Oneshot

"Anh là BTS Jungkook ?"

"Phải, cô là ...?"

"Tôi cũng không biết nữa."

Cậu gặp cô trước cửa KTX vào một tối muộn, khi cậu về từ phòng tập ở công ty.

Cô ngồi đó, co ro vì cái lạnh của tháng 10 ở Seoul, chỉ khoác một chiếc áo dài tay mỏng bằng vải voan, mái tóc đen xoã dài che chắn lấy cơ thể.

"Cô có ổn không ? Cần tôi gọi xe cho về chứ ?"

"Tôi... Hình như là chẳng có nơi nào để đi nữa."

Cô trả lời, thì thầm như đang tự nói với chính mình, rồi lại ngẩng mặt lên nhìn cậu. Gương mặt nhỏ nhắn mang theo những đường nét tròn trĩnh của một đứa trẻ không muốn lớn. Mắt cô trong như hồ nước, lại mang theo chút thảng thốt và hoảng sợ.

Không hiểu vì sao Jungkook lại cảm thấy mặt đất dưới chân như đang rung chuyển, lại có cảm giác chìm mãi vào trong đôi mắt đó có lẽ không phải là một lựa chọn quá tệ.

"Vậy có muốn theo tôi vào nhà không ?"

"Anh sẽ không bỏ rơi tôi chứ ?"

"Tôi hứa."

Như ma nhập, Jungkook cuối xuống bế cô gái lên, rồi bước thẳng vào trong KTX.

Cô đã bước vào đời cậu thế đấy.

Đây có thể gọi là "tình yêu sét đánh" không ?

..............

Cô là MJ. Một cái tên rất nam tính và cũng rất Tây. Nhưng cô lại vô cùng con gái và là người Hàn. Cô sống ở Hongdae hẳn hoi đấy chứ.

Cô có nhà, nhưng lại không muốn về, Cậu không bao giờ hỏi lý do cũng chẳng muốn đuổi cô đi. MJ cũng không bao giờ đả động đến chuyện đó. Bọn họ cứ thế ở chung nhà, chung phòng chung giường. Cô coi lồng ngực cậu là cái gối êm nhất thế gian, cậu coi cô làn da cô là cái máy sưởi tốt nhất quả đất.

Cô đẹp, không phải là kiểu đẹp sắc sảo thanh lịch hay vẻ đẹp trẻ con mà Jungkook thấy ở những người đồng nghiệp của mình. Cô đẹp khi cô ngồi bên cửa sổ trêu những chú chim vào buổi sáng. Cô đẹp khi cô vô tình làm rớt cây búa vào chân và nhảy lăn tăn vì đau khắp nhà. Cô đẹp khi cô giả vờ tội lỗi để thoát tội những lúc bị cậu mắng. Với cậu, cô là một nàng công chúa bướng bỉnh nhưng yêu ớt.

Các thành viên phản đối. Nhưng Jungkook mặc kệ. Cậu biết một ngày họ sẽ thấy được vẻ đẹp của cô như cậu.

Cô sợ bị một mình, nếu ở một mình sẽ lập tức khóc rất thê lương, nhiều hôm khóc tới đổ bệnh mới thôi, nên dù là đi đâu, mang theo được cậu đều mang cô theo.
..................

Hôm nay là 1 năm từ ngày MJ tới KTX.

Jungkook vẫn chưa thể xác định mối quan hệ của họlà gì.

Cậu chưa bao giờ nói 'thích' hay 'yêu'. Cô cũng vậy.

Cậu hiểu từng cm về cơ thể, về tính tình của cô, nhưng ngoài ra, chẳng có gì nữa, ngoài tên tuổi và nơi cô xuất thân.

Cậu không dám hỏi, có lẽ vì cảm thấy không cần thiết. Nhưng sâu trong thâm tâm, cậu biết mình sợ. Cô quá tốt để là thật.

Jungkook không thể phủ nhận, các thành viên cũng không thể phủ nhận, từ ngày gặp cô, tính tình cậu tốt hơn rất nhiều. Cậu biết quan tâm hơn đến mọi việcc hơn để phục vụ sự khó chịu, kén chọn của cô. Cậu biết để ý đến mọi người hơn, chính nhờ quá trình luyện tập với bản tính khó lường của cô. Âm nhạc của cậu cũng vậy, trưởng thành, chín chắn và có chiều sâu hơn. Cậu nỗ lực, cố gắng hơn vì cậu biết sẽ có một cô gái nằm lăn lộn trên ghế sofa xem cậu biểu diễn qua điện thoại, tivi.

..................

"Ngày mai em sẽ về nhà." Cô bình thản nằm trên đùi cậu nói.

"Về... thăm hay về luôn ?" Cậu cũng cố bình thản hỏi lại.

"Về luôn." Cô đáp mơ màng, rồi thiu thiu ngủ.

Lúc cô đi, cậu đang bận ghi hình cùng BTS. Cô không nói nhà là đâu, cứ thế mà đi. Qua một buổi, phòng họ chợt trở nên trống trải hẳn.

Buổi tối, cậu trằn trọc khó ngủ khi không có khối nặng đè trên ngực như thường lệ. Không có chiếc máy sưởi của mình, Jungkook chợt hiểu, hóa ra năm ấy, cô một mình ở Seoul vào tháng 10, lại lạnh và cô đơn như vậy.

Jungkook trở nên khó chịu. Cậu nhớ cô. Cậu đã nhờ người lục tung Hongdae, tìm sang cả Gangnam, tìm ở mọi nơi hai người họ từng đề cập đến, để tìm cô. Lúc ấy, cậu nhận ra, những gì cậu biết về cô quá ít.

"Đừng hành xử như một thằng điên nữa. Con bé ấy có đáng không ?" Hoseok hyung đã hỏi cậu như vậy.

"Hyung đừng nói như thể mình mình không vui về chuyện cô ấy bỏ đi vậy." Cậu gạt đi.

Từ khi nào cậu lại trở nên nhỏ nhen như vậy ?

Đáng không ?

Jungkook không quan tâm. Cậu chỉ biết rằng mình phải làm.

Một phóng viên đã liên lạc với cậu. Ông ta nói rằng vài tháng trước, ông đã phát hiện mối quan hệ của họ và định khui. Nhưng cô gái, MJ, đã gặp riêng ông và van xin ông đừng làm vậy vì cô biết điều đó sẽ huỷ hoại sự nghiệp của cậu. Cô biết âm nhạc chính là cuộc đời cậu. Người phóng viên mềm lòng và đồng ý. Nhưng điều khiến ông giận dữ là chỉ vài tháng sau, ông phát hiện cô đang bị u gan trầm trọng còn Jungkook lại không ở bên cạnh cô.

Cậu cảm thấy đầu mình xoay mòng.

Đúng là vài tháng trước, cô trở nên kén ăn hơn, gầy hơn rất nhiều lại còn lười biếng. Còn cậu chỉ nghĩ rằng cô lại dở chứng như thường lệ, hoặc là chỉ muốn bắt nạt cậu.

Jungkook chạy như một tên điên trên đường phố Gangnam để đến được bệnh viện nơi cô đang điều trị.

"Anh sẽ không bỏ rơi tôi chứ ?"

"Tôi hứa."

Cậu đã hứa sẽ không bỏ rơi cô.

Qua lớp cửa kính phòng bệnh, Jungkook thấy cô công chúa của mình đang yếu ớt ngồi dựa vào tường, ốm đi rất nhiều, mắt đang dán vào màn hình tivi đang chiếu màn trình diễn 'Dope' vừa phát sóng trên Music Bank hôm qua. Cô rất mỏng manh, làn da nhợt nhạt tới độ gần như đã trắng như tấm ga giường cô đang nằm nhưng miệng vẫn linh động nhẩm theo từng ca từ, đầu lắc nhịp nhàng theo nhạc.

"Mấy tuần nay không có anh làm sao sống được thế ?"

"Rất khó chịu, nhưng cũng phải thích ứng thôi."

Những ngày sau đó cậu không rời cô một bước. Cậu lo tới mất ngủ khi thấy cô chẳng ăn gì mấy.

"Tại sao lại bỏ đi ?"

"Em biết nếu biết em bệnh, anh nhất định sẽ như thế này, bỏ hết mọi việc mà đến chăm sóc em. Em đã nghĩ rằng mình có thể sống nốt mấy tuần cuối cùng của cuộc đời mà không có anh. "

"Thế sao giờ không cản anh lại đi ?"

"Qua mấy tuần rồi mới thấy không có anh thật khổ, lại không muốn sống khổ nên mới không cản."

Jungkook dở khóc dở cười.

Ngày cô đại phẫu lấy khối u, họ thức rất khuya chỉ để nói chuyện.

"May mà anh đi tìm em. Ngày cuối cùng mà không được gặp anh em sẽ trở thành một con ma rất thảm cho mà xem."

"Sao nói không có chút dũng khí nào thế ?"

"Aishh, nếu em có thứ đó thì đã chết cả trăm lần rồi chứ không đợi đến lúc gặp được anh đâu."

Lúc cô vào phòng phẫu thuật, đã dặn dò cậu rất kỹ là phải đọc lá thư cô đã giấu dưới gối. Nhìn cô gái trước giờ mình không dám làm xuất hiện dù là chỉ một vết xước trên người đang phải vào phòng mổ, Jungkook chỉ hận không thể cho bản thân ăn đấm.

Trong khi đợi cô, cậu mở lá thư đọc như lời cô nói.

"Này, Jeon Jungkook, là em MJ đây. Anh biết rõ là em rất lười mà phải không, nhưng em vẫn phải mò mẫm viết từng chữ cho anh đấy, còn không mau khen em đi ~~ Chắc là giờ này em đang trong phòng phẫu thuật đúng không ? Anh đừng lo, em sẽ không để mình bị sao đâu. Anh nhớ không ? Ngày em xuất hiện trước mặt anh đấy ? Chẳng là hôm ấy em phát hiện mình có một khối u ở gan, chẳng biết có thể sống nổi qua 2 năm nữa không. Lúc ấy em rất khó chịu, hẳn là ông trời đang đùa em rồi. Trên đường về nhà, em lại thấy tivi đang chiếu anh trình diễn Boy In Luv, em đã nghĩ, dù gì chỉ còn 25 tháng, liều thì sao ? Tiếp theo thế nào anh biết rồi đó ><  Anh chăm sóc em rất kỹ, rất lâu rồi mới có người đối xử tốt với em như vậy, em không kìm nén được nên hay bắt nạt anh, thật sự có lỗi quá . đừng giận nhé. Anh luôn tha thứ bao dung nhưng em lại cứ nhây mãi không thôi. Em làm vậy vì em thích anh, không thể sống thiếu anh được. Không có anh thì ai sẽ xách đồ cho em khi đi shopping đây, rồi bao che cho em khi Suga oppa mắng em ㅋㅋㅋQua 1 năm hoàn toàn không có gì, em nghĩ biết đâu mọi chuyện đã qua rồi. Nhưng rồi bệnh em lại tệ thêm mấy phần, mấy ngày nay lại hay ốm vặt, báo hại anh phải nghỉ tập lo cho, báo hại anh bị PD-nim mắng. Nên em quyết định mình cần phải đi. Có mọt điều em vẫn chưa nói anh, lần phẫu thuật này, có khi lại là lần cuối em gặp anh đấy... Đừng nóng nhé ! Bác sĩ nói chỉ khoảng 20% sống sót thôi, nhưng mà em tự tin là mình sẽ sống, chẳng phải lúc nào em cững khác người sao ? Nhưng em vẫn viết lá thư này vì dù em tự tin thật, nhưng em không điều khiển số phận được. Em yêu anh, Jeon Jungkook, anh vẫn còn nợ em rất nhiều thứ đấy, chung giừơng đã 1 năm mấy rồi mà em vẫn chưa được ăn anh, thật là tức chết mà. Anh còn hứa sẽ đưa em đến Disneyland chơi trò tàu lượn cao mấy trăm mét kia nữa cơ. Nhưng mà nếu em... thì anh cũng phải tìm người khác mà đi cùng ấy nhé, V oppa này, không thì mấy unnie idol khác cũng được. Họ nhất định sẽ rất vui nếu anh mời đấy. Vậy nhé, em viết tới đây thôi, lại khóc rồi.

MJ của anh."

Cậu đã hứa sẽ không bỏ rơi cô.

Nhưng vì sao đến cuối cùng lại không làm được ...

----------2 năm sau--------

Công viên Disneyland, khu tàu lượn cao tốc.

"Woww, anh là Maknae Bangtan Sonyeondan Jungkook đúng không ạ ?" Hai cô gái tiến lại gần chỗ Jungkook đang đứng suýt xoa hỏi.

"Phải." Cậu cười tươi đáp lại.

"Heol ~ May mắn quá đi mất, nhưng anh đi một mình sao ạ ?"

"Anh có lời hứa với một cô gái, sẽ dắt cô ấy đến đây chơi, nhưng tiếc là hơi trễ, cô nhóc ấy lại lăn tăn đi lên trên kia mất rồi."

"Mwo ? Chị ấy đã qua đời rồi sao ạ ? Vậy thì buồn quá... Thật là cảm động mà!!"

"À không, thật ra là..."

"Yah, em bảo anh đi mua thêm vé thôi mà ! Có cần phải lâu như vậy không ? Hay là lại thấy gái rồi tươm tướp !" Một tiếng hét chói tai từ trên chiếc tàu lượn vang lên, đủ khiến mọi người trong khu vực 1 dặm xung quanh đều nghe thấy.

"Anh đang đi đây !" Jungkook thở dài, hét vọng lên rồi lại quay sang mấy cô gái cáo lỗi. "Cô ấy hay hấp tấp nên không thèm đợi anh nhảy lên tàu lượn trước rồi. Chào các em nhé !".

Đôi khi gió đã ngừng nhưng bão lại lên T v T.

End

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip