đẹp quá. Đẹp nhất mà em từng thấy.” Heino cảm nhận được trái tim nàng qua lời nói ấy, như sóng biển mang theo lời thì thầm. Anh nhìn nàng, lòng ấm áp chưa từng có. Pháo hoa đẹp, nhưng với anh, nó chỉ đẹp vì nàng đã khen, vì nàng đứng đây, bên anh, trong khoảnh khắc định mệnh này. Anh mỉm cười.
Anh không nói thành lời, nhưng ánh mắt anh, dịu dàng và chân thành, đã thay anh bộc bạch.
✧✧✧
“Anh chỉ muốn nhìn vào mắt em, để tự mình thổ lộ rằng giấc mơ của anh là được ở bên em, mãi mãi…”
✧✧✧
Dolia và Heino đứng trong thư viện nhỏ, quyển sách nằm giữa họ như cầu nối của định mệnh. Pháo hoa ngoài kia nở rộ, ánh sáng lấp lánh chiếu qua cửa kính, phủ lên cả hai một vầng sáng mơ mộng, như nàng tiên cá và chàng nắm vận mệnh trong truyện đã bước ra đời thực. Họ nhìn nhau, không cần lời, trái tim hòa nhịp dưới ánh pháo hoa. Dolia ôm sách vào lòng, Heino mỉm cười dịu dàng, và trong khoảnh khắc ấy, họ biết câu chuyện của họ không chỉ tồn tại trên trang giấy.
✧☆Câu chuyện của chúng ta… Vẫn sẽ được tiếp diễn…☆✧
–_– Hết.
Chuyện có chu tiết khá rối, chưa hiểu đoạn nào có thể cmt tôi giải thích cho:))
Chương này có dự định dùng để tham gia thi bên ROV thái nhưng có vài vấn đề nên không tham gia nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip