[Peyzlight]: Nhật kí dỗ bồ của cơm nắm

Ngày XX, tháng X, năm 2024
Hôm nay mình lỡ làm người yêu mình dỗi vì khen đồng nghiệp thơm, các anh nghe xong không những không giúp mình mà còn cười một tràng sảng khoái vậy nên mình quyết định đi dỗ người yêu một mình.

***

"Hwanjoong ơi~ mở cửa cho em với~"

"Suhwan biến về đi! Anh không có muốn gặp Suhwan đâu."

Cả hai cứ như vậy được nửa tiếng đồng hồ khiến Wangho phải đích thân ra mặt.

"Nó vẫn chưa hết dỗi hả em?"

"Dạ... mà sao Hwanjoong lại dỗi em vậy ạ?"

"Ủa? Cái đó mà em lại không biết sao?"

"Ơ? Nói vậy nghĩa là đến cả anh cũng biết ạ? Sao mọi người ở nhà với ở đây đều biết mà có mỗi em là không...?"

Wangho thở dài và mở chiếc điện thoại của mình ra, anh giơ nó lên trước mặt Suhwan, bên trong đang chiếu một đoạn video ngắn được cắt ra của chính cậu.

Nội dung trong đó không phải gì khác ngoài cái lần Suhwan khen người chơi trợ thủ hiện tại của mình thơm, không chỉ vậy còn thơm như hoa.

Lúc này Suhwan mới vỡ lẽ, nếu vì đoạn video đó thì anh dỗi cậu cũng phải thôi, ai đời đi khen đồng nghiệp của mình thơm mà lại còn biết rõ là thơm như nào không?

"Chết em rồi anh Wangho ơi, giờ em nên làm gì đây ạ?"

"Cái đó sao lại hỏi anh? Mà nếu anh là Hwanjoong thì anh..."

Ting ting! Tiếng thông báo tin nhắn cắt ngang cuộc trò chuyện, Wangho gạt thanh thông báo xuống để đọc nó.

"À... nếu anh là Hwanjoong thì có lẽ anh sẽ tha thứ nếu Suhwan đi mua cho anh một ly kem, một hộp caramel và một cốc sữa chua để ăn tráng miệng sau bữa trưa chăng?"

"Dạ, em hiểu rồi ạ."

Suhwan cố tình nói to hơn để người bên trong có thể nghe thấy - "Anh ở đây đợi em chút nha."

Suhwan và Wangho nghe thấy những tiếng bước chân nhanh chóng đi ra xa khỏi cửa phòng, có lẽ Hwanjoong vừa mới đứng áp tai vào đó để nghe cho rõ cuộc trò chuyện của hai người.

Khoé miệng Suhwan nhếch lên, cậu vô thức nói "dễ thương quá", mặc kệ cho việc Wangho đang đánh giá đôi gà bông dỗi nhau mà như không dỗi.

***

"Hwanjoong ơi~"

Giọng Suhwan có lẽ còn mềm hơn cả hộp bánh caramel trong chiếc túi trên tay cậu, bị cái thứ âm thanh ngọt ngào ấy rót vào tai thì liệu ai chống đỡ nổi?

"Gì?" - Hwanjoong cọc cằn đáp lại bên kia cánh cửa.

"Giờ em đang có trên tay một hộp kem, một hộp caramel và một hộp sữa chua, anh Wangho bảo nếu ảnh là Hwanjoong thì sẽ tha thứ cho em."

"Kem vị gì?"

"Sô cô la."

"Sữa chua?"

"Dâu tây, đúng hai thứ anh thích rồi đúng không?"

Cánh cửa hé ra đôi chút, một cánh tay như búp măng non thò ra khỏi đó.

Suhwan "treo" chiếc túi lên cánh tay ấy, sau khi xác nhận đúng những thứ trong túi thì Hwanjoong mới cầm nó vào.

Suhwan đứng như trời trồng trước cửa, cậu vẫn đang đợi một câu đồng ý cho vào phòng của anh.

May mắn là sau năm phút thì Hwanjoong cũng nói vọng ra, có vẻ là anh cũng muốn thấy cậu lắm rồi.

"Không vào đi còn làm gì nữa?"

"Vậy em xin phép."

Suhwan mở hé cánh cửa, Hwanjoong ngồi trên giường và quay lưng về phía cửa, nhìn dáng ngồi thì có vẻ anh đang ăn đồ cậu đem tới.

Cậu nhẹ nhàng bước vào và đi đến bên cạnh anh - "Hwanjoong còn dỗi em không?"

Anh vừa ngậm thìa vừa trả lời - "Ạm ời ết ỗi"(tạm thời hết dỗi)

Suhwan ngồi xuống giường, hai tay ôm lấy anh, cậu nhớ anh người yêu của mình lắm rồi mà tới tận giờ mới được ôm.

"Hwanjoong hết giận em rồi đúng không?"

"Ận ì ưa."(giận thì chưa)

"Thế kem có ngon không ạ?"

"Ó."(có)

"Caramel có ngon không ạ?"

"Ó."(có)

"Sữa chua thì sao?"

"Ó on."(có ngon)

"Cả em nữa."

"Ó... Hả!?"

Hwanjoong nhận ra mình mới bị lừa thì há hốc mồm, may sao Suhwan đã chộp được cái thìa trước khi nó rơi xuống ga giường của anh.

"Suhwan dám lừa anh!?"

"Em đâu có lừa, em muốn hỏi vậy thật mà."

"Anh ghét Suhwan! Suhwan biến ra khỏi phòng anh đi!"

Mặc dù mồm bảo ghét nhưng anh lại vẫn ngồi im cho cậu ôm, Suhwan thấy biểu cảm ngượng ngùng của anh thì không nhịn được mà thơm một cái vào má Hwanjoong.

"Hôn má anh làm gì? Về mà hôn anh Siwoo ấy, ảnh thơm như hoa luôn mà."

"Hwanjoong đừng dỗi mà, anh Siwoo thơm thật nhưng Hwanjoong của em thơm hơn."

"Xạo, em đã bao giờ khen anh công khai vậy đâu."

"Cái gì là của riêng thì em phải giữ cho riêng mình chứ, nhỡ người khác biết lại muốn cướp mất Hwanjoong của em thì sao?"

Hwanjoong lúc này cũng hơi mềm lòng rồi nhưng mấy khi có dịp được em người yêu dỗ như này, tội gì mà không làm mình làm mẩy thêm chút nữa?

"Suhwan nói vậy để an ủi anh thôi thì có."

"Không hề, em thích mùi của Hwanjoong nhất."

"Thế anh có mùi gì?"

Suhwan nhân lúc Hwanjoong không để ý thì tấn công đôi môi nhỏ xinh, lưỡi cậu tích cực thưởng thức chút dư vị ngọt ngào còn sót lại từ món tráng miệng mình đem tới.

Hwanjoong bị đột kích bất ngờ thì chỉ biết ngồi im chịu trận, tay chân bị cậu khoá chặt, mà thực chất nếu có cơ hội thoát anh cũng sẽ không thoát ra đâu.

Suhwan tạm thời buông tha cho bờ môi bị cậu giày vò suốt ba phút, đôi mắt đang nhìn ngắm thật kĩ gương mặt ngại ngùng trước mặt, hai bên má anh đỏ ửng lên vì ngại.

"Hwanjoong có vị ngọt của kem với caramel và sắp tới đây là sữa chua, vậy đã được chưa?"

Anh úp mặt vào người Suhwan nói lí nhí, tay đấm nhẹ vào vai cậu - "Anh hỏi mùi chứ đâu có hỏi vị đâu hả Suhwan ngốc."

"Đây là điều khác biệt giữa Hwanjoong với anh Siwoo đấy, anh Siwoo em chỉ biết mùi thôi, còn anh thì em biết cả vị."

"Sao ẻm kém tuổi mình mà nói mấy câu này không ngại hay vậy?" - Hwanjoong thầm nghĩ.

"Vậy giờ Hwanjoong tha lỗi cho em nha? Hwanjoong cứ giận em vậy em đau lòng lắm."

Hwanjoong chộp lấy bàn tay hư đang luồn qua lớp áo phông của anh - "Muốn anh tha mà cái tay cứ sờ đi đâu vậy hả?"

"Thì lâu lắm rồi không được ôm anh em cũng nhớ mà..."

Anh chỉ lên mặt bàn - "Giờ em bón nốt hộp sữa chua đi thì anh mới tha lỗi cho em."

"Dạ!"

Trưa Hwanjoong được ăn ba món tráng miệng do Suhwan mua.

Còn Suhwan được ăn món tráng miệng vừa mềm vừa ngọt.

***

Để dỗ được ảnh mình thiệt hại một cốc sữa chua, một cốc kem, một hộp caramel và một cái cổ lúc đi lành lặn lúc về xước xát tùm lum.
Nhưng dù sao mình đã thành công dỗ được anh ấy, chắc chắn lần sau mình sẽ không tái phạm đâu vì mình yêu Hwanjoong nhất mà.
|
- ՛ ) (' - 7.
/ | |
(ˍ, ل ل じしˍ,)

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip