câu chuyện sau concert.
"soonyoung, làm gì mà mày cứ cười một mình từ nãy đến giờ vậy? hệt như thằng dở."
wonwoo vừa thay đồ xong bước ra liền nhìn thấy thằng bạn mình cứ nhìn đi đâu đâu cười cười, để lại cho nó ánh mắt khinh bỉ rồi nhanh chóng chạy lại mingyu đang đứng chờ ngoài xe. sở dĩ wonwoo kháy thằng bạn mình như thế không phải là không có căn cứ. từ lúc kết thúc concert tới giờ, ngay khi vừa bước ra sau cánh gà, soonyoung cứ lạ lạ. là nhiều năng lượng một cách kì lạ. gặp ai cũng tay bắt mặt mừng cảm ơn, cười nói vui vẻ khác hẳn cái vẻ thở lấy thở để, mệt mỏi nhanh chóng thay đồ trở về khách sạn của những buổi concert trước đó. lý do là bởi cậu chàng cứ mải nghĩ về cái vuốt tay bạn nhỏ nhà mình. chỉ nghĩ về nó thôi cũng đủ khiến soonyoung bật cười, quên mất mình đã tiêu nhiều năng lượng đến thế nào trong suốt sân khấu concert.
cánh cửa phòng thay đồ lại một lần nữa mở ra. lần này là jihoon. jihoon của soonyoung. jihoon thấy bạn nhà mình tự nhiên cứ lơ đãng rồi lâu lâu lại cuối mặt cười cười liền đi đến ngồi bên cạnh.
"bạn làm gì mà chưa thay đồ nữa. bạn vào thay đồ nhanh nhanh lên rồi đi về nào. lẹ chớ hong là mọi người đợi đấy."
soonyoung bấy giờ nghe giọng nói của em bé cơm nhà mình mới sực tỉnh, quay sang nói với bạn một câu xong còn tiện tay xoa đầu bạn một cái.
"anh quên mất. bạn đợi anh một chút nhé."
soonyoung nhanh chân chạy vào phòng thay đồ còn jihoon thì cứ ngồi đó nghỉ ngơi, mắt thấy ai đi ngang sang cũng chào nhìn ngoan ơi là ngoan. cỡ hai mươi phút sau, soonyoung đi ra với chiếc thun trắng cộc tay quen thuộc, anh tiến lại chỗ bạn người yêu đang ngồi chờ, đưa tay ra cho jihoon nắm lấy. jihoon đang bấm điện thoại, bỗng thấy một bàn tay đưa ra trước mặt, chuột bếu thay đồ xong rồi. jihoon nắm lấy tay soonyoung, ngước lên cười tít mắt lại.
"mình về nào." – soonyoung vuốt má bạn nhà một cái, siết tay bạn chặt thêm chút nữa.
hai người lên xe thấy mọi người đã ngồi chờ sẵn đầy đủ. jihoon thấy hơi có lỗi vì để mọi người phải chờ, thúc tay soonyoung một cái. tiếng xin lỗi thoát ra đủ để mọi người trong xe nghe thấy. anh jeonghan đang dựa đầu gật gù trên vai seungcheol, phẩy tay ý bảo không sao rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. anh trưởng một tay bấm điện thoại, một tay vòng ra sau lưng xoa vai bạn nhà cũng ngước lên nhìn, đáp một tiếng bảo hai đứa ngồi vào chỗ. chiếc xe đủ thành viên bắt đầu lăn bánh. mọi người sau concert ai nấy đều mệt lả, người ngủ, người bấm điện thoại hay chỉ đơn giản là nhắm mắt nghe nhạc trên suốt quãng đường.
đến nơi, mọi người tách nhau ra. người theo thói quen về phòng tắm rửa, không thì lò dò sang phòng soonyoung để nhanh lấp đầy cái bụng đói sau concert. hôm nay phòng soonyoung đông hơn hẳn mọi khi. seokmin chưa thấy người đã nghe thấy tiếng vang đầy hành lang khách sạn.
"đói quá đi trời ơi."
seungcheol từ cửa phòng jeonghan nhìn ra mắng liền một tiếng.
"nè mày nhỏ nhỏ cái miệng coi. tối rồi đó. coi chừng làm phiền mấy anh chị nhân viên nghỉ ngơi."
"hì em xin lỗi. anh ăn ngon miệng nhe. em qua phòng anh soonyoung đây." – seokmin quay lại nhìn seungcheol cười một cái hối lỗi sau đó chạy vội đến bữa ăn đang chờ sẵn.
đừng hỏi tại sao ông seungcheol không gia nhập bữa ăn chung với mấy đứa nhỏ vì đơn giản là ổng bận xây ngôi nhà hạnh phúc cùng bạn người yêu của ổng rồi còn gì. mấy lần tụi nhỏ mè nheo hai anh sang ăn cùng là y như rằng bị từ chối. jeonghan thì bảo anh mệt lắm chỉ muốn tắm rửa rồi nằm thôi, mà đúng là ổng thì mệt thiệt. còn ông seungcheol thì kết luận lại chỉ là sự cố ý trốn tránh ăn chung bữa cùng mấy đứa em này thôi. không cần ai nói cũng hiểu ổng là tấm gương sáng trong việc thiếu người yêu là sẽ không sống nổi của cái nhà này.
mọi người gần như đã tập trung đầy đủ ở phòng soonyoung. mingyu và minghao đang loay hoay mở mấy cái bọc đồ ăn trong khi wonwoo và jisoo đang xếp chén và đũa ra bàn cho mọi người. chan và hansol thì bày cốc và bưng ghế để đảm bảo có đủ chỗ ngồi. khác hẳn với sự bận rộn ở bàn ăn thì cái cảnh ở góc ghế sô pha đang đập vào mắt seokmin là gì đây hả? hình ảnh jihoon đang thoải mái nhắm mắt, dựa vào lòng soonyoung để bạn xoa bóp. sau đó jihoon ngước lên nở một nụ cười thật xinh và con hổ kia ngay lập tức cúi xuống, hôn lên chóp mũi của em. nếu không nghe thấy tiếng kêu gào đòi ăn từ cái bụng của mình, có lẽ seokmin sẽ cảm thấy mình vừa ăn một bát cơm thật chất lượng đến no căng cả người mất.
"trời ơi đói quá vô ăn giùm tui đi hai cha." – seokmin thả một câu rồi nhanh chân chạy đến bên bàn.
nói gì thì nói, nhà này có ai mà khác nhau. hình ảnh minghao chuẩn bị ăn cơm thì junhui gọi điện thoại đến với lý do: muốn nghe giọng em củ chuối và mặc dù chỉ chút nữa thôi ổng cũng sẽ có mặt ở đây để ăn cùng cả hội. mingyu thì bám dính lấy wonwoo. hết cầm tay đến dựa vào người, thiếu điều ôm hẳn wonwoo vào lòng nếu mắt nó không nhác thấy anh đã đói. wonwoo cũng nghiện hơi em người yêu không kém. ảnh hết dựa vào mingyu xong lại vòng hai tay sang ôm, lâu lâu còn ngước lên bảo "em hôn mình một cái đi". thêm cả jihoon trước mặt người khác là cái hình tượng nói không với skinship thì sau đó, mức độ ảnh quấn lấy soonyoung ngược lại hoàn toàn. vì thế nên bây giờ sau lưng ảnh soonyoung đang vươn tay lên xoa hai cái má của cục cơm trắng bóc. seokmin thì sát vào người jisoo mãi không dứt. ban nãy trên sân khấu xém nữa là được thơm thơm anh rồi mà sợ bị dỗi nên phải giật mình né ra.
"muốn gì đây ông nhỏ?" – jisoo cười tít mắt cong nhìn seokmin. trời ơi xinh yêu vậy phải thơm thơm thật nhiều cái cho đáng mới được.
seokmin nhanh gọn lẹ đáp một cái bobo lên má anh. anh jisoo cười tươi hơn nữa xoa đầu em, rồi hai người lại tiếp tục thỏ thẻ to nhỏ với nhau mà cười khúc khích.
thương thay chwe hansol – con người đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm, hôm nay lẻ bóng một mình. lý do chỉ vì bạn boo đột nhiên muốn ăn tối với cặp đôi anh cả. nhưng quan trọng hơn anh jeonghan thì lại không thích có nhiều hơn ba người trong bữa ăn của mình. đối với anh ba người trở lên là quá ồn ào (?) và anh quá mệt mỏi để chịu đựng điều đó sau concert. thế nên hansol đành phải bất đắc dĩ ăn cùng mọi người nhưng thay vì sớm no bụng nhờ ăn ngon thì lại nhận được một màn khoe ân ái trước khi dùng cơm tối.
ngay lúc tình nồng ý mật đang tràn ngập căn phòng thì lee chan – em út với kinh nghiệm chung sống gần mười năm với mấy ông anh đã chịu không nổi phải lên tiếng.
"có thật sự nhà mình ăn cơm chưa? rồi sao nãy mấy anh than đói? mingyu, seokmin, soônyoung hyung nãy vừa xuống xe là rền đói ầm cái sảnh khách sạn luôn mà. còn jisoo, wonwoo, jihoon hyung nữa. sao mà không ăn rồi làm cái gì quài à. không lẽ có mình mấy anh đói hả em cũn đói mà. bưng ghế rụng cái tay mà không biết khi nào mới được ăn nữa nè!"
nghe xong ai nấy đều tự biết ý mà buông nhau ra. hansol ở bên cạnh để lấy lại không khí liền bắt đầu "mời mọi người ăn" rồi động đũa. jisoo ngồi đối diện lén gắp vào bát em chan vài miếng tàu hũ, từng người theo đó mà gắp thêm đồ ăn vào bát em cho đến khi nó đầy ụ lên. chan nhìn mấy ông anh đã gần đầu ba này mà buồn cười. đợi đến khi cậu phải cất tiếng bảo "cả nhà ăn ngon miệng" thì mọi người mới thở phào bắt đầu bữa ăn.
ăn xong tính cả thời gian chụp hình và dọn dẹp đã là chuyện của một tiếng sau. giờ thì ai về phòng người nấy. mingyu tắm xong theo thói quen mở cửa phòng mình mà tọt ngay sang phòng anh mều xinh. cậu cất tiếng trêu khi thoáng thấy bóng seokmin đang lục đục đóng cửa phòng.
"bạn yêu của mình ơi!"
seokmin vừa khép cửa phòng lại liền nghe thấy tiếng của thằng bạn thân phòng bên.
"câm mồm liền thằng chó con."
"tớ kêu cậu mà cậu bảo tớ im thế là không thương tớ rồi." – mingyu dựa người vào cửa, nói bằng cái giọng lơ lớ.
"mày làm nũng nhìn thấy ghê lắm. thôi giùm tao." – seokmin bĩu môi nhăn mày hướng về vẻ mặt cợt nhả đang nhìn cậu.
"ơ sao cậu nói tớ thế? khuya rồi sao cậu ra ngoài thế này. cậu bị khó ngủ à. để tớ vào hát ru cho cậu ngủ nhé."
"trời ơi mày khùng hả kim mingyu. né ra tao đi qua anh jisoo. coi mà mắc mệt."
"tớ..."
mingyu định ghẹo seokmin thêm chút nữa thì sau lưng có tiếng gọi. một mái đầu xù, tóc hơi dài chạm mắt, có vẻ vừa từ phòng tắm bước ra còn chưa được hong khô ló khỏi cửa. một tiếng nhỏ xíu "mingyu ơi" làm mingyu quay đầu ngay lập tức, đáp liền một tiếng "em đây" rồi bỏ người bạn đồng niên ở phía sau mà chạy lại.
seokmin đứng nhìn rồi tặc lưỡi bước qua phòng jisoo. cậu phải nhanh ôm anh nai nhỏ của cậu đi ngủ thôi.
hành lang trở về trạng thái im lặng. vài căn phòng đã vắng đi bóng người, nhưng một số khác lại xuất hiện thêm một gương mặt quen thuộc. điểm chung của những căn phòng nhiều thêm một thân ảnh đó chính là tràn ngập tình yêu, nhiều đến nỗi chôn sâu những mệt mỏi khi bức màn sân khấu concert vừa đóng lại, nhiều đến nỗi khiến họ không còn nghĩ đến những điều khó khăn phải đối mặt ngoài kia. trong mỗi căn phòng, đều là những trái tim đang được tình yêu lấp đầy. xinh đẹp và đáng quý.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip