Vẫn là hai chúng ta
Trên bức ảnh nhạt màu vẫn còn hiện rõ hai gương mặt mang nét thanh tú lại tràn đầy nhiệt huyết của thiếu niên. Em đứng bên trái còn anh thì ngốc ngốc dựa sát bên phải khóe miệng cười tươi có chút ngây ngô.
Đây là bức ảnh đầu tiên chúng ta chụp chung, thứ cảm giác e ngại nhìn em thật lâu đến nổi gương mặt cũng ửng hồng lên nhưng lại không dám làm ra hành động quá thân mật này thật khiến anh hoài niệm.
Nhìn gương mặt của hai thiếu niên trong ảnh anh thầm cảm khái, thời gian trôi qua thật nhanh nhanh đến nổi không lưu cho ta dù một chút hơi thở nào, có những cảm xúc đã dần thay đổi có những hoài niệm cũng dần tan biến, có lẽ đây đã là quy luật rồi.
Qúa lâu! Dường như lâu đến nổi anh không còn nhớ nó bắt đầu từ khi nào. Từ khi nào thứ tính cảm đơn thuần nhất lại bị anh đấp nặng thành loại tình ý không lối thoát này. Đến bây giờ anh vẫn còn thấy thõa mãn với quyết định của mình, loại thõa mãn đến từ tận đáy lòng.
Không còn! Dường như không còn ai có thể giống được với em cũng không còn ai có thể giống được với anh. Mỗi cuộc gặp gỡ trong đời đều là duyên phận! Dù có lướt qua bao nhiêu gương mặt bao nhiêu dáng người thì trong đó chỉ có mỗi hai chúng ta mới có thể hiểu nhau trong cả nụ cười và nước mắt. Khoảnh khắc em mỉm cười trước bao người dùng ánh sáng rạng rỡ của mình chiếu vào lòng vạn con người chỉ có anh mới biết bản thân em mệt mỏi nhường nào. Lúc em khép hờ đôi mắt khẽ thở ra cũng chỉ có anh mới biết em đã thõa mãn với nỗ lực của mình biết bao.
Quên rồi! Dường như anh đã quên cái thời cùng nhau rong rủi ngâm nga bản tình ca bên bờ sông. Khi ấy anh lén lúc uống say lại không biết xấu hổ cất cao giọng nói ''Vĩnh viễn chỉ yêu em''. Nghĩ đến anh lại bật cười, tuổi trẻ thật bồng bột lại thật lãng mạng. Lời nói khi say cứ ngỡ tỉnh dậy rồi sẽ không còn động lại, nhưng thật ra đó lại là tâm tư mà anh đã cất giấu tận sâu nơi mềm yếu nhất của tim mình.
.
Nhẹ vuốt ve tấm ảnh rồi kẹp nó lại bên trong quyển sách được bao kính kĩ lưỡng, anh thẫn thờ ngồi im lặng một lúc hưởng thụ hoài niệm hưởng thụ ánh chiều đang chiếu lên mình qua khe cửa sổ, đến khi tiếng bước chân gấp rút cùng tiếng vặn cửa vang lên anh mới hồi phục lại tinh thần hướng cửa phòng mĩm cười với cái đầu đang nhô ra sau khe cửa ''Đại Hoả, lại đây nào!''
''Cha, người đừng gọi như Thiên Thiên được không? Con tên Vương Hỏa Tâm, mỗi lần ngủ nướng bị gọi như vậy cứ như sắp cháy nhà vậy, không hiểu hai người đặt tên kiểu gì'' Đứa nhỏ 5 tuổi bĩu môi hờn dỗi luận tính cách thì đứa nhỏ này giống anh như đút.
''Đại Hỏa, Đại Hỏa kêu như vậy mới có cảm giác bùng cháy'' anh cười vừa nói vừa kéo con trai ngồi lên đùi mình xoa xoa cái đầu ngốc của bé
Đứa nhỏ nhanh chóng né sang một bên không muốn cho anh sờ ''Phải gọi là Hỏa Tâm hay Tiểu Hỏa cũng không tồi, con là người cao lãnh nho nhã mới không phải đám cháy lớn''
''Hừm...'' anh khẽ cười do dự nhìn chằm chằm đứa trẻ trong lòng, đứa bé trắng trẻo có chút mập mạp này cũng là do Thiên Tỉ chiều chuộng bé thích ăn vặt mới thành, tính tình thì hoạt bát thích làm nũng lại hay pha trò rất giống anh khi còn trẻ nhưng cũng không kém chính chắn hiểu chuyện như Thiên Tỉ ''Đại Hỏa, cha vẫn thích gọi như vậy''
''Mới không thèm nói chuyện với người nữa. Thiên Thiên gọi người xuống dùng cơm tối, bà Trương đã dọn cơm xong rồi'' Bé mới không nói chuyện với cha nữa, vẫn là đi tìm Thiên Thiên, vừa nảy khi đón bé tan học cậu có hứa sau bữa cơm sẽ cho bé một phần trái cây nhiều màu sắc, bé nên nhanh chóng xuống nhà nhắc Thiên Thiên không được quên chỉ cho bé không được cho cha.
''Con béo như vậy, còn cố ăn nữa sẽ chỉ có thể lăn mới đến nơi được'' Anh hết cách sau khi thụ tinh thành công cho đến ngày sinh đứa bé ra Thiên Tỉ cứ một mực nuông chiều bé, có lần anh cũng can ngăn nhưng chỉ nghe cậu cằn nhằn ''Còn nhỏ cứ để nó ăn, thường xuyên giới hạn cân nặng là được rồi''
''Người không xuống ăn cơm con sẽ ăn hết'' Nói rồi liền vọt khỏi vòng tay của anh chạy ra khỏi phòng.
Anh khép chiếc kính mắt lại đặt lên quyển sách rồi cũng rời khỏi phòng.
Xuống tới phòng ăn đã thấy một bàn cơm được dọn sẵn rất ấm áp. Ba mẹ anh vẫn ở Trùng Khánh còn anh mỗi dịp nghỉ phép nghỉ lễ sẽ mang Thiên Tỉ cùng con trai về thăm bọn họ. Thiên Tỉ bây giờ vừa mở công ty truyền thông vừa mở trung tâm vũ đạo thoạt nhìn sẽ bận rộn nhưng cậu sắp xếp rất ổn thõa, còn dành riêng thời gian cùng Đại Hỏa bồi dưỡng tình cảm, càng ngày anh càng cảm thấy mình sắp bị ra rìa.
Đi ra phía sau choàng tay lên cổ ấm áp của Thiên Tỉ ''Còn chờ anh sao?''
''Nhanh lên một chút, Đại Hỏa đói rồi'' Cậu đặt tay lên tay anh khẽ nhắc
Vuốt lòng bàn tay lên hai má của cậu rồi cũng ngồi vào bàn ''Đại Hỏa ăn nhanh lên nào''
Đứa bé bĩu môi xem thường cha mình. Bé mới không thèm nói cha mới làm nũng với Thiên Thiên của bé đâu.
Bữa cơm cứ như vậy ăn đến hòa hợp. Sau bữa cơm là phần trái cây không thể thiếu của Vương Hỏa Tâm. Bé ngồi một bên vừa xem hoạt hình cừu nhỏ và sói xám vừa ăn phần trái cây đầy màu sắc của mình một lúc thì lén liết nhìn 2 baba cùng ngồi bên ghế sofa bên cạnh, từ nhỏ cả nhà đều bắt bé gọi Thiên Tỉ là baba nhưng bé nghe cha mình mỗi lúc làm nũng với cậu sẽ gọi là Thiên Thiên nên bé cũng muốn làm nũng mà gọi là Thiên Thiên theo đã 5 tuổi rồi những bỏ không được.
''Đại Hỏa! Con còn cố ăn tối nay sẽ không ngủ được đâu'' Vương Nguyên vừa nhìn Thiên Tỉ check mail giải quyết công việc vừa để ý đến sức ăn của con mình.
''Mới không thèm nói chuyện với cha'' bé vẫn giận cha không cho mình ăn tiếp, quay mặt sang xem tiếp cừu nhỏ.
Anh vừa thấy con giận dỗi liền buồn cười, quay sang khoát vai nói nhỏ với Thiên Tỉ điều gì đó, cậu liền dừng lại quay sang Đại Hỏa nhìn một chút rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thấy cậu gật đầu anh cười cười quay sang xem tv với con tiện tay vuốt ve sóng lưng của Thiên Tỉ.
Tám giờ hơn cậu khép máy tính lại đứng dậy gọi con quay về phòng ngủ, đứa nhỏ sắp ăn xong liền bỏ ngang cái miệng nhỏ nhắn còn chép chép vài miếng liền chạy sang đòi ngủ cùng cậu.
Vương Nguyên xách bé ra khỏi người cậu liền bảo''Không được, con là đại nam nhân lớn rồi phải tự giác ngủ một mình''
''Cha cũng là đại nam nhân cũng phải tự giác ngủ một mình'' Đứa bé mang tính cách giống hệt anh này làm cho anh thật không biết phải làm sao
''Đại Hỏa ngoan, ngày mai được nghỉ phải không? Chúng ta ngày mai đi công viên chơi, bây giờ baba hơi mệt không chăm con ngủ được. Ngoan một chút đánh răng rửa mặt nào'' Cậu một tay cầm máy tính một tay dắt Đại Hỏa quay về phòng của bé
Quan sát con tự mình đánh răng rửa mặt xong liền cẩn thận đấp chăn cho con mới trở về phòng.
Quay lại phòng ngủ của hai người thì thấy anh đang tựa người vào đầu giường nương theo ánh đèn bên cạnh thoải mái đọc sách, mấy năm nay ngoài quản lí công ty văn hóa điện ảnh anh cũng có mở thêm chuỗi nhà hàng khách sạn đào tạo quản lí chuyên nghiệp nhầm gỡ bớt gánh nặng của mình, chia ra quản lí cũng là cách rất tốt.
''Anh lúc chiều lại xem ảnh cũ sao?'' Cậu vừa mở tủ lấy áo ngủ vừa hỏi anh
''Làm sao em biết?''Anh buôn quyển sách đang đọc xuống nhìn cậu cở áo thun rồi nhanh chóng khoát áo ngủ vào quay về giường
''Là Đại Hỏa nói anh lại lôi ảnh ra ngắm rồi cười một mình...giống tự kỉ vậy'' Kéo chăn lên đắp, cậu nhẹ chỉnh lại gối đầu
''Cái thằng này, tâm địa thật không lương thiện mà'' Anh có chút oán giận đứa con của mình xong cũng đặt quyển sách lên tủ đầu giường vươn tay chỉnh lại nhiệt độ phòng rồi tắt đèn, trong phòng bây giờ chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ nhỏ.
Anh và Thiên Tỉ trên mình đều mặc áo ngủ cùng loại trong phòng lại được chỉnh nhiệt độ rất thoải mái, tâm tình bây giờ thật tốt. Thiên Tỉ kéo chăn phủ lên người của cả hai. Vương Nguên lúc nảy nhẹ rút đến bên người cậu rồi kéo cả người lại ôm vào lòng. ''Chỉ muốn hoài niệm tuổi trẻ khi xưa nhiệt huyết đến cỡ nào khó khăn đến cỡ nào mới kéo em về tay được''
Ôm người vào lòng rồi dụi dầu vào cổ, hít thở mùi hương trên tóc và cả trên quần áo của cậu. Tuy lúc nhỏ chiều cao của anh thua Thiên Tỉ rất nhiều nhưng về sau do ngày ngày phải luyện tập các kiểu võ thuật này nọ để dùng trong phim điện ảnh nên chiều cao cùng cơ bắp phát triển hơn hẳn cuối cùng cũng đuổi kịp cậu.
Thiên Tỉ buồn cười bả vai có chút run run
''Em cười cái gì?'' anh lấy đầu ra hương trên mặt cậu nhìn chăm chú, nét cười vẫn còn đó lại khiến anh mê say
''Thật ngốc. Lớn như vậy còn muốn hoài niệm tuổi trẻ'' nét cười càng sâu cậu lại càng không muốn che dấu.
''Còn cười nữa anh sẽ hôn chết em'' thấy cậu mím môi anh tỏ ra đắc ý ''Khi xưa ai uống say đến nổi anh vừa tỏ tình liền ôm lấy anh''
''Ngu ngốc'' Cậu bị chặn họng liền quay sang một bên, rõ ràng khi đó đang say không biết anh nói cái chỉ biết anh vừa hét lớn lên cậu liền cười cười dang tay ôm anh.
''Em còn nhớ lúc đó anh nói gì không?'' Thấy cậu quay sang anh liền thò đầu vừa nói vừa thổi gió vào tai cậu
''Say đến như vậy làm sao biết?'' Cậu tư tư niệm niệm mãi cũng chỉ biết đó là câu tỏ tình
''Lúc đó anh chỉ có chút say thôi liền hét to 'Vĩnh viễn chỉ yêu em' '' Vừa nói vừa chăm chú nhìn cậu
Thiên Tỉ tuy là có chút lãnh cảm nhưng nghe xong tai cũng đỏ cả lên. Anh thấy thế rất đáng yêu liền sáp đến kéo cậu đối diện với mình ''Có muốn anh tỏ tình lại lần nữa không?'' Cậu vẫn im lặng nhìn anh tai đỏ bừng ''Không trả lời anh liền hôn chết em'' Vừa nói xong anh liền đè lên người cậu hôn tới tấp trên mặt trên cổ và cả cái tai phím hồng nữa.
''Da mặt thật dày'' Cậu bị nhột lấy tay đầy anh ra ''Không cần, thế giới này dù có thay đổi hay hoài niệm có tan biến đi nữa thì mãi mãi vẫn là hai chúng ta, không ai có thể thay thế cũng không ai có thể thay đổi'' Việc công khai cũng như đi đến bước này cậu chưa hề hối tiếc đến tận bây giờ
Vương Nguyên nghe được từ ''mãi mãi vẫn là hai chúng ta'' liền mĩm cười. Siết chặt cái ôm, hạ xuống hai cánh môi khép mở của cậu một cái hôn, cảm giác mềm mại, nồng thắm, dịu dàng, dần dần lại nóng bỏng thiết tha, cánh môi giao triền đầu lưỡi cũng nhẹ nhàng trường đến thắm thiết đón lấy nhau, hai người phối hợp hôn đến điên cuồng. Tay anh luồn vào áo ngủ khe vuốt ve sóng lưng và cần cổ mềm mịn của cậu, hơi thở đôi bên lang ra khắp căn phòng.
Đến khi cả hai gần như không thở nổi mới quyến luyến tách ra. Bàn tay trong vạt áo vẫn không yên phận, vẫn tiếp tục vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi phía dưới, rời khỏi đôi môi anh nhẹ hôn lên sườn mặt của cậu, góc cạnh ấy làm anh nhớ đến thiếu niên ngây ngô ngày nào cùng chụp chung một bức ảnh.
Từ sườn mặt hôn đến cần cổ, mùi hương sữa tắm vẫn còn thoang thoãng quần áo cũng là mùi nắng sớm. Thiên Tỉ sống cùng anh nhiều năm liền biết cách phối hợp, hai tay choàng lên cổ anh vì thế hai người liền gần nhau hơn. Ở nơi cần cổ thon dài anh dùng lực một chút đến nổi cả dấu hôn ngân cũng liền xuất hiện.
''Đừng để lại dấu phía trên, ngày mai còn dẫn Đại Hỏa đi công viên'' Nếu hôn cao hơn cổ áo sẽ bị người khác dòm ngó sẽ rất khó coi.
Anh nghe vậy liền dời lực xuống hôn lên phần ngực của cậu bàn tay phía sau cũng trượt xuống dưới. Nhiệt độ phòng vốn rất ấm áp dễ chịu bây giờ bỗng trở nên nóng như lửa đốt.
''Ưm...'' Đang hôn bỗng nhiên anh quay sang khẽ cắn điểm đỏ trên ngực, giật mình cậu dùng tay đẩy anh ra ''Anh hôn thì thôi đi tự nhiên cắn đau như vậy làm gì?'' Cả người cậu bây giờ đều nhiễm một màu đỏ, khi cáu gắt cũng vô cùng dễ nhìn.
Anh làm như không nghe thấy tiếp tục hôm xuống mấy dấu xanh xanh tím tím càng ngày càng nhiều, cái tay phiá sau đã trượt xuống vuốt ve phần da thịt căn đầy bên dưới lớp vải. Hôn đến phần bụng săn chắt giờ đây áo ngủ cũng bị kéo xuống dưới ánh đèn hôn ám cả hai như có như không cởi bỏ áo ngủ.
Cậu trước giờ đều không thích phóng đãng rên rĩ trên giường nghe rất thô tục chỉ khẽ căn cắn môi tiếp nhận sự xâm chiếm của anh. Hai cơ thể tiếp xúc thân mật làm cho cả căn phòng đều vươn lại hơi nước tràn đầy hình ảnh mơ hồ
.
.
___________________
Đến đây thôi không xôi thịt gì đâu, bộ này viết để luyện muốn xôi thịt thì chờ bộ CƯỜNG HÀO nha
Bạo kích về đêm
Cmt cho tớ đi o( > 3 < )o
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip