Gây gổ

Chuyển ngữ: Truy Quang Giả

"Trương Gia Nguyên, cho em ba giây cuối cùng."

Nhậm Dận Bồng đem cả người co lên tựa ở đầu giường, viền mắt hồng hồng, hướng về phía Trương Gia Nguyên đã đi tới cửa hô một câu.

"Cho em ba giây. Hiện tại qua đây ôm anh một cái, anh liền tha thứ cho em."

Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên gây gổ, không ai biết vì sao. Vũ Tinh không chỉ một lần chứng kiến hai người bọn họ len lén liếc mắt nhìn đối phương, cũng không chỉ một lần phát hiện sau khi đối phương quay người lại không dám nhìn nữa.

Anh kỳ thực lười quản, cũng không phải thờ ơ, chỉ là mỗi lần hai người họ cãi nhau cuối cùng vẫn sẽ hòa hảo như ban đầu, nhưng lần này có vẻ không khuyên nhủ là không được.

Đừng hỏi Vũ Tinh vì sao biết.

Chính là khi tập luyện 37 lần nghe được Cello và ghi-ta cùng đàn sai hợp âm, Vũ Tinh cảm thấy mình là F-man, hẳn nên vì đoàn đội cống hiến.

Vũ Tinh: Mịa, phiền muốn chết.

"Ừm, Gia Nguyên, em có thể nói cho anh. . " Phó Tư Siêu có chút lúng túng xoa xoa bàn tay, nhìn Trương Gia Nguyên ngồi đối diện đang cắm đầu ăn cơm, trong não điên cuồng chọn từ thích hợp.

"Chúng ta tới đây, ừm, em đơn thuần coi là đi chơi, đúng không?"

"Đúng vậy." Trương Gia Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trả lời thật nhanh, "Thuận tiện quay vlog, thật tốt a, một hòn đá ném trúng hai con chim."

Phó Tư Siêu dùng nĩa chọc chọc đồ ăn cứng như đá, lại nhìn nam sinh trung học lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói) trước mặt, cảm thấy lợi đau đau.

Gạt người cũng giả bộ giống một chút chứ lão đại.

Phó Tư Siêu âm thầm liếc mắt, lòng nói người này thật không biết cách che đậy tâm tình của mình, mặt đen như vậy còn tỏ vẻ không có việc gì.

Trương Gia Nguyên không cảm giác được, nhưng Phó Tư Siêu ngồi đối diện hắn có thể cảm thụ rõ ràng, cậu thề với trời cậu thực sự thấy được hắc khí trên người Trương Gia Nguyên. Lạnh quá, Phó Tư Siêu nắm thật chặt áo sơ mi của mình, tháng chín Vô Tích, trời vẫn nóng, nhưng cậu lại thấy lạnh sống lưng.

"Bồng Bồng, thôi, ăn ít một chút a! Cậu đã ăn bao nhiêu rồi? ? Lát nữa lại buồn nôn đấy!"

Nhậm Dận Bồng ăn liền một lúc ba khối thịt dê, lúc này Vĩnh Cường rốt cục phát hiện có gì đó không đúng lắm, vội vã đem thịt dê Nhậm Dận Bồng đang ngậm trong miệng kéo ra.

"Cậu điên rồi à, vài ngày chưa ăn cơm sao?"

Nhậm Dận Bồng không nói chuyện, thịt đến bên miệng đột nhiên bị cướp đi, lại tựa như mất hồn, ngạc nhiên vài giây mới tỉnh lại, ngây người nhìn về phía Vĩnh Cường.

"Ơ, thịt của tớ đâu?"

Được, căn bản không nghe người ta nói, Vĩnh Cường run rẩy, cảm giác mình thật muốn đánh người, bất quá vẫn là áp chế lửa giận, không có phát tác, cậu hiện tại càng có chuyện gấp muốn hỏi. Ho khan hai tiếng, bắt đầu mở màn.

"Khụ khụ, cái này, Bồng Bồng, cậu, cậu gần đây có chuyện gì sao?" Vĩnh Cường nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thoáng qua Tiểu Trí đối diện, Tiểu Trí hướng cậu gật đầu, lộ ra thần tình như mẹ hiền, cậu lúc này mới giống như là thu được dũng khí lớn lao, hỏi câu tiếp theo. "Có phải gần đây cãi nhau với Gia Nguyên nhi?"

Nhậm Dận Bồng chớp mắt một cái, buông đôi đũa trong tay xuống. "Không có a." Anh lắc đầu. "Tại sao lại hỏi cái này?"

Cậu nói xem? Vĩnh Cường im lặng nghĩ, từng biểu tình của hai người đều nói cậu biết bọn họ đang cãi nhau, chỉ còn thiếu đem chữ cãi nhau viết lên mặt nữa thôi. Nhậm Dận Bồng cúi đầu, tự bấu ngón tay. "Chúng tớ không có cãi nhau. Chúng tớ chính là, quan hệ chính là như vậy. Không thân đâu." Giọng nói của Nhậm Dận Bồng bình tĩnh, như là nói một chuyện không quan trọng.

Nếu như đôi chân dưới gầm bàn không run rẩy, Vĩnh Cường thực sự tin đây là lời nói thật.

Không thân sao?

Cậu có thể nói người hàng ngày nói chuyện cùng cậu, làm âm nhạc cùng cậu, cùng cậu mỗi ngày luyện tập là không thân, nhưng cậu có thể nói người cùng cậu hôn môi là không thân sao?

Giữa lúc Nhậm Dận Bồng mơ mơ màng màng ngồi trên giường suy nghĩ, Trương Gia Nguyên bước vào. "Em tới làm gì?" Nhậm Dận Bồng không thèm quay đầu, anh hiện tại một chút cũng không muốn nhìn thấy Trương Gia Nguyên, nhìn thấy là khó chịu. Nhưng anh lại nhịn không được chờ mong, thật là buồn phiền.

Hoàn cảnh quá an tĩnh sẽ rất xấu hổ, Trương Gia Nguyên sờ mũi một cái, nỗ lực làm cho tầm mắt của mình không nhìn đến đôi chân đang đặt trên giường của Nhậm Dận Bồng. Hắn là muốn đến nói xin lỗi. Ở ngoài cửa đã nghĩ rất rõ ràng, trong đầu nghĩ ra vô số lời xin lỗi, cũng dự liệu vô số loại phản ứng của Nhậm Dận Bồng. Không nghĩ tới lúc vào rồi, lại không dám. Nhậm Dận Bồng thoạt nhìn, không có chút nào muốn tha thứ cho hắn. Lửa giận vất vả kìm nén lại bắt đầu dâng lên.

"Em tới lấy đồ." Trương Gia Nguyên hạ giọng, tìm cho mình một cái cớ vô cùng vụng về. Nói xong hắn còn cảm thấy thật miễn cưỡng, lại bỏ thêm một câu "Lấy xong em đi liền." Nhậm Dận Bồng không trả lời hắn. Hắn có chút buồn bực, thật nhanh cầm xong đồ rồi rời đi, một giây trước khi tay đụng vào chốt cửa, hắn nghe thấy Nhậm Dận Bồng nói cái gì đó. Trương Gia Nguyên ngây ngốc đứng ở cửa, trong đầu tựa hồ có sợi dây đang căng ra bị cắt đứt.

"Ôm anh một cái." Thân thể luôn là nhanh hơn một bước so với suy nghĩ, cơ hồ là trong nháy mắt, Trương Gia Nguyên liền quay người về tới trước giường. Thời điểm đem Nhậm Dận Bồng ôm vào lòng, nước mắt Trương Gia Nguyên không nhịn được rơi xuống.

"Em khóc cái gì?" Nhậm Dận Bồng cắn môi, hai mắt cũng đẫm lệ nhìn Trương Gia Nguyên, nỗ lực không để cho mình phát sinh thanh âm quá mức xấu hổ. "Em tưởng anh không muốn em nữa rồi. Em sợ anh không cần em nữa." Đầu Trương Gia Nguyên chôn vào cổ Nhậm Dận Bồng. "Người không để ý đến anh rõ ràng là em." Nhậm Dận Bồng ủy khuất nuốt nước mắt, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở, thanh âm theo động tác của Trương Gia Nguyên run lên một cái. "Hơn nữa, anh, a. . . anh lúc nào không để ý tới em?"

"Anh lúc nào để ý đến em chứ. . . ." Trương Gia Nguyên có điểm ai oán.

"Em rõ ràng. . Ưm, em không phát hiện, ánh mắt của anh, a, bắn tín hiệu cho em. ." Chưa kịp nói xong đã bị Trương Gia Nguyên bá đạo ngăn chặn miệng, tiếng cầu xin tha thứ bị xâm chiếm mà không thể nói hoàn chỉnh, hai thân thể trẻ trung ở trên giường không cần nhiều lời, chỉ có một hồi làm tình hung ác mới có thể biểu hiện tình yêu của bọn họ.

Song phương đều đến đỉnh phong, Nhậm Dận Bồng nhỏ nhẹ thở dốc, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, nửa ngày mới tỉnh hồn lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì, bắt lấy thắt lưng Trương Gia Nguyên, khàn giọng hỏi. "Ai đưa thẻ phòng cho em?"

Trương Gia Nguyên lúc đầu không có tâm trạng để ý, giờ Nhậm Dận Bồng hỏi như vậy, mới nhớ có điểm không đúng. "A. . Không biết, hôm qua em thấy nó ở trên bàn."

Quả thực rất kỳ quái, sao lại đột nhiên xuất hiện một tấm thẻ phòng. Bất quá mặc kệ nó, lão bà không tức giận là được. Trương Gia Nguyên trong lòng suy nghĩ, cầm lấy tay Nhậm Dận Bồng, lại đè lên anh.

Phó Tư Siêu cùng Vũ Tinh ở phòng bên cạnh, nghe thanh âm bên kia truyền đến, lỗ tai có chút đỏ lên. "Vũ Tinh, sao anh xác định làm như vậy Gia Nguyên sẽ vào phòng Bồng Bồng?"

"Anh biết thôi, không vì cái gì cả."

Vũ Tinh trở mình, không để ý Phó Tư Siêu bên cạnh nữa. "Ngủ đi."

Thực sự là, ai..., loại tình huống này làm sao có thể ngủ được nha. . Phó Tư Siêu đem mình che phủ trong chăn, ý đồ ngăn cản thanh âm dâm dục sát vách, cố gắng tiến nhập mộng đẹp.

END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip