Hoàn.

"Trên đồi cao, mây vẫn xanh lơ
Có con bướm vàng dịu dàng dưới nắng
Tôi với hắn, đâu có gì thống hận
Bài thơ nào cũng viết để yêu em
...
Khi tôi buồn tôi nói trăm năm
Có nghĩa là tôi vẫn còn muốn sống
Đừng nhắc cùng tôi người tôi yêu dấu
Kẻo tôi lại sầu, mửa hết mật xanh"

(Trần Hoài Thư)

_______________________________
I. Hồi ức không tên :

Ngoại ô Sài Gòn - 05/09/1960.
Tôi vẫn nhớ như in trưa hôm đó trời ráo hoảnh, trong vắt, lác đác vài gợn mây. Em đứng ngược nắng, mái tóc nâu gỗ sồi theo gió dập dìu. Những tia nắng thắp sáng lên chỏm đầu nhỏ xíu, kì diệu và lung linh hệt củi khô tí tách reo trong bếp lò. Em có đôi mắt lạ lắm, đồng tử nâu nhạt như nước chè, đuôi mắt dài, sắc sảo chẳng kém gì một chú mèo hoa. Lại điểm xuyến thêm chút ươn ướt như đang có điều gì phiền muộn, đặc biệt thu hút cùng mơ màng. Chóp mũi nho nhỏ và làn môi mỏng xinh xinh, nói đúng ra xét riêng lẻ thì ngũ quan không hẳn là nổi bật, thế nhưng đặt cùng một chỗ liền khiến người ta có cảm giác không thể hoà hợp hơn. Cùng là con trai với nhau, chắc cũng phải xêm xêm về độ tuổi, thế mà nhìn em xem, nước da trắng xanh, tái nhợt, tay chân thì khẳng khiu, gầy đét. Trên người là áo sơmi trắng và quần âu màu xanh đen, hoàn toàn là bộ dáng của mấy cậu ấm cô chiêu điển hình. Nói cho dễ hiểu thì chính là kiểu sinh ra trong nhung lụa và nuông chiều, mọi việc đều có người hầu kẻ hạ, hoàn toàn không cần đến em động tay động chân, cả ngày chỉ ngồi bàn giấy viết chữ, đối thơ là chính. Tôi tự trông lại chính mình, hai bàn tay thô ráp, chai sần, bắp tay thì to, da thì đen nhem nhẻm. Mỗi một bộ quần áo tả tơi mặc từ năm này qua tháng nọ, trông đến là nản đời. Có vẻ như trước kia gia đình tôi cũng không thuộc dạng khá khẩm gì mấy. Bị trói buộc ở cái ki-ốt* cũ kĩ này, mỗi ngày nhìn hàng tá người qua lại, từ già đến trẻ đều nhẵn mặt, tôi cũng chẳng rõ vì sao bản thân lại đặt sự chú ý có phần hơi thái quá lên thiếu niên này. Chỉ rõ là từ bây giờ, trong đầu tôi đang dần dần xuất hiện những ý niệm bâng quơ, những điều mà tôi tưởng chừng đã quên bẵng đi mất suốt mười hai năm dài đằng đẵng.
Tôi không biết mình tên gì, quê quán ở đâu, càng không nhớ rõ mình vì lí do gì bỏ mạng ở cái xó xỉnh này. Điều duy nhất tôi bắt đầu nhận biết, không gì khác ngoài định mệnh của mình chính là thích em.
Còn nếu đó không phải là thích, thì hẳn là vô cùng, vô cùng thích. Một loại theo đuổi mà tôi chắc mẩm sẽ lâu lắc và dài hơi.

*Chú thích :
Ki-ốt : bắt nguồn từ tiếng Pháp "kiosque", dùng chỉ điểm bán hàng quy mô nhỏ. Nơi nhân vật Vô Danh trong truyện đang bị trấn giữ là một ki-ốt nhỏ đã bị bỏ hoang trong khu chợ. Vắng vẻ vào buổi trưa có thể là vì đây là chợ sớm, mọi hoạt động bán buôn đều diễn ra vào đầu ngày, vậy nên cũng tan sớm hơn chợ chiều. Điều này giải thích lí do vì sao anh ta có nhắc đến việc mỗi ngày đều "nhẵn mặt" với đủ loại người qua đường, từ thương nhân đến khách bộ hành hay dân làng.
_______________________________
II. Vũ :

Đó là vào ngày thu vàng ruộm nắng, gió đưa cành lá phiêu du khắp đoạn đường. Và tôi nhận ra mình đã phải lòng em theo cái cách hèn mọn nhất.
Tôi chờ mỗi chiều tà, khi mặt trời đổ bóng, em lững thững ghé ngang, bóng em đổ dài trên mặt đường, tôi lò dò bước theo bóng lưng ấy với tin yêu rực rỡ như đứa trẻ nít ham thích vòi vĩnh que kẹo mạch nha. Hoá ra khoảng cách giữa hai con người có thể xa xôi nhường ấy, tôi chạy mãi cũng không đuổi kịp. Tôi cũng thường tự vấn là vì em bước vội, hay có chăng là vì khoảng trời ngăn trở người dưng, kẻ lạ quá đỗi thênh thang ? Hoá ra, khi người ta không yêu nhau được, cũng không làm bạn được, đó sẽ là khoảng cách xa nhất một đời người. Nhưng dẫu thế thì cứ đến hẹn, mặt trời lại tránh nắng, em lại cứ bước, còn tôi lại cứ đều đặn mỗi ngày đều thích em. Tình cảm chớm nở của một kẻ hèn đã sớm không còn cùng em tồn tại dưới một nền trời hửng nắng. Tôi chẳng dám mơ được em đáp lời. Khi mà con người ta đã chết rồi, không còn việc gì thực sự đáng bận tâm hay coi trọng nữa. Ngày qua ngày căn bản đều như nhau, đói, lạnh, mơ hồ và buồn tẻ. Cái nhịp sống đó vẫn kéo dài cho đến khi tôi tình cờ biết được tên của em. Thực ra, cũng không hoàn toàn rõ lắm, nhưng ít nhất thì tôi biết được em họ Điền, tên Vũ. Cái tên thật thanh nhã, càng chứng minh em chắc hẳn là con cái của một nhà điền chủ có tiếng tăm trong vùng. Ở cái thời lấy nông vụ và việc đồng áng làm chủ yếu như thế này, hầu hết mấy gia đình đều sinh ít nhất là năm, sáu người con, tên gọi không phải Tí, Tèo, Tũn, Tuất các thứ thì cũng sẽ ít văn vở cho dễ gọi, dễ nuôi. Ông bà từ cổ chí kim đều dạy thế, người ta cứ nơm nớp lo là không thuận theo, kiểu gì ông bà cũng quở phạt.
Như bao học sinh - sinh viên cùng tuổi, giờ tan tầm, Vũ cũng thường hăng hái theo bạn bè đi họp hội sinh viên, nghe đâu hội này thi thoảng còn bí mật đi làm công tác liên lạc, gọi nôm na là giao liên. Mỗi buổi chiều, sau khi Vũ xong việc, đúng bốn giờ, tôi đều từ trong bóng râm ngóng về phía cuối đường, dọc theo một hàng cây dầu xa xa, chờ thân ảnh bé nhỏ xuất hiện. Hai năm rồi, Vũ chưa bao giờ đến muộn cả. Em là một đứa nhỏ kiệm lời, dường như trên đường đi, em cũng không huýt sáo, tán gẫu hay lẩm nhẩm mấy câu ca dao như đám học sinh và người qua đường tôi hay bắt gặp. Vũ luôn đi về một mình, dáng lưng thẳng đứng, thong thả mà an nhàn. Thứ tôi nhìn thấy đều đặn nhất chỉ có bóng lưng đỉnh đạc ấy, thế nhưng mỗi ngày, điều đó dần trở thành cảnh trí hân hoan và nỗi mong ngóng lạ lùng. Đất nước vẫn đang chìm trong mùi thuốc súng và bom đạn, âm thịnh dương suy, xung quanh Vũ mỗi ngày đều bao vây bởi ma đói và vong linh chết đường chết chợ lăm le làm hại. May mắn thay là sau bao nhiêu đó năm, tôi cũng không còn là một linh hồn yếu ớt, nhờ vậy mới có thể đuổi chúng chạy cun cút, giữ em an toàn. Tôi không giống chúng, không muốn bắt linh hồn em theo mình, dù có khi làm thế tôi sẽ vui hơn nhiều, lại có người tỉ tê bầu bạn. Nhưng em sẽ không thích đâu, tôi biết thế, chết rồi thì có gì mà vui ? Mỗi ngày đều là vòng lặp buồn chán, chìm khuất trong những nuối tiếc cùng quạnh quẽ, đời Vũ còn dài, em còn tương lai. Rồi lớp trẻ như em sẽ đứng lên, tìm được thời cơ giải phóng quê hương này, trông chờ một thời bình, khi không một ai nữa phải oan uổng vùi thây vào lòng đất. Nếu một ngày Vũ không còn trên đời này nữa, đó phải là khi em ở độ tuổi chín mươi, ra đi thanh thản vì bệnh già. Lúc đó, tôi sẽ đón em, và chúng tôi sẽ tái ngộ như những vị đồng âm thực thụ.

"Bây giờ chưa phải lúc !"

Tôi lẩm nhẩm. Bây giờ chưa phải lúc.
_______________________________
III. Duyên âm :

Rằm tháng giêng, nhà hội đồng Điền rời ngoại ô, lái xe vào trung tâm xin lễ Phật ở một ngôi chùa lớn có tiếng trong vùng. Theo truyền thống, rằm tháng giêng là dịp lễ trọng để cúng sao giải hạn, nguyện cầu cho gia quyến cả năm được bình an. Đương lúc bái lạy, bà hội đồng không khỏi để ý ánh mắt đầy băn khoăn như có điều khó nói của vị sư trụ trì. Từ lúc bước vào, bà thấy trụ trì cứ nhìn chăm chăm đứa con trai độc nhất, đâm ra bà cũng hơi nóng ruột. Cuối cùng, không nén nổi suy tư, bà hội đồng Điền lễ phép mở lời :

_ Dạ thưa thầy, cháu nhà con năm đầu đến đây lễ Phật, không rành rẽ việc cúng bái, lỡ cháu nó có làm điều gì không phải, xin thầy chỉ dạy thêm !

Vị trụ trì sắc mặt phức tạp, thở dài một tiếng :

_ Thí chủ, cậu nhà đây chưa hề có hành động gì thất lễ, có điều từ lúc cậu bước vào, tôi đã để ý thấy rằng cậu bị một vong rất mạnh bám theo. Rất may mắn là nó bị yểm lại ở một chỗ cố định, không theo được đến đây. Vong này theo cậu đã hơn hai năm, không phải ma đói hay vong linh vất vưởng thường thấy.

Bà hội đồng nghe thế thì giật thót, hai chữ "vong theo" khiến bà quýnh quáng, hệt như trong đầu bà có một chiếc chuông đồng, vừa bị ai hung hăng đánh mạnh. Mất một lúc lâu định thần, hai tay bà run rẩy, nói năng cũng không còn lưu loát :

_ Ý thầy là sao hả thầy ? Thằng Vũ... thằng Vũ con trai con bị vong theo ? Mà vong này là ai hả thầy ? Sao tự nhiên lại muốn theo nó ?

Vị sư trụ trì của chùa này vốn là bậc cao tăng, tu hành đã hơn bốn mươi năm, trước nay đã giúp rất nhiều người trục vong và đưa vong về chùa tu hành. Thấy bà hội đồng đã sớm sợ đến mất hết hồn vía, vị trụ trì liền bình tĩnh tiếp lời :

_ Vong này là một vong nam, chết được mười bốn năm, lúc gặp cậu nhà nó đã ở đó mười hai năm rồi, vong chết lâu sẽ ngày càng quấy, không được xem là ma nữa mà sớm mọc răng nanh thành quỷ. Vong này cái thời còn chống Pháp, ở ki-ốt trong khu chợ trông hàng giúp mẹ thì bị máy bay dội bom xuống mà chết. Thân nhân không những không biết rước vong về nhà thờ cúng mà còn vì biến cố đau buồn này chuyển đi nơi khác sinh sống, bỏ hoang cả ki-ốt, khiến nó ngoài chỗ đó ra thì không còn nơi nào để đi. Nhưng điều tôi suy nghĩ mãi vẫn chưa có lời giải đáp hợp lí chính là vong quỷ này dường như tiếp cận cậu nhà không phải với mục đích xấu gì, trái lại, nhờ có nó bên cạnh bảo vệ hơn hai năm nay, mấy vong linh yếu hơn mới không có cơ hội làm hại đến cậu. Đây, tuy hiếm thấy, nhưng chắc phải tính là duyên âm.

Điền Vân Vũ đứng bên cạnh đã sớm nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện, trong đáy mắt đã dần ẩn hiện chút mơ hồ. Điều này chứng minh là linh cảm trước giờ của em không có sai...
_______________________________
IV. Ange gardien :
(Trong tiếng Pháp, nghĩa là thiên thần hộ mệnh).

Chiều hôm đó, đúng bốn giờ, Vũ lại rảo bước từ phía cuối đoạn đường mòn, nơi hàng cây dầu vẫn lao xao đón gió. Bước ngang qua ki-ốt nọ được vài bước chân, lại là cái cảm giác bị người khác dõi theo quen thuộc, kèm theo đó là cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, lần này, lấy hết can đảm, Vũ dừng bước. Cả đoạn đường vắng vẻ không còn ai khác ngoài em, vậy nên im phăng phắc, chỉ có tiếng gió rung chuyển cành lá kêu lạo xạo, phát ra những âm thanh giòn tan, Vũ chầm chậm lên tiếng :

_ Tôi biết anh đang quan sát tôi !

Tên đực rựa nào đó đang lẩn quẩn trong bóng râm nghe thế thì giật bắn mình, thế quái nào mà em biết được hắn đang hiện diện ở đây vậy ? Vẫn đang phân vân không biết phải làm thế nào mới phải, hắn lại nghe thấy chất giọng thanh lãnh ấy cất lên một lần nữa :

_ Có thể không, cho tôi nhìn thấy anh ? Tôi hứa sẽ không lẩn tránh.

"Đứa nhỏ này công nhận quái gở thật đó, trước giờ người ta đều khấn vái để không bị ma quỷ hiện lên trêu ghẹo. Có ai tự dưng lại muốn thấy ma thấy quỷ bao giờ ?"

Hắn nghĩ thầm.
Vũ vẫn cứng đầu đứng nguyên đó không nhúc nhích khiến hắn có hơi khó xử, có lẽ hắn hiện hình cho em thấy một chút cũng không sao, chỉ cần dùng vẻ ngoài nào bình thường một chút.
Vũ cảm thấy phía sau có gì đó đang động đậy, em từ tốn xoay người, phát hiện một chàng trai dáng người cao dong dỏng bước ra khỏi bóng râm. Làn da ngăm, mái tóc bù xù tuỳ hứng, nếu không phải vì đôi mắt hoàn toàn đen đặc không thấy tròng trắng, Vũ hẳn sẽ cho rằng hắn là một người bình thường, thậm chí còn là một chàng trai khôi ngô. Quần áo của hắn trông vừa cũ lại vừa xộc xệch, nhìn cách ăn bận thì gia cảnh có lẽ cũng bình thường, vậy nên mới giản đơn như thế, nếu không muốn nói là xuề xoà. Hắn đi chân trần, đi đến hai lòng bàn chân đều chuyển thành màu đen thui. Quỷ lúng túng gãi gãi đầu, cười gượng, lúc hắn nhoẻn miệng cố ép ra một nụ cười, em còn nhìn thấy hai chiếc răng nanh dài, nhọn hoắc lấp ló phía sau làn môi tái nhợt.

_ Là anh đã bảo vệ tôi khỏi những hồn ma khác suốt thời gian qua sao ?

Trái với dự tính của hắn, Vũ trừ việc ban đầu có đôi chút ngập ngừng, còn lại không có vẻ gì là sợ hãi. Ánh nhìn của em dành cho hắn êm ả như nước hồ thu không gợn sóng, như thể em chỉ đang tán dóc về bài vở với một bạn học bình thường.
Hắn đã từng mơ mình rồi sẽ được trò chuyện cùng em chưa ? Rồi, dĩ nhiên là rồi chứ. Trong những khắc mơ màng, hắn từng vọng tưởng về một ngày mình sẽ bằng xương bằng thịt, mặt đối mặt cùng em. Thế nhưng trong tình cảnh này thì chưa, chưa bao giờ hắn ngờ đến. Bất đắc dĩ, hắn hướng về phía em, chầm chậm gật đầu.

_ Tại sao ?

Nét mặt Vũ dịu đi. Mà quỷ, lúc này, hắn cũng ngớ người. Những trái dầu theo cơn gió mạnh thổi đến xoay vần rồi lác đác rơi xuống như sao băng, dường như nỗ lực muốn đánh vỡ sự yên lặng giữa cả hai.
Tự bản thân hắn cũng đã hỏi mình nhiều lần, vì điều gì hắn lại kiên trì bảo vệ một người dưng nước lã. Hắn không trả lời được, chỉ là hắn muốn làm như thế. Muốn đảm bảo em an toàn trở về nhà, muốn thấy dáng em bước ngang qua đoạn đường nhỏ này mỗi buổi chiều. Hắn dần nghi hoặc, có khi em đã trở thành lí do khiến hắn cảm thấy cuộc đời của một kẻ chết thực ra không tệ hại đến thế. Vũ chính là dũng khí để hắn đương đầu với chuỗi trừng phạt dài lê thê này, bởi lẽ, đơn giản chỉ cần đủ nhớ nhung một người, người đó tự khắc sẽ trở thành dũng khí. Hắn không thể cho em một câu trả lời hợp lí lúc này, mà dường như nhìn thần sắc hắn, tự em cũng nhìn thấy điều đó.

_ Tên của anh là gì vậy ?

Vũ chợt nhớ ra mình không biết tên kẻ này, ngoại trừ những gì được nghe từ vị trụ trì, còn lại em đều mờ mịt. Chỉ thấy hắn sượng sùng xoa xoa hai bàn tay, đáp :

_ Tôi không biết. Lúc tôi tỉnh dậy thì tôi chỉ thấy rằng mình đã chết rồi thôi. Không tên, không tuổi, không quê quán, thậm chí không biết cả lí do mình chết, tôi không nhớ bất kì điều gì liên quan đến bản thân khi còn sống cả. Mà chuyện đó không quan trọng đâu, chết rồi thì có ai gọi mà cần tên hả em ?

Khi nói ra lời đó, âm giọng hắn thong thả đến lạ, nhưng Vũ lại cảm thấy từng hồi chua xót. Em quên mất một điều, thân nhân hắn đều rời đi cả rồi, bỏ lại hắn đơn độc chống chọi ở đây. Tồn tại trên đời, tệ hại hơn việc lãng quên chính mình vốn dĩ chính là bị người khác lãng quên.

_ Tôi có thể đặt cho anh một tên gọi không ? Anh có thấy phiền nếu tôi gọi anh là Mẫn Khôi ?

Vũ dè dặt. Hắn trầm ngâm một lúc, đáp nhẹ bẫng.

_ Dĩ nhiên có thể. Có điều, tại sao lại là Mẫn Khôi ?

Lần đầu tiên sau hơn hai năm, hắn thấy Vũ cười, nụ cười xinh đẹp nhất. Vũ nói :

_ Mẫn trong minh mẫn, Khôi trong khôi ngô !

Trong lúc hắn còn đang chìm đắm trong nụ cười đó mà chưa dứt ra được, Mẫn Khôi nghe tiếng Vũ bên vang lên bên tai, êm đềm như khúc giao hưởng :

_ Tôi sẽ xem anh là ange gardien của tôi. Mà trong tiếng Pháp, ange gardien nghĩa là thiên thần hộ mệnh.

Hắn sẽ là thiên thần hộ mệnh của em.
_______________________________
V. Mẫn Khôi :

Những buổi chiều sau ngày hôm đó của Khôi là những buổi chiều thật khác. Hắn có tên, hắn có một người tình nguyện trò chuyện và gặp gỡ. Mỗi lần Vũ ghé ngang, lúc nào em cũng mang theo hai phần thức ăn. Khi thì là xôi đậu phộng, khi thì là bánh ích, có lúc lại là chè. Em ăn một phần, phần còn lại đốt nhang mời Khôi. Không ít người qua đường nghi hoặc ngoái lại nhìn một lúc lâu khi thấy cậu học sinh ngồi khoan khoái trước ki-ốt bỏ hoang giữa chợ, ăn ngon lành bên cạnh một nén nhang đang cháy dở. Nhìn mãi cũng chán, họ lại lầm lũi bỏ đi.
Khỏi phải nói Khôi vui cỡ nào, hắn chỉ chờ mong bốn giờ chiều mau tới, khi đó Vũ sẽ ngồi đung đưa chân, kể cho hắn nghe vài câu chuyện xảy ra trong ngày. Khi thì là về trường lớp, Vũ sẽ diễn tả cho hắn về lớp học, bạn bè, khi thì em sẽ nói cho hắn về hội sinh viên và những nhiệm vụ khó nhằn đến không tưởng. Lần nào Vũ kể chuyện, thái độ của em cũng rất đỗi say mê, dần dà Khôi phát hiện ra Vũ không hẳn là kiệm lời, chẳng qua là em chưa tìm được người thích hợp để bộc bạch. Cha của Vũ bận lắm, chức vụ càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, hơn nữa ông cùng em cũng không hợp tính. Mẹ Vũ thì là người đa cảm, Vũ sợ chia sẻ điều gì bà cũng sẽ sinh lo lắng, vậy nên trong căn nhà rộng lớn, Vũ cũng không có người để tỏ bày buồn vui. Bạn bè ở trường kết giao chẳng qua cũng chỉ là vì cùng chí hướng, còn tâm giao tri kỷ, Vũ nói, trước giờ chắc chỉ có mình Khôi. Ki-ốt nhỏ này, nơi có Khôi, đối với Vũ không khác gì một căn cứ bí mật để em có thể sống thật với chính mình. Rồi khi mặt trời dần lẩn trốn sau những hàng cây, hắn sẽ tiễn em về nhà, Vũ đi trước, Khôi giẫm lên chiếc bóng của em, bước theo sau. Cả hai băng qua con sông, cánh đồng, băng qua những hàng quán, cửa hiệu. Vũ có một bạn đồng hành chỉ mỗi em nhìn thấy, và người bạn đồng hành này giữ cho em an lòng.
Thời gian chầm chậm trôi, thấm thoát cũng đã nửa năm, có một buổi chiều, Vũ hớt hải chạy đến ki-ốt, mồ hôi nhễ nhại, đến cả áo sơmi cũng vì ướt mồ hôi mà bết dính cả vào người. Khôi khó hiểu nhìn em, muốn hỏi có việc gì mà gấp rút thế, chỉ nhớ qua làn hơi ngắt quãng, Vũ nói nhiệm vụ giao thư vừa rồi xém chút nữa là toi. May mắn là em và đồng đội nhanh chân, nếu không sợ đã sớm bị tóm được rồi tra khảo các thứ. Vũ không sợ đau, cũng không sợ chết, em chỉ sợ việc đưa tin bị chậm tiến độ, quân ta khó lắm mới tìm được thời cơ để tấn công. Nhìn Vũ lấm lét ngó quanh quất xung quanh sau cuộc truy đuổi sát sao, đến lượt Khôi thấy bụng dạ không yên. Điều hắn sợ nhất là em gặp nguy hiểm ở đâu đó mà hắn không thể biết mà ứng cứu. Dù có là quỷ đi chăng nữa, sức hắn cũng có hạn, Khôi cũng chỉ có thể quanh quẩn ở một khu vực nhất định, Vũ chỉ cần bước khỏi "vùng an toàn" đó, hắn liền cảm thấy mình sẽ không thể kề cận cùng em. Đôi khi Khôi mong Vũ đừng làm công việc này nữa, rủi ro lúc nào cũng đầy rẫy, nguy hiểm lúc nào cũng rình rập. Đứa nhỏ của hắn chỉ nên được nâng niu, không phải can dự vào sa trường gió tanh mưa máu mà em có thể sẽ bỏ mạng bất cứ lúc nào. Thế nhưng hắn biết rõ Vũ lắm, lòng yêu nước của em hừng hực như lửa đỏ, chẳng ai có thể làm em chùn bước hay lung lay. Đây là điều Khôi yêu ở em, đồng thời, cũng là điều khiến hắn lo lắng.
Như mọi lần, chiều hôm đó, Khôi đưa Vũ về, đường về hôm nay dài thênh thang vì không ai chịu nói với ai tiếng nào, cả hai đều bận đắm chìm trong suy nghĩ riêng.
Vũ đã vào nhà được một lúc lâu, Khôi vẫn nán lại đó, gương mặt không giấu nổi vẻ đăm chiêu.
_______________________________
VI. Về cùng anh :

Chiều hôm nay, Khôi cứ sốt sắng đi qua đi lại trước ki-ốt suốt, bình thường giờ này là phải thấy bóng dáng Vũ rồi, em chưa bao giờ đến muộn lần nào cả, thế mà bữa nay đến tận lúc này vẫn chưa thấy mặt mũi em đâu. Trong lòng Khôi bứt rứt, khó chịu vô cùng, chỉ toàn là dự cảm chẳng lành. Đương lúc tâm trạng rối rắm như ngồi trên đống lửa, phía xa xa, Khôi chợt thấy một đoàn người rất đông đang từ từ kéo tới. Có dân, còn có lính, đám lính đã trang bị súng ống tận răng, mặt ai cũng đanh lại, giống như vừa xảy ra vụ gì căng lắm. Đám đông càng tiến gần, Khôi càng cảm nhận được có điều gì đó không đúng. Bình thường khu vực này rất ít khi nào thấy lính đi ngang, chỉ trừ vài dịp có người bị bắt, đem ra giữa chợ hành hình thị uy, nghĩ đến đó, Khôi càng nơm nớp lo. Lúc họ đã đến sát cạnh, đoàn người bắt đầu tản ra bốn phía xung quanh, chừa lại ở giữa một tốp lính và một vài thanh niên đang bị bắt giữ. Và rồi giữa những thanh niên nọ, Khôi bắt gặp Vũ, vẫn trong màu áo sơmi quen thuộc, vai bị một tên lính mạnh bạo tóm chặt, hai tay em bị trói gô ra đằng sau, trên gương mặt tái nhợt còn có vài vết bầm ở gò má và khoé môi, máu đỏ trên trán vẫn dọc theo sườn mặt mà chảy xuống. Khôi chết lặng, em của hắn lúc này giống như chú chim nhỏ bị người ta tàn nhẫn bẻ gãy cánh, chúng nào phải hắn đâu, chẳng có cớ gì phải thương tiếc hay nương tay với Vũ. Chúng chỉ muốn đay nghiến, hành hạ em, nhìn em van xin đến chết mới hả giận. Nhưng Khôi biết Vũ sẽ không cho chúng toại nguyện nhận lấy thứ mà chúng cần. Tên cầm đầu đi đến trước mặt từng người bị bắt giữ, ai cũng đã bị đánh đến mức khó nhìn rõ hình hài, riêng Vũ vẫn hiên ngang nhìn thẳng vào mắt gã, chẳng chút sợ hãi cùng kiêng dè. Bị Vũ nhìn đến tức giận, tên cầm đầu nắm lấy tóc em mà giật mạnh, bắt em phải nhìn cho kĩ mặt gã. Vũ nhăn mặt một chút vì cơn đau bất chợt, thế rồi trong ánh nhìn sững sốt của tất cả những người xung quanh, nhổ nước bọt thẳng vào mặt tên hung thần cao hơn em cả một cái đầu, vốn vẫn đang giữ chặt tóc em trong tay. Trong một giây phút nào đó, Khôi dường như thấy em gửi đến mình một ánh nhìn trấn an. Ai cũng biết kết cục cho sự chống đối của Vũ là gì, tên cầm đầu nổi cơn thịnh nộ, dằn xuống tâm tình đang nổi sóng, gã gầm gừ, nhanh chóng đọc bản tuyên cáo, kết tội Vũ và các bạn học trong hội sinh viên tuyên truyền thông tin sai lệch, chống phá nhà nước, cần xử bắn tại chỗ để làm gương. Tội nặng nhất là Vũ - kẻ to gan cứng đầu cứng cổ đến cùng. Vậy là mọi chuyện vỡ lẽ, trong hội sinh viên chắc chắn có nội ứng. Nghe bản án xong, Vũ vẫn không buồn nhíu mày lấy một cái, Khôi liếc nhìn em, hai mắt rưng rưng đau đớn xen lẫn tự hào. Gã chỉ biết cười khổ, em của gã là thế, lúc nào cũng quật cường, thẳng tắp như một luỹ tre. Lũy tre làng hiên ngang giữ lấy bờ cõi, một tấc đất cũng không thể để mất, quê hương em, chẳng thế lực nào, cho dù hùng mạnh cách mấy, được phép tự cho mình cái quyền chia năm xẻ bảy. Cậu trai sở hữu vóc người nhỏ thó, nhưng nơi ngực trái là một trái tim bất khuất, dũng mãnh, em sẵn sàng chết, để máu mình nhuộm đỏ sắc cờ. Em sẵn sàng ngã xuống, để đất nước đi lên. Tù nhân bị xử bắn, thông thường thì đặc ân cuối là sẽ được dùng khăn che mắt để không phải nhìn thấy họng súng, một lần nữa, Vũ cười khẩy từ chối nhận thứ ân điển giả nhân giả nghĩa này. Toán lính đóng xuống đất vài chiếc cọc gỗ, từng bước chân mạnh mẽ tiến về vị trí hành hình, Vũ vẫn không hề thể hiện chút hối hận hay nhún nhường nào. Ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, vẫn bằng ánh mắt bình lặng và trong veo, em nhìn về phía Khôi, giống như một lời hẹn gặp lại ở thế giới bên kia.

"Đoàng... đoàng... đoàng"

Ba phát súng chát chúa vang lên khiến tai Khôi đau nhức, đầu hắn ong ong. Thậm chí hắn có thể cảm nhận từng tế bào đang chạy trong huyết quản mình nứt toác. Máu lan ra trên áo sơmi trắng của Vũ, lặng lẽ nở rộ thành những đóa hồng diễm lệ đến chói mắt, rồi cả thân hình gầy gò chậm rãi đổ rạp xuống.

"Chết vì tổ quốc, chết nhưng vẫn sống..."

Khôi quỳ sụp xuống đất, nấc nghẹn, hắn khóc tướng lên. Đã lâu lắm rồi, hắn quên mình còn có thể khóc đến thương tâm như vậy. Đưa tay vụng về chùi đi hàng nước mắt lem luốc trên gương mặt, Khôi chạy đến bên cơ thể đang co giật trên đất của Vũ, xót xa vuốt ve mái tóc đen mềm. Cầm lấy bàn tay buông thõng vẫn còn dính máu, hắn yêu chiều hôn lên. Nụ hôn dịu dàng đặt lên trán, chập chờn như cánh bướm trên hàng mi, lên má và khoé môi em vẫn còn vương mùi máu.

_ Vũ của anh giỏi quá, dũng cảm quá. Đớn đau qua rồi em ! Về cùng anh, chẳng ai làm em bị thương được nữa.

Nén lại những dằn xé và cảm giác tê dại nơi lồng ngực, Khôi nức nở vỗ về. Cuộc hành hình sau một lúc, cuối cùng cũng kết thúc. Tất cả mọi người đều trở về, để lại trên đất vài thi thể nằm sõng soài giữa vũng máu còn chưa khô. Đây đều là những chàng trai trẻ tuổi, còn rất nhiều hoài bão và tương lai rộng mở đang chờ đợi phía trước, vậy mà nguyện ước chưa hoàn thành đã phải trở về thành một nắm cát bụi. Khôi đứng giữa bãi chiến trường hỗn độn thây người, thẩn thờ nhìn mặt trời đang dần lặn xuống. Rồi ở cuối đoạn đường, nơi hàng cây dầu rợp bóng, gã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc khoan thai bước đến, vẫy tay với mình.

Chiến tranh có tàn khốc, bom đạn có vô tình, kể cả khi chúng ta không tồn tại trên cõi đời này nữa, cũng không có bất kì điều gì có thgiết chết yêu thương.

_____________Hoàn______________
Seattle, Washington, Hoa Kỳ - 04/01/2020.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip