Chương 98: Bị Vong Nhập Còn Có Cơ Sở Khoa Học Hơn
Bị người ngoài làm phiền, cô điều dưỡng vừa mệt vừa cọc, nói: "Cậu ấy mất bình tĩnh phải tiêm an thần nếu không sẽ làm tổn thương đến bản thân."
"Không thấy nó tỉnh rồi hả? Tiêm cái gì mà tiêm, đi ra ngoài đi." Cậu vuốt ve an ủi cậu bạn, lườm mấy người kia, đuổi họ ra ngoài.
Kỳ Nghiêm đành yêu cầu họ ra ngoài trước, có hắn ở đây Yên Thạch không làm gì được đâu. Nam Khánh mở dây trói cậu ra, Yên Thạch ngay lập tức nắm tay cậu, nói: "Khánh, chúng bắt đi rồi. Bắt Kiên của tao rồi, bắt rồi. Cứu nó, cứu con tao."
Ánh mắt thành khẩn hỗn loạn khiến Nam Khánh với Kỳ Nghiêm cau mày, hai người không rõ cậu ta kêu cứu là cứu ai, mà ai bắt đi? Hai người biết Yên Thạch bị rối loạn tâm lý, nhưng rối loạn tâm lý chứ có phải bị vong nhập đâu mà nói bậy nói bạ.
Con nào? Mới có 17 tuổi đầu mà con với chả cái. Đẻ khi nào mà đòi con?
Nhưng Nam Khánh không điên mà chất vấn, cậu ta gật đầu chắc nịt nói: "Được, Nghiêm đi cứu đi. Nhanh lên."
Bị người thương lườm, Kỳ Nghiêm đành phải đứng dậy giả bộ đi ra ngoài tìm 'con' cho Yên Thạch.
Yên Thạch thở phào như thể an tâm, cậu ta có lòng tin vào Kỳ Nghiêm và mấy đứa bạn của mình lắm. Nằm xuống giường, ánh mắt tràn ngập sự mỏi mệt. Cậu ta nói với Nam Khánh rằng: "Khánh ơi, con tao bỏ tao rồi. Tao nói muốn ở lại với nó nhưng nó không chịu."
Nam Khánh nằm xuống kế bên cậu, vỗ vỗ lưng đang run vì khóc của Omega yếu đuối, cậu an ủi nói: "Chắc đứa nhỏ muốn mày sống tốt, đợi một ngày nào đó đón nó về đó."
Thật ra Nam Khánh chỉ nói bậy nói bạ thôi ai ngờ nói trúng chỗ đau, Yên Thạch ngẩn người mím môi ấm ức. Vùi vào ngực Nam Khánh, cậu mếu máo nói:
"Nhưng tao muốn ở với con thôi. Nó từ nhỏ đã ở với tao, năm năm trời nó chỉ có tao thôi. Nó ở một mình sao được. Lỡ nó bệnh ai lo. Lỡ té rồi có ai để méc. Lỡ bị người ta bắt nạt rồi sao bây giờ? Thằng nhỏ đó đau cũng không nói, cứ im im rồi cười hì hì. Nó mới sinh đã phải nằm viện rồi, nó chưa thấy biển, chưa thấy núi, cũng chưa thấy tuyết. Tao muốn đưa nó đi nhìn, nó nhỏ vậy, đã biết gì đâu. Tao chỉ muốn ở với nó thôi."
Như con mèo nhỏ bị thương, Nam Khánh lúng túng nghe bạn mình kể lể về cuộc đời đầy drama còn máu chó hơn cả phim truyền hình. Chồng ngoại tình với bạn thân. Con bị bệnh bẩm sinh, chưa kịp lớn đã mất. Thế giới tươi đẹp trong lòng Yên Thạch như vỡ vụn. Sự ra đi của đứa con khiến cậu quỵ ngã, còn chơi thêm cú phát hiện chồng ngoại tình có cả con riêng, phát này khiến cậu muốn chết luôn.
Nam Khánh bắt đầu lo lắng, không biết cái vong nào nhập thằng này không. Vuốt gương mặt đầy nước mắt của thằng bạn. Cậu không phải thầy bà, không xác định được nó có bị ai theo hay không.
Hay đi coi bói thử?
Nhưng 'người có nghi vấn bị vong nhập' lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu ta như hấp hối, tay quơ quào bất cứ vật gì đó bám víu được, nghẹn ngào: "Khánh ơi, tao làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Nam Khánh vuốt ve gương mặt nhỏ: "Đâu cần làm gì? Mày chỉ cần là mày. Sống thật tốt nè, thật đẹp, thật giỏi như mày bình thường. Mày muốn làm gì thì làm đó, đi khắp nơi thăm bốn bể, hoặc giành công ty để làm chủ tịch thật ngầu. Không thì làm biếng ăn nằm một chỗ cũng được."
Cậu lắc đầu: "Khó quá tao làm không được."
Nam Khánh dịu dàng thầm thì: "Có tao, có Nghiêm, Trường, Thuận, Khương, còn cả Trà My. Sáu đứa tụi tao luôn ở bên mày, như '6 anh em siêu nhân' vậy đó. Mệt thì nghĩ, tụi tao dắt mày đi ăn. Buồn thì chạy tới, tụi tao dắt mày đi tìm niềm vui. Được không?"
Cậu hoang mang: "Còn Kiên?"
Nam Khánh khẳng định: "Rồi Kiên sẽ trở về bên mày thôi."
Yên Thạch nhìn cậu, ánh mắt đầy lo lắng e dè: "Thật sao?"
Gật đầu: "Ừ, tao có xạo mày bao giờ không?"
Có vẻ an ủi thành công rồi, Yên Thạch nằm trong lòng cậu không còn run rẩy nữa. Cậu đang tiêu hóa những lời của cậu, tuy cảm thấy có hơi xáo rỗng nhưng lòng cậu lại thấy ấm áp vô cùng. Nắm lấy áo cậu, cậu dụi dụi nói:
"Khánh ơi."
"Ừ."
"Tao buồn quá."
"Tao ở bên mày mà cứ khóc đi cho đỡ buồn."
"Ừm."
Dụ được Yên Thạch ăn miếng cháo nóng, uống thuốc rồi ngủ say, Nam Khánh thừ người tiêu hóa hết mấy chuyện tự nhiên ầm đùng chạy tới. Nhìn thằng bạn mới hôm bữa còn tưng tửng giờ thành bệnh nhân hấp hối trong tinh thần của chính mình, cậu bối rối vô cùng.
Kỳ Nghiêm ở ngoài đợi thật lâu, nghe tiếng mở cửa, hắn thấy Nam Khánh mệt mỏi bước ra. Trước khi hắn hỏi, cậu đã nói: "Mày biết ai trừ tà không?"
Hả?
Mày khùng theo à?
Nam Khánh kể sơ lược chuyện của Yên Thạch, đồng thời đưa ra một suy đoán hết sức 'truyện' rằng Yên Thạch sống lại, hay còn được biết là trọng sinh.
Đối với mấy khái niệm này, đám thanh niên chắc hơn nửa đều biết. Kỳ Nghiêm không đọc truyện nhưng mấy cái thường thức này cũng cơ bản hiểu. Hắn nghe cậu kể về hoàn cảnh 10 năm sau của Yên Thạch, im lặng như đắn đo thử nó có thật hay bị vong nhập.
So với hiện tượng 'sống lại', bị vong theo nó có cơ sở khoa học hơn.
Kỳ Nghiêm còn lấy điện thoại gọi cho một người ông đang tu tập trong chùa, hỏi có rảnh rỗi tới xem thử được không.
Nam Khánh bật cười, cậu không tin được hắn nghiêm túc như vậy.
Nhưng dù vậy, cả hai vẫn quyết định giữ bí mật này trước, để sau này cậu bình tĩnh hơn rồi tính sau.
Mấy ngày sau, Nam Khánh được nhận nhiệm vụ cao cả, đi chăm bạn bị bệnh.
Không biết do sự tính nhiệm nhiều năm ở 10 năm trong tương lai, hay do bản thân cậu là Omega khiến Omega nhỏ bé kia an tâm mà Yên Thạch chỉ cho mình cậu vào phòng của mình. Đến ba mẹ cậu vào cũng khiến cậu xù lông lên, càng đừng nói đến Thiện Nhân, nghe tên thôi cậu thiếu điều liều mạng.
Ba mẹ cậu ta bất lực đành tới nhà cậu xin ba mẹ cậu cho cậu tới chăm sóc vài ngày, bạn bè gặp nạn sao bỏ mặt được, ba mẹ cậu đồng ý và cậu đương nhiên chấp nhận.
Sáng nào cũng mang theo ít bánh trái vào phòng bệnh, hai đứa vừa ăn vừa xem phim, nhiều khi ngồi nói chuyện nhau nghe. Nam Khánh muốn tìm hiểu 10 năm sau, cứ đè cậu ra hỏi nhưng dần cậu phát hiện. Hình như não bộ Yên Thạch dần chữa trị tổn thương, trí nhớ cậu ta về 10 năm sau cứ chập chờn như ngọn đèn trước gió, đang nói đầu quên đuôi.
Điều duy nhất khiến cậu ấy nhớ chính là những kẻ gây tổn thương mình, và những người bạn quý giá bảo vệ cậu lúc đau đớn nhất.
Nam Khánh đoán do bận chăm sóc con bệnh nhiều năm, Yên Thạch dồn hết tâm sức vào đứa con nên những sự kiện xung quanh trở nên mờ nhạt không quan trọng. Cậu cũng không hỏi về mấy chuyện đó nữa, dù sao càng nhớ càng khổ, nhìn về tương lai không phải đẹp hơn sao?
Nhưng ngày qua ngày, đến khi Yên Thạch cơ bản đã vượt qua được khủng hoảng, Nam Khánh lại trở thành đứa bị khủng hoảng.
Má nó, ông nội Yên Thạch có nghi vấn tha thứ cho thằng chó khốn nạn đéo xứng đáng với cái tên kia.
Nam Khánh nghe được qua Thế Trường, cậu ta bực lắm nhưng không làm gì được.
"Ông già đó toan tính dữ lắm, ổng biết thằng Nhân thương thằng Thạch. Chuyện nó ngoại tình, nói thẳng ra thì hầu như người nào cũng làm, trừ vài trường hợp quá đặc biệt ra. Bởi vậy, ổng chắc sau vụ này thằng chó đó sẽ ngoan hơn. Ít nhất sẽ chăm sóc thằng Thạch tốt hơn."
Nam Khánh sốc tới óc: "Má, điên hả?"
Thuận Đạt từ nước ngoài vừa bay về thăm bạn, nghe vậy thở dài giải thích: "Ổng đó giờ có yêu ai đâu mà ổng hiểu mày ơi. Tới con ổng ổng còn méo thương nữa mà. Thằng Thạch là đứa ổng tự tay nuôi từ nhỏ tới giờ, có thể coi nó là người mà ổng xem là quý giá nhất. Bởi, từ lúc nó vừa phân hóa là đem thằng quỷ Nam về, kêu là người thừa kế chứ thật tế thì tiền toàn vào túi thằng Thạch. Nếu không phải thằng Nghiêm không có hứng, thằng Trường là anh họ thì kiểu gì ổng cũng tìm cách kết thông gia."
Thế Trường nhàn nhạt tiếp lời: "Cái ông ta quan tâm là người có thể đem lại lợi ích cho gia đình, đồng thời sẵn sàng cho thằng Thạch sống sung sướng cả đời không cần cực nhọc lo nghĩ."
Kiểu người ích kỷ như vậy mà nuôi được thằng cháu lúc nào cũng ngây ngô như đứa ngu có thể coi là kỳ quan thế giới, gen nhà ngoại gánh còng lưng.
Nam Khánh không hiểu được tư duy người giàu, có lẽ họ cứ kết hôn theo lợi ích nên dần dần quên mất một gia đình cơ bản được hình thành dựa trên tình yêu của cha mẹ. Yên Thạch đó giờ nó sống ngay thẳng, đừng nói chấp nhận cho thằng kia cơ hội, ép nó quá nó bỏ đi luôn cho khóc chứ ở đó.
Tuy nói vậy nhưng mấy đứa cũng chẳng biết làm gì, chuyện nhà người ta họ không có quyền xen vào, chỉ có thể đợi Yên Thạch hồi phục rồi quậy để quậy theo thôi.
Thanh Khương hỏi cậu: "Mấy nay mày có thấy thằng Nhân lãng vãng gần bệnh viện không?"
Nam Khánh lắc đầu, cậu canh cửa rất gắt, không phải ai muốn vào là vào. Nói chứ, gặp thằng chó đó cậu đập cho trận chứ ở đó vào.
Cậu lại hỏi: "Ụa, My đâu sao nay không thấy?"
Cậu ta liền đáp: "Nó kêu mệt tức ngực gì đó, chắc hôm qua đi mưa nên cảm. Định mua thuốc về đây."
Thuận Đạt luôn là người cha già, vỗ vai thằng bạn dặn dò: "Đi chăm bạn gái đi mày, mấy nay toàn ở bệnh viện không để ý nhỏ tội."
Thế Trường lại hỏi: "Mẹ mày chưa được xuất viện hả"
Thanh Khương nói: "Bác sĩ nói chắc tuần sau, phải coi tuyến thể ổn chưa đã, mấy nay cũng bớt sốt rồi."
Cậu ta định hỏi tình hình chú Phương ra sao nhưng nghĩ lại, chú ấy vẫn còn hôm mê trên giường. Mấy hôm nay Thế Trường chạy hết bệnh viện này qua bệnh viện khác, hết lo cho mẹ rồi lại lo cho bạn, còn phải xử lý công việc nữa.
Cực hơn chó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip