[GyuWoo] Chàng Trai Hàng Xóm


Woohyun sống trong một căn nhà tồi tàn, một thân một mình đi làm nuôi sống bản thân. Hôm nay sát vách nhà cậu đang xây một căn biệt thự. Nghe bảo chủ nhân biệt thự là một thanh niên trẻ, con trai của một tập đoàn danh tiếng. Một căn nhà ổ chuột cạnh bên căn biệt thự, một sự chênh lệch lớn.

Như thường lệ Woohyun dậy sớm đi giao báo. Bước khỏi cánh cửa căn nha củ kỉ của mình cậu nhìn thấy một chàng trai đứng ở cửa nhà cạnh bên là căn biệt thự mới xây ấy. Dường như anh chính là người mới dọn tới.

Sunggyu nghe tiếng động liếc nhìn bắt gặp một thân ảnh nhỏ bé nhìn mình miễm cười trên vai là một chiếc túi chéo đi ngang qua.

Đi đâu khi trời chưa sáng. Mà khoan đi đâu là chuyện của cậu ta đâu liên quan tới anh. Sunggyu mệt mỏi vào nhà thả mình trong bồn nước ấm. Đêm qua anh cùng đám bạn chơi thâu đêm trước khi bắt đầu khóa học mới.

Tắm xong trời cũng hửng sáng, Sunggu ra ban công tầng hai thư giãn một tý sau một đêm dài mệt mỏi. Anh chuẩn bị vào đánh một giấc thì lại nhìn thấy cậu trai lúc nãy.

Woohyun vừa giao báo xong trở về để chuẩn bị cho công việc tiếp theo. Tay cầm tiền vừa lãnh miệng khẽ đếm, nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt lấm tấm mồ hôi. Cảm giác như có ánh nhìn cậu ngước mắt lên thì thấy anh đang nhìn mình. Vẫy tay chào anh không quên nụ cười tươi.

.

.

.

Ngày hôm sao Woohyun lại gặp anh ngoài cổng.

- Xin chào em là Nam Woohyun. Anh dậy sớm thật.

- Cậu cũng dậy sớm thật. Anh là Kim Sunggyu.

Sunggyu nhìn cậu trai trước mặt. Dù mặc trên người chiếc áo dầy nhưng cơ thể cậu không khỏi rung lên vì trời lạnh.

- Em phải dậy sớm giao báo. Em phải đi đây kẻo trể. Ngày mới tốt lành.

Woohyun miễn cười vẫy tay chào anh rồi chạy đi. Sunggyu nhìn theo bóng cậu đến khi khuất khỏi tầm nhìn. Nụ cười ấy đã gây ấn tượng cho anh ngay từ lần đầu.

.

.

.

Woohyun vui vẻ bước đi trên đường với số tiền mình kiếm được. Đây là tiền ăn, đây là tiền sinh hoạt còn đây là tiền để dành. Cậu cắt chúng  vào túi tung tăng đi về. Bổng có một lực kéo cậu vào trong hẻm vắng, lúc cậu định thần thì thấy một tên cao to đang ép cậu vào tường.

- Đưa đây !

- Đưa ... đưa gì !

- Đưa tiền chứ đưa gì !

- Tôi ... tôi không có ... tha cho tôi !

Tim cậu đập liên hồi, tay ôm chặc chiếc túi. Tên cướp không nghe bắt đầu lục người cậu. Rồi giật chiếc túi của cậu.

- Tôi không có ... thả ra .... có ai không ... cứu với .... ăn cướp ... có cướp .... A !

- Câm !

Tên cướp tát mạnh vào mặt Woohyun. Cậu nghe được vị tanh nơi khóe môi. Hắn lục lội một lúc thì tìm được tiền, quay lưng định bỏ đi thì bị Woohyun chụp tay lại.

- Tôi xin ông ... tôi chỉ có nhiêu đó ... xin ông trả cho tôi. - Woohyun khóc ròng vang xin.

- Bỏ ra.

Hắn hất mạnh tay cậu ra. Woohyun vẫn cố cầm chặc tay hắn nài nĩ.

- Xin ông ... tôi chỉ có nhiêu đó ... hay trả lại tôi một nữa .... một đữa cũng được ... sáng giờ tôi chưa ăn gì ... tôi đói .... xin ông.

* Bốp * lại một cú tát vào mặt. Woohyun ngả xuống song cậu lại vội vang ôm chân hắn.

- Đừng mà ... làm ơn trả cho tôi một ít thôi ... làm ơn .... xin ông ....

- Lỳ lợm !

Hắn nắm tóc Woohyun giật lên đánh thêm một cú vào mặt cậu. Cậu bị văng ra xa mặt bầm tím. Không còn sức lực vì cú đấm quá mạnh cậu chỉ còn biết nằm đó nhìn theo bóng hắn miệng không ngừng van xin.

- Đừng đi mà .... xin ông .... đừng .... trả lại cho tôi đi ....

Woohyun nằm trong con hẻm vắng được một lúc lâu thì mới khó khăn đứng dậy, mặt bầm tím lê từng bước mệt mỏi về nhà.

.

.

.

Cái nắng ôi bức như muốn nấu chảy mọi thứ trừ những người ngồi xe sang trọng nhưng Sunggyu. Anh mở cửa bước xuống xe liền nhìn thấy một hình ảnh khiến lòng xót xa.

Woohyun ngồi đó đầu gụt xuống không thấy rõ mặt lưng dựa vào hàng ràng củ kỉ của căn nhà ổ chuột.

- Sao em lại ngồi đây ? - Sunggu ngồi xổm trước mặt cậu. - Woohyun ?

Woohyun như thiếp đi, nghe gọi liền ngẩng mặt lên nhìn thấy đôi giày trước mặt. Cậu ngước lên nhìn anh một cách chậm chạp.

Sunggyu sửng sốt nhìn người trước mặt. Đôi mắt mệt mỏi, mặt chổ phồng chổ tím, quần áo lắm lem rách một vài chổ có thể thấy những vết xước bên trong. Tim anh nhưng ngàn mũi kim xuyên thủng.

Không nghĩ nhiều Sunggy vội vàng bế cậu vào trong. Đặt Woohyun lên chiếc giường êm ái rồi vội đi lấy hộp cứu thương. Rữa vết thương sau đó bôi thuốc. Tay anh run run không dám làm mạnh, anh lo lắng nhìn cậu chỉ cần cậu nhăn mặt anh sẽ ngừng ngay động tác. Nhưng không Woohyun vẫn không nói tiếng nào ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm, gương mặt thiếu đi nét yêu đời vốn có.

Sunggyu thấy tay cậu nắm chặt. Có phải anh mạnh tay quá không, nghĩ vậy anh càng thêm sợ hãi. Bôi thuốc xong anh ngồi gần cậu đưa tay vuốt lại mái tóc cậu.

- Ai đánh em ? Woohyun ! Không phải em đi giao báo sao ?

Nghe anh hỏi đôi con ngươi màu đen lúc này mới từ từ hướng về phía anh. Woohyun không nói chỉ có hai hàng lệ trong suốt từ khóe mắt chảy ra không điểm dừng.

Woohyun đang đau, đau lắm . Không phải nỗi đau nơi vết thương mà là con tim. Cậu từ nhỏ đã không ba không mẹ. Rời khỏi trại mồ coi năm 12 tuổi, cậu tự mình nuôi sống bản thân. Woohyun không bạn, không biết chữ, phần lớn thời gian điều làm việc.
Lấy công việc kiếm tiền làm niềm vui, cậu tin một ngày nào đó sẽ dành dụm được nhiều tiền xây nhà mới, kết thêm nhiều bạn mới thoát khỏi cuộc sống khó khăn này. Nhưng tiền cậu kiếm được bổng dưng bị cướp mất. Lòng kiên cường trong phút chóc bị sụp đổ, cuộc sống không có người thân thật khó khăn biết bao.

- Đừng, đừng khóc xin em đấy ! Ai bắt nạt em, anh sẽ giúp em đồi lại công bằng ! Ngoan nào.

Sunggyu ôm cậu vào lòng xoa nhẹ tấm lưng cậu. Woohyun như tìm được điểm tựa liền bật khóc thành tiếng.

- Hết rồi, mất hết rồi .... hắn cướp tiền của em .... tại sao lại cướp tiền của em ? Khó khăn ... khó khăn lắm em mới kiếm được .... buổi sáng trời rất lạnh, em phải chạy từng nhà, còn phải chạy rất xa ... bụng rất đói, chạy rất mệt, có lúc còn bị chó rượt .... cả tiền ... tiền ăn sáng cũng mất hết, em xin hắn để lại một ít, hắn cũng không nghe .... cuộc sống này quả thật không dễ dàng ... rất cô độc ... thật sự rất mệt mỏi ...

Woohyun trước khi thiếp đi còn nghe bên tai câu nói.

- Từ nay em sẽ không cô độc nữa !

.

.

.

Sunggyu bưng tô cháo nóng hổi vào phòng thấy cậu đang định rời giường.

- Em định đi đâu ? Dậy rồi thì ăn đi em còn chưa ăn gì mà.

Woohyun muốn cười với anh mà không nỗi, cậu khom người.

- Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi, em về đây.

- Ăn cháo rồi hẳn nói.

- Không sao ạ ! Ở nhà em còn bánh mì. Phỏng chừng hôm nay thành ra thế này hôm qua em có chừa lại một ít.

Lời nói làm anh buốt giá.

- Em ngồi đi ! Không ăn thì không được về ! Em có thể làm gì anh ?

Woohyun đành phải nghe lời anh. Sunggyu thổi nguội từng muỗng đút cho cậu ăn.

- Anh ... còn không ? Cháo ấy ... em sẽ trả tiền sau.

Woohyun bối rối nhìn anh. Sunggyu nghe mà xót xa.

- Không cần trả tiền ! Muốn ăn bao nhiêu anh điều cho. Sau này không cần đi làm, anh sẽ nuôi em.

Woohyun ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Cậu vốn đã thích anh từ đầu nhưng căn bản cả hai không cùng thế giới. Anh là thiếu gia giàu có còn cậu chỉ là một đứa mồ coi thất học làm sao có tư cách đứng gần anh. Bây giờ anh nói như vậy, cậu ngượng ngùng nhìn nơi khác.

- Ờ ! Hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau. Lần này anh giúp em, sau này em sẽ trả ơn anh.

- Không phải vì em là hàng xóm. Anh thích em, Woohyun !

- H .. Hả ?

Sunggyu miễm cười vút nhẹ tóc cậu.

- Biết sao được tim anh chạy theo em mất rồi.

.

Sunggyu đã hỏi bao nhiêu lần mà cậu không chịu khai tên đã đánh mình.
Anh bắt lực ôm cậu vào lòng. Cậu quá lương thiện, dễ bị bắt nạt.

.

Sunggyu nắm tay Woohyun đi trên con đường dài. Hai bên cây xanh rợp trời. Woohyun nở nụ cười tươi hơn bao giờ hết. Cậu đã có người thân rồi, một người cực kì yêu thương cậu, luôn che chở nâng niu cậu.
Sunggyu dừng bước, xoay cậu về phía mình. Anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cậu, lưỡi chậm rãi tiến vào trong. Một tay anh siết người Woohyun dán chặc vào mình, tay còn lại nâng gáy cậu.
Má Woohyun ửng hồng, ngại ngùng choàng tay ôm cổ anh. Đến khi hơi thở trì trệ, anh mới luyến tiết rời môi cậu.

Sunggyu cõng cậu trên lưng đi từng bước nhẹ nhàng. Woohyun dựa vào vai anh, tận hưởng niềm hạnh phúc to lớn.

- Woohyun ! Chắc anh sẽ bị bệnh tiểu đường mất.

Cậu nghe anh nói bị bệnh thì vội mở mắt.

- Tại sao ?

- Vì môi em rất ngọt !

- ....

- Nhưng anh thà bị bệnh vẫn muốn nếm vị ngọt này !

.

.

.

Con đường dài phía trước.

Đã có anh cõng em.

Không cần bận tâm gì cả.

Hãy tận hưởng cuộc sống này.

Em không còn đơn độc nữa.

Đã có anh cùng em.

Em là tình yêu của anh.

.

.

.

Em yêu anh ! Chàng trai hàng xóm.

------- End

Fic lấy đi chưa có sự đồng ý của tác giả nếu các bạn thấy fic tương tự ở chổ khác có nghĩa bạn đó chính là tác giả. 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip