[KaiMin] Mình chia tay nhé
"Anh mình chia tay thôi."
"Anh. Em hết yêu anh rồi mình chia tay nhé"
"Anh. Em có người mới rồi. Mình chia tay đi"
"Anh. Lần này là thật đấy. Mình chia tay nhé"
Đây đã là lần thứ n+1 mà anh phải nghe những lời như thế này từ cậu rồi. Lần nào cũng vậy, sáng ra cậu sẽ đến trước mặt anh nói đại loại mấy câu như "Mình chia tay đi" nhưng đến tối đi về lại chui vào lòng anh ngồi như không có gì xảy ra. Còn nếu anh giận cậu sẽ lại xin lỗi rồi làm mặt con mèo đáng thương để anh tha lỗi. Miết rồi Kai cũng thành quen mà coi đó như một điểm đáng yêu của cậu chứ không giận dỗi hay phát cáu như mấy lần đầu.
Và cả sáng hôm nay cũng vậy, con mèo của anh lại dở chứng mà lại đòi chia tay. Nhưng anh cũng coi như gió thoảng bên tai coi như đó là điều tất yếu không thể không xảy ra. Kai tiến lại gần cậu xoa xoa mái đầu nhuộm màu khoai môn rồi thơm nhẹ lên đỉnh đầu cất giọng trầm trầm mà ấm áp.
"Mèo nhỏ. Không được bướng nữa. Đùa vậy không vui. Chiều về anh sẽ mua bánh kem mà em yêu thích."
Cậu không nói gì chỉ quay lưng đi nói câu tạm biệt rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Kai cũng không nán lại thêm. Hôm nay, anh có cuộc họp cổ đông không thể không có mặt được.
Cứ thế hai con người rời khỏi căn nhà ấm áp đó hòa vào cuộc sống bên ngoài để lại căn nhà tối, cửa đóng im lìm và dần dần mất đi hơi ấm.
Đến tối, Kai giữ đúng lời hứa, khi về anh ghé qua quán bánh kem mà cậu yêu thích. Lúc anh về, Minseok vẫn chưa về. Kai bật TV rồi ngồi xem một bộ phim tình cảm chán ngắt mà con mèo của anh hay xem. Một bộ phim lãng xẹt với mấy yếu tố "chỉ có thể là phim" khiến anh phát ngán. Nào là diễn viên chính nào là bị xe tông, bị giật người yêu rồi báo thù, bị bệnh nan y không thể chữa,... Chắc chắn mấy thứ này đã làm hư con mèo của anh. Kai tự ngẫm sẽ cấm cậu không được xem mấy thứ dạng như này nữa.
Anh đợi, đợi đã ba tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy cậu về. Đợi đến đêm vẫn không thấy về. Minseok không phải dạng người có thể đi về giữa đêm khuya vì đơn giản cậu sợ ma. Rất sợ ma. Kai đã thử gọi điện cho cậu, cả nhắn tin nữa nhưng Minseok không hề trả lời. Đến giờ anh mới lo lắng nhớ lại biểu cảm của cậu. Sáng nay, thực sự Minseok có chút khác lạ.
Flashback
"Anh. Mình chia tay đi"
"Thôi nào em yêu. Lại thế rồi"
"Em nói thật."
"Mèo nhỏ. Không được bướng nữa. Đùa vậy không vui. Chiều về anh sẽ mua bánh kem mà em yêu thích."
"Em buông tay rồi đấy. Trả lại tự do cho anh đấy. Tạm biệt"
End Flashback
Kai lúc này mới cảm thấy lo lắng, anh với tạm chiếc áo bên cạnh rồi chạy tìm cậu khắp nơi. Kai tìm đến nhà những người bạn cậu hay tới, tới những nơi mà cậu hay tới, tới những nơi hai người từng đến nhưng chỉ nhận lại con số 0 tròn trĩnh.
Giờ anh mới thấm câu "Trái đất to mà nhỏ, nhỏ mà to". Cái đất Seoul này ngõ rằng chỉ một ngày cũng có thể đi hết một vòng mà tìm cậu lại khó đến vậy. Đã 2 tuần chôi qua, không một thông tin, không một cuộc gọi lại càng khiến anh thảm hại hơn. Bây giờ, tổng giám đốc Kim Kai mẫu con trai lí tưởng của hàng vạn người nay lại vật vờ như một cái xác không hồn. Anh cứ ra lại vào, vào lại ra.
Bỗng chiếc điện thoại vang lên. Anh nhận được một cuộc gọi. Là số lạ nhưng lại có chút quen quen.
"Alo"
"Kai. Là tôi. Sehun"
"Sehun? Rồi sao?" Kai cảm thấy hơi bất ngờ khi Sehun lại gọi cho anh (vì Sehun với Kai là tình địch)
"Tôi có điều muồn nói với anh. Hãy bình tĩnh nghe nhé."
"... "
"Minseok đi rồi. Anh có thể..."
"Minseok đi? Đi đâu? " Kai gần như hét lên vậy"
"Sang thế giới bên kia. Xin... *bụp* *tút tút*" Đó là những âm thanh cuối cùng mà Kai có thể nghe.
Hơn 30 phút sau, cánh cửa phòng mở bị đạp tung đập thẳng vào bờ tường tạo ra những âm thanh đến chói tai. Liền sau đó, một chàng trai với mái tóc nhuộm màu cà phê cùng với nước da ngăm ngăm lao vào.
Giây phút Kai nhìn thấy con mèo nhỏ anh hết mực yêu thương, đôi mắt nhắm nghiền, cánh môi hồng cùng làn da trắng của cậu trở nên xanh xao và lạnh ngắt. Thời khắc đó Kai cảm tưởng mình như đã chết. Lại có cái gì đó ôm chặt lấy anh không cho Kai tiến lại gần cậu hơn một tẹo. Muốn chạy đến bên nhưng đôi chân lại vô lực mà quỳ xuống.
Cứ vậy cho đến khi đám tang cậu diễn ra Kai vẫn chỉ đứng từ xa mà nhìn lại chứ không tiến đến lại gần. Anh đứng nhìn con mèo anh hết mực yêu thương bị mấy tên bác sĩ che lấp khuân mặt đáng yêu bằng một tấm vải trắng. Anh đứng nhìn ông bà Kim gào thét khi cậu bị đưa vào lò hỏa táng. Cho đến khi hộp tro cốt được chôn xuống một gốc cây anh đào ở chùa Kai vẫn chỉ giữ khoảng cách và đứng nhìn. Anh vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào gốc cây dù cho tất cả đã ra về hết.
"Minseok hẳn phải yêu anh lắm"
"..."
"Tôi thấy ghen tị với anh lắm. Cho đến phút cuối em ấy vẫn nhắc đến anh. Tôi thực sự thấy ghen tị đó"
"..." Vẫn là sự im lặng đến đáng sợ của Kai
"Xin lỗi vì đã đọc trước. Nhưng hãy đọc và về sớm đi. Minseok không muốn nhìn anh như vậy đâu"
Nói xong Sehun đặt vào tay Kai một tờ giấy màu hồng. Bên trong là hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp của cậu. Nhưng hàng chữ đó lại càng ngày càng xấu xí đến khó coi
Anh. Lúc anh đọc được chắc là em đã đi xa lắm rồi nhỉ. Không biết anh bây giờ như nào nhỉ? Nếu đang khóc thì nín đi nhé. Còn nếu không khóc thì hãy khóc đi rồi mau nín đi nhé. Bởi vì anh khóc xấu lắm. Mà em quên, vốn anh đã rất xấu rồi mà. Hìhì. Thôi không đùa anh nữa. Ở lại hạnh phúc anh nhé. Mèo nhỏ của anh yêu anh nhiều. Thời gian qua em hạnh phúc lắm. Thế thôi nhé. Em mệt rồi phải ngủ đây. Bye anh. À. Em quên chưa nói. Mình chia tay anh nhá. Không phải em yêu ai khác mà em chết rồi Kai ạ. Con người thì không thể yêu một người đã chết phải không? Phải sống tốt nhé anh.
Hai dòng nước mắt của anh bây giờ mới bắt đầu rơi. Những giọt nước mắt đầu tiên rơi kể từ ngày cậu ra đi. Tiếng khóc của anh vang vọng khắp nơi khiến bất kì ai nghe cũng thấy đau thương. Cứ như vậy đến khi bầu trời đã nhuộm màu đỏ hồng của buổi chiều tà.
"Anh đi đây. Anh sẽ quay lại sớm thôi. Anh yêu em"
________________
Dạo này bệnh lười nó leave max rồi. Chỉ thích đọc thôi cũng không muốn viết lách gì hết á. Mới cả dạo này cũng bị một con mều khác hớp hồn. Có ai thích Jimin hông. Lại Min đóa và cũng đôi mắt một mí nó hút
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip