Untitled part

Au: A.T

Chúc các bạn đọc vui vẻ

------------

Jinwoo nhìn điện thoại, đã hơn 1h sáng, sao không có một tín hiệu gì dù chỉ là một cuộc gọi nhỡ? Anh mệt mỏi đẩy chiếc điện thoại ra xa, với tay ôm lấy Rei - con mèo nhỏ của anh - rồi cuộn mình vào chăn, cố để tiếng Grưư Grư của Rei đưa anh vào giấc ngủ.

"Minho à, khi em thức dậy, đọc được tin nhắn này, hãy nghĩ đến anh và gọi cho anh nhé! Anh nhớ em nhiều lắm. Buổi tối hãy đến gặp anh đi, anh có món quà muốn tặng em. Yêu em."

Vừa mở mắt dậy Jinwoo đã chộp ngay điên thoại và nhắn tin cho Minho. Tin nhắn gửi đi và anh mỉm cười, cuối xuống nhẹ nhàng hôn lên mũi Rei trước khi rời khỏi giường.

Trên đường đi làm về, anh ghé vào cửa hàng giày. Liên tục đi qua đi lại đắn đo suy nghĩ, cuối cùng anh chọn một đôi giày da Olunpo màu đen. Anh vui vẻ mang món quà về nhà, không quên ghé cửa hàng tiện lợi mua thức ăn cho Rei.

"Minho yêu quý, anh muốn tặng em một đôi giày để em cùng anh đi đến chân trời góc biển. Anh nghĩ là em thích màu đen và nó cũng hợp với em nữa. Hãy vui vẻ vì món quà và luôn đi cạnh anh nhé. Anh yêu em."

Jinwoo cẩn thận nắn nót viết từng chữ vào tấm thiệp nhỏ rồi đặt vào bên trong hộp quà. Ngước nhìn đồng hồ thấy đã hơn 8h, anh mang rượu vang và nến ra bàn, không quên cho Rei ăn. Chờ Rei ăn xong, anh đến thắp nến lên rồi tắt điện, ngồi nhìn thẩn thờ vào ánh nến, thỉnh thoảng lại nhoẻn miệng cười. Rei rảo quanh phòng rồi đến gần, chui vào ngồi trong lòng anh. Đầu nó cứ dụi vào tay anh như muốn anh vuốt ve, Jinwoo liền đáp ứng cho công chúa của anh.

"Em có nhớ Minho không Rei? Lát nữa cậu ấy sẽ ghé thăm chúng ta đó. Nhưng sao cậu ấy trễ quá, mình ngủ một lát chờ cậu ấy đến sẽ thức dậy nhé"

Jinwoo nói rồi ôm Rei nằm trên ghế Sofa. Bộ đồ mỏng manh không đủ ấm khiến anh co người lại, ôm chặt Rei hơn để cố tìm hơi ấm. Ánh sáng lập lòe của cây nến rọi lên khuôn mặt thanh tú nhưng quá đỗi nhợt nhạt ấy.

Thức dậy, nhìn quanh quẩn thấy mọi thứ trong nhà vẫn y nguyên, rượu vẫn chưa khui, hộp quà vẫn còn đấy, chỉ có cây nến đã cháy hết. Anh lại vội vàng lấy điện thoại nhắn tin cho Minho

"Sao em không đến chỗ anh? Em giận anh sao? Có chuyện gì hãy nói với anh đi, anh sẵn sàng xin lỗi em mà Minho."

Anh quay ra vuốt ve Rei, nhìn nó vẫn lười biếng cố tìm giấc ngủ trên Sofa.

"Mình đã ngủ quên nên Minho giận không đến đấy, Rei hư quá. Rei nhớ Minho không? Anh nhớ cậu ấy quá"

Những giọt nước mắt bất giác trào ra, lăn dài trên má Jinwoo. Anh đưa tay chùi nhanh rồi cười, một nụ cười chua xót, anh tự trách mình sao lại ngu ngốc mà khóc..

---------------------------

"Jinwoo à đi ăn trưa với em nhé"

Jinwoo vui mừng khi điện thoại có tin nhắn nhưng anh nhanh chóng xịu mặt khi nhìn thấy người gửi là Seungyoon.

"Anh không đi, anh chờ Minho đến đón anh ^^~"

Jinwoo trả lời Seungyoon rồi phớt lờ luôn tin nhắn tiếp theo của Seungyoon. Anh không muốn dây dưa với bất kì ai. Minho sẽ ghen, sẽ giận, sẽ trói anh vào giường,.... Nghĩ đến đó anh bất giác đỏ mặt, cười khúc khích như một đứa trẻ.

- Anh ăn đi, Minho không đến ăn trưa cùng anh đâu, cậu ấy nói với em là cậu ấy bận.

Seungyoon đặt phần cơm xuống bàn Jinwoo rồi nói như thể quát vào mặt anh. Nhưng anh không hề cáu giận mà trái lại, đôi mắt long lanh niềm vui, anh đứng phắt dậy bắt chuyện với cậu

- Minho đã nhắn lại với em sao? Cậu ấy nói vậy thật sao?

- Ừ, cậu ấy còn nhờ em mang cơm đến cho anh đấy - Seungyoon trả lời anh, giọng vẫn lạnh tanh

- Anh biết rồi, anh sẽ ăn thật ngon. Cảm ơn em Seungyoon

Jinwoo nhanh nhảu đáp lời, không hề để ý đến giọng điệu của Seungyoon. Nói rồi anh mở hộp cơm ra ăn ngon lành, chẳng còn một chút chú ý gì đến Seungyoon. Cậu đành thở dài rời đi, không quên ném cho anh một ánh nhìn thương hại.

Vừa về đến nhà Jinwoo đã vội vã ôm chặt Rei lăn lốc lên giường

"Rei ah, hôm nay Minho đã nhờ người chuyển cơm trưa cho anh đó. AAAAA, cậu ấy thật đáng yêu quá. Chúng ta không được giận vì đêm qua cậu ấy không đến nhé. Anh phải nhắn tin cảm ơn cậu ấy mới được."

Nói rồi anh đặt Rei xuống, lấy điện thoại hí hoáy nhắn tin. Anh tắm rửa, dùng bữa tối, dọn dẹp nhà cửa rồi đi ngủ. Công việc quá nhiều làm anh mệt mỏi, anh không có nhiều thời gian để nhớ về Minho đêm nay.

------------

- Jinwoo à, em và Taehyun đến đưa anh đi chơi nhé? Dù gì hôm nay cũng là ngày nghỉ mà.

- Anh không đi đâu, ngoài trời lạnh lắm, ở nhà với Rei thích hơn

- Đi chung đi, em sẽ đưa anh đến chỗ Minho.

- Minho? Thật không?

- Thật mà. Minho rất nhớ anh đấy.

- Được rồi, em đến đón anh đi, anh chuẩn bị ngay đây.

Jinwoo nghe điện thoại rồi hớn hở chạy đi thay quần áo, Rei nằm trên giường nhìn anh kêu Grư grư. Anh mặc một cái áo len trắng với quần jean xanh nhạt giản dị rồi quay lại hỏi Rei xem anh có đẹp không? Chưa kịp thấy phản ứng của Rei, anh chạy vuột ra ngoài khi nghe chuông cửa, nói vọng lại tiếng tạm biệt Rei.

- Chúng ta sẽ đi đâu vậy? Minho đang ở đâu?

- Cứ đi rồi sẽ biết. Một điều bất ngờ cho anh. - Seungyoon nói rồi nhìn anh qua tấm gương, cười buồn.

--------------

- Sao lại lái xe đi hướng này hả Seungyoon? Anh sợ ma lắm, đừng đùa anh như thế?

- Minho đang ở đây mà, chúng ta đến gặp cậu ấy không phải sao?

- Không, Minho không ở đây. Mau quay lại đi, anh không thích nơi này

- Anh ngồi yên đi Jinwoo - Taehyun lạnh lùng lên tiếng

- Minho không ở đây, không có! Thả anh xuống, anh muốn về!

Jinwoo hét lên với hai người, dù thường ngày anh rất nghe lời Taehyun. Anh đập tay vào cánh cửa hi vọng nó mở ra để anh nhảy xuống nhưng vô ích. Anh thật sự hoảng loạn, bắt đầu la hét to hơn và khóc. Seungyoon nhíu mày nhìn qua Taehuyn, bắt được ánh mắt bảo cậu cứ tiếp tục lái xe đi. Cậu đạp chân ga cho chiếc xa chạy nhanh hơn, rẽ vào cổng khu nghĩa địa.

- Xuống xe với em, chúng ta đến gặp Minho - Taehyun lên tiếng

- Không, Minho không ở đây - Jinwoo vừa nói vừa khóc, nhìn Taehyun bằng ánh mắt van xin

- Anh ấy ở đây. Hãy cùng đến gặp anh ấy. Anh ấy rất nhớ anh đó.

- Ở đây? Không phải đâu mà? Chúng ta đến nhà em ấy đi được không? Em ấy chắc chắn đang ở nhà!

- Không, anh ấy ở đây Jinwoo à. Mau đến gặp anh ấy nhanh lên nếu không anh ấy đi mất đấy, em không chịu trách nhiệm đâu nhé!

- Thật sao? Ở đây sao? - Jinwoo lại hỏi một lần nữa, đưa mắt nhìn lấm lét xung quanh

- Thật, Em đã bao giờ dối anh đâu. Mau đi theo em.

Taehyun nói rồi kéo tay Jinwoo đi trước khi anh hỏi lại một lần nữa. Jinwoo đi giữa Taehyun và Seunyoon, mắt cứ liếc ngang liếc dọc tìm kiếm Minho giữa khu nghĩa địa vắng vẻ. Nhưng không có ai cả, ngoài ba người họ. Taehyun đột ngột dừng lại trước một phần mộ, Jinwoo vấp vào chân Taehyun ngã nhào vì không để ý cậu đã dừng lại. Anh lồm cồm ngồi dậy nhưng rồi bất động. Trước mặt anh là tấm ảnh nhỏ của Minho đang tươi cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn. Anh ngây người ngắm nhìn cậu, thật đáng yêu.

- Minho đã không còn bên cạnh anh nữa Jinwoo à - Seungyoon lên tiếng làm anh giật mình, rời mắt khỏi tấm hình của Minho.

- Em nói gì vậy? Cậu ấy ở ngay đây mà - Jinwoo nói, đưa tay chỉ vào tấm ảnh của Minho

- Anh mau tỉnh táo lại đi? - Taehyun gần như hét lên với anh, làm anh giật mình lần nữa

- Sao em lại lớn tiếng? Minho sẽ giật mình đấy - Anh nói, đôi mắt nai bắt đầu ngân ngấn nước.

- Anh nhìn cho rõ đi, Cậu ấy chết rồi, đã chết rồi! Hãy tỉnh táo lại đi!

- Không, cậu ấy không chết! Cậu ấy vẫn ở bên cạnh anh, sao lại đưa anh đến đây? Cho anh về, anh muốn về! - Jinwoo hét lên, hai tay bịt chặt tai không muốn nghe những lời hai người kia nói nữa, nước mắt anh ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp

- Em xin anh Jinwoo, anh đừng như thế này mãi, cậu ấy không muốn anh như vậy đâu! - Seungyoon lao vào, kéo hai tay anh xuống, cố nói to vào tai anh

- Không ! Không ! không ! - Jinwoo cố dằn tay Seungyoon ra, anh vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy

- Anh nghĩ xem cậu ấy có muốn anh suy sụp vậy không? Cậu ấy có muốn anh tiếp tục ngày ngày đau khổ chờ đợi cậu ấy như vậy không?! - Taehyun bực tức giữ chặt anh, nói như hét vào mặt anh

- Không mà, em ấy không chết mà... không...

Jinwoo vừa nói vừa khóc, anh không vùng vẫy nữa mà dựa vào người Taehyun khóc đến lã đi. Taehyun vừa nới lỏng tay là anh ngã khụy xuống ngay trước di ảnh của Minho. Anh đưa tay vuốt ve bức ảnh, liên tục nói Không, không. Seungyoon và Taehyun đến lúc này cũng chẳng thể làm gì hơn, họ chỉ biết đứng nhìn anh khóc đến ngất đi. Seungyoon cõng anh ra xe, Taehyun đi trước mở cửa, đỡ anh vào trong xe. Trên đường về hai người chỉ nói với nhau những câu ngắn ngủi về Jinwoo

- Có lẽ anh ấy đã quá đau khổ...

- Dù thế nào cũng không được mềm lòng, phải giúp anh ấy tỉnh táo lại. Em không thể nhìn anh ấy chết dần chết mòn trong sự chờ đợi Minho như vậy nữa.

- Được rồi, chúng ta sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy vào lần sau. Nhất định.

- Đã là lần thứ 4 rồi, chúng ta ohair tìm cách khác thôi.

------------------

Jinwoo mở mắt thấy mình đang ở trên giường cùng Rei. Anh cứ ngỡ mình vừa trả qua một cơn ác mộng. Siết chặt Rei vào lòng, anh cố tìm chút hơi ấm.

"Minho ah, anh nhớ em quá, đêm qua anh mơ thấy em đấy, nhưng giấc mơ thật khủng khiếp. Anh xin lỗi vì đã mơ như vậy. Tối nay em đến với anh nhé, anh có món quà muốn tặng em. À em đừng ăn tối trước khi đến nhé, anh sẽ nấu cho em. Yêu em nhiều, em phải đến đó."

Tin nhắn đã gửi đi, Jinwoo lại vui vẻ chuẩn bị đi làm. Chiều nay anh sẽ mua tặng Minho một chiếc đồng hồ - biểu tượng cho thời gian, sự vĩnh hằng. Anh và Minho sẽ bên nhau mãi mãi.

---------------------------------

Ghé thăm wp của mình nhe :*

https://at232409.wordpress.com

Cảm ơn vì đã đọc ^^ cho mình nhận xét nha!



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip