PART 1
Thái Bình Dương - Tháng 6 Năm 1914.
Jae thinh lặng ngồi bó gối trong góc boong tàu, anh cảm nhận được sóng dập dềnh, cảm nhận được mình đang thật sự lênh đênh trên biển, giữa trời đêm đầy gió, mùi vị mằn mặn cứ xông thẳng vào mũi anh, đi nhanh xuống cổ họng, khiến cho anh cảm thấy khát... mà không chỉ có khát, còn có cả đói, nó đang hành hạ thân anh... đã 2 ngày anh không được ăn, và gần như nữa ngày anh không được uống...
Cố khép mắt lại, khép chặt cả môi nhưng anh vẫn cảm thấy run rẩy cho mọi thứ... gió vẫn thổi qua tai, đem theo tiếng nức nở, cái thanh âm đấy không biết có ai nghe không, anh chỉ biết anh nghe được từ khi bị đem lên con tàu này...
Jae mở mắt, hướng cái nhìn đến nơi có âm thanh ấy... như một tuần qua anh chỉ thấy một gương mặt nhỏ màu trắng bệch ẩn trong mái tóc bềnh bồng xoăn tít màu vàng, trong đêm nó óng ánh, bờ môi nhợt nhạt, khô, và bắt đầu nứt nẻ, như đôi môi anh, đang khép chặt, nhưng sao anh lại có thể nghe rõ đến thế, từng tiếng nức nở nghẹn ngào vì... đau... sợ...
Trong phút giây này, anh chỉ muốn được nhìn thấy ánh mắt đấy, một đôi mắt có màu xanh lục, có màn nước mỏng, có cái nhìn sâu lắng mà anh đã được thấy từ tuần trước, trong một buổi trưa nóng nực khi anh cùng đám người đang hiện diện trên con tàu này bị bắt... như một giấc mơ, dù một tuần qua chưa được lý giải... Bọn anh đang được đem đi đâu, về đâu?
Chẳng biết... chỉ biết càng lúc thấy biển càng rộng, không đâu là bến bờ... bất lực cho mọi thứ, như hiện tại ai cũng bất lực đến không thể nhúc nhích... đâu chỉ mình anh, mà cả đám người này đã không được ăn 2 ngày nay... đủ thứ thành phần, đủ thứ màu da, đủ thứ dân tộc, và đủ thứ tuổi tác...
Với con người anh, 18 tuổi, à không anh sắp là 19 rồi... anh đã trưởng thành chưa? Rồi đấy chứ, thể xác lẫn tinh thần, để hiện tại anh bắt mình phải mạnh mẽ ư... Ừ, mạnh mẽ để còn... chỉ là những ý nghĩ trong đầu không thể nói ra... Giờ đây, đâu phải lúc để nghĩ cho cái chuyện tình cảm... anh vòng tay mình, bó gối chặt hơn, đặt cằm lên gối, vẫn hướng đôi mắt đến người con gái ấy...
Khi bị dồn lên tàu, anh cũng như mọi người chen chúc nhau, thật bọn chúng không xem bọn anh là người, như súc vật... phải chăng bọn chúng là súc vật nên cũng chỉ thấy bọn người anh như thế... và vô tình anh đã đưa tay giữ lấy người con gái ấy khi cô té ngã vào anh, để anh nhận được một đôi mắt tuyệt đẹp chứa đựng những điều bí ẩn nhất như chỉ dành cho riêng anh...
Anh có thông minh để lý giải hết không? Anh biết chắc là không thể, anh chỉ biết đôi mắt đó như một đại dương rộng lớn, êm đềm để anh đắm chìm vào, ngủ ngon lành không mộng mị, bình yên cho mọi thứ trong cái thời cuộc tang thương... chiến tranh... là thứ mà con người ta sợ nhất.
Nhưng từ khi con tàu rời bến, một tuần trôi qua, anh chẳng còn nhận lấy đại dương êm đềm trong mắt ai kia nữa, thực tại tàn nhẫn, anh đang lênh đênh trên đại dương đó chứ, và biết chắc đại dương này chỉ có màu xanh thẫm đen tối như chính tương lai không phải chỉ của riêng anh. Anh phải biết chấp nhận chứ, anh đâu còn nhỏ nữa để mà nhõng nhẽo chối từ, nhưng người con gái ấy... chắc khoảng bằng anh, nhìn kìa... thân thể mong manh, cánh tay dài gầy guộc, bờ vai run rẩy...
Anh là thanh niên, có đói thêm một ngày anh chắc chịu được, nhưng người con gái đó thì có lẽ không... thân thể ấy lắc lư qua lại bởi sóng, chỉ trực như muốn ngã ra... Giờ đây, anh chỉ muốn bước đến đó, ngồi xuống ghé vai vào, dù anh biết đôi vai anh cũng chẳng phải là chổ tựa chắc chắn, nhưng cũng muốn một lần... cho em tựa vào. Điều gì khiến cho anh chỉ có thể nghĩ... anh sẽ bảo vệ em...
Nghĩ thì sao, thì chỉ có thể nghĩ... Jae khép mắt lại, bất lực như trong một tuần qua... ngủ nào... không ngủ thì không có sức để mà làm những việc mà mình ước mong... Gió vẫn thổi bên tai, vẫn đem theo vị mằn mặn... anh khẽ đưa lưỡi ra, để chỉ nhận thấy những vết nứt nẻ trên bờ môi khô mà thôi.
-----
Jae giật mình bởi tiếng la hét, giật mình vì có ai vừa lại té ngã vào anh... theo quán tính anh lại đưa tay ra và lần này anh lại nhận lấy đôi mắt có màu xanh lục... Trong ánh bình minh xa xa kia, đôi mắt đấy đang rơi những giọt nước, khiến cho trái tim anh chợt se lại, cái nhìn khẩn khoản trong đôi mắt đấy vụt lên rồi tắt lịm, đủ để anh biết mình phải làm gì...
Jae ngẩng lên... chẳng thể hiểu ngôn ngữ từ bọn người đấy, nhưng nhìn bọn đó đang tách mọi người ra... người già qua bên. Tiếng la hét khóc thét của những người trong một gia đình bị chia rẽ... số còn lại được dồn qua một bên, tất cả đều đứng lên để thấy, để chứng kiến cái gọi là tàn ác...
Mọi tiếng động đột nhiên im bặt bởi ai ai cũng thấy người lớn tiếng nhất vừa nhận trọn một con dao dài ngay tim. Chỉ còn tiếng thút thít, còn riêng anh thì chỉ cảm thấy cánh tay mình bị bấu chặt với hai bàn tay nhỏ nhắn nhưng lạnh toát, thân thể ấy cũng thật lành lạnh mềm yếu nép vào anh, khiến anh đưa tay mình ra giữ chặt, trao đi ánh mắt định tâm...
*Tùm*
Tiếng la hét lại vang lên khi từng người già bị bọn tàn ác quăng xuống biển... là sao... có ai hiểu bọn chúng đang làm gì không... không vì những ngôn ngữ xa lạ, cũng chẳng cần hiểu gì nữa, tất cả hãy xem như mơ... như mơ...
-----
Con đường dài tiếp tục cuộc hành trình đầy những bất ngờ, bầu trời chỉ có một màu xam xám, cái không khí càng lúc càng ảm đạm, mùi thuốc súng ngập tràn không gian, con đường dốc nào chỉ tiếp đón những bước chân mạnh mẽ, loại bỏ những bước chân yếu mệt, từng người gục xuống cho quãng đường đi đến địa ngục trần gian... vẫn thế gió khô và hanh, vậy mà chẳng thể thổi bay sự tàn ác, nước mắt không còn để rơi, bởi nước đâu còn để uống, cái đói vẫn bám lấy đoàn người, và vẫn như thế chẳng thể biết đi đâu, về đâu...
-----
Thời gian trôi qua bao lâu thì chẳng ai còn muốn đếm, muốn nhớ nữa, chỉ biết đau khổ này phải gánh lấy trên vai, người khỏe dìu người yếu, từng bước chân âm thầm trải dài con đường đầy đá. Hiện tại chỉ có tình thương yêu mới có thể giữ lại mọi thứ, mà tình thương yêu thì có quá ít ỏi bởi những con người tàn ác kia đã lấy mất dần dần, từ từ... đủ để ai cũng phải bỏ đi sự kiên trì của mình... vẫn thế... Jae giữ lấy cô gái có đôi mắt màu xanh lục mà anh muốn giữ lại, rõ ràng đã hứa với lòng sẽ bảo vệ em... và thứ duy nhất mà anh và đoàn người này đều có chung, đó là chỉ biết cầu nguyện cho con đường này chấm dứt...
-----
Cuối cùng thì lời nguyện cầu đã thành hiện thực, hay là con đường nào thì cũng phải có điểm kết, chẳng biết nữa, chỉ biết giờ đây mọi người há to miệng khi được tắm dưới dòng nước mát lạnh mà họ đã khao khát, còn hơn cả một gia sản khổng lồ, cái ăn cũng được phân phát... Jae thinh lặng ăn nhanh, như mọi người, như cô gái bên cạnh mình... thật chẳng thấm tháp gì, nhưng có cái bỏ vào bụng còn hơn không...
Jae vội quay qua, khi anh thấy bàn tay nhỏ nhắn chạm vào cánh tay anh ra hiệu, anh nhận lấy cái bàn tay đó đang đưa cho anh nữa ổ bánh mì của cô ta, anh vội lắc đầu, nhưng cái bàn tay cùng nữa ổ bánh mì đấy đưa tới thật nhanh, dí vào miệng anh... cùng đôi mắt màu xanh lục khẽ lấp lánh, nụ cười dịu dàng không hở môi, khiến anh không thể từ chối, cái gật đầu ra hiệu rồi quay đi như e lệ lại khiến anh phải đưa tay ra giữ chặt hơn.
Giờ thì anh biết có điều kỳ diệu trên thế gian này rồi, đó là tình, thứ tình mà chỉ cần trao đi bằng ánh mắt, thứ tình mà chính trái tim ta đang được nhận, không cần bằng ngôn từ nào cả... anh đã biết anh yêu em...
Jae mỉm cười một mình, anh gật đầu để biểu hiện sự cảm ơn... bởi giờ đây anh không muốn nói gì, chỉ cho đến khi câu đầu tiên anh thốt ra từ miệng anh phải là:
" Anh yêu em"
Mà thôi... Đoàn người lại được đưa đi, đến một phiên chợ họp vội... chẳng ai có thể hiểu ngôn ngữ, như chính anh đây, mọi thứ đều lạ lẫm, vậy mà anh cũng biết mình được bán đi cho một quý ông trung niên... bàn tay nhỏ nhắn rời khỏi cánh tay anh, anh lại bất lực chỉ biết đưa mắt nhìn đôi mắt màu xanh lục, nhìn thấy gương mặt nhỏ ẩn trong mái tóc bồng bềnh, đôi môi mím chặt lại...
Điều gì khiến chúng ta phải chia xa... em có đợi anh không, anh sẽ đi tìm em, dù chân trời góc bể, dù mai này cuộc sống anh có ra sao, chỉ cần em đợi anh, anh sẽ làm tất cả để chúng ta trùng phùng...
Nhận lấy đôi mắt màu xanh lục rơi từng giọt nước, nhận lấy cái gật đầu nhẹ, nụ cười không hở môi trao đi cho anh, khiến anh chỉ biết đáp lại, dù anh biết nụ cười của mình không rạng rỡ, nó như khóc cho cái giờ phút chia biệt không ngờ...
Chưa có gì sâu đậm, vậy mà sao trong lòng ta đau đớn thế này, chưa có lời thì thầm lại sao nghe như bên tai lời vĩnh biệt... Chưa có vòng tay siết chặt lấy nhau, bờ môi chạm vào bờ môi, nhưng sao ta lại như không thể xa nhau mãi...
Đừng nói gì cả... khi anh vẫn chỉ muốn thốt lên lời đầu tiên rằng: "Anh yêu em" Nhưng giờ chưa phải là lúc, bởi giờ đây anh đâu thể nói suông khi không thể bảo vệ em nữa, chờ anh nhé... cô gái có mái tóc vàng, mắt xanh lục êm đềm như đại dương, rồi có một ngày chúng ta sẽ được bên nhau... con đường dài lại đưa anh về đâu... xa em thế này...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip