Chương 10
- AHHHHHHHHHH!!
Seongwoo giật mình ngồi dậy, trán còn đẫm ướt mồ hôi. Một cơn ác mộng đáng sợ, thật sự đêm qua rất khủng khiếp. Cậu lấy tay day day thái dương đang nhói của mình khẽ thở dài.
Đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, đây là nhà của cậu, tại sao cậu lại về được đây, hàng vạn câu hỏi khác được đưa ra trong đầu Seongwoo, khiến cậu rối rắm.
Cậu nghe được mùi thức ăn thơm lừng từ dưới bếp bay lên đáp ngay cánh mũi cậu. Không vội, Seongwoo đi làm vệ sinh cá nhân rồi mới định xuống nhà.
Trong phòng tắm, cậu cởi áo ra, từng vết đỏ ô nhục dần lộ rõ trên tấm thân gầy của cậu. Vết đỏ thâm đến đen tím đi, như sự nhục nhã mà cậu đã chịu đựng vào đêm qua. Thân thể cậu giờ đây không còn được trong sáng nữa.
Cậu bắt đầu khóc, lấy tay cọ xát mạnh vào các vết đỏ đến trầy da. Nước mắt theo dòng chảy của vòi hoa sen mà trôi tuột xuống nền đất lạnh lẽo.
Cậu cho đến bây giờ vẫn yếu đuối như vậy, không biết chống cự là gì. Bản thân thật sự vô dụng, đến mình còn không bảo vệ được nữa... Bây giờ thay đổi vẫn còn kịp...
Cậu tắt nước, lau tóc, thay quần áo rồi xuống nhà, hai mắt vẫn còn đỏ hoe...
Vừa xuống tầng trệt, thì đúng lúc Daniel bước lên, tay cầm một chén cháo gạo nếp còn bốc khói thơm ngào ngạt. Cậu ngạc nhiên nhìn anh:
- Sao anh lại ở đây???
- Tôi thấy cậu nằm ở giữa đường đêm hôm khuya khoắt thế nên đưa cậu về thôi! Haha!
Daniel thoáng thấy đôi mắt cậu hơi đỏ hơi ướt, khẽ lấy tay đưa lên mắt cậu xoa nhẹ...
- Cậu...khóc sao?
Seongwoo bất ngờ, cầm lấy tay Daniel hạ xuống, lách mặt đi:
- Không...nãy tắm xà phòng vấy vào mắt ấy mà...
Daniel thừa biết cậu nói dối với lại anh cũng không muốn nhắc lại chuyện đêm qua làm gì nên cũng không truy cứu nữa...
Đưa chén cháo cho Seongwoo, Daniel quay lại bếp dọn dẹp một lát rồi về nhà. Dù hì thì Seongwoo cũng đã khá hơn, nên anh không còn lo lắng nữa...
Flashback...!
Tối hôm qua, lúc thấy cậu bị người ta bức đến ngất, tim anh đã rất đau như muốn nứt ra, anh không chần chừ bước đến lũ người vô tiện ấy, đánh cho họ đến chết đi sống lại. Bọn họ quỳ xuống van anh tha thứ, anh cũng mềm lòng liền tha họ.
Xong chuyện, anh cúi xuống bế Seongwoo ốm yếu, đáng thương lên, ngó đông ngó tây kiếm nhà của Seongwoo. Chiếc chìa khoá của Seongwoo từ trong túi rơi ra có một cái móc khoá đề địa chỉ của khu nhà trọ cậu đang ở.
Bồng Seongwoo trên tay, anh cảm thấy như trái tim mình bỗng nhiên bình yên đến lạ, cúi xuống nhìn gương mặt Seongwoo, anh thấy cậu còn nét sợ trên mặt, đôi mắt khẽ dao động, rồi nước mắt cũng chảy xuống. Cậu run rẩy, miệng cứ kêu "mẹ ơi!" rất đáng thương...
Anh ôm cậu nép vào lòng mình, cậu cũng dần thả lỏng cơ mặt, rồi nhẹ hẫng yên giấc trên tay Daniel.
Đến khu nhà trọ của Seongwoo, anh mở cửa, đưa Seongwoo lên phòng, lau sơ thân thể rồi thay đồ giúp cậu.
Bây giờ về nhà cũng lười nên anh đành ngủ ở ngoài sofa của nhà Seongwoo tạm đêm nay, sẵn tiện săn sóc Seongwoo thế nào.
Nửa đêm, anh nghe thấy tiếng Seongwoo thở dốc, anh lại gần Seongwoo, đưa tay đặt lên trán, hơi nóng dần truyền đến tay anh đến đáng sợ.
Anh liền đi lấy khăn cùng với một chậu nước cẩn thận lau mặt cho Seongwoo, đo nhiệt cho cậu rồi mới an yên đi ngủ...
End Flashback...!
Seongwoo tay cầm chén cháo nóng hổi ngắm nghía một hồi rồi nhìn đến Daniel.
- Anh...đứng lại cho tôi...!
Daniel giật mình, quay lại nhìn Seongwoo khó hiểu...
- Anh cởi áo ra nhanh...!!!
Daniel khó hiểu nhìn Seongwoo đang rất căng thẳng đối diện với mình. Anh nhẹ nhà cởi chiếc áo sơmi trắng ra. Một mảng màu đỏ thẫm trên áo Daniel...Cảm giác không khí lạnh chạm vào da thịt bị thương của Daniel khiến anh cực kì khó chịu.
- Anh có sao không, sao lại thành ra thế này...!?
Seongwoo nhìn vết thương của Daniel mà đau lòng, giương mắt nhìn Daniel đang né tránh mình cậu dần hiểu ra mọi chuyện, trận đánh nhau lúc tối qua trước khi cậu ngất là Daniel đã...
Seongwoo câm nìn, tay nắm chặt thành đấm, đôi mắt dần ứ nước, nhìn Daniel âu yếm... Là anh cứu cậu sao?... Anh vì cậu là bị thương đến thế này sao?...
- Seongwoo à! Chỉ là một vết xước nhỏ thôi đừng lo cho tôi!!!
- Một vết xước nhỏ á? Như thế này mà nhỏ á? Anh bảo tôi đừng lo á? Anh vì tôi mà như vậy mà bảo tôi đừng lo cho anh? Anh thật ngốc!
Seongwoo đôi mắt ngập nước, nói trong nghẹn ngào, nhìn vết thương kéo dài từ cổ xuống lưng Daniel còn thẫm máu, cậu thật sự rất xót...
- Anh lên phòng tôi ngồi, lấy khăn lau máu khô trên vết thương, đợi tôi đi mua thuốc đỏ rồi về...!
Seongwoo nhìn Daniel còn đứng trân ở đó có ý không chịu liền kéo anh lên lầu, đặt anh lên giường bảo chờ mình rồi nhanh chóng đi mua thuốc...
Daniel ngồi trên giường Seongwoo, nhìn xung quanh căn phòng của cậu. Mọi thứ được thiết kế bằng gỗ nhạt màu. Bố trí đơn giản khá ấm cúng, trên cửa sổ còn có treo một bé búp bê thời tiết đáng yêu.
Gió xuân ngập mùi ngân hạnh thổi vào, mang theo những tia nắng sáng êm dịu. Daniel thoáng chốc thấy bình yên ngập tràn trong lòng, anh nằm xuống giường, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt mình lại tận hưởng cơn gió mát lành rồi dần chìm vào giấc ngủ...
- Daniel!!! Tôi về rồi này...!
Seongwoo vừa lên phòng thì thấy Daniel đang yên giấc trên giường của mình. Cậu không đánh thức anh vì cậu biết anh đã vất vả vì mình như thế nào vào đêm hôm qua.
Cậu nhẹ nhàng lại gần Daniel, ngồi xuống bên cạnh anh, lấy tay vuốt nhẹ gò má mềm mịn. Bất giác mỉm cười, thật đẹp trai, hảo soái... Mọi thứ ưu điểm trên thế giới này cái nào Daniel cũng sở hữu...một con người ấm áp, đôi lúc nghịch ngợm đáng yêu, khiến trái tim cậu dần bị rung động...
Ngắm nhìn một lúc lâu, Seongwoo để yên cho Seongwoo ngủ nhẹ nhàng ra khỏi phòng...
Lúc đi ngang qua giường Daniel, do thời tiết vẫn còn khá lạnh nên sàn nhà khá trơn, cậu trượt phải chiếc áo của Daniel đã cởi lúc nãy ngã xuống người Daniel làm anh giật mình thức dậy...
Một cảm giác mềm mại trên môi dần dần xâm chiếm đầu óc cậu, và Daniel...
Cậu dần mở mắt ra...
Nhìn Daniel...
Cậu hôn Daniel....
Hết chương 10
Ayo~~~comeback ;-;
Happy birthday Ong Seongwoo...!!!
Mật Ong luôn làm đời em ngọt ngào...!
Chúc anh một đời bình an...
#25081995
#25082018
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip