Chương 58: Tặng Quà Thì Đừng So Đo

Nói xấu họ hàng gia đình đúng thật là hoạt động giải trí rất thích hợp cho cặp đôi không biết nói gì tham luận. Kỳ Nghiêm ngày thường không thích xóc xỉa ai cũng tìm vài người để moi móc sân si. Gia đình dù giàu hay nghèo thì đều có vấn đề, drama hóng hoài không hết, có kể tám kiếp vẫn còn.

Nói chuyện nhà người ta đã đời, sân si hết người này tới người nọ, cuối cùng chốt câu 'kệ người ta đi, dù sao cũng chẳng phải chuyện của mình', rồi hai đứa dắt nhau vào trung tâm mua sắm chơi.

Mục đích của ngày hôm nay là đi chơi nên hai đứa cứ ngóng chỗ này nghía chỗ nọ. Kỳ Nghiêm kêu cậu đứng chỗ này rồi ngồi chỗ nọ để chụp hình. Hắn chụp hình rất đẹp, biết cách tạo dáng rồi canh góc ảnh chuẩn lắm nên chụp tấm nào là ăn tấm đó. Nhưng cậu mệt, bị hành từ góc này tới cây thông nọ, máy lạnh thổi phà phà nhưng mồ hôi đổ ra như suối.

May mà Kỳ Nghiêm tinh ý, trước khi cậu phát hỏa đã biết đủ mà ngưng, vui vẻ dắt cậu vào shop quần áo gần đó để dạo.

"Bình thường mày hay mua đồ ở đây đó hả?"

Ngắm nghía vào chiếc áo khá đẹp, Nam Khánh sờ sờ chất liệu vải thì thấy mát mịn xịn. Bình thường Kỳ Nghiêm mặc quần áo chất lượng rất tốt, giá cả đương nhiên rất cao.

Kỳ Nghiêm buồn cười, trêu chọc: "Mày nhìn đồ tao mặc cảm thấy nó xịn sò vậy luôn?"

Cậu cau mày, đưa tay sờ sờ áo hắn thấy mát mịn hơn hẳn, cảm giác nó vip hơn mấy lần. Cậu ậm ờ: "Ò, vải đẹp hơn thật."

"Bên ngoại tao có một người may đồ riêng, kiểu áo nào cũng may hết. Chất lượng tốt lắm, nhà tao thường đặt may bên đó." Hắn vừa cầm một cái áo lên ướm thử lên người cậu, vừa giải thích.

Nam Khánh biết tổng hắn muốn mua đồ cho mình nên xua tay rồi đem cái áo đó để lại chỗ cũ, lại hỏi: "Là kiểu chọn cái nào là may cái đó hả?"

Hắn chịu thua, khoác vai cậu đi ra khỏi cửa hàng: "Ừm, thường là khoảng nửa năm sẽ đặt vài bộ, dù sao chất lượng tốt mặc cũng lâu, với lại hai người già nhà tao không có nhu cầu bắt trend nên không quan trọng lắm. Tao thì dễ, cũng không quan trọng brand nào lắm, thấy đẹp thì mặc thôi. Mà tao thấy cũng hay đó, giờ mấy đứa bạn tao quen cũng có xu hướng thích đặt may hơn là mua hàng của Brand. Hỏi chị Thảo thử, có gì tao giới thiệu cho."

Nói chuyện này không phải muốn nịnh chị vợ tương lai, mà bản thân hắn vụ làm ăn này rất có tiềm năng. Hiện tại đám bạn bè anh chị em đều muốn độc quyền, một mình một cõi, ghét nhất là đụng hàng. Nhà thiết kế có rất nhiều, nhưng đâu phải ai cũng tiếp cận được nhưng người đó. Hắn có quan hệ, chỉ cần chị Trúc Thảo muốn, hắn sẵn sàng lên tiếng giới thiệu cho.

Dù sao trước sau gì cũng là người nhà, giúp đỡ nhau là điều nên làm.

Vai bị cánh tay to bự của tên nào đó ôm cứng ngắt, máy lạnh của chỗ này hơi lạnh nên Nam Khánh không muốn vùng ra cho lắm. Cậu nghe hắn nói cũng thấy hợp lý, có điều mấy vụ kinh doanh này nọ cậu không hiểu cũng không ham.

Có điều, cậu từng nghe chị Hai nói muốn làm kiểu vậy mấy lần mà vẫn chưa có mối này nọ. Cười phớ lớ đáp rằng: "Vậy nhờ bạn Nghiêm giới thiệu dùng chị Hai tui nhó. Mãi iu."

Cậu chu mỏ giống như muốn hôn hắn để bày tỏ sự kính yêu, nhưng khi hắn cúi đầu muốn hôn lại rụt đầu tẩu thoát. Kỳ Nghiêm bị hụt nhìn tên ngáo chạy tưng tưng đằng xa xa mà bất lực. Thật sự muốn túm lấy hôn một trận nửa tiếng đồng hồ cho thỏa.

Hai đứa lại đung đa đung đưa, tay kéo áo kéo quần đi dạo.

Trung tâm mua sắm này rất lớn, rất nhiều cửa hàng bán đủ thứ đồ trên trời dưới đất. Hai đứa cứ ngắm chỗ này rồi nghiêng người ngó chỗ nọ. Kỳ Nghiêm thì thấy cái gì hay cũng muốn mua cho cậu nhưng Nam Khánh không cần nên lắc đầu hết. Hắn có vẻ rất buồn lòng vì không xả tiền cho người yêu, bày cái mặt rầu rĩ như bị táo bón.

Người yêu nào đó không biết được nỗi lòng bạn trai, Nam Khánh lượn lờ trước shop quần áo bày trí khá đẹp. Cái áo được con ma nơ canh mặc trông vô cùng màu mè, hình mấy nhân vật hoạt hình được in đầy trên đó trông vừa trẻ trâu lại vừa ngầu ngầu. Chống cằm ngắm nghía, buột miệng khen rằng:

"Cái áo này nhìn đẹp quá nhờ."

Như được lên dây cót, Kỳ Nghiêm liền nắm tay cậu kéo vào trong: "Thử đi."

Nam Khánh liều mình kéo hắn lại, cậu lắc đầu lia lịa: "Thôi, bữa mày mua cái áo cho tao méo dám mặc luôn. Bà Thảo bả thính như chóa, mới thấy đã đoán được giá."

Hắn buồn bực: "Nhát thế. Phải mạnh mẽ lên không là người ta khinh đó."

Cậu thúc vào eo hắn một phát, trề môi: "Thoai thoai, bố đéo cần."

Trêu nhau một hồi rồi cười như hai đứa giở hơi, hắn nắm tay cậu tung ta tung tăng đi dạo. Tay cầm kem tay kia cầm ly trà sữa, Nam Khánh hút ngụm trà sữa thơm thơm ngon ngon, hí hửng đưa cho hắn uống ké. Kỳ Nghiêm cũng không ngại ăn chung đồ với người yêu, hắn uống một ngụm, thấy không hợp vị lắm nên trả lại cho cậu.

Hỏi cậu muốn đi ăn gì không thì cậu lắc đầu, nói còn no lắm. Hồi chiều mẹ ép ăn quá trời ăn, biết vậy ăn ít xíu để dành bụng ăn bậy ăn bạ rồi. Đi dạo vòng vòng cũng thấy chán, Nam Khánh rũ hắn đi xem phim, hai đứa lên mạng xem thử hôm nay có phim gì hay hay thì chợt thấy có cặp đôi lớn tuổi đang tay trong tay đi ngang qua.

Hai ông lão tuổi chắc hơn 70 vui vẻ tình cảm, ông lão Alpha nắm chặt tay Omega nhỏ bé của mình. Ông lão Omega hình như vừa nói gì đó khiến ông lão cao cao cười vui vẻ, tiếng cười của ông thu hút nhiều người, họ quay qua nhìn rồi bắt đầu ngưỡng mộ.

Dường như họ cũng chẳng ngại ngùng gì khi bày tỏ tình cảm ở nơi công cộng. Ông lão Alpha vuốt lại mái tóc cho người thương, nắm tay Omega của mình vào cửa hàng trang sức gần đó. Họ vừa đi vừa trò chuyện, gương mặt ai cũng ngập tràng thứ tình cảm ngọt ngào, dù tuổi xế tà vẫn không mất đi.

Nam Khánh chứng kiến hết, cậu xuýt xoa khen rằng: "Ui, sao người ta tình cảm quá vậy?"

Kỳ Nghiêm lại tưởng cậu đang ngưỡng mộ người ta đi mua trang sức, hắn hứng khởi hỏi: "Thử không bạn?"

"Hả?." Thử gì cha nội? Nam Khánh thấy nghi ngờ.

"Vào xem thôi." Vừa dứt lời hắn dắt cậu đi thẳng vào cửa hàng trang sức đó. Quá nhanh chóng và tốc độ, Nam Khánh vùng vẫy không muốn cũng phải đi vào.

Hai ông đẹp lão tình cảm khi nãy hình như đã vào phòng VIP rồi hay sao mà cậu không thấy họ. Nhân viên thấy hai đứa học sinh vào nhưng vẫn rất nhiệt tình cười thật tươi, đúng là phong thái làm việc chuyên nghiệp. Mà dù sao cũng vào rồi, dãy nãy chẳng khác gì nói mình ra vẻ làm màu. Nam Khánh nhìn nghiêng ngó dọc, thấy mấy viên kim cương sáng lóa mắt, chói chói bling bling choáng cả đầu.

Khác với đứa bình dân ngáo ngáo, Kỳ Nghiêm rất có kinh nghiệm trong chuyện chọn lựa trang sức. Hắn nghiêm túc đứng xem rất nhiều mẫu được để sẵn trong lồng kính. Có nhiều mẫu rất đẹp nhưng giá quá cao, hắn biết nếu mua giá trị quá thì cậu chắc chắn sẽ không nhận, còn quá rẻ thì hắn không chịu được. Tuy nhìn hắn trông rất công tử thiếu gia nhưng dẫu sao cũng còn non choẹt, mấy chị nhân viên nghĩ hắn không có nhiều tiền nên nhiệt tình giới thiệu dòng bình dân của bên mình.

Chị ta lấy vài cái nhẫn ra, nói: "Cặp nhẫn này kiểu dáng hiện đại rất nhiều người trẻ yêu thích đó hai em. Dành cho cặp đôi, có thể đeo trên tay hoặc đeo cổ."

Nhưng hắn không thích mấy cái đó, chỉ vào một cặp nhẫn trông khá tinh tế trong tủ, hỏi: "Còn cái này?"

Chị ấy vẫn vui vẻ trả lời: "Hàng này là hàng limited, mỗi loại chỉ có một cặp thôi. Để chị lấy cho hai đứa xem."

Cặp nhẫn đó khá đẹp, vừa đơn giản lại vừa sang trọng, Nam Khánh không hứng thú với trang sức cũng thấy nó đẹp. Cậu không cầm lên xem mà chỉ ngắm nghía rồi ngó qua hắn thì thấy có vẻ hắn rất vừa lòng.

Đúng như cậu đoán, Kỳ Nghiêm rút cái thẻ đen quyền lực của mình đưa cho chị nhân viên, chốt đơn ngay và lập tức: "Lấy cái này đi."

Nam Khánh nhảy dựng lên: "Má, thôi cha."

Thế nhưng tên Richkid đấy làm gì quan tâm, chị nhân viên khi cầm thẻ trên tay liền biết gặp nhau đại gia rồi. Không quan tâm đến sự phản kháng nhiệt tình của cậu, chị ấy làm thủ tục thanh toán ngay lập tức. Kỳ Nghiêm không nhiều lời, hắn đã quyết định thì cấm có mà cãi, nắm lấy móng vuốt của thằng ngáo đang chống cự, đeo cái nhẫn vào nhưng kích cỡ hơi rộng. Nhân viên khác tinh ý lấy sợi dây chuyền ra đưa cho hắn, Kỳ Nghiêm xỏ nhẫn vào dây rồi nhìn cậu nói:

"Mua rồi, quẹt thẻ rồi, tiền chuyển đi rồi không lấy lại được đâu. Tao tặng mày mà. Cái thằng này mỗi lần tao muốn tặng mày cái gì là phải úp sọt mới chịu. Thử vui vẻ đón nhận để tao vui không được sao?"

Nam Khánh vẫn không nhịn được văng tục: "Đụ má, có đứa học sinh lớp 11 nào tặng quà giá 25 triệu đồng không? Má nó chứ mà đón với chả nhận."

Hắn nhướng mày: "Bao nhiêu không quan trọng. Quan trọng là tao vui."

Cậu đá vào chân hắn cái bốp: "Đéo."

Bất lực, hắn nắm lấy tay cậu, giả đò buồn bã than thở: "Muốn mua quà gì đó để làm kỷ niệm thôi mà mày làm quá tao đau lòng. Dù sao cái nhẫn này cũng không mất giá, quan trọng là mình vui là được rồi đâu quan trọng gì đâu. Giờ tao tặng mày cái nhẫn coi như là tặng quà sinh nhật mày đi, hồi năm nay chưa tặng mày mà. Quay qua đây đeo cho nè."

Không để cậu phản kháng, hắn quay người cậu lại rồi nhanh tay lẹ chân đeo dây chuyền lên cổ cậu. Kích thước sợi dây chuyền hơi dài nên che được chiếc nhẫn nho nhỏ giá trị cao trong áo. Nam Khánh không hiểu được tư duy của mấy đứa giàu, cậu thở dài bất lực.

Hắn nhìn nhìn cười vô tri: "Đẹp, sợ người ta thấy thì giấu nó đi."

"Nặng quá." Nam Khánh ôm lấy vai, "Gánh nặng còng cả đôi vai gầy."

Thấy cậu không giãy nảy khó chịu nữa, hắn cười vui vẻ nhờ cậu đeo lại cho mình. Hai đứa dưới sự chứng kiến của mấy nhân viên đeo dây chuyền xỏ nhẫn cho nhau. Cậu dù mặt dày nhưng vẫn sượng sượng. Sau khi lấy hóa đơn, cậu ôm cổ hắn chạy như bay ra ngoài.

Cổ đeo vật thể lạ nặng như chì, cậu cứ sờ sờ thấy sượng sượng.

Kỳ Nghiêm vẫn rất vui vẻ nắm tay cậu, dường như cảm thấy cậu nhìn mình nên đã ngó qua.

"Sao vậy? Không vui hả?" Hắn hỏi.

Nam Khánh vò đầu bứt tai, dừng bước chân, thở dài nói: "Tao chưa tặng quà gì cho mày, sinh nhật á."

Kỳ Nghiêm sinh vào tháng 10, ngày đó hắn tới kỳ mẫn cảm bị nhốt trong nhà, cấm lãng vãng nơi công cộng. Thời gian đó cậu cũng khó chịu trải qua kỳ phát tình đầu tiên với cứ lấn cấn vụ Song Kỳ không đi học nên quên mất chúc mừng sinh nhật hắn. Tới khi chợt nhớ đã qua mất rồi.

Cậu tự biết mình không phải một người yêu tốt, nhưng hắn tốt quá, làm cậu thấy mình càng lúc càng tệ.

Kỳ Nghiêm thấy mặt cậu chù ụ như thằng nhóc mất kẹo, xoa xoa đầu rồi ôm một cái thật chặt vào lòng: "Có gì đâu, qua năm tặng có sao đâu nà."

Nam Khánh vẫn thấy bực bội sao á, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, ngại ngùng nói: "Hay cho mày hôn một cái nhá. Một cái thôi, không được dài đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip