Lời tỏ tình muộn màng
- Tiểu Hàm, em thích anh
- ...
- Tiểu Hàm, Huân Huân thích anh lắm
- Đừng đi theo tôi nữa
- Tiểu Hàm, làm người yêu em nhé
- Không
- Tiểu Hàm, nhìn Huân Huân đi
- Không
....
Thế Huân ủ rũ nằm dài lên bàn, không ngừng than ngắn thở dài. Một tuần nay cậu bám đuôi anh vậy mà anh chẳng hề động lòng xíu nào cả. Đúng là đồ vô tâm
Bạch Hiền - cậu bạn thân của Thế Huân đến bê cạnh vỗ vai cậu. Cười cười rồi nói bằng giọng bỡn cợt:
- Huân Huân, cậu vẫn chưa chinh phục đường Lộc Hàm à
- Ừa, anh ta cứ như tảng băng di động vậy ... thấy tớ là tránh như tránh tà vậy
- Này, đeo bám trong trường không được ... hay là cậu theo anh ấy về nhà luôn đi
- Hả??? Tớ không mặt dày như cậu đâu _ Thế Huân bĩu môi
- Vậy cậu có làm không? _ Bạch Hiền nhíu mày
- Ừ, tớ làm tớ làm
Ngô Thế Huân - một thiên thần trong mắt lũ con trai. Luôn đứng đầu trong top mỹ nhân của trường. Vậy mà lại quăng hết sĩ diện đi theo đuổi anh chàng mới chuyển trường đến - Lộc Hàm.
Cậu mỗi ngày đều bám lấy anh. Từ cổng trường tới lớp học, từ lớp học tới căn tin, từ căn tin xuống tới tolet. Cậu đã quyết tâm cưa đổ Lộc Hàm.
Hôm nay như thường lệ, Thế Huân đi theo Lộc Hàm. Nhưng không như mọi ngày, đến trạm sẽ buýt thì cậu sẽ tha cho Lộc Hàm. Hôm nay cậu đi theo Lộc Hàm đến tận nhà của anh. Mục đích là để biết nhà anh thôi à.
Lộc Hàm cũng rất bực bội khi cậu suốt ngày đi theo anh. Anh ngay cả muốn có không gian riêng tư cũng không được.
________________________________________________________________________
Sáng hôm sau, Thế Huân xách một túi thức ăn đến nhà Lộc Hàm. Vừa nhìn thấy cậu, anh đã hốt hoảng, dự định đóng sầm cửa lại nhưng Thế Huân đã kịp lao vào nhà.
- Woa ~~~ Nhà anh đẹp thật nha
- Cậu tới đây làm gì _ Lộc Hàm cáu
- À, em mang thức ăn sáng đến cho anh
- Xong rồi phải không?
- Vâng
- Vậy thì cậu về đi
Thế Huân đang cười tươi, thầm nghĩ anh sẽ mời cậu ở lại dùng bữa sáng chung. Ai ngờ anh mở miệng nói một câu như tạt nguyên ca nước lạnh vào mặt cậu vậy.
- Nae
Bắt đầu từ hôm đó, ngày nào Thế Huân cũng qua nhà Lộc Hàm. Không đưa đồ ăn sáng thì đưa trà sữa, bánh ngọt, ... Cho tới một ngày...
- Tiểu Hàm, em mang trà sữa socola đến cho anh
- Cậu có thôi làm phiền tôi được không? Cậu suốt ngày bám víu lấy tôi, là vì cái gì? Cậu có thể để tôi sống yên ổn, để tôi có thời gian riêng không? Tôi không phải con nít để cậu suốt ngày đi theo trông nom. Từ nay đừng đến nhà tôi nữa. Cậu đi đi.
Thế Huân ngân ngấn nước mắt, xoay người chạy đi. Lộc Hàm từ ngày đó không còn bị Thế Huân đeo bám nữa. Và cũng không hề gặp lại cậu lần nào. Trong lòng anh bỗng dưng có chút khó chịu, lúc trước ngày nào anh cũng nghe thấy giọng cậu vang bên tai. Bây giờ yên ắng quá anh cảm thấy không được thoải mái. Anh không còn được ăn bánh ngọt, uống ly trà sữa thơm ngon mà cậu mang tới. Cảm giác nhớ nhung bắt đầu xâm nhập lí trí của anh.
Một tuần sau, Thế Huân hẹn anh ra công viên để nói chuyện. Hôm nay, cậu ăn mặc vô cùng đơn giản, áo thun tay dài màu hồng, quần baggy jean cùng với đôi giày trắng. Nhìn thấy cậu trong lòng anh nhộn nhịp hẳn lên. Bây giờ anh mới có dịp nhìn kĩ ... Thế Huân xinh đẹp thật.
- Cậu tìm tôi có chuyện gì? _ Lộc Hàm giả vờ lạnh lùng
- À thật ra em đến đây để xin lỗi anh. Lúc trước em có làm phiền tới anh, em đã không nghĩ tới cảm giác của anh. Là em sai ... Nhưng chỉ vì em ... không muốn lấy chồng thôi ... Mẹ nói sẽ bắt em gả cho con trai của chủ tịch tập đoàn PCY nếu trong vòng 1 tháng em không tìm được người yêu về ra mắt ba mẹ ... Khi thấy anh, em đã rất thích anh ... em nghĩ chỉ cần em kiên nhẫn thì anh sẽ chấp nhận tấm lòng của em ... Nhưng em không ngờ mình lại làm phiền tới anh như vậy ... Thực xin lỗi ...
- K...Không sao _ Lộc Hàm cố gắng nở một nụ cười gượng nhưng trong lòng anh đang đau nhói
- Lộc Hàm ... em có thể cầu xin anh một chuyện được không?
- Được, miễn tôi làm được tôi sẽ làm
- Anh ... có thể giả làm người yêu của em ... ngày mai đến gặp ba mẹ của em được không? ... Chỉ ngày mai thôi, sau khi xong chuyện em nhất định sẽ báo đáp anh
- ... Được
Anh không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đồng ý yêu cầu của cậu. Mà thôi kệ giúp một lần thôi mà, coi như là trả tiền cho cậu ta mua thức ăn cho mình suốt thời gian qua.
__________________________________________________________________________
Sáng hôm sau. Biệt thự Ngô gia
- Ba mẹ ... đây là Lộc Hàm - người yêu của con
- Cháu chào hai bác
Hai ông bà Ngô nhìn nhau gật đầu: "Ừa, chào cháu"
Suốt buổi sáng, bốn người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Nhưng sự lạnh nhạt trong lời nói, hành động của hai người đã làm cho ông bà Ngô nghi ngờ. Đợi đến khi Thế Huân đi lên phòng, bà Ngô nói với Lộc Hàm:
- Cháu ... không phải người yêu Thế Huân nhà bác đúng không?
- Dạ ... cháu ... cháu là người yêu Thế Huân thật mà
Bà Ngô cười nhẹ một cái rồi dịu dàng nói tiếp:
- Cháu không cần phải giấu ... Thế Huân là con bác, bác rất hiểu nó. Có phải cháu không yêu Thế Huân, trong cuộc tình này chỉ có duy nhất Thế Huân yêu cháu. Hai đứa làm sao có thể qua mặt được bác ... Từ giờ cháu không cần giả vờ nữa và cũng sẽ không có ai làm phiền cháu ... Thế Huân tuần sau nó sẽ kết hôn.
CHOANG ~~~
Hộp đựng những ngôi sao giấy vỡ toang. Thế Huân đứng sững người. Cậu không nghe lầm đấy chứ. Cứ ngỡ nếu chuyện này êm xuôi cậu có thể tiếp tục theo đuổi Lộc Hàm. Không ngờ ba mẹ cậu lại biết chuyện ... tuần sau ... tuần sau cậu sẽ kết hôn.
Còn Lộc Hàm, trái tim anh đau đớn như có hàng ngàn cây kim đâm vào. Anh vẫn chưa xác định được cảm giác của anh đối với Thế Huân là gì.
- "Ngô Thế Huân, tôi đối với cậu rốt cuộc là như thế nào?"
_________________________________________________________________________
Hôm nay là ngày kết hôn của cậu. Thế Huân khoác lên người một bộ vest trắng, nó càng tôn lên làn da trắng hồng của cậu.
Vị khách nào nhìn thấy cậu cũng đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ đến chú rể, có được một cậu vợ xinh đẹp như tiên tử.
Hôm nay, Lộc Hàm cũng có mặt tại lễ đường. Nhìn Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt đọc lời tuyên thề, một lần anh lại cảm thấy nhói trong tim.
- Phác Xán Liệt, con có đồng ý lấy Ngô Thế Huân làm vợ, hứa sẽ giữ lòng chung thủy với cậu ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng cậu ấy suốt đời.
- Con đồng ý _ Xán Liệt nhìn Thế Huân mỉm cười
- Ngô Thế Huân, con có đồng ý lấy Phác Xán Liệt làm chồng, hứa sẽ giữ lòng chung thủy với cậu ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng cậu ấy suốt đời.
- Con ... đồng ý
- Hai con có thể trao nhẫn cho nhau
*Tua nhanh*
- Ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng
Sau lời nói của Linh Mục, Lộc Hàm cũng bắt đầu xoay người rời đi. Đột nhiên, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mi anh.
- "Ngô Thế Huân, anh đã biết cảm giác anh đối với em là gì rồi ... Anh yêu em, Huân nhi"
Giá mà cuộc đời ...
Cũng giống như ...
... chiếc đồng hồ cát
Khi ta lật ngược lại ...
Thì tất cả sẽ quay về ...
... nơi bắt đầu.
Nếu như thế thì ...
... anh đã không mất em.
_____________________________________________________________________________
End.
Đọc xong thấy nó nhảm ruồi hết sức, truyện này suy nghĩ trong vòng 3s sau khi đọc được tin nhắn của bạn hunhansociu1220
Góp ý nhé m.n!!!
Đọc tựa tựa như truyện Hãy ở bên anh
Lần đầu ta viết SE đấy ... SE cho HanHun, HE cho ChanHun. Một mũi tên trúng hai con nhạn, hề hề!!!
À mà, bạn nào biết cách gắn ảnh vào truyện, chỉ ta đi *mắt long lanh*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip