2. Làm Ba
Tôi và nàng lấy nhau rất nhanh đã được một năm. Cuộc sống hôn nhân diễn ra đúng như những gì tôi từng mơ mộng. Sáng sáng, nàng dậy sớm làm đồ ăn cho hai đứa, sau đó tôi cùng nàng đi làm. Đến chiều, tôi đón nàng rồi cả hai cùng nhau tung tăng đi chợ và cùng nhau làm bữa tối. Cuối tuần thì cùng nhau dọn dẹp nhà cửa. Nói chung làm cái gì cũng cùng nhau làm. Và đặc biệt, tối nào cũng cùng nhau chơi trò tạo ra thế hệ măng non. Mà theo tôi thì cái này là quan trọng nhất. Không cùng nhau là hỏng việc hết, hỏng bét luôn.
Nhưng con đường đi đến thành công thì luôn có những cái hố.
Hôm đó, Jiyeon than với tôi rằng nàng thấy khó chịu trong người, rồi đột nhiên trong bữa ăn nàng cảm thấy buồn nôn khi ngửi mùi cá rán. Khỏi phải nói tôi bất ngờ như thế nào, bộ não cũng cùng tôi hoạt động hết công suất với những thứ mà tôi vừa tưởng tượng ra. Vội vàng đưa nàng đến bệnh viện, trong lúc chờ nàng khám, tôi đã ngồi gọi cho ba má hai bên, rồi gọi cho bạn bè hí hửng thông báo sắp lên chức ba. Nghe những lời chúc mừng từ mọi người, tôi thấy tự hào ghê gớm, giống như vừa chế tạo ra thứ gì đó cực kì vĩ đại. Rốt cuộc thì trồng cây cũng đến ngày hái quả rồi. Đợi thêm một lát thì bác sĩ đi ra, theo sau là vợ tôi đang một tay chống sau lưng, một tay đặt lên bụng. Trời ơi, cái tướng bà bầu chính hiệu 100% đây còn gì.
"Cô là chồng của bệnh nhân Hahm Jiyeon?"
"À vâng, chính là tôi." - hồi hộp quá, tôi phun luôn một tràng, chẳng để ai xen vào câu nào. "Bác sĩ à, đứa bé khỏe chứ? Nó được mấy tuần tuổi rồi? Ở trong bụng mẹ, nó có nghịch không? Khi nào thì vợ tôi sẽ sinh?"
"Hả? Cô nói đứa bé nào?" - Vị bác sĩ nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
Ơ cái người này kì cục ghê. Con vàng con bạc của Hahm Eun Jung mà lại đi hỏi vớ vẩn như thế. Tôi mất kiên nhẫn.
"Thì đứa bé trong bụng vợ tôi chứ đứa bé nào nữa."
Vị bác sĩ chợt cười cười, ông ta dúi vào tay tôi một tờ giấy, nói:
"Cô dẫn vợ mình xuống nhà thuốc của bệnh viện mua thuốc dạ dày theo đơn này nhé!"
Nói xong ông ta lại cười cười bỏ đi, để lại tôi đang đứng bên miệng hố. Vâng, đây mới chỉ là miệng hố thôi, còn khi tôi bị đẩy xuống hố là ngày hôm sau kìa.
Công ty vừa hoàn thành xong dự án lớn nên chúng tôi cũng khá thoải mái. Đang ngồi tán dóc với mấy người đồng nghiệp, hỏi bí quyết làm sao có con sớm thì điện thoại tôi rú lên inh ỏi. Nghe máy thì thấy ba mẹ gọi về, còn nói đang đứng trước cửa nhà tôi rồi. Gọi cho Jiyeon, thì nàng cũng nói ba mẹ nàng cũng vừa gọi, kêu nàng về gấp. Tôi chẳng hiểu chuyện gì nhưng cuống cuồng chạy xe tới đón nàng rồi về nhà.
Vừa về đến cửa, chúng tôi đã thấy hai ông bố cùng hai bà mẹ đứng đó, nhưng đó chưa phải tất cả. Xung quanh họ còn có nào là gà, nào là cá, rau củ quả đủ cả. Vợ chồng tôi hốt hoảng chạy xuống xe.
"Ba mẹ, sao ba mẹ lên bất ngờ thế? Báo trước cho tụi con thì tụi con ra đón, như vậy đỡ vất vả cho mọi người rồi.
"Mà sao ba mẹ mang nhiều đồ vậy ạ?"
Ngó lơ câu hỏi của chúng tôi, hai bà mẹ bước vội đến bên nàng.
"Con gái à, sao con lại đi làm chứ?"
"Mẹ chồng con nói đúng rồi đó. Con nên ở nhà dưỡng thai chứ sao lại đi làm thế chứ?"
"Mẹ và chị xui có mang nhiều đồ lên cho con tẩm bổ lắm. Nhanh nhanh vào nhà rồi mẹ nấu cho."
"Phải ăn canh cá mới bổ cho em bé."
"Phải ăn..."
"Con nên..."
Nàng chớ với bơi trong bể câu hỏi, còn tôi cũng choáng váng bên hai ông bố.
Tự nhiên tôi thấy sống lưng lạnh toát, nhìn qua mới thấy ánh mắt đầy băng giá của nàng chiếu đến tôi. Tôi tái mét, chỉ còn cách cười gượng và gửi thông điệp cho nàng bằng mắt.
Xin lỗi, chỉ là Jung phấn khích quá nên mới gọi điện về thông báo cho ba mẹ thôi mà.
Đúng là cái miệng hại cái thân mà.
"EUN JUNG AAAAA..."
Cái gì nữa đây?
Từ ngoài cửa, bốn con người loi nhoi chạy vào. Trên tay họ cũng đầy ắp đồ đạc.
"Wow, chúc mừng hai người nha."
"Chúc mừng! Chúc mừng!"
"Cuối cùng cũng có cháu bế rồi."
Nàng lại nhìn tôi. Tôi giờ chẳng cười nổi.
À, Jung cũng tiện có điện thoại nên báo luôn cho bạn bè mình hết rồi.
Hahm Eun Jung tôi kì này chết chắc rồi. Nàng trừng mắt, tôi hiểu ý vội gật gật.
"MỌI NGƯỜI BÌNH TĨNH NGHE CON NÓI!!!!" - lấy hết sức, tôi hét lên.
"Yah, con làm cái gì thế hả? Con hét lên như thế, cháu mẹ giật mình thì sao?" - mẹ tôi mắng.
"Đúng đúng, cậu hét lên như thế, cháu tôi giật mình thì sao?" - bốn đứa bạn tôi cũng hùa theo.
"Đúng đúng đúng!"
Mặt tôi dần trở nên tím ngắt. Chưa gì đã phũ phàng với tôi như vậy sao? Tôi lấy hết can đảm nói một lèo.
"Jiyeon thật ra không có bầu gì hết. Hôm đó cô ấy bị đau dạ dày, nhưng biểu hiện lại hệt như có bầu vậy, nên con đã nghĩ là có tin vui. Rồi trong lúc vui quá con đã báo cho mọi người, nhưng lúc bác sĩ nói cô ấy không có, con lại quên không báo lại cho mọi người. Câu chuyện kết thúc như vậy đấy."
Đến giờ tôi vẫn không thể quên được ánh mắt mọi người nhìn tôi khi ấy, nếu đó là đạn, chắc giờ người tôi đầy lỗ tròn tròn nhỏ xinh rồi. Chưa kể còn đến tràng cười như bất tận của bốn đứa bạn thân.
Rồi, Hahm Eun Jung tôi với được cái hố to lắm rồi.
Nhưng rốt cuộc trời cũng thương tôi, ổng kéo tôi lên khỏi cái hố đó.
Còn nhớ hôm đó là một buổi sáng, trời không trăng, không sao, chỉ có mặt trời. Giữa cái nóng như đổ lửa của Seoul, tôi vẫn phải cật lực ngồi gõ gõ viết viết cho cái ý tưởng mới để quảng bá sản phẩm của công ty thì nàng gọi. Giọng nàng hốt hoảng lắm, nàng bảo:
"Jung, Jung, Jung,..." - và một tràng Jung sau đó nữa.
Tôi cáu tiết, quát nàng một cái.
"Vâng em là Dung đây, chị gọi gì thì nói đi ạ!"
Nào ngờ nàng tự nhiên hực hực khóc rồi ủy khuất nói vào điện thoại.
"Cục cưng à, con yêu của mẹ à, ba con quát mẹ kìa. Oaoaoao..."
Gì chứ? Giữa cái thời tiết oi bức này mà còn gọi điện thoại trêu ngươi tôi được sao?
Nhưng mà khoan!
Nàng vừa nói cái gì mà cục cưng, mà con yêu??
"Em vừa nói gì thế?"
"Oaoa... Em tính gọi cho Jung để nói là Jung sắp lên chức ba. Nhưng hình như Jung không thích, còn quát em nữa. Oaoaoa..."
Lên chức? Làm ba? Không phải cái hố nữa chứ?
"Jung xin lỗi mà vợ yêu. Nhưng em chắc chắn chứ?"
"Mất 3 cái que thử thai rồi còn sai cái gì nữa! Về đưa em đi bệnh viện mau."
Nàng cứ ăn vạ, còn tôi cứ đơ. Rốt cuộc đến khi hồn trở về xác thì tôi ba chân bốn cẳng phi thẳng ra khỏi văn phòng trước ánh mắt của toàn thể nhân viên, và trong đó có cả sếp của tôi nữa. Nhưng mặc kệ chứ, cái việc này còn quan trọng hơn cả.
Lại một lần nữa đưa nàng đến viện khám, chân tay tôi cứ dính vào nhau, mồ hôi đột nhiên túa ra khi thấy vợ cùng bác sĩ.
"Cô là người nhà của cô Hahm Jiyeon?"
"V...vân...vâng... là tôi."
Cô ta không trả lời, lại dúi vào tay tôi một tờ giấy nhỏ.
Giây phút đó tim tôi suýt tan nát.
Bác sĩ của cái bệnh viện này có chung một style đối với bệnh nhân và người nhà à? Không có thì nói là không có chứ, sao cứ đưa giấy cho tôi hoài vậy? Nuốt nước mắt vào trong, tôi cười như mếu nhìn bác sĩ.
"Vợ tôi bệnh dạ dày tái phát hả bác sĩ?"
Cô ta tủm tỉm cười.
"2 tuần rồi. Xin chúc mừng!"
2 tuần?
Chúc mừng?
Bụp! Bụp! Bụp!
Pháo trong tôi đang nổ. Tôi nhào tới bế thốc nàng lên, miệng hô lớn:
"Chúng ta có con rồi Yeonnie!!! Hahm Eun Jung tôi có con rồii..."
Mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của những người có mặt ở đó, tôi cười toe toét dìu nàng về.
"Jung à, bác sĩ nói lần đầu tiên mang thai thì phải cẩn thận rất nhiều đó."
Nàng xoa xoa bụng, mặt ỉu xìu.
"Được được, tất nhiên là thế rồi." - tôi hào hứng trả lời.
"Vậy từ giờ Jung sẽ giúp em làm mọi thứ chứ?" - nàng ngập ngừng.
"Tất nhiên! Tất nhiên!" - tôi trả lời không chút do dự.
Giờ phút ấy, mọi thứ vẫn rất yên bình. Mãi cho đến sau này, tôi mới phát hiện ra mình đã sai. Sai trầm trọng. Và tôi cũng hiểu được cái vỗ vai và ánh mắt đầy thương cảm của sếp tôi ngày hôm sau đó.
Và "giúp em làm mọi thứ" của vợ tôi là như thế này đây.
Khi nàng được hai tuần...
"Jung à, em mỏi lưng quá."
Thế là tôi lập tức sà vào xoa bóp cho nàng.
"Jung à, Jung có thể giúp em lau nhà không? Con của chúng ta làm em mệt quá."
Chú cừu non vui vẻ đi lau nhà.
"Jung à, hôm nay Jung nấu cơm nha. Con chúng ta mệt, nó muốn đi ngủ."
"Em và con cứ ngủ đi, nấu xong Jung sẽ gọi." – tôi vui vẻ nói với nàng như vậy.
Cứ nghĩ đến việc nhà sắp có tiếng của con trẻ là tôi lại háo hức.
...
Khi nàng cùng bé con bước vào tuần thứ sáu. Lúc này trái tim của bé bắt đầu được hình thành, tôi cùng nàng đã có thể nghe được những tiếng đập vô cùng thiêng liêng từ trái tim nhỏ bé ấy. Cảm giác hạnh phúc trào dâng, nhưng kéo theo đó cũng là vô vàn những rắc rối từ kẻ mang tên nghén.
"Jung à, mang cái này đi. Em khó chịu quá à."
"Jung à, em nghe mấy chị cùng công ty nói phải chăm ăn... để tốt cho con."
Từ ngày kẻ phá bĩnh đó đến thì lương tháng của tôi cũng rất nhanh đã hết. Tại sao á? Tại vợ tôi chỉ nghén những thứ như tôm, cua, hay là tổ yến,v...v... thôi. Tính ra nàng cũng thương con lắm, chỉ chọn nhưng đồ mắc tiền cho bé con ăn thôi.
Có hôm nàng đột nhiên ôm lấy tôi, thủ thỉ:
"Jung à, hôm nay đi khám, bác sĩ có dặn em không được vận động mạnh. Vậy nên từ nay Jung phụ em làm hết việc nhà nha."
Tôi nghe sét đánh bên tai, nhảy dựng lên:
"Cái gì? Cả ngày Jung đi làm ở công ty đã mệt muốn chết luôn rồi, về nhà còn tiếp tục làm hết việc sao?"
Nàng dụi dụi vào ngực tôi.
"Jung không thương con và em sao? Bác sĩ nói những tuần đầu dễ bị động thai lắm, như thế thì không tốt cho mẹ con em mà."
Ừ thì tốt cho con. Tôi ngậm đắng nuốt cay gật đầu.
Ngày hôm sau, nàng thảnh thơi nằm trên sofa với bát xoài dầm, còn tôi thì trườn bò cùng cây lau nhà đi khắp mọi nẻo nhà.
"Jung à, chỗ kia hình như còn bụi." – nàng chỉ.
"Rồi rồi, Jung lau ngay đây."
"Jung à, hôm nay ăn cua nha? Con Jung bảo em là nó lại thèm rồi."
Là con thèm hay nàng thèm? Hừ...
"Nhưng mới ăn mấy bữa trước rồi mà. Để thư thư vài hôm nữa được không em?"
"Em ăn cho con Jung chứ có cho em đâu." – nàng vừa xị mặt, tôi lại cuống quýt rút nốt chỗ tiền còn trong ví đem đi mua con cua.
Nhưng mua về rồi còn phải toét mắt ra bóc cho nàng vì nàng bảo:
"Con với em giờ là một, em đau tay thì con cũng đau."
Tôi nghiến răng, ừ thì con đau.
Và cũng kể từ ngày hôm đó trở về sau, chữ "vợ yêu" trong danh bạ đã được đổi thành "Jiyeon omma".
Rồi đêm nọ, khi tôi đang say giấc nồng, tự nhiên thấy nàng loay hoay bước qua người tôi. Lo lắng tưởng nàng bị mộng du, có thể sẽ té, ảnh hưởng đến con, nhưng cuối cùng nàng chỉ nhe răng ra nhìn tôi cười rồi thoải mái đi vào giấc ngủ.
Đêm đó tôi mất ngủ vì tưởng mình gặp quỷ.
...
Tôi nghe người ta bảo, phụ nữ khi mang thai sẽ nghén khổ sở lắm. Tôi ngồi hồi tưởng lại mới thấy, vợ tôi chẳng có chỗ nào khổ sở. Nôn khan? Vợ tôi không có, nhưng tôi có. Thèm chua? Vợ tôi từng bị, nhưng bây giờ tôi còn ăn chua khủng khiếp hơn nàng. Ngửi thấy mùi không ưng là khó chịu? Vợ tôi không có, nhưng tôi cũng lại có. Vợ tôi chỉ có cái ăn nhiều gấp đôi bình thường thôi.
What? Có gì đó không ổn thật rồi. Mấy anh trong công ty bảo đấy là nghén hộ.
"Eun Jung, vợ em có khi nào bước qua người em không? Nếu có thì đấy là mẹo để đẩy hết cái nghén sang người chồng đó."
Tôi chết sững. Vậy là đêm hôm đó, nụ cười đó...
...
Mấy tuần sau, khi tôi cùng vợ đang xem TV, đột nhiên tủm một tiếng, mùi "thơm" nồng nặc bốc lên. Tôi nhìn nàng nhăn nhó, nàng hớn hở cười:
"Con Jung biết xì hơi rồi. Con giỏi quá phải không?"
Tôi méo mặt.
"Ừ, con giỏi lắm."
Nhưng đấy chưa phải đỉnh điểm của thăng hoa. 10 giờ, chúng tôi đi ngủ.
"Jung à, em có một điều muốn nói với Jung." – nàng nhìn tôi vô cùng nghiêm túc làm tôi đột nhiên phát hoảng.
"Ừ, em nói đi."
Nàng đem chăn trùm kín đầu tôi và...
TỦM!!!!
Tôi ngất tại trận.
Con tôi biết xì hơi sao? Được, con tôi giỏi quá.
...
Rồi ngày tháng mau chóng qua đi, nàng cũng sắp đến ngày lâm bồn. Thế nhưng cái hố lại một lần nữa đến tìm găp tôi.
Hôm đó nàng than đau bụng, tôi hoảng sợ, vội vàng đem nàng ra xe, một đường thẳng đến bệnh viện. Lúc vừa đến thì bế thốc nàng lên, miệng la to:
"Cứu con tôi với! Bác sĩ đâu mau cứu con tôi!!"
Một đội ngũ bác sĩ nhanh chóng ập đến đưa nàng vào phòng sinh, trước khi vào nàng còn ú ớ muốn nói điều gì đó thì phải. Trên đường đi nàng cũng nói gì đó, nhưng cái đau làm nàng nói mãi không ra câu hoàn chỉnh.
Chỉ một lát sau, bác sĩ trở ra. Khuôn mặt ông ta đằng đằng sát khí nhìn tôi.
"Cô giỡn với chúng tôi đó hả?"
"Cái gì? Ông không mau vào cứu con tôi còn ở đây nói gì vậy?" – tôi phát tiết hét ầm lên.
Ông ta cũng không vừa:
"Cái gì mà sinh với đẻ hả? Vợ cô bị đau bụng thông thường, mắc gì cô đem vợ cô lên đây rồi la toáng lên như thế? Vợ cô còn khoảng hai tuần nữa mới sinh kìa!!"
Tôi đứng hình nhìn vợ tôi đang được y tá dìu ra ngoài. Có vài người nghe được còn không chút nể nang mà phá ra cười.
Ôi, nhục chết tôi rồi Ham Eun Jung!!!
Cái hố chết tiệt, bao giờ ngươi mới buông tha ta đây?
Khóc không thành tiếng, tôi nhanh chóng đưa vợ về nhà chờ ngày sinh.
Đến ngày nàng chính thức vỡ ối, tôi được phép cùng nàng vào phòng sinh. Nhìn nàng đau đớn vật vã mà tim tôi cũng như bị ai bóp nghẹn lại, nước mắt đã trực trào. Nàng túm lấy tay tôi, móng tay nàng ghim vào tay tôi rướm máu.
"Cố lên cô Hahm. Tôi đếm đến 3 thì cô hít thật sâu rồi rặn một lần nữa nhé!"
Bác sĩ đếm đến ba, nàng cũng khổ sở gồng mình rặn một cái.
"Thôi, không đẻ nữa đâu." – trong vô thức, tôi hét lên.
"Đã bảo không đẻ nữa mà. Đau chết vợ tôi rồi."
Đột nhiên có tiếng khóc át tiếng hét.
Bé con của tôi đã được sinh ra rồi.
Nhưng sao mọi thứ lại trở nên quay cuồng và tối tăm thế này...
.
.
.
Khi tỉnh lại, tôi được nghe kể rằng mình đã ngất ngay sau khi bé con được sinh ra, và cũng được nghe trong lúc nàng sinh, tôi đã nói những gì.
Thể diện của Hahm Eun Jung tôi tan biến một cách lãng xẹt như vậy sao? Thật không can tâm.
Sau này, tôi nhất định sẽ đòi lại mà!
End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip