[OneShot][Kai-Yuan] Mùa thu đưa em đi
Tile : Mùa thu đưa em đi
Author : Sói Đỏ - Ming Yang
Rating : PG - 13
Category : SE
Couple : Wang JunKai - Wang Yuan
Summary :
Ba năm đã qua đi rồi đó em... Kể từ mùa thu năm đó, em đã rời bỏ anh ở lại đây một mình ba năm rồi đấy.. Nhưng mà anh không hận em đâu Nguyên à... Anh tuyệt đối không hận em... Nhưng mà em ơi.. Anh nhớ em quá... Nhớ quá rồi... Tại sao.. Mùa thu lại đưa em đi mất chứ?.. Anh vẫn ngồi nơi đây đợi em về đấy Nguyên... Mau về với anh đi.. Anh thực nhớ em lắm rồi.. Anh chết mất...
- - - - - - - - - -
Bắt đầu vào thu, thời tiết thay đổi liên tục. Hết nắng rồi lại mưa, đôi lúc oi ả lạ thường.. Trong một ngôi nhà nhỏ, bóng dáng người con trai bé nhỏ đó không bao giờ biến mất. Bất kể là trong phòng bếp, hay là ở phòng khách, hoặc là vườn nhà, kể cả trên chiếc giường king size.. mọi thứ đều in hằn dấu vết của người con trai đó..
Anh mệt mỏi ngả lưng vào ghế, gương mặt không một chút biểu cảm.. Bất chợt trong tim lại hiện lên một bóng hình.. Rồi cứ như một cuộn phim tua ngược, từng hình ảnh cậu và anh bên nhau cười nói vui vẻ hiện ra trong tâm trí anh. Quãng thời gian đó, đối với anh, là một kỉ niệm đẹp vô cùng..
Tim bỗng nhói một cái, rồi hai, ba cái... Từng cơn đau truyền thẳng tới não khiến cho các dây thần kinh căng cứng.. Gượng người đứng dậy, anh cố gắng bước sang căn phòng của hai người, nơi chứa nhiều kỉ niệm ngọt ngào nhất giữa anh và cậu..
Thả mình lên giường, mùi hương của cậu xộc thẳng vào cánh mũi anh, cứ như là cậu vẫn sống ở đây vậy.. Cảm giác đau đớn tiếp tục duy trì, rồi hốc mắt anh trở nên cay cay.. Một giọt lệ vô tình rớt xuống, chảy xuống dưới má anh.. Anh đang khóc... Khóc vì đau.. Khóc vì nhớ cậu..
Ba năm trước, nếu như anh để ý cậu hơn, bao bọc cậu hơn, có lẽ bây giờ anh sẽ không phải ngồi đây một mình như thế này...
- - - Sự việc ba năm trước.. - - -
- Khải ca, anh đừng hiểu lầm mà! Em với Tỉ hoàn toàn trong sạch, không phải như anh nghĩ đâu !
Vương Nguyên vừa khóc vừa quỳ dưới chân Khải, hai tay níu chặt vạt áo anh lắc đầu... Khuôn mặt anh lúc này trông thật giận dữ, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào người cậu.. Rồi anh đã nói với cậu những câu nói cay độc, những câu chửi rủa cậu.. Anh lúc đó thực sự mất hết lí trí rồi..
- Vương Nguyên, tôi nói cho em biết, em thật là ghê tởm khi dám bắt cá hai tay. Tôi ghê tởm em, ghê tởm cái bản mặt em.. Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt em nữa! CÚT !! CÚT KHỎI NHÀ TÔI MAU LÊN!!
Cậu đã sững người khi nghe những lời đó, đôi mắt đỏ hoe mở to nhìn tôi chăm chăm, khuôn mặt hồng hào ngày nào bây giờ trở nên trắng bệch không còn một giọt máu.. Khải quay mặt đi để tránh ánh mắt em, những lời anh vừa nói, anh quả thật rất muốn rút lại, những không kịp rồi. Lời đã nói ra, người cũng đã nghe, bảo anh làm sao mà rút lại nữa đây?
Cả hai trìm vào khoảng lặng, không khí bao quanh hai người sao mà ngột ngạt, khó thở thế này? Cậu buông tay ra khỏi người anh, từ từ đứng dậy rồi quay người không nói lời nào mà bước đi.. Anh nhìn cậu, nhìn bóng lưng gầy gò của cậu mà thương tâm.. Muốn chạy lại níu cậu lại mà chân như mọc rễ, động đậy cũng không được. Bóng hình của cậu dần dần biến mất nơi cuối đường.. Anh bật cười thật lớn, tiếng cười mang đầy sự chua xót...
Sau ngày hôm đó, anh đi học không còn thấy cậu đâu nữa, chỉ thấy Thiên Tỉ cùng Chí Hoành cười đùa thân mật với nhau. Anh nhìn cảnh đó liền chạy lại đấm vào mặt Tỉ, gào lên
' Mày là thằng khốn ! Thiên Tỉ, anh em với nhau lâu năm như vậy, tại sao mày lại cố tình cướp đi trái tim của người mà tao thương yêu cơ chứ !!? Mày nói xem, mày như thế còn xứng làm bạn tao nữa không hả???? '
Thiên Tỉ vì bị đánh đột ngột không đề phòng nên ngã xõng xoài dưới mắt đất, im lặng nghe anh gào. Chí Hoành thấy Tỉ bị đánh liền hoảng hốt chạy lại đỡ dậy, Thiên Tỉ dựa vào người Hoành đứng lên, ánh mắt chuyển sang tức giận. Khi vừa đứng vững, Tỉ lập tức lao vào đánh trả Khải, cả hai người đàn ông cứ thế lào vào đánh.. Vừa đánh Tỉ vừa tức giận nói, từng câu từng từ cậu ta nói đều như những mũi tên nhuộm thuốc độc đâm vào trái tim anh, làm cho tim anh trở lên đông cứng..
' ANH NÓI AI LÀ THẰNG KHỐN CƠ? TÔI NÓI CHO ANH BIẾT VƯƠNG TUẤN KHẢI, THẰNG KHỐN Ở ĐÂY LÀ ANH CHỨ KHÔNG PHẢI TÔI!! CHÍNH DO ANH KHÔNG TIN TƯỞNG VƯƠNG NGUYÊN MỚI ĐỂ CẬU ẤY BỊ TỔN THƯƠNG. NGƯỜI NÊN NGHE THÌ KHÔNG BAO GIỜ NGHE, LẠI ĐI NGHE LỜI CÁI CON RẮN ĐỘC TRỮ NHIÊN KIA. TÔI HỎI ANH, NHƯ THẾ CÓ CÔNG BẰNG VỚI VƯƠNG NGUYÊN KHÔNG CHỨ? CHẢ LẼ ANH CÒN GIẢ BỘ KHÔNG BIẾT, TÔI VỚI HOÀNH ĐÃ CÔNG BỐ YÊU NHAU TRƯỚC TOÀN TRƯỜNG RỒI? CHẢ AI HÈN HẠ BẰNG ANH ĐÂU VƯƠNG - TUẤN KHẢIII !!!!! '
Nói ra hết những lời sâu kín nhất trong lòng, Tỉ kéo tay Hoành bỏ đi để lại một mình anh đứng đó như kẻ mất hồn.. Anh có phải là nghe lầm không? Trữ Nhiên, cô ta dám lừa anh sao? Khuôn mắt chuyển từ trạng thái không hồn sang trạng thái uất ức, phi thẳng tới lớp Trữ Nhiên, kéo cô ta ra rồi anh hỏi
' Trữ Nhiên, có phải cô nói dối tôi không? Nói dối rằng Vương Nguyên đã ngủ với Tỉ không hả? '
Cô ả nhìn anh sững sờ, rất nhanh sau đó ả ta cười khinh
' Ha, Tuấn Khải, hóa ra anh đã biết rồi. Em còn không ngờ anh lại biết sớm như thế đấy.. '
Nhìn cô ả, anh căm tức giơ tay lên tát ả 2 cái, ánh mắt hằn lên tia máu.. ' Thiên Trữ Nhiên, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ cho cái công ti nhỏ con của gia đình cô phá sản!! Cứ chờ đi !! '
Quay người chạy thẳng, tay liên tục nhấn phím gọi cho Nguyên mà không thể nào liên lạc được, lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác không lành..
" Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời kh.. "
' Chết tiệt. Vương Nguyên, em đang ở đâu mà không nghe máy anh chứ!!? ' - Khải tức giận ném chiếc điện thoại vào tường..
Nguyên hoàn toàn mất tích, kể cả anh có lục tung cả Trung Quốc này lên đều không thể thấy cậu đâu.. Một tuần sau đó.. anh nhận được một cú điện thoại..
' A lô? '
' Con là Vương Tuấn Khải? ' - Bên kia đầu dây là giọng nói hơi khàn khàn của một người phụ nữ trung niên.
' Dạ.. vâng? '
' Vương Nguyên.. nó.. mất rồi.. ' - Điện thoại truyền sang những tiếng khóc nấc nghẹn của người phụ nữa trung niên đó, anh đứng chết tâm...
Chiếc điện thoại rơi " Cốp " một cái xuống dưới sàn, anh ngạc nhiên, đau khổ, mất mác,.. Anh đã tự nhốt mình trong phòng ngủ của cả hai 3 ngày trời không ăn không uống, chỉ ngồi một góc phòng cầm tấm ảnh của cậu mà nhìn..
Rồi anh đi dự tang lễ của cậu. Tang lễ của cậu có rất nhiều người, trong đó có cả Thiên Tỉ và Chí Hoành. Anh chỉ đứng từ xa nhìn mà không dám vào, anh không đủ can đảm gặp cậu, cũng không đủ can đảm gặp hai người họ.. Là chính anh, chính anh giết chết cậu..
Cậu bị bệnh tim, vì câu nói của anh mà làm bệnh tim của cậu tái phát và ngày càng nặng hơn.. Và cậu ra đi vào tháng 8... tháng của mùa thu..
- - - - - - - - - - -
Ba năm đã qua đi rồi đó em... Kể từ mùa thu năm đó, em đã rời bỏ anh ở lại đây một mình ba năm rồi đấy.. Nhưng mà anh không hận em đâu Nguyên à... Anh tuyệt đối không hận em... Nhưng mà em ơi.. Anh nhớ em quá... Nhớ quá rồi... Tại sao.. Mùa thu lại đưa em đi mất chứ?.. Anh vẫn ngồi nơi đây đợi em về đấy Nguyên... Mau về với anh đi.. Anh thực nhớ em lắm rồi.. Anh chết mất... Anh sai rồi.. Vương Nguyên, anh sai rồi.. Anh xin lỗi.. Vương Nguyên...
- - - End - - -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip