CAI THUỐC

Mùa đông năm ấy cái lạnh chẳng thấm tháp bằng sự cô đơn lạ lùng len lỏi trong căn hộ ấm áp của Vĩ và Cường.

Vĩ 24 tuổi là một kiến trúc sư tài năng nhưng đang gánh vác dự án lớn nhất sự nghiệp. Cậu là người chủ động, mạnh mẽ, luôn tràn đầy năng lượng tuy nhiên, dạo gần đây Vĩ không còn là Vĩ của mọi ngày.

Cường 25 tuổi là nhà thiết kế đồ họa tự do, anh dịu dàng, chín chắn, và có một khả năng quan sát tinh tế. Cường yêu Vĩ không chỉ vì sự nhiệt huyết mà còn vì vẻ non nớt đáng yêu ẩn sau cái vẻ ngoài cứng cỏi ấy.

Căn hộ của họ luôn ngập tràn mùi hương tinh dầu hoa hồng thoang thoảng và cà phê rang xay. Nhưng một sự thay đổi nhỏ đã xuất hiện.

Nó bắt đầu bằng những cái ôm kéo dài ít hơn thường lệ. Mỗi khi Vĩ trở về nhà, gương mặt cậu mệt mỏi và đôi vai căng cứng vì áp lực. Khi Cường rướn người hôn Vĩ anh thoáng thấy một mùi hương lạ lẫm, không phải mùi khói bụi đường phố cũng không phải mùi thức ăn nhanh.

Nó là mùi khói. Khói thuốc lá.

Lần đầu Cường nghĩ đó chỉ là mùi từ đồng nghiệp hay đối tác của Vĩ. Anh âm thầm pha cho Vĩ một tách trà hoa cúc và xoa bóp vai cho cậu, hy vọng sự mệt mỏi sẽ tan biến.

Nhưng mùi hương đó bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn, luôn phảng phất sau lưng Vĩ, trên chiếc áo khoác cậu vội vàng cởi ra, hoặc đôi khi, ngay trong hơi thở của cậu sau khi đánh răng.

"Em lại căng thẳng lắm à?" Cường hỏi một buổi tối, khi Vĩ đang dán mắt vào màn hình máy tính, tay lướt chuột điên cuồng.

Vĩ không ngẩng đầu lên, giọng mệt mỏi: "Không, chỉ là dự án đang gặp chút trục trặc. Anh ngủ trước đi, khuya rồi."

Cường biết Vĩ đang nói dối. Vĩ luôn nói dối khi cậu cảm thấy mình sắp gục ngã, luôn cố gắng che giấu những điểm yếu của mình trước Cường người mà Vĩ coi là điểm tựa hoàn hảo.

Cảm giác lo lắng cắn xé Cường không ngừng. Anh biết Vĩ đang tìm một lối thoát, một thứ gì đó để làm dịu thần kinh và anh sợ hãi rằng Vĩ đã tìm thấy nó trong làn khói trắng chết người.

Vĩ luôn nói ghét thuốc lá vì nó làm hỏng phổi và nụ hôn.

******

Mọi thứ lên đến đỉnh điểm vào một đêm thứ bảy. Vĩ nói cậu cần làm việc thâu đêm ở văn phòng để hoàn thành bản vẽ kỹ thuật gấp. Cường buồn nhưng cố gắng thông cảm.

Khoảng 2 giờ sáng, cơn mưa đầu mùa đổ xuống xối xả. Cường không ngủ được quyết định dậy pha sữa nóng. Vừa mở cửa ban công anh chợt khựng lại.

Dưới gốc cây sồi già trong khu vườn chung của khu chung cư có một bóng hình quen thuộc đang đứng đó. Chiếc áo hoodie màu xám quen thuộc mái tóc rối bù, và một đốm sáng đỏ rực giữa hai ngón tay.

Vĩ.

Cậu không ở văn phòng. Cậu đang đứng dưới mưa, lén lút hút thuốc.

Cường cảm thấy một cơn đau thắt nghẹt thở nơi lồng ngực. Không phải vì giận mà là vì thất vọng và thương xót. Thương Vĩ vì sự yếu đuối không dám thổ lộ thất vọng vì lời nói dối vụng về.

Anh mặc vội chiếc áo khoác chạy xuống cầu thang.

Khi Cường đứng sau lưng Vĩ giật mình vội vàng giấu điếu thuốc đang cháy dở ra sau lưng.

"Cường... Anh..." Giọng Vĩ run rẩy như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm điều sai trái.

"Em nói em làm việc ở văn phòng," Cường nói giọng bình tĩnh đến lạnh lùng. Anh nhìn vào chiếc áo Vĩ đang mặc, đã bị ướt một nửa vì mưa. "Và văn phòng không cho phép em hút thuốc."

Vĩ buông tay, điếu thuốc rơi xuống vũng nước mưa và tắt ngúm, tạo ra một làn khói mỏng tang cuối cùng tan vào không khí ẩm ướt.

"Em xin lỗi" Vĩ lí nhí không dám nhìn vào mắt Cường. "Chỉ là... em không chịu nổi nữa. Cả tuần nay em không ngủ được, bản vẽ thì cứ sai liên tục, em sắp phát điên rồi."

Cường bước tới, không ôm, không mắng mỏ, chỉ nhẹ nhàng nâng cằm Vĩ lên bắt cậu phải đối diện với mình.

"Bao lâu rồi?"

"Khoảng hai tháng," Vĩ thành thật. "Chỉ khi quá stress thôi, em hứa. Em biết anh ghét nó..."

"Anh không ghét nó," Cường ngắt lời, đôi mắt mệt mỏi nhưng kiên định. "Anh ghét những gì nó làm với em. Anh ghét việc em giấu anh, Vĩ. Chúng ta là gì của nhau? Sao em lại tự đẩy mình ra xa anh bằng một bí mật tệ hại như thế?"

Nước mắt Vĩ bắt đầu chảy dài hòa lẫn với nước mưa. Cậu ôm chầm lấy Cường, vùi mặt vào hõm vai anh.

"Em sợ anh sẽ thất vọng, em sợ anh thấy em kém cỏi... Em là người nên bảo vệ anh, chăm sóc anh, sao em lại là người gục ngã trước?"

Cường giữ chặt lấy Vĩ, cảm nhận sự run rẩy trong cơ thể cậu.

"Không có ai là hoàn hảo Vĩ của anh. Anh là nơi em gục ngã không phải là nơi em phải cố gắng đứng thẳng. Nghe anh Vĩ. Anh không quan tâm em có phải người bảo vệ anh. Anh chỉ quan tâm em là người yêu của anh là người anh muốn sống cùng. Và anh không thể sống cùng một người đang tự hủy hoại bản thân mình như thế này."

Anh đẩy Vĩ ra một chút, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói trở nên nghiêm khắc: "Chúng ta sẽ không tranh cãi. Anh chỉ có một điều kiện. Nếu em không muốn mất anh em phải bỏ thuốc"

******

Lời hứa được lập ra dưới ánh đèn ban công lấp lánh và mùi hương tinh dầu đã trở lại.

"Anh sẽ giúp em" Cường tuyên bố khi cả hai đã ngồi lại trên chiếc sofa, cơ thể khô ráo và tinh thần vững vàng hơn.

Vĩ nắm chặt tay Cường, gật đầu kiên quyết.

Sáng hôm sau, một chiếc hũ thủy tinh lớn xuất hiện trên bàn làm việc của Vĩ. Bên trong đầy ắp những loại kẹo đủ màu sắc, đủ hương vị kẹo bạc hà the mát, kẹo trái cây chua ngọt, kẹo dẻo dai dai.

"Bất cứ khi nào cơn thèm thuốc đến" Cường chỉ vào cái hũ, "em hãy lấy ngay một viên. Cơn thèm chỉ kéo dài vài phút thôi, Vĩ."

"Bất cứ khi nào em chiến thắng được một cơn thèm thuốc lớn, hoặc vào cuối mỗi ngày em không hút, em sẽ được nhận phần thưởng đặc biệt," Cường mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ranh mãnh. "Anh sẽ hôn em. Nụ hôn này không chỉ là phần thưởng để em biết nụ hôn của anh ngon hơn bất kỳ làn khói nào."

Vĩ cười lớn, lần đầu tiên sau nhiều tuần căng thẳng.

"Anh đang dụ dỗ em bằng cơ thể đấy à, Cường?"

"Nếu nó hiệu quả, tại sao không?" Cường nháy mắt, kéo Vĩ lại gần, đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đủ để Vĩ cảm nhận được sự yêu thương và quyết tâm của anh.

Những ngày đầu tiên là một cực hình.

Vĩ vật lộn với những cơn thèm thuốc dữ dội. Khi làm việc, bàn tay cậu cứ vô thức muốn với lấy một điếu. Có lúc Vĩ phải đứng bật dậy, đi lại quanh phòng làm việc đếm từng hơi thở.

Cường luôn theo dõi sát sao.

Đôi khi, Vĩ cáu kỉnh.

"Anh không hiểu đâu, Cường!" Vĩ gắt lên một đêm khi Cường cố gắng kéo cậu ra khỏi bàn làm việc. "Anh không phải là người đang đứng trên bờ vực bị sa thải! Anh không phải là người đang phải cứu vãn cả một dự án hàng trăm tỷ!"

Cường không tức giận. Anh kiên nhẫn đợi Vĩ trút hết bực dọc.

"Đúng, anh không hiểu áp lực công việc của em," Cường đáp, giọng mềm mại nhưng chắc chắn. "Nhưng anh hiểu nỗi đau của em. Anh hiểu lý do em quay lưng lại với anh để tìm đến khói thuốc. Và đó là lý do anh sẽ không để em làm điều đó."

Anh nhét vào tay Vĩ một viên kẹo dẻo hình gấu.

"Nhai cái này. Và nhớ công việc có thể lấy đi thời gian và năng lượng của em, nhưng nó không được phép lấy đi phổi và sức khỏe của em. Anh cần em sống khỏe."

******

Hành trình cai thuốc diễn ra trong suốt hai tháng tiếp theo.

Vĩ đã phải loại bỏ tất cả những chiếc áo khoác từng vương mùi khói. Cường cẩn thận giặt giũ và xịt phòng, khiến mùi hương của hoa hồng và tinh dầu bách lại trở thành mùi chủ đạo.

Hũ kẹo vơi đi rất nhanh. Kẹo bạc hà trở thành món khoái khẩu mới của Vĩ. Cậu nhận ra, cảm giác the mát của bạc hà trên đầu lưỡi và hơi thở mới mẻ dễ chịu hơn cảm giác cay khét của khói thuốc gấp nhiều lần.

Và những nụ hôn. Chúng là liều thuốc tinh thần mạnh nhất.

Vĩ thường tựa vào lòng Cường vào cuối ngày, hít hà mùi hương quen thuộc của người yêu, để anh xoa dịu cái đầu căng thẳng.

"Hôm nay em đã chiến đấu với ba cơn thèm" Vĩ thều thào, giơ ba ngón tay lên.

Cường cúi xuống, ôm lấy khuôn mặt Vĩ giữa hai bàn tay.

"Phần thưởng của em đây."

Nụ hôn của Cường không còn đơn thuần là sự thể hiện tình yêu, nó trở thành một nghi lễ, một lời khẳng định về cam kết.

Ban đầu, Vĩ chỉ nhận thấy sự ngọt ngào, mềm mại trên môi Cường. Nhưng khi quá trình cai thuốc tiến triển, Vĩ bắt đầu thực sự cảm nhận được sự khác biệt.

Khi Vĩ hút thuốc nụ hôn của họ luôn có một lớp ngăn cản vô hình một chút vị đắng hoặc sự ngại ngùng. Nhưng bây giờ, với hơi thở thơm mùi kẹo, nụ hôn trở nên hoàn toàn tinh khiết và chân thật.

Vĩ bắt đầu chủ động tìm kiếm những nụ hôn thay vì kẹo.

Một đêm Vĩ bị mắc kẹt với một lỗi thiết kế nghiêm trọng. Cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơn thèm thuốc trỗi dậy mạnh mẽ. Vĩ đứng dậy không cầm kẹo, mà đi thẳng vào phòng ngủ nơi Cường đang đọc sách.

"Cường," giọng Vĩ nghẹn lại. "Em cần một nụ hôn. Ngay bây giờ."

Cường hiểu. Anh đặt cuốn sách xuống, vươn tay kéo Vĩ vào lòng. Không cần lời nói.

Nụ hôn lần này có một chút tuyệt vọng, một chút cầu xin từ Vĩ. Cường đáp lại bằng sự dịu dàng và kiên nhẫn vô bờ. Anh để Vĩ dựa vào mình, để chiếc lưỡi Vĩ mang theo vị bạc hà the mát của viên kẹo vừa tan chảy tìm kiếm sự an ủi nơi anh.

Nụ hôn kéo dài cho đến khi Vĩ thở dốc, cảm thấy lồng ngực mình không còn nghẹt thở vì lo lắng mà vì sự mãn nguyện.

"Anh có vị như vị cứu tinh," Vĩ thì thầm, trán dựa vào trán Cường.

"Anh chỉ có vị như anh thôi," Cường nhẹ nhàng trả lời, xoa má Vĩ. "Vị ngọt không khói. Đó là vị mà anh muốn em ghi nhớ."

******

Ba tháng trôi qua. Vĩ đã hoàn thành dự án, và nó thành công rực rỡ. Cậu nhận được sự công nhận xứng đáng, nhưng quan trọng hơn, cậu đã không quay lại với thuốc lá.

Hũ kẹo trên bàn làm việc đã không còn được dùng thường xuyên nữa. Vĩ đã học được cách kiểm soát căng thẳng bằng những bài tập hít thở sâu, bằng cách chia sẻ gánh nặng với Cường, và bằng việc nhớ đến cái giá của một điếu thuốc.

Một chiều cuối tuần Vĩ và Cường đang nằm thư giãn trên sofa xem phim. Vĩ đột nhiên ngồi dậy, nhìn Cường với ánh mắt nghiêm túc.

"Cường," Vĩ nói. "Anh có nhớ cái đêm anh bắt gặp em hút thuốc không?"

Cường gật đầu.

"Lúc đó em cảm thấy thế giới này đang sụp đổ. Em là người mạnh mẽ, nhưng em lại chọn cách yếu đuối nhất để đối mặt với nó. Em đã nghĩ anh sẽ la mắng, hay tệ hơn, bỏ rơi em."

Vĩ đưa tay chạm vào môi Cường.

"Nhưng anh không làm vậy. Anh đã dùng tình yêu, sự kiên nhẫn, và những nụ hôn để chữa lành cho em. Anh đã thay thế sự cay đắng bằng sự ngọt ngào. Em nên là người che chở cho anh. Nhưng anh, anh mới là chỗ dựa vững chắc và là người mạnh mẽ."

Cường mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp của người lớn tuổi. Anh biết Vĩ đang trưởng thành.

"Anh đã nói rồi Vĩ. Anh chỉ làm điều anh nên làm. Bây giờ em có thèm thuốc không?"

Vĩ lắc đầu, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

"Không. Em chỉ thèm mùi của anh. Mùi tinh dầu bách, mùi trà hoa cúc, và mùi kẹo bạc hà đọng lại trên môi anh."

Vĩ cúi xuống chủ động hôn Cường, một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đầy sự biết ơn và yêu thương.

Cường đáp lại nụ hôn của Vĩ

"Hết kẹo rồi" Vĩ thì thầm sau nụ hôn, nghịch ngợm.

"Tốt" Cường mỉm cười. "Vậy từ nay về sau, khi em cảm thấy muốn hút thứ gì đó, em chỉ cần hút lấy hơi thở của anh thôi. Đó là phần thưởng mãi mãi của em."

Cả hai ôm nhau thật chặt, không còn khoảng cách, không còn bí mật. Ngoài ban công nắng vàng rực rỡ xua tan đi hoàn toàn cái lạnh của mùa đông và tàn dư của những làn khói cũ.

END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip