Đi về miền gió hát

Búi giao thông ùn tắt và thắt nút lại kéo theo một hàng dài người cùng xe cộ nhích từng centimet một. Cô cũng là nạn nhân trong mớ hỗn độn ấy. "Mưa rồi !" Cơn mưa bất chợt, cô lôi tạm cái áo mưa ra và mặc vào. Đường dính nhẹp và bẩn thiểu. Nghe thoáng những tiếng phàn nàn, tiếng cãi nhau của mấy bà lớn tuổi bực dọc vì bị mắc kẹt không thể nào thoát khỏi mớ hỗn độn này. Giao thông, lúc nào cũng gây phiền nhiễu quá thể.

Đến công ty với bộ dạng ướt nhẹp từ đầu đến chân, mấy đồng nghiệp của cô cũng chẳng khá khẩm hơn. Sếp vẫn chưa đến, may quá, dù sao cũng còn một chút may mắn giữa một sáng thứ hai đầu tuần báo hiệu không có gì suông sẻ. Tin nhắn của nàng, cô luôn nhận được vào sáng thứ hai lúc 9 giờ 9 phút, như thường lệ nàng chúc cô có đủ năng lượng cho một tuần mới, cô đã quá quen rồi, cũng không thèm mở ra đọc, vứt tạm điện thoại vào một góc và vùi đầu vào công việc còn dang dở.

Buổi trưa, cơm văn phòng chán ngán nhưng cô vẫn phải cố nuốt. Bỗng dưng nhớ đến hộp cơm nhỏ mà nàng vẫn làm cho cô. "Phiền lắm, chị không mang theo đâu". Cô từ chối thẳng thừng nàng dù thừa biết món do nàng nấu ngon tuyệt chứ không giống mấy món tạm nham của các bà bếp to béo trong cái căn tin tẻ nhạt này. Mà lâu rồi, cô vẫn chưa ăn món do nàng nấu, chủ nhật nào cô cũng lăn ra ngủ, nàng biết vậy nên cũng chỉ tạt qua rồi về luôn.

Mấy bóng hồng trong công ty qua lại rồi đưa mắt nhìn cô, nở một nụ cười thật tươi. Cô cười lại, thêm vài câu bông đùa, khen ngợi, mấy nàng ra vẻ thích thú và cô cũng thừa biết trong số ấy không ít muốn được cô đi qua và ngoái lại một lần. Cô hơi cao ngạo, có thể, nhưng cô có đủ những thứ để cao ngạo cơ mà.

Lại thêm một tin nhắn nữa của nàng, cô cũng không thèm đọc. Nàng có thừa thời gian để mà rãnh rỗi, để mà nghĩ nọ nghĩ kia về cô. Đôi khi cô thấy suy nghĩ của nàng và cô khác nhau, nàng đang là sinh viên, lắm mơ mộng, khác xa với một người đã từng trải sau nhiều năm quần quật với công việc như cô. Đôi khi cô thấy mình vô tâm với nàng quá, nhưng nàng lại luôn bao dung với cô. Không hờn ghen, không giận dỗi, giống như một cơn gió mát yên bình và lặng lẽ. Nàng vẫn bảo nàng chỉ là cơn gió cả cô, gió đến rồi đi nhẹ nhàng, cơn gió của cô như thế đó. 

Cô trở về nhà sau một ngày làm việc nặng nhọc, vài chi tiết chưa hợp lý sếp bắt cô sửa đi sửa lại. Mẹ nhìn cô với ánh mắt ái ngại rồi quay ra bảo, "Lâu lắm rồi không thấy Chính Hoa đến chơi, cuối tuần con bảo nó đến ăn cơm nhé". "Vâng". Cô đáp lỏn gọn. Mẹ quý nàng, cô chưa từng thấy mẹ chê nàng ở điểm gì mặc dù cô thừa hiểu mẹ là người khó tính như thế nào. Cô khá tự hào vì có một người yêu như nàng, cô thích thấy nàng bận rộn, tất bật nấu nướng cho cô. Nàng giống mẹ, chu đáo và tỉ mỉ, đôi khi cô có suy nghĩ ấy.

Cô lôi điện thoại ra gọi cho nàng, nói được vài câu thì cô đã lăn ra ngủ từ lúc nào. Nàng sẽ không trách cô. Vẫn giọng nói ấm áp và dịu dàng, nàng bao dung quá và cô đôi lúc thấy mình như nhỏ bé trước tình yêu to lớn ấy.

Cô và nàng quen nhau khi cô còn là sinh viên năm cuối, khi ấy nàng mới bắt đầu là sinh viên năm nhất. Hôm vô tình nàng và cô đụng nhau trên thư viện, rồi vô tình chạm mặt nhau ở căn tin, rồi như duyên số, cô gặp nàng ở sinh nhật của một người bạn. Cô là một kẻ đào hoa sau bao nhiêu cuộc tình, sau bao nhiêu người con gái đến rồi đi qua cuộc đời cô, cô tìm thấy nàng giữa một biển người với tình yêu giản dị nhưng đủ để cô không còn mơ ước gì thêm.

Tình yêu như thế, sau bốn năm qua đi, sau bao nhiêu sóng gió, sau bao lần cô làm nàng đau khổ, sau bao nhiêu lỗi lầm cô vô tình gây ra cho nàng. Nàng vẫn luôn bên cô, dịu dàng và êm đềm. Cô như bị ngủ vùi trong những giấc mơ dịu ngọt ấy. Nhưng đôi khi cô hững hờ, cô quên nàng. Nhưng cô biết, nàng vẫn dành tình yêu vô điều kiện cho cô. Nàng quá tốt với cô, nhiều lúc cô cũng muốn làm điều gì đó để bù đắp cho nàng nhưng mọi thứ vẫn bị cuốn đi, cô vô tình quên...

"Em sẽ là gió, gió kề bên và ru chị những bản tình ca ngọt ngào"

"Em sẽ là gió, sẽ yêu chị dịu dàng, sẽ bên chị lặng lẽ."

"Em sẽ là gió, khi nào gió ngừng hát, mây ngừng trôi, em sẽ hết yêu chị."

Nàng hẹn cô cuối tuần ở quán cũ, nơi có những bông hoa sứ màu trắng và góc bàn yên tĩnh mà hai người vẫn ngồi. Cô đồng ý, hình như cô cũng bắt đầu thấy nhớ nàng, một tháng nay cô chưa gặp nàng, có chăng cũng chỉ là vài cuộc điện thoại chẳng đầu chẳng cuối và vài tin nhắn ngắn ngủi. Thậm chí lâu rồi cô chưa nói yêu nàng.

Cuối tuần, cô thở phào trút được gánh nặng. Những chuỗi ngày vùi đầu vào đống công việc cuối cùng cũng kết thúc. Cuối tuần cả công ty rủ nhau đi ăn nhậu và hát hò. Cô chẳng thể từ chối, lại còn cuộc hẹn với nàng. Cô nhắn tin bảo nàng đợi, hẳn rồi, chắc chắn nàng sẽ đợi cô.

Tiệc rượu và bia cùng tiếng nhạc hút hồn. Cô quên nàng thật sự. Những bóng hồng làm cô mê mẩn, những vòng tay quấn quýt làm cô choáng váng. Cô quên mất là nàng đang đợi mình. Cái thói đào hoa của cô không thể che giấu được. Cô lả lơi, cô say trong men rượu nồng, dường như cô quên mất rằng có một người con gái đang đợi cô bên dàn hoa sứ trắng.

Cô mặc kệ, đã bao lần cô có lỗi, đã bao lần làm nàng đau khổ, nhưng nàng vẫn bao dung và cao thượng. Chỉ cần cô xin lỗi, chỉ cần cô giải thích là những lỗi lầm dù lớn hay nhỏ sẽ được nàng tha thứ, nàng sẽ yêu cô như chưa từng xảy ra chuyện gì. Khi bên nàng, cô thật thà, cô trở về chính con người thật, những tật xấu được phơi bày chứ không giấu giếm bởi vẻ ngoài hào nhoáng kia. Cô thành thật với những lỗi lầm của chính mình và nàng yêu cô bởi sự thành thật ấy.

Cô lại một lần nữa quên nàng, trong hơi men, cô tự nhủ sẽ chỉ lần này nữa thôi, sẽ là lần cuối cùng cô bắt nàng phải chờ đợi. Cô vớ lấy máy, nhắn cho nàng địa chỉ đến đón mình về, cô cũng muốn gặp nàng. Có lẽ giờ này nàng cũng đang nước mắt ngắn dài đợi cô ở quán cũ.

Cô ra về, bóng hồng lả lơi trong vòng tay cô. Men say làm cô lờ mờ đón nhận nụ hôn. Nhưng rồi cô lờ mờ nhận ra, không phải, nhất định không phải đôi môi mềm dịu dàng của nàng. Không, không phải, cô kịp nhận ra điều ấy. Nhưng...

Bên đường, nàng đang đứng nhìn cô, đôi mắt ngân ngấn nước, đôi mắt đã bao lần khiến cô gục ngã. Cô vẫn đang trong men say, vẫn đang trong vòng tay lả lơi. Cô chỉ kịp thốt lên "Em !", cô ngỡ ngàng khi thấy nàng đã đứng nhìn mình tự bao giờ.

"Em, chị muốn giải thích !"

Cô buông tay ra, chới với theo nàng. Trong một giây, cô đã thấy giọt nước mắt nàng rơi xuống.

...

"Có tai nạn rồi !"

Cô bừng tỉnh, xung quanh là mớ hỗn độn, tiếng la ó, tiếng gào thét, tiếng xót xa, tiếng người chạy rầm rầm.

"Ai đó gọi xe cứu thương đi !"

"Khiếp quá !"

"Tội nghiệp quá... !"

Nàng gục ngã trong vũng máu, người nàng đổ gục trong vòng tay cô. Xung quanh là tiếng huyên náo và cả một mớ hỗn độn... Cô gào lên như một con thú bị thương.

Cô không còn nhớ thêm gì được nữa, giây phút cuối cùng là cái bóng trắng ngã xuống những máu là máu. Tất cả mờ nhòe trong một màu trắng đầy tang tóc.

Kí ức cuối cùng là những mảng trắng, những giọt nước mắt, những đau khổ tột cùng dường như xé nát con tim cô.

Tại sao nàng lại bỏ cô, cô hận chính bản thân mình, cô hận bởi chính cô mới là kẻ đáng phải chết chứ không phải nàng. Cô đã có nàng, có tình yêu đích thực, nhưng mọi thứ lại bị chính cô biến thành hư vô, chính cô lại biến tình yêu của mình trở nên tẻ nhạt và tồi tàn đến đáng sợ. Tại sao, tại sao cô lại trở thành con người như thế này. Cô chính là kẻ tội đồ...

Cô chưa kịp giải thích, nàng đã không cho cô có cơ hội giải thích... Cả cuộc đời này cô nợ nàng.

"Em thích màu trắng !"

"Vì sao thế ?"

"Vì nó giống như đôi cánh của những thiên thần".

Điện thoại của cô không còn nhận được những tin nhắn vào 9 giờ 9 phút sáng thứ hai hàng tuần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip