TỪ CHỐI
Thế Vĩ rất tò mò không biết cảm giác bị Cường Bạch từ chối sẽ như thế nào.
Tay của Thế Vĩ áp lên vai của người đang nằm trên sofa. Đầu cậu chầm chậm cúi xuống để thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cho đến khi bản thân chạm đến được bờ môi của Hồng Cường. Cảm giác day dứt và tủi thân luôn xuất hiện mỗi khi cậu được gần gũi với anh như thế này.
Khuôn miệng xinh đẹp thường ngày luôn cất lên những câu nói ngọt ngào và dí dỏm, nay lại bị Thế Vĩ ngấu nghiến đến không thể thở nổi. Người lớn hơn với hai mắt nhắm nghiền và đôi mày chau khẽ, liền bấu tay vào chiếc áo khoác đang đắp trên người mình để giấu đi tâm trạng bối rối. Trái khế của anh nhô lên như một ngọn núi nhỏ, thỉnh thoảng lại run lên nhè nhẹ mỗi khi bị người nhỏ hơn trêu đùa trong khoang miệng. Đầu mũi anh ướt nhẹp như mèo con, phả ra hơi thở khò khè do cơn sốt đang hành hạ lấy thân thể.
Thế Vĩ tự hỏi, nếu như khó chịu như vậy, tại sao người này lại không đẩy mình ra?
******
Cậu vẫn nhớ như in cái ngày mà mọi người say khước đến không rõ ngày tháng, chìm đắm trong bộ bài thật - thách mà ai đó đã mang đến.
- Tới lượt anh Cường rút bài rồi nè.
Sau sát hạch 4, mấy anh em đã set một kèo ăn nhậu nhẹ nhàng, xem như tiệc chia tay mấy anh em đã tốt nghiệp. Điều buồn cười là cả một đám chỉ có le que vài người biết nấu ăn, vậy mà lại quyết định bày tiệc ở nhà của anh cả Đông Quan
"Tụi mày chỉ giỏi báo anh thôi!"
Thế Vĩ khẽ bật cười khi nhớ lại điệu bộ bất mãn của anh mình khi bị anh Cường đẩy ra làm chủ xị của cuộc vui hôm nay.
Thế Vĩ cứ chìm đắm trong suy nghĩ vu vơ của bản thân cho đến khi nhận thấy mọi người đột ngột im lặng. Những ánh mắt tò mò cứ chăm chú nhìn về phía mình như kim châm.
- Sao mọi người nhìn em ghê thế?
...
"Hôn môi người bên trái hoặc uống hết 3 ly"
...
Cho đến khi tiệc tàn, LEZII mới có cơ hội đọc được chính xác nội dung trên lá bài mà Hồng Cường bóc được.
Những tưởng rằng mọi người sẽ cảm thấy sượng sùng mà bỏ qua thử thách kì cục này. Nhưng có lẽ ai nấy cũng đều đã ngà ngà say, chẳng còn phân định được đâu là ranh giới của trò đùa.
- Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!
Thú thật thì Vĩ vẫn chưa say. Nhưng tiếng hò reo xung quanh khiến đầu cậu ong ong như đang đi trên một cây thước gỗ, cứ chần chừ dừng mãi ở điểm 0 centimet.
- Ngại gì nữa Cương ơi. Boi phố mà lại sợ à
Lời nói khích bác của anh lớn khiến cậu đưa mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh. Khoảng cách giữa hai người chưa tới một gang tay. Vĩ tự hỏi liệu người kia có nghe thấy được tiếng tim đập liên hồi như trống vỗ của mình hay không. Cậu cảm thấy da mặt mình nóng bừng vì những gì bản thân đang tưởng tượng ở trong đầu.
Nếu như là người này, cậu cũng muốn thử một lần. Thế Vĩ đã suy nghĩ như thế.
Nhưng rồi cậu lại bắt gặp ánh mắt phiếm hồng tràn đầy sự khó xử của người kia. Một cảm giác nhoi nhói xen lẫn tủi thân khiến cậu cảm tưởng như mình đang bị gai nhọn đâm vào. Bàn tay màu bánh mật lập tức vươn tới nhấc lấy ly bia của người anh xinh đẹp.
- Thôi để em uống thay anh Cường cho. Ép một hồi mà ảnh khóc thiệt là em không dỗ được đâu á.
Ly bia đã được đưa lên trước mặt nhưng lại nặng nề một cách khó tả. Đáy mắt của Vĩ thoáng đọng lại nét buồn bã, liền buột miệng nói ra một câu tưởng như là lời đùa:
- Ai lại đi bắt người đẹp hôn quái vật bao giờ.
Bên tai cậu ù ù tiếng huýt chán chường của mấy anh em vì bị phá hỏng cuộc vui. Vĩ của lúc đó chỉ trộm nghĩ, như một cách để tự huyễn hoặc chính mình, rằng là mấy anh em ngày mai còn phải nhìn mặt nhau, lỡ như bị người này dỗi thật, không muốn nhìn thấy cậu nữa thì biết phải làm sao?
Vĩ không chịu được ý nghĩ bị Hồng Cường ghét bỏ.
Nhưng rồi ly thủy tinh trên tay cậu bị ai đó cướp mất. Cảm giác mát lạnh ở sau gáy lập tức truyền đến khi bị bàn tay của anh ôm lấy và kéo đi. Người kia điều chỉnh cái đầu ngây ngốc của cậu một cách nhẹ nhàng và dứt khoát. Bờ môi khô khốc và nồng nặc mùi cồn lập tức bị khoả lấp bởi một xúc cảm mềm mại và mộng nước.
Một cái chạm đủ lâu để toàn bộ sức nóng của cơ thể đều đổ dồn về đỉnh đầu.
- Như thế này thì cho dù là quái vật cũng sẽ trở thành hoàng tử siêu cấp đẹp trai nhé.
Thế Vĩ chỉ nhớ là sau đó mình chẳng dám chạm vào một giọt bia nào nữa. Lòng bàn tay cứ vờ áp lên trên môi, như thể hơi ấm ngọt lịm kia vẫn còn lưu lại trên đó, trở thành vết bỏng trên da, khiến cậu không thể nào quên.
******
Sự tốt bụng và dịu dàng của Hồng Cường khiến Thế Vĩ nhiều lúc cũng muốn ảo tưởng rằng mình đang nhận được một sự đối đãi đặc biệt.
"Vĩ ơi, em phải tự tin lên. Em giỏi như thế này có khi sau chương trình job chạy không hết luôn đấy chứ đùa"
"Em đừng cảm thấy ngại trước ống kính. Anh thấy Vĩ lên hình đẹp lắm"
"Nhìn em cười mà anh cũng phải cười theo luôn đấy. Người ta gọi cái này là duyên ngầm đúng không nhở?"
"..."
Ở trường quay, so với những người khác, cơ hội để Thế Vĩ tiếp xúc của anh cũng không nhiều. Bởi vì Hồng Cường giống như một mặt trời nhỏ, luôn được mọi người vây quanh. Nhưng mặt trời này lại quá mức rực rỡ, khiến người khác chẳng thể nào ôm lấy hay chạm vào. Vì vậy, Vĩ rất thích khoảng thời gian mình bầu bạn với anh ở bên ngoài chương trình.
Những dòng tin nhắn khi người kia tíu tít về chuyện cậu hát hay thế nào. Những bữa cơm đôi khi là hai người, đôi khi cũng có người thứ ba, thứ tư để góp vui. Anh bé rất kén ăn và thích đồ ăn Nhật. Nhưng Hồng Cường không bao giờ từ chối nếu như Vĩ gợi ý đi ăn đồ Hàn.
Nói đúng hơn, người này chẳng bao giờ từ chối ai ngoại trừ duy nhất một người.
******
- Anh từ chối.
Mấy anh em xung quanh lại được dịp cười nắc nẻ khi Long Hoàng lại bị anh Hồng Cường từ chối lần nữa. Lần này là vì người kia bảo mua khuyên tai tặng mình.
- Tại sao thế? - Long choàng tay lên vai của người anh nhỏ mà rung lắc đến choáng cả đầu - Có cái bông tai thôi mà sao anh tiếc với em saooo?
- Thế tại sao chú mày không tự đi mua đi? Em nghèo đến vậy sao Long? Em là thái tử mà, em sắp phá sản hả?
- Ê nha, em mà thất nghiệp thiệt là sẽ ăn bám anh đó.
Nhìn hai người đấy đùa giỡn quả thật cũng có chút thú vị, đặc biệt là phản ứng của Hồng Cường.
Trông điệu bộ từ chối nhưng khuôn miệng lẫn đuôi mắt đều đang cười tươi như hoa nở, Thế Vĩ tự hỏi, nếu như mình cũng giống như Long thì liệu người đó có từ chối mình không.
Cảm giác lúc đó sẽ ra sao?
"Em thấy anh Cường giống con mèo đáng yêu nên mới hay trêu vậy thôi. Anh cũng thấy vậy mà đúng không Vĩ?"
Vĩ cũng không biết, có lẽ là cậu cần phải tự mình đi tìm ra câu trả lời.
******
- Em có xuống cân không Vĩ?
Cậu và anh đang ngồi khoác vai nhau trên cùng một băng ghế trong sảnh chờ, chăm chú theo dõi phần trình diễn của mấy anh em khác trên sân khấu. Đột nhiên người nọ quay sang hỏi khiến cậu cũng bị chững lại vài giây.
Cánh tay anh đang khoác trên vai cùng với mùi hương dễ chịu kia đột ngột bị rút về, khiến tâm trí của LEZII bất ngờ rơi vào hụt hẫng. Người lớn hơn ngồi thẳng lưng và xoay người lại để hướng ánh mắt về phía cậu. Vẫn là cái kiểu nhìn dịu dàng như thể đang vuốt ve một con thú hoang.
- Ờm... xuống năm, sáu cân...
Vĩ tự thấy mình thiếu tự nhiên khi trả lời.
- Trộm vía hơn.
Hồng Cường gật gù, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cậu khiến Vĩ vô thức hướng ánh mắt xuống bàn tay trống trải của mình.
Hồng Cườnglại như thế. Cứ luôn miệng gieo vào lòng một người tự ti như LEZII những lời khích lệ chân thành và ấm áp, gieo cho cậu những hy vọng không nên có.
- Hồi nãy anh thấy em đẹp lắm - Hồng Cườngliên tục gật gù với đôi mắt chưa từng rời khỏi gương mặt của người ngồi bên cạnh - Anh còn bị hút hồn nữa mà.
Cảm giác của Thế Vĩ lúc này tựa hồ như có hàng triệu lông hồng đang vuốt ve dạ dày của mình. Một cảm giác sướng rơn đến ngứa ngấy, khiến cậu vui đến mức muốn kéo người bên cạnh ngồi sát vào mình hơn. Để anh thủ thỉ vào tai những lời mà chỉ có anh nói thì cậu mới dám tin là sự thật.
Lê Bin Thế Vĩ tin lời của Bạch Hồng Cường vô điều kiện, cũng sẽ vì những "lời tiên tri" của anh mà cố gắng mỗi ngày.
Chỉ là cậu không hiểu tại sao người này hôm nay lại đẹp đến như thế. Có lẽ là vì khoảng cách không còn khoảng hở. Chỉ cần anh cựa quậy một chút thì cậu cũng sẽ cảm nhận được ngay.
- Sao thế?
- Bông tai của anh đẹp quá - Vĩ tự bịa một lí do cho hành động của mình khi chạm vào vành tai tròn đầy của người kia - Chắc là em sẽ tự mua một cái.
- Em thích không? Anh cho đấy. Ở nhà anh vẫn còn đầy kiểu như thế.
Dường như Vĩ muốn gì thì Hồng Cường cũng đều sẽ đồng ý với cậu vô điều kiện.
- Tai của anh cũng đẹp lắm. Anh cho em luôn nhá?
Bàn tay của cậu tuỳ ý miết nhẹ vành tai của người lớn hơn như đang mân mê một cánh hoa. Cánh hoa ấy lập tức chuyển mình từ màu trắng sữa sang màu hồng e ấp của trái đào.
Long nói đúng, Hồng Cường quả thật rất đáng yêu, khiến người khác không thể kiềm được ham muốn trêu chọc anh ấy mỗi ngày.
******
Lần thứ hai cậu và anh chạm môi là trong một trò chơi ở vườn sao năng.
- Một lát anh chơi với em nha, anh Cường? Chứ em sợ lắm. Hai anh em mình chơi nhẹ nhàng tình cảm bún đậu mắm tôm thôi, anh nhá?
- Haha được thôi. Vĩ nhà mình trông như vậy mà nhát gan thế nhở?
Nhìn nụ cười hồn nhiên và quá đỗi dịu dàng của người kia, Thế Vĩ lại cảm thấy chột dạ một cách khó tả. Cái lốt quái vật dường như đang ngày càng vừa khít với thân thể khô quắp của cậu.
Từ sau khi nghe staff phổ biến về luật chơi, Thế Vĩ cứ bị luẩn quẩn trong ý nghĩ muốn nhân cơ hội này hôn Hồng Cường một lần nữa.
Sau nụ hôn đầu tiên, quái vật vẫn là quái vật, vẫn dùng sự tự ti để che lấp cho những thứ xấu xí ở bên trong. Có thể là vì nụ hôn đó không mang theo tình yêu, hoặc chỉ đơn giản là vì quái vật vốn dĩ chính là quái vật, chứ không hề có một chàng hoàng tử nhân hậu nào ở phía sau cả.
Nghĩ đến đó, bàn tay của Vĩ lại vô tình siết chặt lấy mép bàn, ngay tại khoảnh khắc bản thân vô tình ngậm lấy môi dưới của người kia trong trò chơi.
- Em... xin lỗi anh.
- Cái thằng này, sao tự nhiên lại xin lỗi?
- Cái game hồi nãy, rồi cả lần trước lúc tụi mình đi nhậu nữa... Chắc là... anh cảm thấy khó chịu với em lắm.
- Mày nói tào lao cái gì thế? - Hồng Cường đưa tay đập lên vai của người đang ngồi là cậu, ra chiêu khích lệ như bao lần - Anh nói anh khó chịu khi nào? Trò chơi thôi mà, em đừng có bị ô vê tê như thế. Anh...
- Thì bởi, nếu như không phải tại luật chơi - cậu cố tình ngắt lời anh bằng tông giọng trầm buồn - thì anh cũng đâu có muốn hôn em đâu, đúng không?
Vĩ cố tình nắm lấy bàn tay mát lạnh của người kia đang đặt trên vai mình, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tròn xoe vì bối rối của anh.
"Từ chối em đi, anh Cường"
Không một lời nói hay dấu hiệu nào để báo trước, nụ hôn thứ ba giữa hai người đã diễn ra ngay sau câu nói ăn vạ của Vĩ.
Cậu cảm nhận được cái giật mình của anh nhỏ khi tay của bản thân đặt lên eo và kéo anh áp sát vào người của mình hơn. Một cái ôm nửa vời và nụ hôn sâu hơn cả hai lần trước đó cộng lại. Yết hầu của Vĩ khẽ dao động lên xuống, nuốt trọn vị ngọt của người đang phải cúi đầu xuống để hôn mình.
Lưỡi của Hồng Cường nhỏ hơn cậu nghĩ. Mềm và nhút nhát hơn con người hay gáy ở trước mặt của mọi người. Cậu tự hỏi ngoài cậu ra, liệu có ai biết được những điều này không.
******
- Em thích Cường hả Vĩ?
Câu hỏi bật chợt của người anh khiến Vĩ thoáng giật mình. Khiếu hài hước thường ngày lập tức giúp cậu ứng biến ngay trước câu hỏi khó xử này, nhưng vẫn không thể thoát được cái nhìn sắc bén của anh cả.
- Dạ đúng. Mọi người ai cũng thích ảnh mà, giống như anh với mọi người nè. Hay chọc ảnh vậy thôi chứ mọi người đều biết mọi người quý anh Cường lắm.
- Mà anh Cường đâu rồi anh?
- Hình như lại chạy sang team khác chơi rồi. Anh nghe nói team của vocal hôm nay cũng lên đây để bàn về bài hát.
- Ảnh đang bệnh mà vẫn loi nhoi dữ. Để em đi bắt ảnh về.
Miệng thì trêu thế nhưng Quan nghe ra được người này thật sự quan tâm đến Hồng Cường. Nửa phần là lo cho bệnh tình đã kéo dài cả tuần nay của đội trưởng. Bệnh đến tắt tiếng nhưng vẫn ráng vác mặt lên đây để ghi hình phần hậu trường với mọi người.
Còn nửa phần còn lại, Vĩ chính là đang lo sợ rằng mình sẽ bị người kia đẩy ra rìa.
.
.
.
.
- Long...?
- ...
Hồng Cường miên man tỉnh giấc trong trạng thái được ai đó bế ở trên lưng. Đầu anh nặng trịch và ong ong tiếng bước chân va vào nền gạch lạnh toát. Anh vô thức dụi sát vào tấm lưng ấm nóng. Cảm giác nhấp nhô khiến anh thiêu thiêu muốn ngủ thêm chút nữa.
*bịch*
Toàn thân anh rũ rượi trên sofa nhỏ bé khiến đôi chân dài phải co lại. Lúc này Hồng Cường mới có dịp nhìn rõ gương mặt của người đang từ tốn đắp áo khoác lên người mình. Hương bạc hà thoang thoảng khiến anh lấy lại được một chút lý trí, thừa sức nhận ra người ở trước mặt mình là ai.
- Vĩ đấy à...
- Em đây - giọng của người kia dịu dàng đến lạ lùng - Anh đừng nhìn lộn nữa nhé.
- Cái gì...? Anh...
Tiếng "anh" bị nuốt chửng khi người nhỏ hơn cúi xuống và ôm trọn lấy môi của người đang nằm vật trên sofa. Cậu tham lam muốn hút vị ngọt và ngấu nghiến luôn cả tiếng thở khò khè vì ho nhiều.
Nhưng rồi chân mày uy nghiêm đó đột nhiên chau lại, như thể đang nén lại toàn bộ cơ thể vào một cái lồng nhỏ. Môi của Vĩ quyến luyến dứt ra như thể đây là lần cuối cùng họ hôn nhau. Đuôi mắt cậu hằn sâu như thể đang vẽ một lối thoát cho người trước mặt.
- Nếu như anh không thích, thì ngay bây giờ, từ chối em liền đi, anh Cường.
- ...
- Em đếm đến 3 nhé.
- ...
- Một, hai,...
Cứ mỗi một nhịp đếm, gương mặt của LEZII lại ghé sát hơn vào gương mặt nóng hổi như sắp khóc của anh. Cậu thấy mình thật tệ khi ép buộc anh phải quyết định trong tình huống này. Nhưng bàn tay vẫn bất giác áp lên gò má nóng ran, cảm nhận nỗi bức rức của người luôn dung túng cho mọi hành động ích kỉ và xấu xa của bản thân.
Một cảm giác mát lạnh và dễ chịu truyền đến khiến Hồng Cường mềm nhũn như sắp tan ra thành nước. Anh nghiêng đầu dụi vào bàn tay to lớn. Khoé mắt của Vĩ lập tức ánh lên tia sáng của người được cứu rỗi.
- Ba.
.
.
.
.
Khi Hồng Cườngmở mắt một lần nữa thì anh đã ngồi yên vị trên chiếc xe hơi quen thuộc. Một mùi hương đặc trưng mà anh không thể nhầm lẫn với bất kì ai khác.
- Đi đâu thế...?
- Về nhà chứ đâu. Cái ông này- người kia vừa đánh lái vừa đáp với vẻ trách móc - Bệnh phát sốt luôn rồi mà còn gắng gượng. Anh cứ như vậy thì có mười cái mạng cũng không đủ đâu Cường.
- ... Ồn quá, Long...
Người kia bật cười rồi nghiêng đầu nhìn em. Trông Hồng Cường vẫn cứ im lìm để suy tư gì đó, y liền đánh tiếng để tìm kiếm sự hiện diện cho bản thân.
- Chung là mọi người đều lo cho anh lắm. Nguyên nè, Lâm Anh nè, anh Quan nè, Lân nè,...
- ...
- Cả Vĩ nữa.
Giọng điệu của Long hơi khác đi khi nhắc đến người anh em thân thiết của mình. Mắt của y đảo đi đâu đó, nơi có những ánh đèn đường đang lao vun vút trong màn đêm.
.
.
.
.
- Anh Vĩ có vẻ quấn anh ha? Bình thường lúc ghi hình em không để ý. Em còn tưởng là anh thân với Lâm Anh hơn.
- ...
- Có đợt Vĩ hay hỏi thăm về anh lắm. Mà anh yên tâm, em không có bán đứng anh đâu. Anh...
- Anh mệt lắm, Long đừng nói.
Long bật cười rồi trầm tư nhìn ra bên ngoài. Đáy mắt của y như thể bị khuyết đi thứ gì đó, liền buột miệng hỏi như đang trêu:
- Bộ lúc nãy Vĩ làm gì anh hả?
Anh nhỏ không trả lời. Trước khi đèn đỏ kịp chuyển màu, Long trộm nhìn thấy vành tai của người ngồi bên cạnh đã ửng đỏ.
END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip