[6] DẠ LANG HƯƠNG TRẮNG

Tên gốc: 白色风信

Tác giả: 风约丶小凰

Edit: Jin
.
Do Kyung Soo nhờ vào mối quan hệ của mình với Oh Se Hun mới có thể thuê được căn phòng này.

Chủ của căn phòng chính là anh họ của Se Hun, Park Chan Yeol. Bởi vì Park Chan Yeol phải ra nước ngoài để khảo sát thị trường một năm nên đã gửi gắm căn phòng cho Se Hun nhờ tìm người cho thuê giúp, Do Kyung Soo ỷ vào mối quan hệ tốt giữa mình và Se Hun mà giành trước việc thuê phòng. Nhưng ngay vào ngày đầu tiên đến ở, Do Kyung Soo đã phạm phải một sai lầm lớn.

Do Kyung Soo mỗi khi rảnh rỗi thì thường thích vẽ tranh, ngày đó khi cậu vừa mới đem bước tranh vẽ cảnh tuyết rơi trở về nhà thì lại vì trượt chân mà đem tất cả màu vẽ chưa khô đổ hết lên bức tường gần đó. Bức tranh của cậu thì không có chút hư hại gì, nhưng vấn đề lớn chính là bức tường màu xanh nhạt lại bị đổ lên một khối màu vẽ màu trắng rất lớn, rất chói mắt. Do Kyung Soo hoảng hốt mà nhìn bức tường trước mặt, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm bút lên mà vẽ...

Trên bức tường với những vệt màu màu trắng, từ đó mà vẽ lên đó một bó hoa dạ lan hương trắng.

Do Kyung Soo biết tự mình làm thế này sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng, nhưng thật sự không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại làm như vậy. Oh Se Hun đến kiểm tra tình hình thế nào thì chỉ đứng đối mặt với bó dạ lan hương nửa ngày trời, cuối cùng nói 'Kyung Soo hyung, không phải là em không muốn giúp anh, nhưng anh ấy đối với đồ đạc của mình có điểm quá ưa sạch sẽ, nếu không thì em cho anh cách thức liên lạc, anh nói chuyện với anh ấy một chút, được không?'

Tiếng nói trầm thấp êm tai của Park Chan Yeol trong điện thoại, chỉ cần nghe giọng nói cũng có thể biết được đó hẳn là một chàng trai ưu tú. Do Kyung Soo siết chặt điện thoại trong tay, không hiểu sao lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nói cũng lắp ba lắp bắp làm cho lời giải thích càng trở nên mơ hồ.

Người ở đầu dây bên kia bất đắc dĩ cười cười, 'Quên đi, chúng ta thẳng thắn nói chuyện video đi.'

Trái tim Do Kyung Soo trong nháy mắt đập loạn cả lên.

Nhìn qua video, Do Kyung Soo thận trọng hướng cho Park Chan Yeol nhìn thấy bức tường cùng với bó hoa dạ lan hương trắng kia. Ngoài dự kiến, Park Chan Yeol lại không hề tức giận, anh sửng sốt một chút, rồi đột nhiên cười lớn, đôi mắt phượng sáng rực híp lại rất đẹp.
'Không có gì, rất đẹp, cảm ơn vì bức tranh, Do Kyung Soo, anh rất thích.'

'Anh rất thích' ba chữ này chậm rãi xẹt qua trong lòng Do Kyung Soo, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng tới tận mang tai, lắp ba lắp bắp ngắt điện thoại, trượt dần theo mặt tường mà ngồi xuống, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ánh mắt vừa rồi của Park Chan Yeol, hơi mệt mỏi mà xoa xoa vùng xung quanh lông mày, khóe miệng bất giác cong lên.

Không sai, cậu chính là rất thích Park Chan Yeol.

Thích Park Chan Yeol đã ba năm, Do Kyung Soo không nói điều này cho bất kỳ ai. Bởi vì thích Park Chan Yeol, nên đã phí hết tâm tư để có thể trở thành bạn bè tốt nhất với em họ của Chan Yeol, Oh Se Hun, trước đây luôn luôn kiếm cớ để có thể được gặp anh họ của Se Hun, tùy thời điểm mà sẽ hỏi về chuyện của Chan Yeol. Bởi vì thích Park Chan Yeol, nên đã đi học vẽ tranh, lén lén lút lút vẽ lại bức tranh lúc anh nhăn mày mà cười một tiếng. Bởi vì thích Park Chan Yeol, cho nên đã thuê phòng của anh, chỉ bởi vì như vậy có thể hít thở bầu không khí mà anh đã từng hít thở qua.

Chính là cứ như thế mà lén lút thầm mến anh ấy, Do Kyung Soo giằng co ba năm, tuy rằng không biết bản thân còn muốn duy trì như thế này bao lâu nữa, nhưng cũng không biết làm cách nào để đè nén loại tình cảm này, vẫn cứ luôn lấy Park Chan Yeol làm trung tâm mà xoay quanh.

Dạ lan hương trắng trên tường nở rộ vừa rực rỡ lại vừa vui vẻ.
.
.
.
Cho dù đôi khi rất xui xẻo, thỉnh thoảng Do Kyung Soo đang cùng Park Chan Yeol nói chuyện phiếm lại nhanh chóng ngượng ngùng mà đứng lên.

Do Kyung Soo luôn mang theo tâm tình khẩn trương và ngượng ngùng mỗi khi nói chuyện cùng Park Chan Yeol. Thỉnh thoảng Chan Yeol vui vẻ cười đùa đưa tay ra có vẻ như muốn xoa xoa mặt Kyung Soo, cậu vẫn là không biết làm sao vụng về kêu lên rồi lại nghĩ rằng mình phải tránh né, cuối cùng mới ý thức được là hai người cách nhau một cái màn hình điện thoại, rồi lại nhìn thấy Park Chan Yeol cười xấu xa chỉ chỉ vào màn hình. "Kyung Soo, em thế nào lại ngốc nghếch như vậy." Anh nháy mắt cười nói.
Chuyện gì liên qua đến anh, đầu óc liền thay đổi đến ngốc nghếch TT. Do Kyung Soo suy nghĩ ở trong lòng chun mũi một cái.

Park Chan Yeol giống như một cậu bé trong thân xác người lớn vậy, nhăn nhăn lông mày, vẻ mặt vừa thành thật lại vừa khôi hài dốc bầu tâm sự nói hết những khó khăn cũng như ngọt ngào trong cuộc sống thường ngày cho Do Kyung Soo. Có lúc Do Kyung Soo nhìn anh đến xuất thần, quên mất cả việc chính mình đang làm cái gì, nhìn gần như vậy vẻ mặt khả ái đang nhíu mày lảm nhảm, rồi lại giống như ma xui quỷ khiến, chậm chạp đưa tay ra, muốn vuốt lên mi tâm của người kia.

Kết quả việc làm này của Do Kyung Soo chính là Park Chan Yeol cười hét lên "Do Kyung Soo, em đừng có lại giống anh?" Rồi luống cuống tắt màn hình.

Cuối cùng, kết quả của của những lần nói chuyện mặt đối mặt này chính là không tự chủ được muốn nhiều hơn nữa. Muốn biết về anh nhiều hơn, muốn cùng anh thân thiết hơn nữa, muốn có được vị trí ở bên cạnh anh.

Thầm mến vốn là hèn mọn như vậy, không dám biểu lộ tình cảm của mình, chỉ có thể cứ ở nơi tối tăm nhất mà sinh trưởng.

Dạ lan hương trắng trên tường, cũng từng chút từng chút một nở ra.
.
.
.
"Anh tháng sau sẽ trở về, mang theo người anh thích cho em gặp được không?" Một bên Park Chan Yeol lo sợ bất an cười, lại vừa có chút kích động.

Do Kyung Soo trong chớp mắt đại não không cách nào hoạt động, cậu mê man chậm rãi chừng mắt nhìn, hơi cúi đầu, ngón tay ở góc áo nhẹ nhàng vuốt phẳng, rồi lại ngẩng đầu tiếp tục.

"Tốt, em rất chờ mong được gặp." Cậu trả lời như vậy, vẻ mặt đang vui vẻ lảm nhảm luyên thuyên của Park Chan Yeol liền hạ xuống, ánh mắt của anh lập tức tối lại.

Không thể chấm dứt việc thầm mến, thật sự là có thể có kết thúc bình thường sao.
Bởi vì đây chính là kết quả của việc không dám nói ra tình yêu của mình.

Dạ lan hương trắng trên tường, có vẻ như một chút cũng không có sinh khí.
.
.
.
Đi đến nhận điện thoại Do Kyung Soo không hề đề phòng bị bị Park Chan Yeol nhiệt tình ôm chặt bả vai, cậu muốn giãy dụa một chút nhưng lại bị ý nghĩ 'cùng Park Chan Yeol tiếp xúc gần gũi' làm cho khẩn trương không dám nhúc nhích.

"Bạn, bạn gái của anh đâu?" Do Kyung Soo vụng về hỏi.

"A, chốc nữa em sẽ gặp thôi." Park Chan Yeol nghịch ngợm lè lưỡi, trong mắt tràn ngập ý cười, Do Kyung Soo đột nhiên cảm thấy hối hận khi đã hỏi vấn đề này.

Đi vào phòng Do Kyung Soo thuê, bởi vì Park Chan Yeol là chủ ngôi nhà, anh liếc nhìn bó hoa dạ lan hương Do Kyung Soo vẽ trên tường, anh bước lên trước, đưa bàn tay ra, thận trọng vuốt ve bức tranh.

"Ừ, đẹp, rất đẹp." Cho dù ở trong điện thoại đã xác nhận qua, Do Kyung Soo vẫn không nhịn được cảm thấy bất an.

Ánh sáng hắt vào bên trong phòng, đường viền khuôn mặt của Park Chan Yeol dưới ánh mặt trời hiện ra rực rỡ sáng ngời nhưng lại có chút mơ hồ, thu vào trong tầm mắt chính là hình ảnh làm cho trái tim của Do Kyung Soo loạn nhịp.
"Nhìn rất đẹp, Do Kyung Soo, anh thật sự rất thích."

Anh nói, hơi cúi người, ở trên trán của Kyung Soo.

Nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn ấm áp.

Từ từ kéo dãn khoảng cách giữa hai người, Park Chan Yeol nhìn vẻ mặt ngây thơ không biết nên làm gì của Do Kyung Soo, đáy lòng không khỏi cảm thấy mềm mại.

Đến gặp em trai, cuối cùng lại để ý đến tiểu nam sinh có đôi mắt lớn ướt át ở bên cạnh. Cao ngạo như mình, lại có thể không kiêng nể mà quanh co lòng vòng hỏi thăm tin tức của cậu ấy. Lúc rảnh rỗi sẽ len lén chạy đến phía sau phòng học của cậu ấy, lén nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu ấy khi nghe giảng. Cố tình để cho em trai giúp mình tìm người cho thuê phòng, như mong muốn biết được cậu ấy chính là khách trọ mới, cả người kích động mà đem phòng ở quét dọn một lần, ở trên giường lớn lăn lộn không ngủ được.

Lặng lẽ thích em, lâu như vậy.

"Kyung Soo, thích anh lâu như vậy, chẳng lẽ em không biết anh thích nghiên cứu thực vật sao?"

Ngôn ngữ của hoa dạ lan hương trắng,

Có hay không chính là tình yêu không dám nói ra.

Anh cũng như vậy mà thầm mến em, Kyung Soo.

.
.
.
--Jin--  


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip