Rồi tôi cũng như những cánh hoa ấy...
Đến khi cậu nhìn về phía tớ, thì tớ đã là những cánh hoa tường vi tan trong gió...
Cây hoa tường vi trắng ấy mọc ra từ khi nào tôi cũng không biết nữa, có lẽ từ lúc tôi bắt đầu thích cậu, cũng có lẽ, ngay từ đầu nó đã ở đó.
Người ta thường nói, tình đơn phương như một tách cafe vậy, đắng nghét nhưng lại khiến bản thân si mê đến nao lòng. Cafein là một chất gây nghiện, từ từ thấm vào trong lòng, khiến cho lí trí dù có lớn mạnh thế nào, vẫn không thể dứt ra được. Đúng vậy, Hong Jisoo, cậu là một chất nghiện mà đối với một con nghiện mù quáng như tôi, không bao giờ có thể rút ra được.
Lần đầu chúng ta gặp nhau là vào ngày mưa của 6 năm trước, khi ấy, cả hai chúng ta vẫn còn nét ngây ngô của những thiếu niên mới lớn, chập chững bước chân vào cánh cửa đại học rộng lớn, hiếu kì, tò mò với tất cả mọi thứ. Tôi còn nhớ rất rõ khoảnh khắc cậu va vào tôi giữa dòng người đông đúc nơi sân trường, tôi đã thích cậu mất rồi.
Tình cảm đến như một cơn mưa rào, cách đó không lâu trời vẫn còn trong xanh lắm nhưng sau đó lại đột ngột đổ mưa, không ai có thể biết trước được. Và dù thời gian có quay trở lại, tôi vẫn tình nguyện đắm mình vào cơn mưa rào dịu dàng ấy. Để rồi sau này, có đau đến xé lòng thì cũng không sao cả.
Cậu và tôi học cùng một ngành, lại vô tình vào cùng một lớp, ngồi cùng một chỗ. Có lẽ khi ấy,khi cậu đặt cặp sách bên cạnh bàn của tôi, cây hoa tường vi đã bắt đầu đâm chồi. Tôi thích giọng nói của cậu, ấm áp như những tia nắng mùa xuân, tôi thích nụ cười của cậu, ngọt ngào như những viên kẹo mà mẹ vẫn hay cho tôi khi còn nhỏ. Tôi thích đôi mắt của cậu, trong vắt như những hạt sương sớm ban mai. Rồi dần dần tôi phát hiện ra, tôi thích tất cả mọi thứ về cậu.
Tường vi nở hoa.
Ba năm, tôi mang mối tình đơn phương cậu suốt ba năm đại học, đã một lần nói ra, và , cậu từ chối.
Thất vọng có.
Đau lòng có.
Và cả...cánh hoa tường vi rơi rồi.
Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, mặc cho mỗi lần từng cánh hoa rơi rụng, chính là cảm giác đau đến xé lòng.
Tôi thích cậu, nhưng cậu đã có người trong lòng mình. Thế nhưng, tôi vẫn cứ thích cậu.
Tôi cho rằng, tuổi trẻ chính là dám yêu dám hận, dám dành cả thanh xuân để theo đuổi một người. Tôi mang hết vốn liếng tình cảm của mình để thích một người, sau đó đổi lại là những cánh hoa tường vi trắng bị nhuộm đỏ bởi máu của bản thân.
Một năm sau đó
Chúng ta ra trường. Bước đi trên hai con đường, hai ngã rẽ khác nhau. Cậu công khai bạn gái, cậu hạnh phúc, cậu vui vẻ, mọi người chúc mừng cậu. Còn tôi thì sao, vẫn ngơ ngác nhìn những cánh hoa tường vi nhẹ bay trong gió. Có người hỏi tôi, nếu cho tôi chọn lại một lần nữa,tôi sẽ thế nào? Tôi cũng tự hỏi mình nhiều lần như vậy, cuối cùng, đáp án chỉ có một, không hề hối tiếc.
Vốn dĩ là hai đường thẳng song song nên có chạy đến đâu thì vẫn không thể nào có điểm chung được. Tôi biết, tôi biết rất rõ là đằng khác, nhưng vì sao tôi lại cố chấp đến như vậy. Hết lần này đến lần khác, tôi tự lừa dối mình, tự cho bản thân một cơ hội để tiếp tục thích cậu, và rồi, tôi phát hiện ra, tôi từ lâu đã không còn thích cậu nữa, mà tôi, yêu cậu mất rồi.
Cánh hoa tường vi rơi nhiều lắm...
Tôi nhẹ bước trên con phố đêm đông người, ngắm nhìn những cặp đôi tay trong tay đang hạnh phúc bên nhau, rồi tự hỏi, đến bao giờ trên môi mình có thể nở một nụ cười xinh đẹp được như vậy. Tình đơn phương chính là con đường một chiều không lối thoát, ngay khi bước chân lên nó, tôi lại quên mất việc chừa đường lui cho chính mình.
Yêu một người cũng giống như trồng cây vậy,không biết có đơm hoa kết trái được hay không nhưng hạt đã lỡ gieo mất rồi.
Tôi dành hết tình cảm để chăm bón cho nó , cuối cùng nhận lấy cũng chỉ là những cánh hoa tường vi nhẹ rơi trên nền đất lạnh. Tôi muốn nhìn thấy cậu mỗi ngày, nhưng khi cậu xuất hiện ngay trước mắt,tôi lại bắt đầu sợ hãi và trốn tránh. Cái cảm giác đau nhói trong tim, khó thở và nghẹn ngào... hoá ra, yêu một người không đơn giản chỉ là màu hồng.
Bạn bè tôi vẫn luôn rỉ tai tôi rất nhiều thứ về cái tình cảm mù quáng này, bởi vì sau tất cả, suy cho cùng thì người vì bản thân mình đau lòng cũng chỉ có chính mình thôi. Có đôi lúc tôi ước mình được như những cách hoa tường vi xinh đẹp này, cứ thế mà cuốn theo chiều gió,không cần quan tâm gió sẽ cuốn về đâu.
Người con gái cậu yêu có một đôi mắt to thật đẹp, mỗi lần cô ấy nhìn cậu, phảng phất nơi đáy mắt là một sự hạnh phúc tuyệt vời, thứ hạnh phúc mà tôi luôn ước ao một ngày nào đó mình có được. Cô ấy nói với tôi rằng, cả hai sinh ra là đã định sẵn dành cho nhau.
Đúng vậy, hai người sinh ra là để dành cho nhau, vậy còn tôi thì sao? Có phải tôi sinh ra đã được định sẵn là sẽ mang theo cây hoa tường vi này mà bước đi trên con đường cô độc.
Tôi không ngại giá lạnh, cũng không ngại cô đơn, tôi chỉ sợ, đến một lúc nào đó, cảm giác đau thương bao trùm, con tim tôi sẽ không thể vì cậu mà duy trì nhịp đập nữa...
Trời trở lạnh rồi
Từng cơn ho kéo dài, cánh hoa tường vi rơi nhiều hơn trước, một ngọn gió thổi qua, cuốn tung tất cả lên không trung.
Tôi ngẩn ngơ nhìn những cánh hoa tường vi trắng trắng đỏ đỏ ấy bay đi thật xa thật xa, đến khi chúng tan biến hết vào màn đêm lạnh lẽo. Hôm nay là sinh nhật cậu, muốn nói một lời chúc cậu sinh nhật vui vẻ, nhưng lại chợt bừng tỉnh, tôi phải lấy tư cách gì để chúc cậu đây? Tôi vẫn còn nhớ như in khi cậu nhìn tôi và nói rằng nếu như tôi vẫn cứ khư khư giữ lấy cái tình cảm này thì giữa chúng ta, làm bạn cũng không thể.
Hoá ra, cậu cũng vô tình như vậy.
Đã hơn 10 giờ tối, bờ sông Hàn vắng lặng đến có thể nghe thấy tiếng gió thổi cuốn nước trôi nhẹ trên sông.
Chợt tôi nghe thấy tiếng cười, tiếng cười vô cùng quen thuộc ấy...
Là cậu.
Đằng xa ấy, cậu cùng với chiếc đàn ghita màu gỗ, ánh nến lung linh chập chờn trong đêm tối, tôi nhìn thấy rõ gương mặt cậu, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, giọng hát ấy, đều khắc sâu vào tận trong trái tim tôi, đến nỗi có đôi lúc, tôi thật muốn mang chúng giấu kín hết đi... thế nhưng tất cả mọi thứ về cậu đều dành cho người khác. Nhìn đi, người con gái cậu thương đang cầm chiếc bánh kem mỉm cười nhìn cậu. Có thể cô ấy không có cả thế giới này, nhưng cô ấy có cậu.
Còn tôi
Cái gì cũng không có...
Điều đau lòng nhất là gì?
Chính là nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc
Nhưng lại là hạnh phúc bên một người khác.
Người ta thường nói, khi yêu phải luôn cao thượng, nhưng con người vẫn luôn không phải là thật ích kỉ sao? Sẽ có ai chấp nhận nhường tình cảm của mình lại cho người khác?
Nếu là tôi?
Sẽ không đâu...
Con người tôi không những không cao thượng mà tính chiếm hữu của bản thân lại cực kì mạnh mẽ, hầu như những thứ tôi yêu thích, tôi chỉ muốn giữ nó cho riêng mình. Tôi và cậu, cùng đứng trên một con đường, khoảng cách tưởng chừng như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng tại sao tôi vẫn mãi không thể đuổi kịp cậu. Có thể hay không, một lần duy nhất thôi, cậu ngoảnh đầu nhìn lại, sẽ thấy rằng, tôi chân thành tha thiết thích cậu nhiều như thế nào...
Tôi đứng đó, trong màn đêm tĩnh mịch, lặng lẽ nhìn cậu trao nụ hôn ngọt ngào cho người con gái cậu yêu. Tiếng xào xạt của những chiếc lá va vào nhau, hi vọng có thể che giấu đi được tiếng vỡ vụn của trái tim tôi.
...
" Jeonghan này, đi cùng nhau nhé, mình hứa sẽ là một chuyến đi chơi thật vui vẻ trước khi chúng mình chuyển về LA định cư"
" Đi nhé, mình hứa sẽ không làm cậu tổn thương, ba chúng ta sẽ như ba người bạn, cùng nhau tận hưởng chuyến đi"
Hong Jisoo, cậu có biết trên đời này thứ gì mong manh nhất không? Đó chính là lời hứa!
Ngay từ khi bắt đầu của chuyến đi, tôi đã thật sự hối hận, biết trách ai đây? cậu? cô ấy, hay để tôi tự trách bản thân mình quá ngu ngốc và ngây thơ nhỉ? Hong Jisoo à, đau lắm đấy... Chỉ cần cậu cùng cô ấy xuất hiện ngay trước tầm mắt tôi, cánh hoa tường vi liền không ngừng rơi rụng, cô ấy mỉm cười với cậu, bắt lấy cánh tay cậu làm nũng, tựa vào ngực cậu ngủ một giấc thật ngoan ngoãn, nhìn đi, mọi người đang vui vẻ trêu chọc hai người như một cặp đôi hạnh phúc, xin đừng ai nhìn đến tôi, để tôi lau đi vệt máu nơi trái tim mình đã, tường vi ơi, bay đi thật xa nhé, đừng để ai trông thấy, rằng nơi đây, có một cây hoa tường vi đang dần héo úa đến xơ xác, vỡ tan.
Người ta nói, uống rượu giải sầu, mà tôi sao càng uống lại càng đau lòng như thế, khoé mắt nhoè đi bởi hơi rượu hay bởi nước mắt đang không ngừng rơi. Có lẽ tôi đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi, thực tế là tôi không mạnh mẽ như tôi nghĩ. Cậu đừng nhìn cô ấy rồi cười dịu dàng như thế nữa, hay ít nhất, đừng làm như thế trước mặt tôi, có được không, tôi sẽ gục ngã mất. Tôi sợ bản thân không đứng vững, lung lay rồi lại ngã, không một ai phía sau đỡ lấy, mất mặt lắm.
Tôi siết chặt bàn tay, cố gắng để ly rượu trong tay đừng rung rẩy, nếu không người khác sẽ biết là tôi đang đau lòng. Nuốt nước mắt ngược vào trong khó lắm đấy!
Gió ở đây lạnh thật đấy, nhưng vẫn không bằng cái giá rét tự trong lòng tôi, yêu thật nhiều để rồi đau thật nhiều, tôi không thích cảm giác này, mà cũng có làm gì được đâu.
" Sao không vào ngồi cùng mọi người?"
Đáng lẽ tôi phải là người hỏi cô ấy câu này mới đúng, đám đông phía sau không thuộc về tôi, mà là dành cho cô ấy, tất cả điều tốt đẹp nhất trên cuộc đời này đều là dành cho cô ấy, không phải sao?
" Trong đó ngột ngạt quá, mình muốn hít thở tí không khí"
Nói đúng hơn là trong đó có hai người, tôi chỉ là không muốn làm người thừa thãi, cô độc vẫn là tốt hơn.
"Jeonghan này, cậu biết không? cậu và anh ấy thật sự rất giống nhau"
Nụ cười trên môi cô ấy hôm nay xinh đẹp như vậy, nói với tôi những lời này để làm gì?
"Giống chỗ nào?"
Tôi cũng rất tò mò muốn biết đấy
"Cách thể hiện tình cảm rất giống nhau"
Cô ấy nhìn về một khoảng không, rồi như nhớ ra điều gì, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn.
Hoá ra là thế!
" Xin lỗi cậu Jeonghan"
Vì sao phải xin lỗi tôi?
" Mình thật sự rất yêu anh ấy..."
Tôi biết
" Mình cần anh ấy và anh ấy cũng vậy"
Tôi đều biết, cho nên không cần nói nữa.
Tôi không muốn nghe gì nữa, lời nào cũng vậy, ý gì cũng thế, đều khiến tôi không chịu nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip