Phần 8

Chương 71: May mắn

Hà Quyên buồn cười lắc đầu, xoay người muốn đi.

Bản thân cô trở thành như vậy, người đầu óc không bình thường không thể nói chuyện.

"Buông tay!" Hà Quyên bị Thịnh Nhạc Dục bắt lấy cổ tay, nhìn chằm chằm, giận dữ mắng mỏ.

Cô không muốn dây dưa.

"Chúng ta tìm một chỗ tốt nói chuyện." Thịnh Nhạc dục một bước cũng không nhường, chính là không muốn buông tay, nếu nói Hà Quyên không đáp ứng, ý của hắn là sẽ ở trong này nói chuyện.

"Được." Hà Quyên gật đầu, nếu như vậy, cùng nhau nói ra đi.

Thịnh Nhạc Dục quay đầu nhìn một chút, đúng lúc bên cạnh có một quán cà phê, kéo Hà Quyên bước đi.

"Anh không phải lôi kéo tôi, tôi sẽ tự đi." Hà Quyên chợt vung cánh tay, nếu Thịnh Nhạc Dục còn không buông tay, như vậy cô sẽ phải trở mặt.

Hà Quyên cương quyết làm cho Thịnh Nhạc Dục vô thức buông lỏng cánh tay, Hà Quyên không thoả hiệp với hắn chút nào, bình thường Thịnh Nhạc Dục chưa từng thấy qua.

Trong tiềm thức của hắn, luôn luôn là hắn nói Hà Quyên là cái gì thì chính là cái đó, Hà Quyên bây giờ với hắn thật xa lạ.

Hơi nhíu mày một cái, Thịnh Nhạc Dục cũng không nói gì, dù sao cũng đang trên đường lớn, làm gì cũng rất khó coi, chỉ là nhìn thật sâu Hà Quyên một cái, xoay người đi về phía quán cà phê.

Vào quán cà phê, ngồi vào một góc yên tĩnh, ghế bành lớn vừa vặn ngăn cách chỗ ngồi kéo ra, không ảnh hưởng đến nhau, huống chi giờ tan tầm, trong quán cà phê vốn không có người khách nào, cũng yên tĩnh, là một thời cơ tốt để nói chuyện.

Đợi sau khi cà phê mang lên, Thịnh Nhạc Dục nhìn chằm chằm Hà Quyên: "Em có ý gì?"

Hà Quyên buồn cười hỏi: "Tôi có ý gì? Tôi hoàn toàn không có ý gì, chúng ta không có một chút quan hệ gì, tôi cho anh vào sổ đen có gì không đúng sao?"

Chân mày Thịnh Nhạc Dục nhíu chặt, nửa ngày mới nói một câu: "Tôi cho là chúng ta còn có thể là bạn."

"Thật xin lỗi, tôi không có rộng lượng như vậy." Hà Quyên trực tiếp ngăn cản lời nói của Thịnh Nhạc Dục, "Tôi hoàn toàn không chịu nổi sau tổn thương đó, anh làm tổn thương tôi, còn làm bạn bè."

"Đương nhiên, anh có thể nói tôi ích kỷ, nhưng không sao cả. Sau này cho dù chúng ta là người xa lạ, anh nói cái gì, nghĩ tôi như thế nào, với tôi mà nói cũng không quan trọng." Hà Quyên tuỳ ý nhún vai, dựa lưng vào ghế ngồi.

Cô chính là một người như vậy, đối tốt với cô thì sẽ tốt hơn gấp đôi.

Đối với cô không tốt...

Không có lý do gì khi người ta đánh cô má trái, cô còn muốn đưa má phải mời người ta đánh một cái tát, cô không có tốt tính như vậy.

"Trước kia em không phải như vậy." Chân mày Thịnh Nhạc Dục càng nhíu chặt hơn, hắn cực kỳ không thích ứng được với phản ứng lạnh như băng của Hà Quyên.

Ấn tượng của Hà Quyên trong hắn, vẫn là luôn luôn vây quanh hắn.

Hơn nữa, nói thật, mấy tháng nay không có Hà Quyên, hắn trải qua cũng không thoải mái.

"Trước kia là trước kia, đó là bởi vì chúng ta bất đồng quan hệ, hiện tại chúng ta không có vấn đề gì, không phải sao?" Hà Quyên buồn cười nhìn Thịnh Nhạc Dục, trước kia cô không biết có phải bị tình yêu là cho mù quáng hay không, tại sao cho tới bây giờ cũng không phát hiện Thịnh Nhạc Dục là một kẻ đáng ghét như vậy?

"Nếu em hối hận, vẫn có thể quay về." Thịnh Nhạc Dục đột ngột nói.

Ánh mắt Hà Quyên lập tức trừng to, không ngừng nhìn hắn chằm chằm.

"Thật ra thì, sống chung nhiều năm như vậy, em là người trọng tình cảm, nếu em không nỡ bỏ tôi, tôi cũng có thể cân nhắc." Lời nói Thịnh Nhạc Dục vừa nói ra, Hà Quyên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại cô hết sức khẳng định, năm tháng trước kia, cô thẳng thắn nói tạm biệt.

"Thịnh Nhạc Dục, tôi là không nỡ bỏ..." Hà Quyên nhẹ giọng nói xong, vô cùng bình tĩnh nhìn Thịnh Nhạc Dục.

Ánh mắt Thịnh Nhạc Dục sáng lên, gật đầu, bưng tách cà phê lên tao nhã uống một ngụm, sau đó đặt xuống, tác phong nhẹ nhàng nói: "Tôi nói, nếu em hối hận có thể quay về, tôi có thể cân nhắc."

Cái cảm giác này, hắn vẫn như trước cao cao tại thượng.

"Tôi không nỡ bỏ là nhiều năm như vậy, tôi bỏ ra tình cảm, bỏ ra thời gian, còn anh..." Hà Quyên quan sát Thịnh Nhạc Dục từ trên xuống dưới một lượt, khinh thường hừ nhẹ, "Tôi không có lưu luyến một chút nào, đặc biệt là cái gì dơ bẩn, cho tới bây giờ tôi vốn không có thói quen nhặt lại dùng."

"Đối với tình yêu, tôi muốn sự chung thuỷ. Tôi có thể bỏ qua tất cả, nhưng mà, tôi muốn sự chung thuỷ tuyệt đối. Tôi yêu cầu đối phương như vậy, đương nhiên cũng sẽ chung thuỷ với đối phương như vậy." Hà Quyên bình tĩnh cười, trên mặt cô không nhìn ra một chút gợn sóng.

"Bỏ qua tất cả?" Thịnh Nhạc Dục cười lạnh, hỏi Hà Quyên, "Lúc chúng ta vừa mới trở thành người yêu, cảm giác em làm bạn gái một chút cũng không có."

Hà Quyên khó hiểu nhìn Thịnh Nhạc Dục, hỏi: "Cảm giác gì?"

"Tôi là đàn ông, tôi sống chung với bạn gái không phải chỉ cầm tay, ăn cơm là được." Thịnh Nhạc Dục ám chỉ rõ ràng như vậy, Hà Quyên đã trưởng thành như này, nếu nghe không hiểu thì thật là lạ.

Ánh mắt Hà Quyên kỳ quái nhìn chằm chằm Thịnh Nhạc Dục, thấy trong lòng hắn có chút tức giận, đè xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, Thịnh Nhạc Dục lý sự, không buông tha cô, tiếp tục lên án: "Em đã gặp qua trai gái yêu nhau ở chung một chỗ chuyện gì cũng không xảy ra chưa? Em cho rằng tôi không phải đàn ông hay là thế nào?"

"Cho nên, anh đi đến tìm Tả Phỉ Bạch." Lời nói của Hà Quyên có chút khó chịu, nhưng mà thái độ trên mặt vẫn không thay đổi, hết sức bình tĩnh, mà ngay cả ánh mắt kỳ quái vừa rồi tất cả đều biến mất.

"Tự em suy nghĩ, tôi là đàn ông bình thường." Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh một tiếng, thật tốt làm cho Hà Quyên suy xét lại.

"Thịnh Nhạc Dục, anh cũng biết nói mình là đàn ông, anh trước tiên là người, không phải súc vật, cũng bởi vì điểm này viện cớ. Tôi coi thường anh!" Hà Quyên cười lạnh.

"Nếu như đây có thể trở thành cái cớ để nói, tôi thật sự may mắn, chúng ta lúc đó đều không xảy ra chuyện gì." Lúc này Hà Quyên thật sự cực kỳ may mắn.

"Đúng vậy, bây giờ có lẽ chuyện này cũng không là gì, mọi người có thể tuỳ ý chơi đùa, nhưng tôi không thể, tôi muốn sau khi chính thức kết hôn mới có thể làm chuyện đó, lúc trước tôi đã nói qua với anh."

"Hừ." Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh một tiếng. "Bây giờ là thời đại nào, thật là nhàm chán."

"Nhìncuộc sống của người khác, cách sống tôi hiểu, cũng tôn trọng, lại càng không can thiệp, nhưng mà tôi có nguyên tắc của mình." Hà Quyên cười lạnh, khinh bỉ nhìn Thịnh Nhạc Dục, " Nếu đơn giản là vì chuyện này mà anh đi ngoại tình, như vậy Thịnh Nhạc Dục, tôi có thể nói cho anh biết, tôi may mắn, may mắn chia tay anh."

"Anh chỉ biết nhu cầu của mình, sẽ không suy nghĩ đến tâm nguyện của tôi. Anh đã không cùng suy nghĩ với tôi như vậy, còn muốn kéo dài nhiều năm như vậy làm gì?"

"Không thích hợp, tại sao anh không sớm đề nghị chia tay?" Hà Quyên dồn dập ép hỏi, Thịnh Nhạc Dục sửng sốt một chút.

"Tại sao không chia tay, đó là bởi vì tôi còn yêu em." Thịnh Nhạc Dục lập tức lớn tiếng phản bác.

"Yêu? Anh cũng xứng nói tới chữ này!" Hà Quyên buồn cười nhìn một chút Thịnh Nhạc Dục trước mặt này xa lạ, "Yêu mà có thể phản bội, mà có thể tuỳ tiện cùng người phụ nữ khác lên giường? Ngay cả rung động của mình cũng không quản được, tôi thật sự hiếu kỳ, anh là loại người vẫn chỉ biết đến bản năng súc vật."


Chương 72: Cảm giác ưu việt

"Em . . . . ." Thịnh Nhạc Dục hoàn toàn không nghĩ tới lời nói của Hà Quyên sẽ cay nghiệt như thế, ở trong ký ức của hắn, Hà Quyên vĩnh viễn là loại người dịu dàng, hắn nói cái gì thì cô chính là cái đó, ngoại trừ không thể thỏa mãn yêu cầu của anh về phương diện đó.

"Yêu, là tôn trọng. Anh đã yêu tôi, vì sao không kết hôn với tôi? Sau khi kết hôn, tất cả mọi chuyện cũng sẽ thủy đáo cừ thành (*)." Hà Quyên chất vấn Thịnh Nhạc Dục.

(*) "Thủy đáo cừ thành": là câu thành ngữ Trung Quốc ý nói rằng thành công sẽ tự nhiên đến khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu.

Thịnh Nhạc Dục nhíu mày hừ lạnh: "Còn chưa tới lúc."

"Chưa tới lúc hay là anh không muốn?" Hà Quyên chế nhạo: "Tôi cho anh nói đó. Ban đầu lúc tôi và anh quen biết, sự nghiệp và cuộc sống của anh vẫn chưa đạt tới trình độ nhất định, vì chuyên tâm vào sự nghiệp, anh còn phải nhờ tôi đi làm để giúp đỡ cuộc sống của anh."

"Khi đó có lẽ là anh cũng có chút thích tôi đi. Đến khi sau này, sự nghiệp của anh có chuyển biến tốt, anh thấy được xung quanh có những người phụ nữ tốt hơn, anh đã cảm thấy tôi không xứng với anh, anh lại lấy họ ra để so sánh với tôi, cảm thấy tôi hoàn toàn là không xứng để đứng ở bên cạnh anh." Những lời này ngày thường Hà Quyên cũng không từng nói qua, không phải cô không hiểu, không phải cô không biết, mà là cảm thấy nếu đã yêu một người, thì phải tin tưởng hắn.

Đó là hoạn nạn hai người cùng trải qua, vì sao lại bởi vì một chút xíu chuyện, tất cả chuyện trước kia cứ thế cũng không còn sót lại chút gì chứ?

"Không sai, sau này anh được tiếp xúc chính là những người có đẳng cấp cao hơn so với em, anh và em hoàn toàn là không ở cùng một cấp bậc!" Thịnh Nhạc Dục cũng không giấu giếm, nói thẳng ra, đều đã nói đến nước này rồi, còn có cái gì khó nói nữa.

"Cho dù là như vậy, anh cũng chưa từng nói chia tay với em. Còn không chứng minh rằng anh yêu em sao?" Thịnh Nhạc Dục giận dữ hỏi Hà Quyên "Anh cũng đã làm đến tình trạng này rồi em còn muốn anh phải thế nào nữa?"

Nghĩ đến đây thì Thịnh Nhạc Dục lại tức giận.

"Hiện tại anh tiếp xúc đều là những người của tầng lớp nào? Bạn gái của người ta đều là những người nào? Chẳng lẽ anh lại nói với bạn bè của mình, bạn gái của anh là ở trong tiệm mát xa cho người khác hay sao?"

Trong ánh mắt của Thịnh Nhạc Dục chứa sự khinh miệt thật sâu đậm làm Hà Quyên đau nhói, khiến sắc mặt của cô trắng bệch xuống trong nháy mắt.

"Mát xa? Mát xa thì thế nào? Cũng không phải là tôi làm chuyện không đứng đắn gì? Tôi là chính đáng làm việc mát xa cho người ta. Lúc trước nếu không phải là tôi tìm nhiều phần công việc như vậy, anh có thể toàn tâm toàn ý chuyên tâm tấn công vào sự nghiệp của anh sao?" Không biết Hà Quyên là đau lòng hay là tức giận, đôi môi của cô hơi run rẩy nhè nhẹ , sắc mặt trắng bệch, không có một chút huyết sắc.

"Lúc đó anh cầm tiền mà tôi mát xa kiếm được để ăn cơm, vì sao anh lại không cảm thấy nghề nghiệp của tôi khiến anh không dám nhìn mặt người ta chứ?" Hà Quyên cười lạnh chất vấn, "Ngươi đã xem thường công việc của tôi như vậy, đã khinh bỉ như thế, tại sao không sớm nói chia tay?"

"Chưa từng nói cho em biết sao? Anh còn yêu em!" Thịnh Nhạc Dục nhíu chân mày lại, không nhịn được nói ra.

"Yêu?" Hà Quyên cười lạnh, cô đã hoàn toàn nhìn thấu người đàn ông trước mặt này.

"Thịnh Nhạc Dục, anh có thể không cần dùng lý do cứ như quang minh chính đại vậy hay không? Từ đầu đến cuối người anh yêu chính là bản thân mình. Anh không chủ động nói chia tay đơn giản chính là không muốn danh tiếng xuống cấp vì vong ân phụ nghĩa. Anh muốn để cho tôi nói ra, như vậy, trong lòng anh sẽ thấy dễ chịu hơn rồi. Cho dù là người khác nói, cũng là tôi nói chia tay trước, với anh hoàn toàn không có chút quan hệ nào."

Lời nói của Hà Quyên khiến mặt của Thịnh Nhạc Dục liền biến sắc, cũng không nói thêm được gì.

"Anh vẫn không chia tay, ngoại trừ muốn có danh tiếng tốt ở bên ngoài, còn có một chút nguyên nhân khác. Anh đi nơi nào tìm được một người làm toàn bộ công việc bảo mẫu tốt như tôi vậy? Có phải hay không?" Hà Quyên thấp giọng khẽ cười hì hì, trong tiếng cười kia tràn đầy chế giễu, cười nhạo chính mình ngây thơ ngu ngốc.

"Thời gian dài như vậy, có phải dạ dày của anh lại không thoải mái không? Có phải anh ăn cơm không ngon miệng bằng trước kia hay không? Có phải cái cửa sổ thật cao kia của anh không còn sạch sẽ như trước kia hay không?" Hà Quyên hỏi từng câu hỏi một, sắc mặt của Thịnh Nhạc Dục cứ âm trầm thêm một phần.

"Tôi cho anh biết này Thịnh Nhạc Dục, tôi có chứng sợ độ cao, nhà của anh ở tầng mười tám, dù là quản gia cũng không có cách nào giống như tôi vậy, lau cửa sổ nhà anh đến khi sạch sẽ như vậy mới thôi." Hà Quyên hoàn toàn cũng không phải là chất vấn, mà là khẳng định.

Không có một ai, sẽ vì một phần tiền thu nhập của quản gia, mà ngay cả góc cạnh của cửa sổ cũng lau đến khi sạch như thế.

Lúc cô làm mấy chuyện này, không phải là bởi vì tiền, chỉ là vì yêu, bởi vì Thịnh Mạc Dục thích cửa sổ sạch sẽ, thích xuyên thấu qua cửa sổ sạch sẽ để nhìn bên ngoài.

Vì thế, dù cô có chứng sợ độ cao mà đôi chân của cô run lẩy bẩy nhưng cô đều sẽ lau cửa sổ cho đến khi sạch sẽ.

Hà Quyên hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại, vì người như vậy, không đáng để cô tức giận.

"Nếu đã chia tay, anh còn tới tìm tôi làm gì? Chẳng nhẽ anh vì thiếu một chức bảo mẫu như vậy? Bây giờ không phải là anh có Tả Phỉ Bạch rồi sao?" Hà Quyên không hiểu nổi rốt cuộc vì cái gì mà Thịnh Nhạc Dục lại dây dưa với cô.

Cô không hơn người ta về đẳng cấp như vậy, không phải là hắn không nên ngoảnh lại nhìn sao?

Như thế nào còn ba lần bốn lượt tới quấy rầy cô chứ?

Thịnh Nhạc Dục trầm mặc sau một lúc lâu, lúc này mới từ từ nói: "Anh cảm thấy được anh vẫn còn có cảm giác với em."

"Tôi thì không còn cảm giác với anh rồi." Người đàn ông như vậy, nếu cô lại quay đầu lần nữa, vậy thì thật là đầu óc có bệnh rồi.

Bị tổn thương thành ra như vậy còn chưa đủ sao?

Thịnh Nhạc Dục trầm mặc ngồi tại chỗ đó, Hà Quyên không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng mà cô không muốn đối mặt với người đàn ông này nữa rồi.

Nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, mở miệng nói: "Tôi muốn đi về."

"Em nghe chưa?" Thịnh Nhạc Dục đột nhiên nói một câu nói rất kỳ quái.

"Cái gì?" Hà Quyên không hiểu nhìn hắn, nghe được cái gì?

"Bài hát này." Thịnh Nhạc Dục lui về phía sau ngồi tựa lưng vào ghế, lại khôi phục sự tự tin đó, bộ dáng giống như có thể nắm tất cả trong tay.

Lúc này, Hà Quyên mới cẩn thận lắng nghe, khúc nhạc này rất quen thuộc, từ lúc lễ mừng năm mới bắt đầu, trên internet bắt đầu truyền một cách điên loạn, cơn sốt một đoạn thời giân dài, có thể nói hiện tại, phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe được bài hát này.

"Thì sao, cũng chỉ là một bài hát đang thịnh hành." Hà Quyên cũng không có quá nhiều hứng thú với mấy việc này, cô không mê những thứ này.

"Bài hát này là Tả Phỉ Bạch hát." Thịnh Nhạc Dục nhìn giống như hời hợt bỏ xuống một trái bom nặng ký.

Hà Quyên mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Anh có ý gì?"

"Tả Phỉ Bạch ghi âm được bài hát này chính là do anh giới thiệu người cho cô ta, hiện tại hot như vậy, phố lớn ngõ nhỏ đều là bài hát của cô ta..." Thịnh Nhạc Dục cố ý nói phân nửa, cứ nhíu mày trầm tĩnh nhìn Hà Quyên như vậy.

"Cho nên...." Trái tim của Hà Quyên càng ngày càng trầm xuống.

"Cho nên nếu em muốn quay lại, anh cũng có thể đổi cho em một phần công việc tốt, cũng có thể khiến em đạt đến độ cao mà từ trước đến nay chưa từng trải qua." Thịnh Nhạc Dục hả hê nói xong, tựa như một con khổng tước kiêu ngạo, liều lĩnh bày ra bộ lông vũ xinh đẹp của hắn.

Hoàn toàn không hề chú ý tới, ngay lúc hắn đắc ý biểu lộ cảm giác ưu việt (**) của hắn, phía đối diện, sắc mặt của Hà Quyên đã đen tới cực điểm.

(**) "Cảm giác ưu việt": cảm giác về sự ưu việt, tự cho mình hơn hẳn người khác.


Chương 73: Buồn bực

"Ý của anh là, nếu mà tôi trở lại bên cạnh anh, tôi cũng có thể nổi tiếng như thế?" Giọng nói của Hà Quyên không chắc chắn hỏi Thịnh Nhạc Dục.

"Ít nhất là tốt hơn so với em của hiện tại." Thịnh Nhạc Dục vô cùng tự tin nói ra.

Loại chuyện như vậy, bây giờ đối với hắn mà nói, hoàn toàn là không có vấn đề.

Nếu là hắn muốn cho người sắp xếp một phần công việc, tuyệt đối là tốt hơn so với một thợ mát xa như Hà Quyên hiện tại.

"Tốt hơn so với tôi hiện tại?" Hà Quyên nhìn Thịnh Nhạc Dục, tất cả tâm tư đều được che giấu ở phía sau tròng mắt đen của cô: "Tôi thật sự không biết, bây giờ anh còn có bản lĩnh lợi hại như vậy."

"Bây giờ anh đã không còn giống như trước kia rồi." Thịnh Nhạc Dục nhắc tới năng lực hiện tại của hắn, thì vô cùng tự tin.

Không phải nói nguồn gốc của một người đàn ông tự tin là ở sự nghiệp sao?

Hiện tại sự nghiệp của hắn thành công, tuyệt đối vô cùng có tự tin.

"Nếu tôi trở lại bên cạnh anh, anh có thể lập tức kết hôn với tôi sao?" Hà Quyên hỏi Thịnh Nhạc Dục.

"Hiện tại làm sao có thể lập tức kết hôn, thời cơ vẫn còn chưa chín muồi. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục nói được một nửa liền bị Hà Quyên cắt đứt.

"Thời cơ chưa chín muồi. Trước kia, anh nói sự nghiệp chưa thành công, không đủ tiền, vậy thì bây giờ lấy cớ gì?" Hà Quyên chất vấn Thịnh Nhạc Dục.

"Không phải lấy cớ, mà là. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục muốn giải thích, Hà Quyên hoàn toàn cũng không muốn nghe, lắc đầu một cái nói: "Thịnh Nhạc Dục, anh không cần lại tìm thêm cớ. Từ đầu đến cuối, người anh yêu nhất chính là bản thân anh."

"Đã nhiều năm như vậy, xem như là tôi đã thấy rõ ràng rồi." Hà Quyên đã buông xuống được mà cười cười: "Thật ra thì, rất cảm ơn anh, lúc đầu tôi bất lực như thế, có anh ở bên cạnh, ta đã có nhiều động lực hơn, cảm nhận được một phần ấm áp."

Nhắc tới thời gian ấm áp đó, Hà Quyên tự giễu cười một tiếng: "Mặc kệ phần ấm áp này là thật sự tồn tại hay là tôi tự mình tưởng tượng, tôi đều cám ơn anh đã cho tôi đây có động lực nhiều năm như vậy."

"Tôi mệt mỏi, không muốn trở thành một công cụ của anh, một phần giải trí trong sinh hoạt. Tôi đã kết hôn. . . . . ."

"Kết hôn thì thế nào? Các người mới quen biết chưa bao lâu?" Hà Quyên vừa nhắc tới chuyện cô kết hôn, trong lòng Thịnh Nhạc Dục liền tràn đầy khó chịu.

"Quen biết bao lâu không là vấn đề, mấu chốt của vấn đề là. . . . . . Tôi yêu anh ấy." Hà Quyên chưa từng khẳng định qua như vậy, cô yêu Chu Duệ Trạch

Đúng, cô yêu một người bình thường rất thích làm việc kì lạ đó, thích làm nũng, lại hết sức có trách nhiệm của người đàn ông.

Anh sẽ chăm sóc cô chu đáo, biết tất cả những gì cô cần, cũng chú ý không khiến cô phải quan tâm đến những việc nhỏ nhặt.

Cô bỏ ra, tình cảm của cô được đáp lại, người đàn ông như vậy, có lý do gì mà cô không thương đây?

" Lúc trước em còn nói yêu anh." Thịnh Nhạc Dục xì mũi coi thường đối với lời nói của Hà Quyên, thể hiện rỏ chính là không tin lời của cô.

" Không sai, tôi yêu anh, nhưng anh cũng đã nói, là lúc trước". Hà Quyên cười một tiếng, " Tôi yêu, ở thời gian 5 năm này, bị anh từ từ giày vò tất cả đều không còn."

" Thịnh Nhạc Dục, ngươi đã chín chắn chút đi. Bỏ qua một người rồi chính là đã bỏ lỡ, có lẽ người khác có thể quay đầu lại, nhưng mà, từ nhỏ, con người của tôi tính tình đã bướng bỉnh, sẽ không quay đầu lại." Hà Quyên lấy tiền từ trong túi ra, đặt trên bàn.

Cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.

" Hà Quyên." Thịnh Nhạc Dục không cam lòng gọi một tiếng.

Hà Quyên cũng không hề quay đầu lại, chỉ là ném cho hắn một câu nói: "Đừng khiến tôi xem thường anh."

Nói xong, cũng không đợi phản ứng của Thịnh Nhạc Dục, trực tiếp rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Hà Quyên dứt khoát không lưu luyến chút nào, Thịnh Nhạc Dục ngồi ở nơi đó không biết làm sao, dường như có cái gì đó không đúng lắm.

= = = Đường phân cách của Cửu Cửu = = =

Chín giờ tối, Chu Duệ Trạch mới mở cửa phòng, không còn hơi sức kêu:" Bà xã, anh đã trở về. Bị nhân viên chèn ép mà trở về."

" Ngoan, trở lại thì phải đi rửa tay ăn cơm." Hà Quyên cười ra nghênh đón, lấy dép ra cho anh từ trong tủ giày ra:"Mau đi đi. Em cho anh uống canh."

" Được." Chu Duệ Trạch hơi cúi người, tại gò má của Hà Quyên khẽ chạm xuống, không đợi Hà Quyên đánh anh, lập tức chạy đi rửa tay.

Hà Quyên không nói gì, trực tiếp đi vào phòng bếp bưng canh ra ngoài cho Chu Duệ Trạch. Chu Duệ Trạch vừa vào phòng ăn lập tức hít một hơi thật sâu, cợt nhã tiến tới trước mặt của Hà Quyên: "Bà xã, làm món ăn ngon gì, thật là thơm."

" Canh tẩm bổ, uống nhanh." Hà Quyên cười nhẹ nhàng đẩy Chu Duệ Trạch, ý bảo anh nhanh đi uống.

Chu Duệ Trạch ngồi vào chổ đối diện với Hà Quyên, nhìn canh ở trước mặt cầm lên, thổi thổi, dùng tốc độ nhanh nhất uống vào.

" Anh làm gì đấy? Uống nhanh như vậy, nóng!" Hành động của Chu Duệ Trạch dọa Hà Quyên sợ hết hồn.

Chu Duệ Trạch không hề để ý tới lời nói của Hà Quyên, sau khi uống canh xong, vừa để chén xuống, nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.

Đột nhiên Chu Duệ Trạch trở nên nghiêm túc, khiến trong lòng của Hà Quyên chợt căng thẳng.

Cô phát hiện khí thế của Chu Duệ Trạch dường như không còn là một kiểu, hai tròng mắt thâm thúy kia tựa như muốn lập tức nhìn thấu cô.

" Nói đi," Chu Duệ Trạch an tĩnh nhìn Hà Quyên, rồi nói hai chữ.

" Nói, nói gì?" Hà Quyên cũng không biết thế nào, lúc này đối với Chu Duệ Trạch, cô đặc biệt khẩn trương.

Chu Duệ Trạch nghiêm túc, một chút cũng không nhìn ra được sự dịu dàng của ngày thường, khiến cô không khỏi cảm thấy áp lực.

" Nói em hôm nay thế nào." Trên mặt của Chu Duệ Trạch không có nụ cười, chỉ là nhìn Hà Quyên như vậy, từ lúc anh vừa vào cửa liền phát hiện cô có chút không đúng lắm, nhất định là đã có chuyện.

Hà Quyên hơi cúi đầu, dán mắt chằm chằm vào trên bàn tay chính mình nhìn một lúc lâu.

Chu Duệ Trạch cũng không nói chuyện, yên lặng chờ Hà Quyên mở miệng.

" Giờ tan việc em chạm mặt Thịnh Nhạc Dục." Hà Quyên rốt cuộc cũng lần theo manh mối, từ từ nói với Chu Duệ Trạch.

" Ừ." Chu Duệ Trạch bình tĩnh gật đầu, nhưng mà trong lòng một chút cũng không bình tĩnh, xem ra sau này không thể không đi đón Hà Quyên, tên Thịnh nhạc Dục đó là con ruồi sao?

Vì sao nơi nào cũng đụng đến hắn?

Chu Duệ Trạch viết lên một khoãn ở trong lòng, cái này phải chú ý.

" Em phát hiện......" Hà Quyên có chút không nói được.

Chu Duệ Trạch lập tức rót một ly nước ấm từ bên cạnh đặt vào trong tay của cô, sau khi Hà Quyên trực tiếp uống một hớp lớn, mới chậm rãi nói tiếp:" Em thật sự chính là đã nhìn lầm người."

" Có phải là đàn ông cũng rất....." Hà Quyên đột nhiên ý thức được người cô đang đối mặt là ai, loại chuyện đó làm sao cô có thể nói ra miệng được.

" Cũng rất cái gì?" Chu Duệ Trạch cũng sẽ không để mặc cho Hà Quyên kìm nén vấn đề ở trong lòng, trực tiếp hỏi.

Khí thế cùa Chu Duệ Trạch vừa lộ ra, Hà Quyên đâu phải là đối thủ.

Ngoan ngoãn lầu bầu nói ra: " Cũng rất thích áp đặt cảm nhận của mình cho người khác?"

" Áp đặt cảm nhận cho người khác?" Chu Duệ Trạch khẽ nhíu mày, đây là ý gì?

" Chính là hoàn toàn không có tự chủ, rất để ý đến loại chuyện đó!" Không biết có phải là bởi vì Chu Duệ Trạch phản ứng quá mức bình thản hay không, cảm xúc buồn bực cả đêm của Hà Quyên rốt cuộc cũng bộc phát, trực tiếp hô lên.


Chương 74: Bàn đạp

Loại chuyện đó?

Chu Duệ Trạch nhất thời không phản ứng được, mơ hồ nhìn Hà Quyên, thấy gò má của cô ửng đỏ, ánh mắt tránh né, lúc này mới hiểu lời cô nói là có ý gì.

"Để ý." Chu Duệ Trạch khẳng định gật đầu.

Lời vừa ra khỏi miệng, anh lập tức thấy hào quang của Hà Quyên ảm đạm xuống trong nháy mắt, môi giật giật, dường như là muốn nói cái gì, nhưng mà cuối cùng không nói ra.

Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cười, cố gắng hết mình để cho giọng nói của mình dịu dàng xuống: "Là rất để ý, nhưng mà cũng sẽ tôn trọng cảm nhận của một nữa kia. Hơn nữa không phải cứ ra bên ngoài mua được, hoàn toàn chỉ là lấy lòng mình. Loại chuyện như vậy dĩ nhiên là lưỡng tình tương duyệt (*) thì tốt hơn."

(*) Lưỡng tình tương duyệt: hai người đều hiểu nhau.

"Làm bạn trai, nếu như đối với bạn gái của mình mà một chút suy nghĩ cũng không có, vậy tuyệt đối là không bình thường. Nếu mà chỉ có cái loại suy nghĩ đó, cũng không bình thường." Chu Duệ Trạch cười nhìn cặp mắt của Hà Quyên dâng lên một chút xíu hi vọng, ý cười của anh càng sâu.

"Anh không khen ngợi giá trị của hắn thế nào, chỉ là ở một góc độ của người đàn ông mà nói, nếu theo lời của em hắn đã rất thích, tại sao không kết hôn?" Chu Duệ Trạch mặt không biến sắc dẫn dắt suy nghĩ của Hà Quyên: "Em là một người truyền thống bảo thủ, các người ở cùng một chỗ thời gian dài như vậy, hắn không thể nào mà không hiểu tính tình của em. Sau khi kết hôn, tất cả không phải là thủy đáo cừ thành rồi sao?"

"Là thời gian hay là con người?" Chu Duệ Trạch hoàn toàn không chừa đường lui, trực tiếp ngăn lại lời nói của Hà Quyên.

Sau khi Hà Quyên hơi sững sờ, ngay sau đó buông xuống được mà cười: "Mặc kệ là thời gian hay là con người cũng không có ý nghĩa nữa, em và hắn đã kết thúc."

Đạt được kết quả hài lòng, Chu Duệ Trạch yên tâm gật đầu, đứng dậy, nhanh chóng ở khoé môi của Hà Quyên hôn trộm xuống một cái, tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng tách ra: "Anh đi rửa chén, em nhanh đi ngủ đi."

"Ừ." Hà Quyên đứng dậy, tảng đá lớn đã chắn ở trong lòng kia không khỏi bắt đầu biến mất, giống như thật cũng không có bất kỳ chuyện buồn bực gì.

Thoải mái đi ra khỏi phòng ăn, quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Duệ Trạch đang rửa chén trong nhà bếp, khóe môi của Hà Quyên không nhịn được cong lên.

Chu Duệ Trạch rửa chén xong, trở lại phòng ngủ của mình, mở laptop ra, nhanh chóng gõ chữ lên phía trên.

Sau khi tin nhắn gửi đi, Chu Duệ Trạch cười khép máy vi tính lại, vừa ngẩng đầu, ý lạnh trong mắt kia thật giống như lưỡi đao rút ra khỏi vỏ .

=== Đường phân cách của Cửu Cửu ===

Cuộc sống của Hà Quyên vẫn như cũ trôi qua như thế, thời gian làm việc trong tiệm được điều chỉnh rất nhiều, cơ hội để cô trực ca đêm càng ngày càng ít, ngược lại giống như là một người bình thường đi làm công sở sáng chín chiều năm.

Như vậy cũng tốt, mỗi khi tan sở sau đó mua thức ăn, về nhà nấu cơm, thật vui vẻ ăn cơm với Chu Duệ Trạch, có lúc ra cửa sa đọa một phen, đi ăn nhà hàng xa xỉ.

Danh tiếng của Tả Phỉ Bạch càng lúc càng lớn, nghiễm nhiên thành tân sủng của Làng Giải Trí.

Thật là cũng giống như một đêm thành danh, nhảy lên thảm đỏ với tốc độ khiến người ta trố mắt đứng nhìn.

Trong cửa hàng trên phố lớn ngõ nhỏ đều là bài hát của cô ta, studio các tiệm đều dán tấm poster lớn của cô ta, sự nghiệp thật là giống như mặt trời ban trưa (**).

(**): mặt trời ban trưa: cực kì hưng thịnh

"Này, chọn tùy thích." Hà Quyên hào phóng đặt thực đơn ở trước mặt của Chu Duệ Trạch, một bộ dáng của người giàu có.

Chu Duệ Trạch xem xét thực đơn trong tay, nghi ngờ liếc mắt nhìn, sau khi liếc mắt xung quanh một cái, nhỏ giọng hỏi: "Bà xã, em đi cướp ngân hàng rồi sao?"

"Em giống như là loại người đó sao?" Hà Quyên nhướng lông mày lên, xem thường Chu Duệ Trạch.

"Không cướp ngân hàng, vì sao em muốn mời anh tới chỗ đắt tiền như vậy ăn cơm?" Chu Duệ Trạch tùy tiện đảo mắt qua thực đơn cũng biết, ăn cơm ở chỗ này, hai người đều tiêu phí ở khoảng chừng năm trăm.

Căn cứ theo trình độ hoang phí của "Tầng lớp hưởng lương " bọn họ, nơi này là đủ xa xỉ.

"Anh thích ăn bữa ăn tây chứ, thỉnh thoảng tới một lần cũng rất tốt." Hà Quyên cười híp mắt nhìn Chu Duệ Trạch, nhưng mà cô vẫn chú ý tới, Chu Duệ Trạch vẫn là rất ưa thích bữa ăn tây như loại này, cũng không phải là nói anh không thích ăn đồ ăn Trung Quốc.

Đồ ăn Trung Quốc cô ở nhà là có thể anh làm, thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng không tồi.

Nơi mềm mại nhất rong lòng bị đâm trúng, thu nhập của Hà Quyên như thế nào, anh là biết rất rõ ràng, trừ tiền cố định mỗi lần để dành để mua nhà ở, sinh hoạt phí còn dư lại hoàn toàn cũng không nhiều.

Nhưng mà chi tiêu hàng ngày cô vẫn muốn kiên trì như cũ chia mỗi người một nửa với anh, ai nói không cần là làm rõ ràng, nhưng mà, anh nộp tiền nước, nàng sẽ đóng phí hơi gas.

Thậm chí, cô sẽ ra nhiều hơn một chút tiền, mua thức ăn, mua vật dụng hằng ngày cũng sẽ giành tiêu tiền.

Người phụ nữ hiểu chuyện đến mức khiến anh đau lòng.

Đến nơi này tiêu phí một bữa cơm, không biết là cô để dành tiền bao lâu, vốn cũng không có tiền lương nhiều, cô đã tiết kiệm như thế nào?

Anh nhìn ra được, việc làm của Hà Quyên tuyệt đối không phải là vì để quản thúc anh, mà chỉ là muốn khiến anh vui vẻ.

Dùng thực đơn chắn ánh mắt lại, nhịn xuống chua xót trong mũi, Chu Duệ Trạch cố ý nhạo báng: "Vậy anh cũng không khách khí."

"Ngàn vạn lần đừng khách khí, chị có mang tiền." Hà Quyên dựa lưng vào ghế, đắc ý ngẩng đầu.

"Vậy anh cũng thế mà chọn một phần." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên như vậy, không nhịn được đùa với cô.

"Không thành vấn đề." Hà Quyên thoải mái đồng ý: "Chọn tuỳ ý."

"Cái gì?" Chu Duệ Trạch kinh ngạc nhướng mày, đây cũng là quá hào phóng đi.

"Cùng lắm thì giữ anh lại rửa chén bát cho người ta." Hà Quyên chậm rãi bổ sung lời nói cho nữa đoạn phía sau.

"Em mời anh ăn cơm, tại sao cuối cùng không đủ tiền lại là anh ở lại rửa chén bát?" Chu Duệ Trạch nhíu mày nhìn Hà Quyên, dường như mối quan hệ logic không đúng lắm thì phải?

"Bởi vì anh lớn lên đẹp trai, người ta mới phải châm chước, tiền lương cho cao. . . . . ." Hà Quyên càng nói, phía đối diện vẻ mặt của Chu Duệ Trạch càng uất ức, khiến cô muốn nói nữa cũng không được, thổi phù một tiếng bật cười.

"Hoá ra em để cho chồng của em đi bán nhan sắc." Chu Duệ Trạch ranh mãnh nháy mắt: "Em cam lòng được sao?"

"Dĩ nhiên không cam lòng được." Hà Quyên không muốn mà khẽ cắn môi dưới, đột nhiên vỗ tay, hình như nghĩ tới biện pháp tuyệt vời nào: "Anh có thể bán nghệ không bán thân mà."

Bụp một cái, thực đơn trùm lên trên mặt của Chu Duệ Trạch: "Bà xã. . . . . . Em quá tàn nhẫn. . . . . ."

Hà Quyên cúi đầu mà cười khúc khích, Chu Duệ Trạch từ phía sau thực đơn len lén nghiêng mắt nhìn Hà Quyên, anh cũng cười vui vẻ.

Sau khi ăn cơm tối xong rồi, đến ga ra để đi lấy xe.

Hà Quyên cảm thán: "Không hổ là khách sạn đẳng cấp năm sao, ngày cả nhà để xe cũng an tĩnh như vậy, đủ để bảo vệ việc riêng tư của khách hàng."

Chu Duệ Trạch cười khẽ ở trong lòng, xe đậu ở tầng này đều là được đặc biệt thông qua về nguyên tắc mới tiến vào, sẽ không bị người có dã tâm theo dõi. Cô vừa nói phải tới nơi đây, anh liền lái xe đến vị trí ga ra này theo thói quen.

Dù sao cô cũng không biết ga ra bình thường và nơi này khác nhau, sẽ không bị phát hiện.

"Nhà hàng này ăn ngon thật, chờ lão gia ta kiếm tiền lại mời ngươi." Hà Quyên hơi ngẩng đầu, cố ý làm ra sắc mặt của cường hào ác bá trêu chọc .

"Dạ, ta xin cảm ơn lão gia. . . . . ." Chu Duệ Trạch vội vàng ngoan ngoãn cúi chào vạn phúc một cái, làm dáng vẻ thẹn thùng.

"Ngoan, về nhà lão gia sẽ yêu thương ngươi." Hà Quyên đưa tay khều cẳm của Chu Duệ Trạch, càn rỡ cười lớn.

"Lão gia, phải nhẹ một chút nha. . . . . ." Chu Duệ Trạch trực tiếp ném một ánh mắt quyến rũ với Hà Quyên, khiến Hà Quyên phải rùng mình.

Chu Duệ Trạch vừa muốn nói gì, liền bị một giọng nói phụ nữ bén nhọn cắt đứt: "Đã nói anh đừng đi theo tôi, anh có vấn đề gì à?"

"Tả Phỉ Bạch, cô xem tôi là bàn đạp sao?" Giọng nói tức giận của Thịnh Nhạc Dục khiến Hà Quyên sửng sốt, trùng hợp như thế?


Chương 75: Buổi biểu diễn

Hà Quyên lắng nghe giọng nói, hình như là từ phía trước truyền tới, xe của họ cũng dừng ở hướng đó.

Bọn họ trước sau vẫn nên tránh xa thì tốt hơn.

Hà Quyên dừng bước, nhìn Chu Duệ Trạch một chút.

Chu Duệ Trạch liền hiểu đuợc gật đầu, kéo Hà Quyên đến một cây cột khác phía sau, như vậy sẽ không bị Thịnh Nhạc Dục bọn họ phát hiện.

"Bàn đạp gì chứ? Thịnh Nhạc Dục, nói chuyện với anh thật khó nghe. Chúng ta chỉ là chia tay, chia tay không hiểu sao?" Tả Phi Bạch lớn tiếng la Thinh Nhạc Dục, "Chúng ta sống chung không hợp, sau này anh đừng đến tìm tôi !"

"Tìm cô?" Thinh Nhạc Dục tức giận cười, "Tả Phỉ Bạch, chia tay không thành vấn đề, chỉ là tôi muốn hỏi cô một chút, lúc trước ai cho cô cơ hội, cho cô sự nghiệp, hiện tại sự nghiệp của cô thành công, cô muốn chia tay với tôi?"

"Lúc đầu chúng ta yêu đương, anh giới thiệu cho tôi cơ hội là anh can tâm tình nguyện. Tôi cũng không thiếu nợ anh cái gì, đều là anh tự nguyện yêu tôi." Tả Phỉ Bạch hoàn toàn không cảm thấy mình có vấn đề gì, hợp tình hợp lý nói, "Thinh Nhạc Dục, anh không phải cảm thấy hiện tại tôi có bản lĩnh, anh muốn tìm kiếm gì ở tôi?"

"Được, anh nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi cho anh !" Tả Phỉ Bạch giựt túi nhỏ trong tay, cầm lấy ví tiền.

Người khí thế cao ngạo như Thịnh Nhạc Dục, làm sao có thể cam chịu nhục nhã như vậy.

"Tả Phỉ Bạch, cô đừng khinh người quá đáng !"

"Tôi khinh thường anh?" Tả Phỉ Bạch buồn cười, nhìn chằm chằm Thịnh Nhạc Dục, "Rõ ràng đã chia tay, anh còn ở đây triền miên quấn quýt, anh muốn thế nào?"

Thịnh Nhạc Dục bị Tả Phỉ Bạch hỏi rõ ràng, á khẩu không trả lời được, hắn tìm gặp Tả Phỉ Bạch cũng không phải vì muốn nối lại, hắn hoàn toàn không có cảm tình sâu đậm với Tả Phỉ Bạch.

Hắn chỉ là không cam lòng.

Bình thường phụ nữ của hắn theo đuổi, bây giờ quay đầu lại với hắn vênh váo cao ngạo, dựa vào cái gì?

"Không giải thích được sao?" Nhìn thấy Thịnh Nhạc Dục không nói gì, ngược lại Tả Phỉ Bạch lại càng đắc ý, "Thịnh Nhạc Dục, tôi nói cho anh biết, anh chính là không cam lòng. Anh chính là muốn dẫm nát trên đầu người khác, đến khi được thõa mãn hư vinh của anh."

"Chung sống với tôi trong khoảng thời gian đó, anh có yêu tôi sao? Trong lòng anh chỉ nghĩ cho chính anh. Ham muốn diện mạo của tôi, nhớ nhung Hà Quyên hiền lành, sau lại nhìn thấy diện mạo trang điểm của Hà Quyên, trong lòng anh lại không yên."

Tả Phỉ Bạch nói trúng tim đen tâm tư Thịnh Nhạc Dục, không chút lưu tình: "Thịnh Nhạc Dục, từ đầu tới cuối anh đều nghĩ cho anh. Kỳ thật, điều này cũng thật bình thường, tất cả mọi người là người trưởng thành, thích thì đến, thích thì đi, giống như nhu cầu."

"Lúc đầu tôi với anh sống chung, mục đích là gì, anh không phải là không hiểu rõ. Anh chỉ là muốn có đuợc cảm giác tôn thờ, thõa mãn mà tôi cho anh. Bây giờ tôi đổi lấy thứ tôi cần, tôi còn ở lại bên cạnh anh làm gì?" Mỗi lời nói của Tả Phỉ Bạch cũng giống như là kim thép, đâm sâu vào Thịnh Nhạc Dục, làm cho hắn thương tích đầy mình.

"Cô..." Thịnh Nhạc Dục muốn quát lớn, tức giận muốn mắng, lại phát hiện không biết mắng như thế nào, nói cái gì.

"Tỉnh lại đi, Thịnh Nhạc Dục. Chúng ta đã là người lớn, vẫn còn ở đây đùa giỡn chàng chàng thiếp thiếp cái gì, ngây thơ không phải ngây thơ?" Lời nói của Tả Phỉ Bạch tràn đầy khinh bỉ, đang coi thường sự ấu trĩ của Thịnh Nhạc Dục.

"Hừ, Tả Phỉ Bạch, cô cho rằng tôi sẽ nối lại với cô? Tới đây cũng chỉ là nói cho cô biết, cô đừng đắc ý, sẽ không có cuộc sống tốt đẹp." Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh, nhanh chóng xoay người rời đi.

Tả Phỉ Bạch giẫm đế giày cao gót nhỏ, cộc cộc cộc bước đi xa.

Buộc phải nghe vở kịch vừa rồi, Hà Quyên sau khi xác định bọn họ đã đi xa, mới chậm rãi bước ra, than nhẹ một tiếng, đều không có nói gì, lôi kéo Chu Duệ Trạch đi tìm xe bọn họ, lên xe về nhà.

Chu Duệ Trạch vừa lái xe vừa cẩn thận liếc qua sắc mặt của Hà Quyên, phát hiện sắc mặt cô vẫn bình thường, một chút cũng không có bị ảnh hưởng bởi vì chuyện mới vừa rồi.

"Làm sao vậy?" Hà Quyên nhận thấy được ánh mắt của Chu Duệ Trạch, quay đầu nhìn anh.

"Không có..." Giọng nói Chu Duệ Trạch dừng một chút, vẫn là quyết định nói thật, "Chuyện mới vừa rồi, em không sao chứ?"

Hà Quyên nở nụ cười, một chút cũng không có chịu ảnh hưởng: "Với em đã không còn liên quan."

Cô thật không có cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy có chút buồn cười.

Thịnh Nhạc Dục chê bai cô, giờ bị người hắn thích ghét bỏ... Cũng không đúng, ý tứ của Tả Phỉ Bạch vạch rõ, Thịnh Nhạc Dục hình như cũng không có thực sự thích Tả Phỉ Bạch.

"Anh nói xem, một người không thích một người khác, tại sao hai người còn phải ở chung một chỗ đây?" Hà Quyên thực sự không hiểu được.

Ở chung một chỗ như vậy, hạnh phúc sao?

Đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay, quay đầu, chân thành nghiêng mặt cười với Chu Duệ Trạch: "Mọi người có sự lựa chọn của họ."

Cúi đầu nhìn bàn tay lớn kia, Hà Quyên mím môi khẽ cười, cô cũng tìn được đúng người rồi.

Qua vài ngày nữa, Chu Duệ Trạch cầm hai tờ vé biểu diễn, giống như dâng vật quý đưa lên trước mặt Hà Quyên: "Bà xã, anh mời em đi xem hội diễn xuớng nhé."

"Điên hả?" Hà Quyên cầm lấy vé vừa nhìn giá vé trên đó, nhìn Chu Duệ Trạch giống như nhìn một người điên, "Nhiều tiền như vậy..."

Đây chính là vé bên trong màn, không phải trên khán đài, giá vé mua hai ngàn mốt, quá xa xỉ.

Chu Duệ Trạch ranh mãnh nháy mắt: "Ông xã của em, anh đây thì thông minh, sẽ làm chuyện đó sao? Người ta cho giám đốc, giám đốc không xem, liền tặng cho anh."

"Miễn phí?" Con mắt Hà Quyên liền sáng lên, "Cái này tốt quá."

"Buổi tối thứ sáu... Nếu chúng ta tan việc, cơm nước xong lại đi trễ... Chúng ta mua chút đồ ăn ở trên đường, mang vào." Hà Quyên liền sắp xếp kế hoặc hôm đó.

"Không thành vấn đề, đều nghe theo bà xã." Chu Duệ Trạch gật đầu cười, đối với sắp đặt của Hà Quyên, cho tới bây giờ anh cũng sẽ không có ý kiến khác.

Đến thứ sáu, Chu Duệ Trạch lái xe chở Hà Quyêm đi qua, ở gần đây mua đồ ăn nhanh, sau khi kiểm vé đi vào, bọn họ tới rất sớm, người còn chưa đầy đủ, hai người đang ngồi vào vị trí trước tiên đem cơm chiều giải quyết.

Hà Quyên muốn tới phòng vệ sinh, cô liền thuận tiện đem đồ đi bỏ rác.

Sau khi từ phòng vệ sinh đi ra, một người nhân viên mặc đồng phục làm việc đi tới: "Hà Quyên tiểu thư sao?"

"Dạ, có chuyện gì? Hà Quyên kỳ lạ nhìn nhân viên làm việc, đang kỳ quái nhìn hắn tại sao biết cô.

"Là như thế này..." Nhân viên làm việc nhìn một chút, dịch ra bên cạnh một chút, dù sao đây cũng là lối nhỏ, người đến người đi có chút chắn đường.

Hà Quyên đi theo hướng bên cạnh hắn xê dịch, sang bên đó, bên cạnh là 1 đường quẹo, vừa dịch chuyển đến đó, từ bên cạnh một người đi ra, bởi vì góc đó có chỗ ngăn nên trừ Hà Quyên ở ngoài, những người khác không nhìn thấy.

"Hà Quyên, thật là trùng hợp."

Hà Quyên hơi cau mày: "Tả tiểu thư, tôi cảm thấy chúng ta không có chuyện gì để nói lại."


Chương 76: Vì cái gì

"Chỉ là không ngờ rằng cô sẽ đến hội diễn xướng để nghe tôi." Tả Phỉ Bạch hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của Hà Quyên, tự nhiên nói.

"Cô biểu diễn?" Hà Quyên kỳ quái nhíu mày, cô nhớ rõ trên quảng cáo nói như thế nào, đây là buổi biểu diễn Thiên Vương mà. Tại sao lại Tả Phỉ Bạch biểu diễn?

"Cô là khách quý được mời làm việc sao." Hà Quyên hơi nhíu mày, không bỏ qua sự lúng túng chợt lóe lên của Tả Phỉ Bạch.

Thấy điệu bộ này của Tả Phỉ Bạch, Hà Quyên buồn cười không thôi. Rõ ràng chính là khách quý được mời. Tại sao không giải thích là buổi biểu của cô ta?

Có cần thiết hư vinh như vậy không?

"Chúc cô biểu diễn thành công." Hà Quyên nói xong, xoay người muốn đi, cô không cảm thấy là trong lúc hai người bọn họ cùng xuất hiện có gì tốt.

"Hà Quyên, cô đây là thật lòng sao?" Tả Phỉ Bạch cố ý gọi Hà Quyên lại, hỏi.

Hà Quyên kỳ quái nhìn Tả Phỉ Bạch, cảm giác người này có chút khó hiểu, hai người bọn họ hoàn toàn không phải người cùng một thế giới, Tả Phỉ Bạch tìm cô làm gì?

"Dù sao một người là mây, một người là bùn, cô sẽ thật lòng tới chúc mừng tôi?" Tả Phỉ Bạch khinh thường nói.

Hà Quyên hơi sững sờ, ngay sau đó cười lên: "Cho dù tôi là mây, hạ thấp thân phận đến chúc mừng cô, cô cũng không cần sợ hãi như vậy, yên tâm đi, tôi là thật lòng chúc mừng cô thành công."

Đánh chết Tả Phỉ Bạch, cô ta đều không nghĩ tới Hà Quyên sẽ một phen nói ra như vậy, nghẹn họng trố mắt nhìn chằm chằm Hà Quyên, nhất thời quân mất phản ứng.

Cho đến khi Hà Quyên xoay người rời đi, Tả Phỉ Bạch muốn gọi cô đứng lại, lại ý thức được tình huống lúc này, đành ấm ức ngậm miệng lại.

Trừng mắt liếc nhìn Hà Quyên một cái, nhanh chóng xoay người rời bước đi.

Trong lòng càng nghĩ càng hận, Hà Quyên là một người bình thường như vậy, dựa vào cái gì cùng cô tranh giành?

Nhất là sau khi chia tay với Thịnh Nhạc Dục, Thịnh Nhạc Dục còn chán ghét nói cô không bằng Hà Quyên.

Tại sao cô không bằng Hà Quyên?

Nói về diện mạo, nói về năng lực, cô đều mạnh hơn so với Hà Quyên.

Cô bây giờ là ngôi sao mới, ngôi sao mới Chính Hồng, người người theo đuổi, hợp đồng quảng cáo, đại diện phát ngôn cũng xếp hàng phía sau chờ ký hợp đồng.

Hà Quyên là cái gì?

Cũng chỉ là một người massage.

Vừa trở lại, Tả Phỉ Bạch vừa bấm điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói bực bội: "Alo."

"Tại sao không thích nghe điện thoại của tôi như vậy?" Tả Phỉ Bạch cười híp mắt nói, "Chúng ta dù sao cũng coi như là một thời yêu đương, tuyệt tình vậy."

"Cô bây giờ nổi tiếng, gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh một tiếng, muốn cúp điện thoại.

"Tôi chỉ là tặng vé cho anh, anh không đến sao?" Tả Phỉ Bạch vội vàng giành nói trước, cô chỉ sợ Thịnh Nhạc Dục lại gác điện thoại của cô.

"Nhưng mà Hà Quyên đến xem tôi biểu diễn, bạn bè một thuở, anh không đến sao?" Tả Phỉ Bạch cười ha hả nói, nghe được trong điện thoại không có động tĩnh, lúc này mới gác điện thoại xuống.

"Tả tiểu thư, thân phận cô như bây giờ không thể tuỳ tiện đi lại bên ngoài." Một nhân viên làm việc vừa thấy Tả Phỉ Bạch đi vào, như trút được gánh nặng thở dài ra một hơi.

"Tôi hiểu rất rõ." Tả Phỉ Bạch ngồi vào trước gương, chờ thợ trang điểm hóa trang cho cô.

Cô vốn là muốn lén đi xem một chút Thịnh Nhạc Dục sẽ tới hay không, không nghĩ tới vậy mà đụng phải Hà Quyên, thật là thú vị.

Hiện tại có Hà Quyên làm mồi ở đây, Thịnh Nhạc Dục sẽ phải tới thôi.

Hôm nay cô sẽ làm cho bọn họ thấy, thành công hôm nay của cô.

"Tại sao lâu như vậy?" Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi Hà Quyên.

"Không có, phòng vệ sinh đông người, đợi một chút." Hà Quyên cười cười, cũng không để trong lòng chuyện của Tả Phỉ Bạch, đối với cô mà nói, Tả Phỉ Bạch chẳng qua là một người xa lạ.

Tả Phỉ Bạch tốt hay xấu, có quan hệ gì với cô?

"Cầm lấy." Chu Duệ Trạch đưa cho Hà Quyên một cái ống nhòm, "Nhìn xem, rõ ràng không?

Hà Quyên đưa ống nhòm giơ lên trước mắt, đồ vật trước mắt lập tức liền hóa lớn, sau đó...

"Sân khấu ở đâu?" Hà Quyên giơ ống nhòm lên xuống, trái phải xoay hai vòng cũng không tìm đúng vị trí, đột nhiên phóng to ra, không thích ứng được.

Chu Duệ Trạch buồn cười đỡ lấy tay Hà Quyên, một tay nhẹ nhàng nâng, xê dịch hướng sân khấu: "Thấy được chưa?"

"Ừ, rất rõ." Hà Quyên cười ha hả nói, giống như đứa trẻ vừa mới lấy được một món đồ chơi mới, "Mười đồng tiền được hiệu quả đã vậy còn quá tốt."

Đúng là nhìn vào những cửa hàng ven đường có bán những thứ này, nào là ánh huỳnh quang lớn, nào là thức uống, còn có ống nhòm, mười đồng một cái, cô cho là hàng phế phẩm chứ.

Chu Duệ Trạch im lặng không nói gì, cái này nếu khiến cho đám bạn bè trước kia đã từng "Sản xuất" ống nhòm bị hình dung thành quả làm xong mười đồng một cái, sẽ không biết có phản ứng gì.

Chỉ là, nhìn bề ngoài quả thật có chút giống, nhưng mà... Chất lượng khác xa là được rồi?

Nhìn khóe môi Hà Quyên cười phấn khích, Chu Duệ Trạch cũng nhẹ nhàng nâng lên khóe môi.

Coi nhiều như vậy mà, bà xã thích là được.

Không đợi Chu Duệ Trạch trả lời, Hà Quyên cũng không để ý, lực chú ý của cô đều bị âm thanh trên sân khấu hấp dẫn rồi. Lần đầu tiên trực tiếp xem biểu diễn, thật sự là nhìn cái gì cũng mới lạ.

Pháo hoa rực rỡ liên tục cùng với tiếng reo hò say mê ca nhạc, tối nay người tài giỏi có đẳng cấp của Thiên Vương lộng lẫy lên sân khấu.

Ngay cả sân vận động bên ngoài cũng có thể nghe được toàn bộ tiếng nhạc sống động.

Người phụ trách soát vé cửa nhàn rỗi xuống dưới, ở bên ngoài thuận tiện nghe bên trong hát.

"Kiểm vé." Giọng nói lạnh lẽo có chút không giống như là đi xem biểu diễn, ngược lại có chút cảm giác đi đàm phán công việc, vội vàng xé hết vé đưa lại.

Vẻ mặt Thịnh Nhạc Dục tối sầm nghe toàn bộ âm thanh sống động đi vào sân vận động tìm vị trí của hắn.

Thật không biết rốt cuộc bản thân tới đây vì cái gì.


Chương 77: Người thắng cuối cùng

Nhân vật chính của buổi biểu diễn là nam ca sĩ khí chất hơn người, không khí dưới khán cực kỳ sôi nổi, tiếng vỗ tay hoan hô, sóng sau cao hơn song trước.

Ở nơi biểu diễn phía trong nhà cảm giác hoàn toàn khác nhau, cảm xúc dễ dàng bị bao vây, cùng với sự hưng phấn.

Nhìn chằm chằm vào trên sân khấu, Hà Quyên từ đầu tới cuối hoàn toàn không chú ý tới Chu Duệ Trạch bên cạnh vốn không có trên sân khấu, cô nhìn chằm chằm trên sân khấu, anh nhìn cô chằm chằm.

Thịnh Nhạc Dục ngồi tại chỗ, bất kể tiếng nhạc vẫn vang lên không ngừng, bên cạnh còn có tiếng kêu to của đông đảo người hâm mộ, cũng làm cho hắn phiền chán không thôi.

Hắn không hiểu, bản thân cả buổi tối không ở trong nhà nghỉ ngơi, không đi công tác, tại sao muốn ngồi ở chỗ này chịu đựng tạp âm như vậy?

Cơ thể nhích tới nhích lui, hoàn toàn không có cách nào ngồi yên trên ghế, đang suy nghĩ hiện tại có muốn rời đi hay không, âm nhạc chuyển một cái, đột nhiên trở thành âm nhạc êm dịu.

Đây là khúc nhạc vui mừng lúc bắt đầu, trong khoảng thời gian này bên trong có thể nói là ai cũng biết, bất kể là studio hay là trong cửa hàng, đều là để bài hát này, khúc nhạc vừa vang lên, hội trường lập tức nổ tung.

Tiếng vỗ tay, reo hò đinh tai nhức óc.

Ánh sáng huỳnh quang lớn làm hoa mắt người, thậm chí có người đã đứng ở trên ghế lớn tiếng gọi tên Tả Phỉ Bạch.

Một cái đài cao chậm rãi bay cao lên khỏi sân khấu lộng lẫy, Tả Phỉ Bạch ăn mặc nóng bỏng đứng ở trên mặt, đối diện phía dưới những cánh tay nhiệt tình vung lên say mê ca nhạc, kéo theo tiếng hô: "Đẹp không mọi người?"

Lời của cô ta lập tức được đông đảo người hâm mộ cuồng nhiệt bên trong sân vận động đáp lại, Tả Phỉ Bạch cười đến nỗi giống như nở hoa trên mặt.

Giàn giáo dừng lại, Tả Phỉ Bạch xuống tới, ca sĩ ThiênVương bên cạnh cười trêu ghẹo, "Xem ra tôi hôm nay đã bị cô cướp lấy danh tiếng."

"Đều là nhiều người hâm mộ nể mặt tôi." Tả Phỉ Bạch cũng nhân cơ hội trêu chọc đôi câu, " Sợ là tôi làm tẻ nhạt buổi biểu diễn của anh."

Hai người ở trên sân khấu tùy ý trêu đùa vài câu, ca sĩ Thiên Vương đi xuống thay quần áo, tiện thể nghỉ ngơi một chút.

Ánh đèn nhanh chóng biển đổi, quét qua trên khán đài người hâm mộ cuồng nhiệt.

Thời gian một tháng này, mỗi ngày đều nghe Tả Phỉ Bạch hát, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, có thể không kích động sao?

Tả Phỉ Bạch cầm lấy micro, ở trên khán đài vẫy tay về phía người hâm mộ, ánh mắt nhìn như lơ đãng quét đến một vị trí.

Đó là cô cố ý chừa lại vé này ra, chính là muốn để Thịnh Nhạc Dục xem một chút Tả Phỉ Bạch bây giờ.

Vừa lúc một vệt sáng quét qua Tả Phỉ Bạch thấy được người ngồi ở chỗ kia, trong lòng lập tức có một cảm giác thõa mãn, hắn rốt cuộc đã đến đây, thấy được.

Hiện tại bản thân Tả Phỉ Bạch rất có tự tin.

Trang phục đều đã chuẩn bị tỉ mỉ, tạo hình đều là thợ trang điểm hạng nhất làm cho cô, hiện tại trên người cô một đống trang phục và đạo cụ, cao hơn so với một năm tiền lương của cô trước kia.

Trước kia, nếu cô muốn thực hiện công việc, không biết phải tươi cười tiếp bao nhiêu khuôn mặt, đi bao nhiêu người tình.

Một ly lại một ly rượu rót cảm thấy khó khăn, vì để nắm bắt được một công việc.

Sau này gặp phải Thịnh Nhạc Dục, thật ra cô thì nghĩ có lẽ thật sự có thể chung sống, hắn có bạn gái không thành vấn đề, cô tin tưởng sức hấp dẫn của mình, so với người phụ nữ bình thường Hà Quyên kia, cô có ưu thế hơn.

Quản nhiên, không cần nhiều thời gian, Thịnh Nhạc Dục liền ở chung với cô.

Chỉ là... Rõ ràng dồn ép Hà Quyên đi rồi, hắn vì sao trong lúc lơ đãng luôn nhắc tới Hà Quyên?

Còn muốn chuyện đó với cô để Hà Quyên rời đi có vẻ bình thường.

Nào là cô không biết làm cơm, cô không biết quan tâm hắn, cô sẽ không làm việc gì, không rõ ràng lắm hắn kiêng cữ...

Có ý tứ gì?

Xem cô là cái gì?

Cô là bảo mẫu hay là cô nuôi dạy trẻ?

Còn nữa, Thịnh Nhạc Dục coi hắn là ai?

Hoàng thượng sao?

Thật là buồn cười.

Làm thương người, hắn cho nàng tìm công việc cơ hội, còn phải nàng đi làm hắn vui lòng, thật là quá đáng.

Hắn là nhà thiết kế, cùng những tạp chí kia, công ty vân vân đều cùng xuất hiện, dựa vào cái gì không thể nhân tiện giới thiệu cho cô một chút, còn muốn chính cô mở miệng phải đi tìm hắn.

Trong khoảng thời gian này, nhìn cô sống dễ chịu không ít, nhưng mà cô cẩn thận dụ dỗ Thịnh Nhạc Dục giống như rất thống khổ.

Hiện tại khác biệt, cô được công ty vừa ý trực tiếp cho cô cơ hội, một lần là nổi tiếng.

Ngày xưa đủ loại, cô muốn tất cả đều trở về.

Cô muốn cho Thịnh Nhạc Dục ở dưới xem một chút, người đang ở trên sân khấu là ai.

Cô không còn là thứ để dụ dỗ hắn, cầu xin hắn một công việc, Tả Phỉ Bạch nay cô có hàng vạn hàng nghìn người hâm mộ Tả Phỉ Bạch, cô bây giờ là người được yêu mến.

Ông trời nhất định muốn cho cô xả cơn giận này, hiện tại ở dưới khán đài không chỉ có Thịnh Nhạc Dục đang ngồi, còn có thứ bị Thịnh Nhạc Dục vẫn nhắc đến trên miệng Hà Quyên.

Hà Quyên thật sự rất tốt, tất cả đều tốt, nhưng cũng chỉ là một người massage thấp kém.

Cô bây giờ nổi tiếng dù có mười đời Hà Quyên cũng không đuổi kịp.

Hai người cẩu nam nữ bọn họ cho rằng có thể khi dễ cô sao?

Cô hôm nay ngồi tít trên cao, bọn họ cũng chỉ có thể ở tầng dưới cùng khổ sở giãy dụa, cô cuối cùng mới là người thắng.

Tả Phỉ Bạch ngẩng đầu lên thật cao, hôm nay, cô sẽ dùng chỗ này diễn xuất, làm cho Thịnh Nhạc Dục và Hà Quyên thấy rõ, bọn họ khác biệt với cô lớn đến cỡ nào.

Cô mới là người ở tít trên cao kia.

Từ khi Tả Phỉ Bạch đi ra, Hà Quyên liền thả ống nhòm xuống dưới, cô tới để nghe Thiên Vương biểu diễn, cô còn không có tác phong tốt như vậy, không thích đi cổ động tên tuổi cho người ta.

Hà Quyên nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, tự nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của Chu Duệ Trạch bên cạnh.

Cái người đàn ông nếu như ngày thường vô hại, bình thường ý cười ôn hòa thì bây giờ ngấm vào một tia lạnh lùng, nhẹ nhàng quay đầu, nhìn Tả Phỉ Bạch trên sân khấu cười nhẹ nhàng, chỉ là ý cười kia vẫn chưa đến đáy mắt, cực kỳ lạnh lẽo.

Phụ nữ của anh dễ bắt nạt như vậy sao?

Bên tai khúc nhạc dạo sôi động đầu bài hát đã hết, Tả Phỉ Bạch đưa micro lên miệng, liền mở miệng hát, trong mắt Chu Duệ Trạch hiện lên tảng băng lạnh lẽo.


Chương 78: Danh tiếng tăng cao

Editor: Tiểu Tất Cửu

Âm nhạc vang lên, bên trong câu lạc bộ thể thao hàng nghìn người ái mộ ca hát với nhau, vô số cây gậy huỳnh quang đang vung vẩy, hiện trường đã nóng đến muốn nổ tung.

Tả Phỉ Bạch đứng trên sân khấu, động tác vũ đạo rất nhanh, hất đầu, uốn éo mông, rất linh hoạt tựa như là một người rắn xinh đẹp.

Vũ điệu sexy lại sôi nổi, tiếng hát ở toàn sân khấu tung bay, chấn động.

Ngay lúc toàn hội trường được khuấy động đến đỉnh điểm, Tả Phỉ Bạch không biết là đã dẫm vào cái gì, bịch một cái dưới chân liền lảo đảo, cơ thể lập tức xiêu vẹo ngã trên mặt đất, đôi tay khẽ chống lên mặt bàn tiệc, lúc này mới giảm tổn thương xuống đến mức thấp nhất.

Nhưng mà. . . . . . Tiếng hát tuyệt vời kia vẫn bay bổng trong toàn hội trường như cũ. . . . . .

Mới vừa rồi còn khiến cho vô số người ái mộ hát lên cuồng nhiệt, lúc này đều trở thành những giọng nói rất châm chọc.

Tất cả mọi người đều bị tình huống bất thình lình này làm bối rối.

Bên trong sân thể thao lập tức an tĩnh lại, hàng nghìn người vừa rồi còn hát vang với nhau, tiếng hoan hô không ngừng tất cả đều biến mất, chỉ còn tiếng hát bùng nổ vừa rồi kia đang bay bổng.

Nghe tiếng hát này, lại nhìn Tả Phỉ Bạch đang rất vất vả bò dậy trên sân khấu, người ái mộ liền kịp phản ứng, tiếng than thở phát ra cả một vùng.

Hát nhép!

Lại là hát nhép!

Những tiếng ồn ào, bàn luận tựa như là sóng triều, nhanh chóng lan tràn ra.

Mới vừa rồi người hâm mộ còn ca hát giờ thì lại lớn tiếng chất vấn, bên trong sân thể thao, nhiều người cùng nhau chửi mắng như vậy, khí thế kia giống như là tiếng gào thét của thiên quân vạn mã.

Tả Phỉ Bạch ngây ngốc đứng ở trên sân khấu, trố mắt nhìn mà không biết làm sao.

Ở giữa đêm đầu mùa xuân rét run lẩy bẩy, hoàn toàn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Tất cả âm thanh nghe được bên tai đều là những tiếng ong ong ong, chấn động lộn xộn khiến đầu của cô ta từng cơn choáng váng.

Ánh đèn hoa mỹ đang không ngừng lóe lên, ánh sáng trắng xoá chỉ rõ những sự khó chịu ở phía trước mặt cô ta.

Đoàn người đông nghẹt phía dưới đang kêu la không ngừng. So với lúc mới vừa rồi cùng hát với cô ta thì còn kích động hơn. Thình thoảng luồng ánh sáng rực rỡ kia đảo qua đám người, Tả Phỉ Bạch nhìn thấy từng người một bởi vì tức giận mà khuôn mặt vặn vẹo.

Không đúng.

Không phải như thế.

Bọn họ không nên nhìn cô ta như vậy .

Hẳn là phải sùng bái, hâm mộ, si mê với cô ta . . . Tuyệt đối không phải là tức giận.

Cô ta, cô ta đã thật vất vả mới đi đến bước thành công như hôm nay, làm sao có thể sẽ xuất hiện tình huống như thế?

"Phỉ Bạch, cô đang làm trò đùa gì lớn như vậy." Ngôi sao ca nhạc chủ trì liveshow buổi diễn hôm nay lập tức đi ra từ cánh gà, vừa đi vừa nhẹ nhàng cười nói "Coi như cô muốn biểu diễn kĩ thuật xướng thanh của mình một phen thì cũng không thể đùa lớn như vậy . Cô thử nhìn xem các fan của tôi đều đã khiếp sợ."

Sau khi đầu óc cứng ngắc của Tả Phỉ Bạch tiếp thu được những lời này, lập tức chuyển động rất nhanh. Cô ta vội vàng nặn ra nụ cười: "Không ngờ lại bị cô nhìn thấu."

"Tôi biết Phỉ Bạch là không chịu được có người hát nhép trong những buổi biểu diễn thế này, cho nên cố ý thiết kế một màn như vậy. Được rồi,hãy để cho chúng tôi được nghe kĩ thuật xướng thanh của Phỉ Bạch một chút, không có nhạc đệm mới thấy rõ bản lĩnh." Cô ca sĩ cười cười mà giải vây cho Tả Phỉ Bạch.

Đám fan mê ca nhạc phía dưới cũng là nửa tin nửa ngờ.

Đi xem liveshow thì ghét nhất chính là hát nhép. Nếu mà nghe tiếng hát được phát ra từ đĩa ghi âm, bọn họ đi mua đĩa nhạc cho xong, làm gì phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua vé đến nơi trực tiếp mà nghe?

Có điều, nghe ra ý tứ này là Tả Phỉ Bạch muốn xướng thanh.

Có người tạm thời im lặng lại, chờ nghe một chút xem kĩ năng xướng thanh của Tả Phỉ Bạch cao siêu đến đâu.

Đương nhiên, có người lại vẫn không hề bình tâm, lớn tiếng kêu la ồn ào .

Sau khi ngôi sao ca nhạc chủ trì chân thành trấn an vài câu, mọi người cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Dù sao bọn họ bỏ tiền ra mua vé chính là đến nghe Thiên Vương của mình ca hát, Tả Phỉ Bạch chẳng qua là khách mời của buổi diễn hôm nay mà thôi.

"Được rồi, vì biểu hiện một phen là chúng tôi phản đối hát nhép , tôi và Phỉ Bạch sẽ hát với nhau ca khúc đó của cô ấy. Mọi người nói như thế có được không?"

Ngôi sao Thiên Vương quả là ngôi sao Thiên Vương, vừa nghe nói cô muốn hát, hiện trường lập tức lại bắt đầu náo nhiệt .

Tiếng hoan hô vang dội ầm ĩ.

Nhìn thấy những fan cuồng nhiệt phía dưới, cùng thái độ đối xử với cô và ca sĩ Thiên Vương hoàn toàn trái ngược, khiến trong lòng Tả Phỉ Bạch rất đau khổ .

Cô vốn cho là mình đã đứng cũng đủ cao . Thì ra nếu so với ngôi sao ca nhạc Thiên Vương đích thực thì còn kém nhiều như vậy.

Nhìn thấy các fan vốn phẫn nộ đã hơi hơi bình ổn một chút, ngôi sao ca nhạc vội vàng mở miệng hát ca khúc được hoan nghênh nhất gần đây của Tả Phỉ Bạch .

Không hổ là ngôi sao ca nhạc Thiên Vương , vừa mới mở miệng chính là chuyên nghiệp như vậy. Cùng với tiếng hát thánh thót vang lên, cơn nóng nảy trong sân thể thao dần dần bình ổn lại, tất cả mọi người đều chăm chú nghe.

Đừng nói, loại xướng thanh không có âm nhạc phụ trợ này vô cùng đòi hỏi phải thể hiện bản lĩnh, ngoài ra còn có một cảm nhận hoàn toàn khác.

Sau khi ngôi sao ca nhạc hát vài câu, thì dùng ánh mắt ra hiệu Tả Phỉ Bạch để cho cô mở miệng hát tiếp .

Tả Phỉ Bạch bị căng thẳng vội vàng giơ micro hát tiếp. Nhưng mới hát được nửa câu, thì phía dưới vừa rơi vào im lặng do tiếng hát mê hồn liền lập tức "oanh" một tiếng lại kêu lên.

Lần này trái lại đều đồng thanh hô lớn: "Đồ lường gạt! Đồ lường gạt!"

"Cút! Lăn xuống đi!"

Loại quang cảnh thế này hoàn toàn là không thể có khả năng khống chế .

Ngôi sao ca nhạc Thiên Vương vội vàng ra hiệu Tả Phỉ Bạch rời đi, cô ấy cười và chịu nhận lỗi với fan, rồi lại hát hai ca khúc, làm tình trạng lúng túng trôi qua, sau đó buổi biểu diễn lại tiếp tục.

Cũng may đám fan mê ca nhạc vốn chính là đến xem ngôi sao ca nhạc Thiên Vương . Chuyện của Tả Phỉ Bạch chẳng qua là mở đầu xui xẻo, trái lại không hề ảnh hưởng tới diễn xuất sau đó.

Hà Quyên ngồi ở trên ghế, kinh ngạc nhìn sự tiến triển của tình huống, cho đến khi khán giả lại lần nữa bắt đầu cuồng nhiệt thì cô mới nhỏ giọng tự nói một mình: "Chả lẽ là hôm nay cổ họng của cô ta không thoải mái sao?"

Chu Duệ Trạch ở bên cạnh cười cười xoa đầu Hà Quyên: "Bà xã em thật sự là ngây thơ."

"Hả?" Hà Quyên không giải thích được quay đầu sang nhìn Chu Duệ Trạch.

"Hát lạc giọng và cổ họng không tốt có quan hệ gì sao?" Chu Duệ Trạch thuận tay lại đùa nghịch mái tóc đen mềm mại của Hà Quyên , trên đó vẫn còn mang theo một hương thơm thoang thoảng.

Ngay cả chọn sữa tắm thì Hà Quyên cũng thích loại nhè nhẹ này.

Cũng giống như chính bản thân cô, luôn yên lặng làm việc, điều đó nhẹ nhàng xâm nhập vào lòng anh, cuối cùng không thể quên được.

"Nhưng mà. . ." Hà Quyên có hơi sững sờ: "Những bài này ở trên mạng rất dễ nghe."

Cô cũng không phải chưa từng nghe những bài hát của Tả Phỉ Bạch, phố lớn ngõ nhỏ đều có. Mà ngay cả bảng xếp hạng trên mạng đều là nằm trong ba vị trí đứng đầu .

Điểm chấm cao đến dọa người.

Điều này sao có thể là giả?

"Bà xã, chẳng lẽ em không biết là sau khi ghi âm giọng hát thì là có thể tiếp tục quá trình cho giai đoạn sau sao?" Chu Duệ Trạch cười nói: "Vì thế, cô ta mới có thể hát nhép. Nếu thật sự là hát hay như vậy, thì cần gì cô ấy phải hát nhép?"

Hà Quyên trầm lặng một lát rồi mới than nhẹ một tiếng: "Mới vừa rồi, lúc bị phát hiện là hát nhép thì cứ như vậy rời đi sẽ tốt hơn. Lại còn hát live ( hát chay ) như vậy. Hát ra không tốt, hậu quả ngược lại càng nghiêm trọng hơn."

Đối với đánh giá của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch không hề phát biểu bất cứ ý kiến nào, chỉ là cười cười mà nhìn Hà Quyên.

"Thực sự không ngờ rằng trong buổi biểu diễn này lại có dịp gặp cô ta." Chu Duệ Trạch cảm khái một tiếng: "Nếu là biết có cô ta thì anh cũng không cần cái vé này."

"Nói là có khách mời thần bí, ai mà biết là cô ta?" Hà Quyên nhẹ nhàng nắm lấy một tay của Chu Duệ Trạch, lập tức bị người nào đó nhân cơ hội cầm chặt không buông ra. Hà Quyên đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình cũng không hề chú ý.

Chu Duệ Trạch trong lòng thầm thích thú. Rất tốt, xem ra Quyên Tử là đã quen với sự hiện hữu của anh, hiện tượng tốt!

Trong lòng đã nở hoa, nhưng trên mặt lại cũng không thể hiện ra chút tâm tình nào, không thể không nói, Chu Duệ Trạch có kĩ năng diễn xuất thật tốt, dư sức đoạt giải Oscar hay Kim Tượng , thậm chí có thể nói rằng chỉ có hơn chứ không kém.

"Kỳ thật, em biết có cô ta." Hà Quyên mấp máy môi một chút, nhưng vẫn quyết định nói ra với Chu Duệ Trạch .

"Cái gì? Em biết có cô ta?" Chu Duệ Trạch ngây ngẩn cả người, anh thật sự bị chấn động, làm sao có thể?

Chuyện Tả Phỉ Bạch đảm đương vai trò vị khách quý thần bí không có khả năng bị người ngoài biết sớm được, là điều tuyệt đối bí mật, Hà Quyên làm sao mà biết?

"Vào lúc em đi đổ rác thì có gặp cô ta." Hà Quyên nói câu mở đầu, câu nói tiếp theo cũng nói ra rất tự nhiên: "Cảm thấy không có gì quan trọng, liền không có nói cho anh."

"Gặp vào lúc đi đổ rác?" Chu Duệ Trạch hơi nhướn mày, chuyện Tả Phỉ Bạch làm vị khách quý thần bí mà có thể tùy tiện nói loạn ra sao? Không sợ làm xôn xao à?

Tuy nói Tả Phỉ Bạch còn chưa lộ mặt trước công chúng, nhưng mà áp-phích tuyên truyền về cô ta quả thật đã dán ở khắp nơi.

"Ừ, lúc đó gặp nhân viên công tác, đã nói hai câu với Tả Phỉ Bạch ở chỗ rẽ."

Hà Quyên nghĩ lại: "Có thể là tình cờ gặp gỡ."

Chu Duệ Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, bà xã ngốc này của anh, vẫn còn chưa từng nghe nói đến, ở đâu mà lại có chuyện minh tinh tình cờ gặp gỡ với người bình thường .

Nhất định là Tả Phỉ Bạch có chuyện gì ở bên ngoài, nên mới gặp mặt Hà Quyên thôi.

"Vậy lúc trở về em không nói với anh, chính là bởi vì cảm giác chuyện này quá nhỏ nhặt?" Chu Duệ Trạch quăng chuyện của Tả Phỉ Bạch sang một bên, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là những gì mà theo anh là có liên quan đến bà xã.

"Bà xã, em có phải sợ trở về nói với anh, trong lòng anh không thoải mái?" Chu Duệ Trạch ghé sát tai Hà Quyên mà hỏi.

Âm thanh bên trong sân vận động quá lớn cũng có hiệu quả thật tốt, bọn họ nói chuyện đều phải ghé sát đặc biệt gần.

Hiệu quả như vậy, khiến Chu Duệ Trạch rất vừa lòng. Cho nên, anh phát huy ưu thế này đến mức lớn nhất. Mỗi lần nói chuyện đều dán sát vào tai Hà Quyên mà nói, đồng thời có khả năng ngửi được mùi hương thanh tân thoang thoảng trên người cô.

Bị Chu Duệ Trạch một lời đã lật tẩy, Hà Quyên có hơi ngượng ngùng. Cô né sang phía bên kia ghế , muốn tránh né Chu Duệ Trạch.

"Có đúng thế không?" Chu Duệ Trạch chính là "Được lý không buông tha người" lại ghé sát vào mà hỏi tới.

Hà Quyên bị buộc chẳng còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là nhỏ

giọng trả lời: "Chúng ta đi chơi cho thật vui vẻ, nói đến cô ta làm gì."

Chu Duệ Trạch mỉm cười nhìn Hà Quyên, trong lòng còn thấy ngọt hơn so với ăn mật.

Anh và Tả Phỉ Bạch không có quan hệ gì, tại sao Hà Quyên lại cho là anh sẽ mất hứng.

Còn không phải bởi vì Tả Phỉ Bạch có quan hệ không tốt với cô, sẽ khiến anh lo

lắng, cho nên mới mất hứng.

Hiện tại Hà Quyên có ý nghĩ này rất tốt, biết anh sẽ vì cô mà đau lòng, mà mất hứng. Xem ra, thời gian dài như vậy, Hà Quyên đã cảm nhận được tâm ý của anh.

Hôm này, buổi biểu diễn này đến thật sự là rất đúng lúc.

"Chúng ta đi ăn khuya." Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng véo một ngón tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, dù sao phần diễn xuất phía sau cũng không có gì vui nữa.

Nhất là xảy ra chuyện của Tả Phỉ Bạch, đoán chừng Hà Quyên cũng không có tâm trạng nghe hết.

"Được." Hà Quyên cười nói "Muốn ăn gì, để em mời khách."

"Mời khách là quyền lợi của ông xã, không cho tranh đoạt với anh." Chu Duệ Trạch ngang ngược tuyên bố.

"Buổi biểu diễn đều là anh mời em . . ." Hà Quyên có hơi bất an lầu bầu . Anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, không thể cứ bắt anh bỏ tiền mãi.

Cô còn muốn giải thích, đôi môi bất chợt bị ngăn chặn. Đó cũng không phải sự tiếp xúc sâu sắc, mà chỉ là vì muốn khiến cô im lặng.

Hiệu quả thật sự là quá tốt, Hà Quyên lập tức nuốt hết những lời còn lại vào bụng, cứ như thế liền ngây ra ở nơi này.

Hiện tại là đang xem biểu diễn, chung quanh đều là người!

Được rồi, coi như là sự chú ý của mọi người đều ở trên sân khấu, nhưng, nhưng mà. . .

"Oanh" một cái, Hà Quyên trực tiếp có cảm giác trên mặt đều sắp sửa bị thiêu cháy.

Hà Quyên im lặng khiến Chu Duệ Trạch cực kì hài lòng. Anh cười cười kéo tay Hà Quyên , dắt cô theo lối đi nhỏ mà đi ra ngoài.

"Vé là miễn phí, không cho em đoạt quyền lợi của anh. Nếu như em đoạt quyền, cẩn thận anh xử em theo pháp luật." Chu Duệ Trạch ngang ngược độc đoán, nắm tay Hà Quyên rời khỏi chỗ biểu diễn sớm.

Trực tiếp lái xe đến một quán ăn Quảng Đông , rồi cũng vẫn cứ không hỏi gì cô, mà gọi một loạt món ăn.

Rót tách trà Phổ Nhĩ, nhận thấy Hà Quyên nhìn chăm chú đồ ăn mà hai mắt sáng lên, Chu Duệ Trạch không nhịn được cười híp mắt.

Bà xã của anh thật sự là một người dễ dàng thỏa mãn. Cứ nhìn thấy món cô thích ăn liền hạnh phúc vô cùng. Không giống như một số người phụ nữ khác, những thứ mà khiến cho bọn họ có cảm giác hạnh phúc thực sự là quá ít.

Hà Quyên gắp một cái sủi cảo nhân tôm, cứ thế đưa về hướng Chu Duệ Trạch: "Được rồi, anh ăn đi. Buổi tối anh vẫn chưa ăn cái gì."

Dạ dày của đàn ông lớn, Chu Duệ Trạch mới ăn ít như vậy, hiện tại khẳng định đã đói bụng.

Được Hà Quyên quan tâm khiến cho tâm tình của Chu Duệ Trạch rất tốt, nhưng mà . . .

Há miệng ra, Chu Duệ Trạch "A. . .", chờ Hà Quyên đút ăn.

Ánh mắt Hà Quyên có hơi lảng tránh, động tác dừng một chút, nhưng rồi lại nhanh chóng đưa tới.

Chu Duệ Trạch cắn miếng sủi cảo với đôi đũa gắp sủi cảo tôm một cái, đôi mắt chuyển động, cắn đôi đũa không tha. Nhìn thấy gương mặt Hà Quyên nhanh chóng đỏ ửng, anh cười trông càng thêm đắc ý.

Ở chung một chỗ với Chu Duệ Trạchlâu như vậy nên cũng dần dần quen với việc thỉnh thoảng anh có hành vi vô lại, Hà Quyên chỉ là oán trách trừng mắt nhìn anh. Chu Duệ Trạch ngoan ngoãn nới lỏng hàm răng.

Đùa giỡn cũng phải chú ý có chừng mực, đùa quá mức thì anh sẽ đau lòng.

Hà Quyên không để ý tới việc Chu Duệ Trạch tác quái, lại cúi xuống gắp cái sủi cảo tôm đưa vào miệng. Mùi vị thơm ngon lập tức tràn đầy khoang miệng, cùng với lớp vỏ bọc deo dẻo kia, phối hợp chung với nhau thì thật sự là rất ngon lành.

Chu Duệ Trạch nhìn thấy Hà Quyên vừa lòng nheo đôi mắt, khóe môi anh không nhịn được hơi cong lên. Nhất là thấy Hà Quyên dùng đôi đũa, giống như vừa rồi mới bị anh cắn qua.

Lại còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi của mình, ừ, mùi vị không tệ.

Hiển nhiên, Hà Quyên không hề chú ý đến phản ứng của Chu Duệ Trạch. Khi nhìn thấy món thịt lợn quay cô thích nhất được mang lên, lập tức gắp một thể, đặc biệt tự nhiên đưa vào trong miệng của Chu Duệ Trạch.

Động tác của cô tự nhiên như vậy, hoàn toàn không hề ý thức rằng động tác này thân mật đến đâu. Hoặc là nói, cô đã rất quen với loại thân mật này .

Chu Duệ Trạch ở trong lòng đánh giá một phen. Ừ, món ăn nhà này làm không tệ, anh thích.

Chu Duệ Trạch cơ bản cũng không ăn gì nhiều, chỉ là bưng ly trà Phổ Nhĩ mà hớp từng ngụm một. Nhìn thấy hai mắt Hà Quyên sáng bừng đang sung sướng ăn ngấu nghiến, nhìn thấy quai hàm của cô phùng lên, tựa như một chú chuột bạch nhỏ nhắn dễ thương thì so với chính mình tự ăn, anh thấy vẫn còn hài lòng hơn.

Thỉnh thoảng anh lấy tờ khăn giấy ăn mềm mại đưa cho Hà Quyên lau khóe môi khi côkhông cẩn thận dính vào nước sốt, sau đó tiếp tục nhìn cô ăn.

Lúc Hà Quyên ăn cũng không hề quên Chu Duệ Trạch, chỉ cần là món mà anh thích ăn, thì sau khi đưa lên bàn, miếng đầu tiên nhất định là đút cho anh.

Khi chính cô tự ăn vẫn không quên gắp mấy miếng vào đĩa cho anh.

"Tại sao anh không ăn?" Hà Quyên ngừng đôi đũa mà khỏ hiểu hỏi Chu Duệ Trạch, anh chỉ ăn những gì cô gắp cho anh vào đĩa, còn lại là hoàn toàn không đụng đũa đến những thứ do chính anh gắp .

"Không đói lắm." Chu Duệ Trạch cười dịu dàng nói, chỉ nhìn cô ăn là anh đã rất vui rồi .

Huống chi, đối với loại đồ ăn này, anh không có hứng thú nhiều lắm.

Kỳ thật nhìn thấy Hà Quyên ăn sung sướng như vậy là anh đã rất cao hứng rồi.

"Nếu không ăn chút cháo đi." Hà Quyên suy nghĩ một chút rồi nói "Cả buổi tối anh không ăn thứ gì, vậy ăn chút cháo đi."

"Được." Chu Duệ Trạch là người biết nghe lời nên gật đầu, nhìn thấy Hà Quyên chọn một món cháo nhẹ. Không được bao lâu thì cháo đã được mang lên, Chu Duệ Trạch từ từ húp: "Em ăn của mình đi."

Thấy Chu Duệ Trạch đã húp cháo, Hà Quyên cũng yên tâm tiếp tục vùi đầu vào ăn.

Vào lúc hai người Chu Duệ Trạch và Hà Quyên ăn cơm đầy ấm cúng, trên mạng lại đang nổi lên một trận bão táp.

Các diễn đàn lặng yên phát một bài báo đầu đề là dùng kiểu chữ đen thô kệch, lại còn kết hợp với vô số câu hỏi và dấu chấm than -- nội dung thì gần như toàn chữ đỏ thẫm?!

Bên trong dùng kiểu cách lớn lối nói về sự kiện hát nhép buổi tối trong lúc biểu diễn của Tả Phỉ Bạch. Sau vô số lời oán trách gào thét, một bước chuyển hướng lớn, bùng lên hiệu ứng ca nhạc kinh khủng.

Điều cố tình nhất chính là, lại còn có video kèm theo, coi như có người muốn nói là chuyện bịa đặt thì đều không có khả năng.

Bài báo mới vừa được tung lên mạng, lập tức đưa tới vô số like, còn bình luận thì hết ý nọ tới dòng kia. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cứ như vậy mà bài báo được đưa lên trang đầu, để rồi lại thu được càng nhiều tán thưởng .

Sau khi kinh ngạc , càng có nhiều người phẫn nộ hơn, vô số fan mê ca nhạc lên án công khai.

Hoàn toàn quên đứt ca sĩ chính của liveshow đêm đó, mọi người cùng nhau vùi dập Tả Phỉ Bạch.

Thậm chí còn có người thông cảm với ngôi sao ca nhạc Thiên Vương kia, làm sao lại rước về một người khách quý làm hỏng cả buổi liveshow như thế .

Vô số fan của ngôi sao ca nhạc Thiên Vương nhắn lại lời an ủi cho thần tượng của mình. Vừa an ủi đồng thời vừa là xúc động phẫn nộ mà ra sức mắng mỏ Tả Phỉ Bạch đã bôi đen thần tượng của bọn họ.

Kết quả của sự kiện lần này chính là Tả Phỉ Bạch bị mắng đến thương tích đầy mình, còn ngôi sao ca nhạc bị liên lụy kia thì nhận được vô số chia sẻ đồng tình .

Ngoài diễn đàn thanh thế to lớn kia ra, đám fan có mặt trong buổi diễn cũng là vội vàng phát đi status (trạng thái), có người còn kèm theo cả video, có kẻ trực tiếp chính là share (chia sẻ) lại bài báo kia.

Buổi biểu diễn tuy nói kết thúc, nhưng mà, câu chuyện bốc lửa sau đó đã làm cho người ta đạt đến trình độ phát điên.

Những lời nghị luận, hồi âm, lên án công khai. . .

Vô số tiếng nói tràn ngập ở trên mạng.

Thanh thế to lớn, khiến những người xem như không phải fan thì cũng không nhịn được đi xem náo nhiệt.

Chỉ có thể nói, sự kiện lần này thật là thiên thời, địa lợi, nhân hoà không thiếu điều gì.

Đám fan của ngôi sao ca nhạc Thiên Vương vốn có nhiều , mà ai nấy đều còn rất cuồng nhiệt. Nay có người bôi đen thần tượng của bọn họ trong buổi biểu diễn , thử hỏi đám fan này làm thế nào có thể bỏ qua?

Ai nấy đều tham gia vào việc lên án Tả Phỉ Bạch một cách công khai.

Về phần thời gian phối hợp thì càng thêm ăn ý. Liveshow kết thúc vào lúc mười giờ tối thứ sáu , ngày hôm sau là kì nghỉ cuối tuần, mọi người vừa lúc nghỉ ngơi.

Làm việc cả tuần rồi, thả lỏng tinh thần thật tốt là việc nên làm. Có khối người đi dạo chơi ở trên mạng.

Mỗi trang web lớn đều trưng ra bài báo hấp dẫn nhất, có muốn không nhìn thấy cũng không có khả năng. Huống chi trang web đã sắp xếp phải sớm nắm bắt những tin tức cực hot thế này, rồi lập tức biên tập đăng tải.

Hơn nữa vô số bài blog, twitter, nhất là đủ các loại bình luận. . .

Chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, "Tiếng tăm" của Tả Phỉ Bạch đều lớn hơn so với bất cứ lúc nào trước đây của cô ta.

"Đây là có chuyện gì? Tại sao lại biến thành như vậy?" Boss của công ty nửa đêm quay về công ty la hét với những người đang ở trong một căn phòng .

Tất cả những người bị công ty triệu hồi khẩn cấp đều có sắc mặt khó coi, ai mà nghĩ một ngôi sao mới do bọn họ thật vất vả lăng xê lên được nhanh như vậy , chỉ trong mấy phút đồng hồ đã rớt xuống.

Không chỉ có là rớt xuống, nhưng lại còn dùng phương thức khó coi nhất để biến mất.

Hát nhép.

Hát nhép còn có thể phát biểu thanh minh cùng với tạ lỗi trước bên ngoài, tìm các lý do nào là Tả Phỉ Bạch lần đầu tiên lên sân khấu mà sợ hãi hiệu quả không tốt, căng thẳng.

Nếu không thì nói đúng là Tả Phỉ Bạch đang có bệnh nhưng vẫn kiên trì diễn xuất, bởi vì bị bệnh nên khàn cổ , dùng con bài đánh vào tình cảm.

Cho dù thế nào, đều là có khả năng bưng bít chuyện này đi.

Coi như là đã bị chút thất bại nhỏ , sau này bọn họ lại tuyên truyền bốn phía thì vẫn có khả năng lăng xê được Tả Phỉ Bạch lên cao.

Vấn đề là, ai mà nghĩ tới Tả Phỉ Bạch lại hát live tại hiện trường .

Lập tức mấy luận điểm kia hoàn toàn là không gỡ lại nổi.

Mà ngay cả chỗ để lấp liếm cũng không có, khiến cho bọn họ sau này biết ăn nói như thế nào với các fan?

"Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi." Ngôi sao ca nhạc Thiên Vương lặng lẽ đứng dậy, nhận hết sai lầm vào trên người mình: "Tôi không biết cô ta không có cách nào để hát ngay tại buổi diễn."

Mọi người thấy sự khiêm nhường của ngôi sao ca nhạc Thiên Vương, hoàn toàn cũng không đành lòng nói điều gì.

Loại tình huống này, phương thức xử lý của cô ấy là tốt nhất mà cũng là trực tiếp nhất.

Không phải nói hát nhép sao?

Vậy cứ để cho Tả Phỉ Bạch hát một bài, chuyện hát nhép lập tức tự sụp đổ.

Có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà nghĩ ra đối sách đó, cũng chính là ngôi sao ca nhạc Thiên Vương này gặp nguy không loạn.

Đối sách là tốt, vấn đề là Tả Phỉ Bạch lại quá kém.

Ai biết cô ta vừa mới mở miệng liền hát sai nhịp, hát nhanh như định đến sao Hỏa vậy.

Ngôi sao ca nhạc Thiên Vương người ta đã chủ động mở miệng hát trước vài câu, chính là vì để dẫn dắt Tả Phỉ Bạch, để cho cô ta cũng bình tĩnh lại mà hát theo thật tốt.

Cuối cùng biến thành như vậy, tất cả đều là Tả Phỉ Bạch quá kém.

"Không phải là vấn đề của cô." Boss xua xua tay, tức giận thì tức giận, nhưng mà thị phi đúng sai ông vẫn phân biệt được rõ ràng.

"Không phải nói cứ để cho cô ta luyện giọng thật tốt, tại sao cuối cùng lại biến thành như vậy ?" Boss chất vấn người đại diện của Tả Phỉ Bạch.

"Tả tiểu thư gần đây một mực bề bộn nhiều việc. . ." Người đại diện của Tả Phỉ Bạch bất an lau lau mắt kiếng của mình, nói chuyện không rõ ràng.

"Cô ấy bận cái gì? Không phải nói cứ để cho cô ta luyện đi luyện lại thật tốt, cho dù là có người xuất tiền tâng bốc cô ta, thì cô ta vẫn có khả năng thư thái hay sao? Cô ta không biết mình đang bị vỡ giọng à?" Boss tức tối đến hai mắt phun lửa, điên cuồng truy vấn người đại diện của Tả Phỉ Bạch.

Người đại diện gặp khó khăn cúi đầu, cô còn có thể nói cái gì?

Tả Phỉ Bạch hoàn toàn chính là đi vào bằng cửa sau, cô có nói cái gì thì Tả Phỉ Bạch cũng không nghe.

"Chuyện này lập tức đề xuất ra biện pháp cho tôi." Boss nặng nề vỗ bàn một cái, hiện tại không phải vấn đề truy cứu trách nhiệm thuộc về ai. Trước hết phải dẹp yên chuyện bên ngoài đã.

Bị mắt lạnh của Boss nhà mình quét nhanh một lượt, tất cả mọi người đều rùng mình một cái, vội vàng bắt đầu thảo luận phương pháp trả lời ứng phó.

Boss ngồi ở trên ghế không nói một lời, gương mặt bình tĩnh, hiển nhiên là vẫn còn tức giận.

Tất cả mọi người đều không dám lơ là, làm tròn bổn phận suy nghĩ các loại biện pháp, suy nghĩ xem làm thế nào để giảm mức nguy hại của chuyện lần này đến mức thấp nhất.

Hiện tại đương sự của cả sự kiện đang ngồi ở trong một phòng nghỉ ngơi nho nhỏ, mặc áo khoác bao bọc mà cuộn mình trên ghế sa lon, run lẩy bẩy.

Tả Phỉ Bạch cầm điện thoại di động, xem trang web, thấy những tin tức kia ùn ùn kéo đến khiến tay chân của cô ta càng lạnh ngắt.

Tại sao có thể như vậy?

Hẳn là cô ta đã một bước lên trời, làm thế nào, làm sao lại . . .

Ngón tay gắt gao siết chặt điện thoại di động, bởi vì quá dùng sức mà trắng bệch. Cô ta cũng giống như không hề có cảm giác, không nới lỏng tay chút nào.


Chương 79: Phía sau hậu trường

Tin nhắn nhắc nhở đột nhiên vang lên, Tả Phỉ Bạch hoàn toàn không có phản ứng được, cơ thể cô đã nhanh chóng căng thẳng, đầu óc gần như chết lặng, trực tiếp mở tin nhắn.

"Chúc mừng cô biểu diễn thành công." Dòng chữ to lớn hiện lên trên màn hình, hai mắt Tả Phỉ Bạch như kim châm, vừa nhìn thấy người gửi tin nhắn, càng làm cho cô hận đến cắn răng nghiến lợi.

Trực tiếp gọi lại, nghe tiếng nhạc bên trong, hàm răng Tả Phỉ Bạch cắn chặt môi, để lại một dấu răng màu trắng.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, bên trong truyền đến giọng nói có chút hả hê: "Thế nào, tin nhắn chúc mừng còn không được, tôi nhất định phải gửi giỏ hoa tới?"

"Thịnh Nhạc Dục, anh thật hèn hạ, vô liêm sỉ!" Tả Phỉ Bạch cắt ngang mắng.

Từ lúc xảy ra sự cố, bắt đầu chất chứa toàn bộ căng thẳng, áp lực, tất cả đều bộc phát ra, Thịnh Nhạc Dục trở thành đối tượng phát tiết của cô.

Đối với sự la mắng tức giận của Tả Phỉ Bạch, bên đầu dây điện thoại bên kia Thịnh Nhạc Dục chỉ cười ha hả: "Tôi hèn hạ vô liêm sỉ cũng còn thua kém ca sỉ nổi tiếng lừa gạt... lừa hạt quần chúng, Tả Phỉ Bạch, cô bây giờ chính là tiêu đề trên mạng.

"Hiện tại thật sự làm cho cô mãn nguyện, được nhiều người chú ý như vậy, không muốn nổi tiếng cũng không thể. Hôm nay cô chính là đứng trên đỉnh cao vinh quang."

Thịnh Nhạc Dục nhìn có chút hả hê, giọng nói càng đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho Tả Phỉ Bạch không nhịn được từ trên ghế salon đứng lên: "Thịnh Nhạc Dục, đây là anh đang trả thù sao? Cảm thấy anh không được tốt như tôi tưởng, hiện tại tôi xảy ra chuyện, anh ở đây đứng một bên nhìn có chút hả hê?"

"Cô muốn nói chính là trả thù, cô cố ý tặng vé cho tôi, lại gọi điện cho tôi để tôi tới xem, không phải cũng là trả thù?" Thịnh Nhạc Dục một chút cũng không cảm thấy có lỗi, dù sao hai người bọn họ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.

"Thế nào, cô muốn cho tôi xem bộ dáng ngồi tít trên cao, có phải cảm thấy lúc đầu đi theo bên cạnh lấy lòng tôi, cô chịu ấm ức? Bây giờ khi trở thành ca sĩ nổi tiếng rồi, cô nghĩ muốn cho tôi biết, bản lĩnh của cô lợi hại?"

"Đáng tiếc, Tả Phỉ Bạch, con đường nổi tiếng của cô không quá thuận lợi." Thịnh Nhạc Dục châm chọc cười, " Vốn là cố gắng thể hiện lần đầu tiên biểu diễn, còn cố ý mời Thiên Vương tạo thế cho cô, ngược lại trở thành bộ dạng này."

"Thật ra thì, cô nên cảm thấy vui mừng, ít nhất bây giờ đúng là đạt tới mục đích của cô – được chú ý."

Thịnh Nhạc Dục qua điện thoại truyền tới sự chế nhạo, Tả Phỉ Bạch giận đến nỗi thiếu chút nữa hàm răng cắn nát trong miệng, căm hận gầm nhẹ: "Thịnh Nhạc Dục, anh chính là một kẻ tiểu nhân vô liêm sĩ, khó trách Hà Quyên đã rời bỏ anh."

Tả Phỉ Bạch nói ra những lời này, bên kia lập tức yên lặng lại.

Thịnh Nhạc Dục đương nhiên bị những lời nói này đâm trúng, Tả Phỉ Bạch đắc ý nở nụ cười, tiếp tục đánh tới: "Anh đã là người như vậy, còn lưu luyến mãi với Hà Quyên? Cô ta rời bỏ anh thật là quyết định đúng đắn."

"Nếu không phải vì cô, cô ấy sẽ không bỏ đi." Thịnh Nhạc Dục phản bác lại, chỉ là không có sức lực.

Tả Phỉ Bạch là ai, liền biết được giọng nói của Thịnh Nhạc Dục không bình thường, lập tức cười nói: "Một người đàn ông như anh, chẳng lẽ là tôi cưỡng ép anh sao?"

"Tôi bây giờ là người mới được công ty nâng đỡ, tôi có chuyện gì công ty sẽ giải quyết cho tôi, về phần anh... Hừ, bất kể như thế nào, Hà Quyên cũng không còn là người của anh, Thịnh Nhạc Dục, anh còn thê thảm hơn tôi." Tả Phỉ Bạch cố sức nói xong, cạch một cái cúp điện thoại.

Bực bội trong lòng phát tiết ra ngoài, cô tỉnh táo hơn nhiều.

Đúng vậy, cô không phải là không có biện pháp trở mình, cô cũng không phải chỉ có một mình.

Vội vàng lục lọi trong điện thoại cũ bấm gọi điện thoại, chuông vang lên rất lâu mới kết nối tới một giọng nói bực mình: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Giọng nói lạnh lùng bên trong để lộ ra vẻ không vui, khiến Tả Phỉ Bạch căng thẳng rùng mình một cái, bản năng liền muốn cúp điện thoại.

Nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh lúc này của cô, không thể không nhắm mắt nịnh nọt cười: " anh Địch... là em."

Âm thanh cực kỳ yểu điệu, êm dịu nghe cũng phát ngán.

"Có chuyện gì nói mau." Người đầu dây điện thoại bên kia không bình tĩnh nói, giấc ngủ bị quấy rầy đương nhiên không vui rồi.

Tả Phỉ Bạch biết người này tính khí không tốt, một chút cũng không nói nhảm, vội vàng vào thẳng vấn đề chính: "Anh Địch, em đã xảy ra chuyện."

"Hứ." Tả Phỉ Bạch căng thẳng chỉ đổi lấy được chữ hứ lạnh nhạt bên kia.

Đương nhiên không coi lời nói của Tả Phỉ Bạch là quan trọng.

Tả Phỉ Bạch sớm đã quen với sự lạnh nhạt của đối phương, hắn vốn chính là người cao ngạo, loại phản ứng này cũng là bình thường.

Mặc kệ thái độ của hắn là gì, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề giúp cô là được: "anh Địch, hôm nay tôi biểu diễn trực tiếp đã xảy ra chuyện, bây giờ trên mạng đều đánh giá. Em... Em không muốn cứ bị phá hủy như vậy, anh Địch giúp em một chút thôi."

Bên kia sau khi nghe xong, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, liền cúp điện thoại.

Tả Phỉ Bạch căng thẳng nắm điện thoại, nhìn chằm chằm hết sức, giống như muốn chọc thủng điện thoại.

Cầm điện thoại ép vào trong ngực, Tả Phỉ Bạch hồi hộp bất đi qua đi lại hai bên, anh Địch có thể giúp cô hay không đây?

Phải được thôi.

Hắn coi trọng cô, mà ngay cả sau này nói ra lý do gì, hắn đều phái người an bài tất cả.

Lời nói của lạnh lùng của hắn luôn là cao ngạo, khiến cho cô bỏ xuống tất cả tự ái đi cầu xin, nhưng mà, anh Định không giống với Thịnh Nhạc Dục.

Thịnh Nhạc Dục là ai, cũng chỉ là một nhà thiết kế thôi, coi như là có chút danh tiếng, vậy cũng không thể so sánh với anh Địch.

Anh Địch là ai?

Cậu chủ có quyền thế của Tập đoàn xuyên quốc gia, cũng là dựa vào cha mẹ, ở trong công ty là thiếu gia có quyền hành.

Tùy tiện ném tiền xuống, ngay cả Thịnh Nhạc Dục cũng không đỡ nổi.

Nhìn hắn gạt bỏ những người ca sĩ nổi tiếng kia, thái độ khiêm nhường của những người đó cũng biết địa vị của anh Địch, dù là ông chủ của cô, nhìn thấy anh Địch cũng phải khiêm nhường.

Nếu không, cô có thể dễ dàng nhanh chóng nổi tiếng như vậy sao?

Hoàn toàn là anh Địch trợ giúp phía sau, cô mới nở mày nở mặt như bây giờ.

Cô cũng không kém, bất kể ở phương diện nào, cô cũng ung dung phục vụ anh Địch , hiện tại thoát khỏi sự phiền toái này, anh Địch phải giúp cô giải quyết.

Cho nên, hiện tại hy vọng duy nhất của cô tất cả đều đặt trên người anh Địch.

Đúng, nhất định không có chuyện gì.

Tả Phỉ Bạch dừng bước, yên lặng ngồi trên sô pha, không ngừng an ủi bản thân, cô chỉ cần chờ một chút là được.

Bên trong phòng họp, mọi người thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng sao vẫn cảm giác chuyện này chỉ dựa vào bọn họ có lẽ không giải quyết được.

Người đại diện của Tả Phỉ Bạch sau khi suy nghĩ hồi lâu, thận trọng nói: "Ông chủ, nếu không trực tiếp tìm anh Địch, hỏi ý kiến anh Địch một chút."

Lời người đại diện vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về trên người ông chủ.

Đây đều là nội bộ nhân viên, hiển nhiên biết quan hệ Tả Phỉ Bạch và anh Địch là như thế nào.

Ông chủ nhìn người đại diện của Tả Phỉ Bạch một chút, cau mày, sau đó đứng dậy, ra khỏi phòng họp.

Tất cả mọi người đang thấp thỏm chờ tin tức, không lâu sau ông chủ trở lại, đưa ra phương án xử lý cuối cùng.

Chỉ là phương án này, khiến tất cả mọi người thất kinh, chuyện này...

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi lại không thể nói gì, dù sao cũng là quyết định của ông chủ, bọn họ có thể làm gì?

Dù trong lòng còn nhiều nghi vấn, cũng không có ai dám mở miệng hỏi, tất cả đều đi làm việc được ông chủ phân phó.

Rất nhanh, bên trong phòng họp mỗi người đi làm một việc.

Ông chủ nhìn ca sĩ Thiên Vương một cái, hài lòng gật đầu: "Làm tốt lắm.?

Ca sĩ Thiên Vương cười gật đầu, cũng không có được sủng ái mà kiêu ngạo.

Những người khác thấy phản ứng của hai người, tất cả đều cảm thấy ca sĩ Thiên Vương quả thật làm tốt, lúc ấy nghĩ đến phương án giúp xử lý tốt như vậy, còn chủ động hạ thấp thân phận song ca cùng Tả Phỉ Bạch.

Nếu không phải là Tả Phỉ Bạch hát có vấn đề, thì tối nay cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tả Phỉ Bạch hết lần này đến lần khác không chịu thua kém, thật là không có biện pháp.

Tất cả mọi người đều bận rộn đi làm chuyện của mình, chuyện tối nay xảy ra quá nghiêm trọng, không nhanh xử lý không thể được.

Cửa phòng nghỉ ngơi mở ra cạch một cái, Tả Phỉ Bạch lập tức ngồi thẳng người thấp thỏm lại vừa kỳ vọng nhìn tới, thấy người đại diện của cô đi tới, trên vẻ mặt không biểu hiện gì.

"Chuyện đã dàn xếp có đúng hay không?" Tả Phỉ Bạch trực tiếp hỏi đáp án cô kỳ vọng.

Người đại diện cũng không trả lời câu hỏi của Tả Phỉ Bạch, mà đi tới nhìn cô.

Bộ dạng người đại diện không nói lời nào như vậy, làm cho lòng Tả Phỉ Bạch bất an, nuốt nước miếng một cái, lại hỏi một câu: "Anh Địch nói giúp tôi."

Nghe được những lời này của Tả Phỉ Bạch, sắc mặt người đại diện kỳ quái nhìn cô.

Tả Phỉ Bạch hé miệng hít thở, không biết làm thế nào, cảm giác không khí bên trong phòng nghỉ ngơi nhỏ hoàn toàn không đủ, hơn nữa nhiệt độ giảm xuống quá nhanh, làm cho tay chân cô lạnh buốt đến tê tê.

"Chiều nay cô đi mở cuộc họp báo." Giọng nói người đại diện cứng nhắc thuật lại quyết định của ông chủ.

"Ừ." Tả Phỉ Bạch thẫn thờ gật đầu một cái, " Chuyện lần này muốn tôi nói thế nào? Là cơ thể khó chịu hay là cổ họng không thoải mái?"

Có thể tìm những lý do này, cũng coi là lý do chính đáng.

Đối mặt với vấn đề của Tả Phỉ Bạch, người đại diện không có bất cứ giải đáp gì.

Phản ứng như vậy giống như là dội một chậu nước lạnh lên trên đầu Tả Phỉ Bạch, đôi môi run rẩy, ngay cả lời nói ra đều run run: "Chẳng lẽ không đúng sao? Hay là công ty có những sắp đặt khác?"

Cơ mặt đã cứng lại, Tả Phỉ Bạch vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, chỉ là nụ cười này còn khó coi hơn so với khóc, cô không cẩn thận thôi.

"Ý công ty là để cho cô trực tiếp thừa nhận." Rốt cuộc người đại diện nói ra trọng điểm, đồng thời không nói nhưng cũng đả kích chí mạng đối với Tả Phỉ Bạch.

"Thừa, thừa nhận? Thừa nhận cái gì?" Giọng nói Tả Phỉ Bạch run rẩy hỏi.

"Thừa nhận bài hát của cô là được làm thông qua phòng thu âm." Người đại diện vô tình nói.

"Không, không thể được. Sẽ không đâu! Công ty không thể làm chuyện này với tôi!" Tả Phỉ Bạch khổ sở lắc đầu, cô hoàn toàn không chấp nhận phương án này.

"Anh Địch đâu? Chẳng lẽ cũng chưa hỏi anh Địch một chút phải làm sao sao?" Nhắc tới anh Địch, Tả Phỉ Bạch giống như bắt được một cọng rơm cuối cùng, dùng hết dức nắm bả vai người đại diện, dùng sức lắc.

"Theo tôi được biết, ông chủ gọi điện thương lượng qua với anh Địch, chuyện này chính là kết quả cuối cùng." Người đại diện không nhịn được hạ cánh tay Tả Phỉ Bạch xuống.

Nếu không phải là công ty sai khiến, tưởng là cô muốn phục vụ Tả Phỉ Bạch sao?

Thường ngày ỷ có chỗ dựa vững chắc, cực kỳ ngông cuồng, không để ai vào mắt.

Còn muốn bay lên đầu chim Phượng Hoàng sao?

Thân phận anh Địch là gì, sẽ đối với cô ta thật lòng thật dạ sao?

Thật là không biết vị trí của mình.

"Không, anh Địch sẽ không đối xử với tôi như vậy, sẽ không." Tả Phỉ Bạch căn bản cũng không tin, lấy điện thoại di động ra, run rẩy bấm phí trên, thật vất vả kết nối, bên trong truyền đến giọng nói bực bội, "Tả Phỉ Bạch, cô làm phiền tôi quá."

"Đúng vậy, thật xin lỗi anh Địch." Tả Phỉ Bạch hốt hoảng nói xin lỗi, " Công ty, Công ty muốn em thừa nhận chuyện kia, em..."

"Công ty quyết định thế nào liền làm như thế đó, chuyện công việc của cô tới tìm tôi làm cái gì?"

Lạnh lùng hỏi ngược lại khiến cho Tả Phỉ Bạch càng thêm căng thẳng, lòng càng ngày càng chìm xuống: "Không, không phải vậy, anh Địch. Phải, nếu thừa nhận, em, sau này em sẽ bị hủy hoại, sự nghiệp sẽ không còn, em..."

Tả Phỉ Bạch cứ nói liên miên, đương nhiên làm cho người đầu dây bên kia điện thoại mất kiên nhẫn: "Tả Phỉ Bạch, cô là người trưởng thành, xảy ra chuyện gì phải tự mình giải quyết, cô là gì của tôi? Tôi muốn để cô khắc phục hậu quả?"

"Anh Địch, em... em với anh..."

"Hừ." Nghe được Tả Phỉ Bạch còn muốn nói tiếp, anh Địch khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, "Tả Phỉ Bạch, cô tốt nhất tự mình hiểu rõ vị trí của mình, cô bất quá là tôi nhất thời hưng thú chơi đùa thôi. Cô còn mong chờ tôi đối với món đồ chơi không còn hứng thú thế nào?"

"Anh Địch, anh... Em..." Lời nói lạnh lùng vô tình hoàn toàn đả kích làm cho Tả Phỉ Bạch bối rối, cô ta căn bản cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể lắp bắp trên môi, nói ra lời nói không rõ nghĩa.

"Tôi rất bận, đừng làm phiền tôi, hậu quả không phải là cô có thể gánh được." Lời nói vô tình kết thúc, bên kia đã cúp điện thoại.

Tả Phỉ Bạch nhìn chằm chằm điện thoại trong tay mình, ngẩn người không biết phải nghĩ cái gì, trong lỗ tai tràn đầy âm thanh ông ông ông.

Có tiếng nhạc ầm ầm khí thế, từng dòng chữ trên mạng chói mắt, còn có những lời châm chọc khinh bỉ vừa mới rồi của anh Đích, cùng với công ty vô tình vứt bỏ...

Cô, rối loạn.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Rõ ràng cách đây mấy giờ còn rất tốt, tại sao đột nhiên, cái gì cũng không giống.

Tất cả đều thay đổi.

Rốt cuộc là thế nào?

Tả Phỉ Bạch ngây ngôc sững sờ ngẩng đầu, ánh mắt thẩn thờ nhìn chằm chằm người đại diện, vẻ mặt người đại diện không chút thay đổi nhìn cô ta một cái, đúng phận sự nói: "Bây giờ cô ở công ty nghỉ ngơi, chiều nay xuất hiện đúng giờ ở buổi họp báo."

Đến lúc này, Tả Phỉ Bạch còn có thể nói gì? Làm cái gì?

Giống như một con rối mất đi linh hồn, mù mờ gật đầu.

Cho không Tả Phỉ Bạch ở nhà của công ty, để cho cô tạm thời sắp xếp lại, người đại diện nhanh chóng rời đi, cô còn bận rộn rất nhiều chuyện.

Đến buổi chiều sẽ phải mở cuộc họp báo, có thể thấy được có nhiều gấp gáp.

Lúc sáng sớm, các tạp chí lớn cũng nhận được thư mời.

Vừa nhìn là tin tức sốt dẻo, nhà truyền thông nào cũng không bỏ qua, liền sắp xếp người xong, mang theo trang thiết bị phỏng vấn cần thiết đến hiện trường.

Vừa đến hiện trường lập tức cảm nhận được sự kiện lần này có bao nhiêu ồn ào.

Vẫn còn có truyền hình trực tiếp tại hiện trường.

Tuy nói thời gian rất gấp gáp, nhưng ở chỗ công ty Tả Phỉ Bạch đủ thực lực, hiệu suất làm việc cũng mau, cứ thế bố trí hiện trường có sắc có hương.

Sau khi các nhà truyền thông tìm được vị trí, ngồi xong chờ một lát cuộc họp báo sẽ bắt đầu.

Lần này cuộc họp báo vậy mà không bắt đầu tuyên bố thanh minh, trực tiếp bắt đầu có thể tự do đặt câu hỏi.

Đây không theo như bài sắp đặt để nói, hành động này lập tức khiến đông đảo truyền thông sôi trào, rối rít giơ tay muốn đặt câu hỏi.

Người chủ trì liền chỉ ký giả để đặt câu hỏi.

"Xin hỏi Tả tiểu thư, đối với sự kiện hát nhép tối ngày hôm qua có gì giải đáp, còn nữa, trên mạng truyền đi bài hát đơn thật sự là bản cô hát sao?"

Vị phóng viên này thật là không khách khí, vừa đứng lên liền chỉ thẳng điểm yếu, thậm chí còn hoài nghi Tả Phỉ Bạch hát nhép.

Tả Phỉ Bạch ngồi trên sân khấu, cả người nhỏ gầy teo, thoạt nhìn hết sức nhu nhược, hơn nữa tối ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc, thần sắc không tốt, thật là điềm đạm đáng thương.

Chỉ là dưới tình huống hiện tại, người nào quay lại thương hại cô?

Hỏi xong, ánh mắt của mọi người cũng hướng trên người Tả Phỉ Bạch, càng thêm truyền ống kính trực tiếp như vây.

Đột nhiên Tả Phỉ Bạch có một loại ảo giác, giống như là bị lột y phục dưới con mắt của mọi người, dùng kính hiển vi quan sát từng chút từng chút.

"Ca khúc đơn là mình tôi hát, là hát ở trong phòng thu âm..." Lời Tả Phỉ Bạch không lưu loát vừa mới nói ra, cả hội trường lập tức bỗng nhiên bừng tỉnh phát ra âm thanh xì xào.

Ghi âm trong phòng thu hát ra ngoài, vậy cũng có thể là hát thật hoặc hát nhép.

Từng câu từng câu kết hợp lại đều được.

Đang ngồi trong vòng tròn người, còn ai không biết khom lưng trong đó chứ.

Nhìn ánh mắt Tả Phỉ Bạch cũng như nhau, trước khi mọi người tới cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng nói ra từ miệng người trong cuộc, cũng là một chuyện khác.

Sau đó, phía sau đặt câu hỏi càng ngày càng sâu sắc, khiến cho Tả Phỉ Bạch căn bản không chống đỡ được, cuối cùng chỉ có thể không trả lời cái gì, nói đi nói lại câu xin lỗi.

Người của công ty nhìn thấy tình huống cũng bình thường, nhất thời nói rõ một chút, thật xin lỗi về sự kiện lần này, nhân viên làm việc bên trong cũng sẽ bị xử lý, rất nhanh sau đó tuyên bố cuộc họp báo kết thúc.

Những người qua lại vội vàng đuổi theo, đầu tiên phát đi tin tức, lập tức đính chính lại thông tin bản quyền.

Chuyện này ầm ĩ huyên náo, công ty xử lý Tả Phỉ Bạch như thế nào là vấn đề nội bộ của nhân viên, mọi người cũng không phải quan tâm.

Bọn họ muốn xem chỉ là cảnh tượng náo nhiệt chuyện ngôi sao mới Tả Phỉ Bạch thay đổi nhanh chóng thôi.

Ký giả đương nhiên biết rõ làm sao bắt kịp con mắt độc giả, ở phương diện này cổ động tuyên dương, tạo đủ thanh thế.

Ngay cả tối ngày hôm qua người không nhìn thấy náo nhiệt, hôm nay cũng biết tất cả rồi, lúc nhàn rỗi cùng nhau bàn về đề tài này.

Thứ bảy người nghỉ ngơi một mình hoặc làm thêm giờ, dù bận rộn cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, lấy cái đề tài này thoải mái tiêu khiển một chút.

Trái ngược với tức giận mà nói, mọi người cũng chỉ coi chuyện này như xem chuyện cười.

Ai nổi tiếng hoặc đột nhiên biến mất, đối với mọi người mà nói không có gì khác nhau.

Chỉ là, đối với Tả Phỉ Bạch, chuyện này chắc chắn là chìm trong tai họa.

"Ôi..." Hà Quyên đóng lại trang mạng, hiện tại hầu như tất cả các trang mạng đều không dè dặt đề cập chuyện này.

Cô chưa nói đồng tình với Tả Phỉ Bạch, chẳng qua là cảm thấy dù sao cũng biết, không cần thiết phải nói gì nữa.

Chỉ là hơi quen thuộc một chút so với người xa lạ mà thôi, đối với cô mà nói, Tả Phỉ Bạch tốt hay xấu không có nghĩa gì.

Tắt máy vi tính, Hà Quyên xuống bếp chuẩn bị cơm tối, hôm nay là chủ nhật, Chu Duệ Trạch còn phải đi làm thêm giờ, thật là vất vả.

Buổi tối làm món anh thích ăn, sắp xếp đường giấm.

Nghĩ tới đây, Hà Quyên cầm ví tiền đi chợ mua đồ ăn, tìm món Chu Duệ Trạch thích ăn.

Bên trong công ty Tả Phỉ Bạch, ông chủ nhìn thuộc hạ tính toán kết quả.

Bên trong bởi vì chuyện này có thể gây ra tổn thất, con số này thật đúng không nhỏ.

Sau khi nhìn một chút, ông chủ gửi fax cho anh Địch một bản, rốt cuộc muốn chuyện như thế nào, hay là anh Địch muốn đứng nhìn.

Chỉ là, ông không biết rõ, anh Địch làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì.

Đúng lúc ca sĩ Thiên Vương đi vào có chuyện muốn nói với ông chủ, thấy ông chủ ném tài liệu vào trong máy hủy giấy cười cười: "Gửi tới cho anh Địch rồi hả?"

"Ừ, chẳng qua vẫn còn phải nợ, sau này dựa vào anh Địch, để đưa công ty tốt lên so với những thứ này hơn nhiều." Ông chủ cười cười, ông ta hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.

"Cách nghĩ của sếp, người bình thường như tôi thật sự không hiểu." Ca sĩ Thiên Vương tùy ý ngồi đối diện ông chủ, quan hệ hai người không chỉ là cấp trên cấp dưới, mà còn là bạn bè.

"Tốn nhiều tiền như vậy không để Tả Phỉ Bạch trở thành ngôi sao, bây giờ lại kéo cô xuống, chẳng lẽ là tiêu nhiều tiền không đúng chỗ?" ca sĩ Thiên Vương trăm cách không lý giải được.

"Chuyện của hắn, không cần phải suy nghĩ." ông chủ tốt bụng khuyên nhủ, cách nghĩ của người như anh Địch, không phải là bọn họ có thể tùy tiện suy đoán được, "Chỉ cần chúng ta đạt được mục đích là được rồi."

"Ừ." Ca sĩ Thiên Vương gật đầu cười một cái.

Nói thật đối với người mới Tả Phỉ Bạch này, cho tới bây giờ anh cũng không coi trọng.

Một người, không có tài văn chương, không có thực lực còn kiêu ngạo đến không thể được, thật sự làm cho người ta ghét.

Chẳng qua là có người nâng đỡ, đó cũng là chuyện không có cách giải quyết vấn đề, con đường này của Tả Phỉ Bạch dường như quá ngắn một chút.

Thay đổi nhanh chóng, mức độ "Ngoạn mục" này, người bình thường cũng không thể chịu nổi.

Nghe nói, Tả Phỉ Bạch mở cuộc họp báo xong về đến nhà, sau đó vẫn không ra khỏi cửa, không biết tinh thần phải sa sút bao lâu.

Chỉ là, có thể khẳng định một chút, say này, cô phá hỏng con đường đi vào giới giải trí.

Đừng nói cô không có thực lực, dù cho là có thực lực thì ai dám dùng cô?

Chẳng lẽ cho rằng giới giải trí chỉ như nước cờ thứ nhất để khoa trương, coi như mặt có thể có tài năng pha lẫn được tiếp nữa không?

Thật là nhìn xem chuyện gì cũng quá đơn giản.

Lúc này ngoài ra, anh Địch nhìn bản fax được chuyển tới, căn dặn trợ lý: "Cho bọn hắn tiền đánh thắng đi."

"Vâng." Trợ ly nhiều kinh nghiệm đáp một tiếng lập tức đi ra ngoài.

Anh Địch cầm điện thoại di động lên, ấn điện thoại, thế nhưng không bấm gọi điện, mà là gởi tin nhắn.

Không tới một phút, ở một thành phố khác âm tin báo điện thoại vang lên, ngón tay thon dài ấn xuống, mở tin nhắn ra, sau khi nhanh chóng xem xong, chỉ đáp lại một từ đơn giản: "Tốt."

Nhận được tin nhắn này, ánh mắt anh Địch sáng lên, như trút được gánh nặng, dựa lưng vào trên ghế, xem ra hành động của anh, làm anh ta rất hài lòng.

Như vậy có tính là được kết thân với anh ta không đây?

Chỉ là, anh Địch có chút không hiểu rõ, liền vì thân phận của người kia, rốt cuộc địa vị cao như vậy lại đối phó với Tả Phỉ Bạch sao?

Có đáng không?

"Khi dễ người phụ nữ của tôi, cô sẽ phải trả giá đắt." Mặt Chu Duệ Trạch chứa đựng nụ cười lạnh lùng, làm Nhiếp Nghiêu nghi hoặc.

"Tốn nhiều tiền phá hỏng như vậy..." Nhiếp Nghiêu còn không quá hiểu, muốn đối phó với Tả Phỉ Bạch có rất nhiều cách, còn lãng phí thời gian và sức lực như vậy sao?

Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, nụ cười của anh hoàn toàn ngược lại với lời nói lạnh lùng: "Không đưa cô ta lên thật cao, làm sao có thể ném xuống?"


Chương 80: Trong ngoài có khác

Editor: Tiểu Tất Cửu

Chu Duệ Trạch nói như vậy khiến Nhiếp Nghiêu imlặng một lúc.

Được rồi, anh ta đã sai lầm rồi.

Chu Duệ Trạch người này hoàn toàn không bìnhthường.

Không thể cho là những năm gần đây anh một mựcmở công ty mà quên bản chất của anh. Quả nhiên, dù là không ra tay thì sói vẫnlà sói, đừng hy vọng anh có thể đột nhiên ăn chay niệm Phật.

Mấy năm không có bất kỳ hành động nào, tính tìnhtàn nhẫn của Chu Duệ Trạch hoàn toàn vẫn như trước đây. Chỉ là, từ trước sânkhấu chuyển đến hậu trường.

Khiến cho "anh Địch" có tiền có thếlại "Thưởng thức" Tả Phỉ Bạch, lý do rất dễ thấy. Tả Phỉ Bạch vừa lúcđược Thịnh Nhạc Dục đề cử cho những công ty khác làm người mẫu hàng đầu.

Người có quyền thế như "anh Địch", hẹnTả Phỉ Bạch còn không dễ gặp sao?

Thịnh Nhạc Dục và "anh Địch" hai ngườiđó đều ngầm ngăn lại, đi theo ai mới có lợi hơn còn cần để ý người ta nói gìsao?

Tả Phỉ Bạch rất thông minh, dĩ nhiên là lập tứcbỏ Thịnh Nhạc Dục mà nhào vào trong lòng "anh Địch" .

Huống chi "anh Địch" vốn có mắt nhìnngười. Vừa phát hiện Tả Phỉ Bạch vậy mà lại có tài ca hát bẩm sinh, lập tứcsáng tác riêng ca khúc cho cô ta, rồi đưa vào phòng thu âm.

Tả Phỉ Bạch có thể không hưng phấn sao?

Cô ta vẫn muốn dựa dẫm để lọt vào trong giớigiải trí đó, "anh Địch" nhiều tiền như vậy lại còn là kim cương VươngLão Ngũ (*) anh tuấn giúp cô ta một tay, nàng còn cần có thời gian mà suy nghĩnhững thứ khác sao?

(*) Độc thân kim cương : nguyên văn 钻石王老五 (Hán Việt: toản thạch Vương lão ngũ, Vietphrase: Kim cương Vương lãongũ)

Độc thân kim cương ám chỉ người đàn ông độc thâncó tiền, hoặc là gia đình có tiền có thế, ở Hồng Kông hay gọi những người đànông này là độc thân kim cương ! Kim cương đại biểu cho sự cao quý, hiếm có,Vương lão ngủ ý nói người đàn ông độc thân. Cho nên kim cương Vương lão ngũ ýnói người đàn ông rất kiệt xuất, là người độc thân hiếm hoi còn sót lại, khôngchỉ nhiều tiền mà còn rất đẹp trai, phong độc, học thức uyên bác, tài giỏi vàđạt yêu cầu về mọi mặt.

Đoán chừng, sau khi nghĩ tới nghĩ lui còn tưởngrằng là sức quyến rũ đặc biệt của cô ta đã túm được vị "anh Địch"này.

Dù là không thể bắt cả đời, bắt được lúc nào thìhay lúc ấy, có thể moi được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Tả Phỉ Bạch thật sự là quá ngốc, ngốc đến mứcngay cả tự hiểu rõ mình cũng không thể.

Chính cô ta có trình độ ca hát thế nào mà cũngkhông biết sao?

Người khác mới mở miệng khen ngợi cô ta đôi câu,cô ta lại thật sự cho rằng mình là thần đồng ca hát bẩm sinh rồi?

Ở trong phòng thu âm ghi lại từng câu, cuối cùngtừ từ cắt xén lắp ráp vào với nhau, lại thêm giai đoạn gia công sau đó nữa mớithành. Thế nhưng cô ta lại không có chút chột dạ nào sao?

Đến khi một ca khúc được tung ra ngoài, thêm mộtđống tiền lớn đổ xuống, mạng lưới quan hệ giao thiệp cùng phát động.

Xếp hạng bài hát còn không phải là vùn vụt nhảylên phía trước?

Đừng nói là năng lực của Chu Duệ Trạch, nhữngchuyện này chính là vị"anh Địch" cũng có thể làm được. Không chỉ làmđược, hơn nữa còn làm rất tốt.

Dù Tả Phỉ Bạch có không muốn thành công thì cũngkhó khăn.

Vận may đến nhanh chóng , kết quả chính là khiếnTả Phỉ Bạch sinh ra một cảm giác, cô ta phải đứng đầu, cô ta phải thành danh.

Nếu để cho người đại diện của Tả Phỉ Bạch nhậnđược vô số lời mời từ các "Công ty" mua chuộc, lại còn có thêm quảngcáo, TV, điện ảnh, quay phim thử, vân vân. Những thứ này luân phiên oanh tạcđến, nếu Tả Phỉ Bạch còn có thể giữ vững tỉnh táo, vậy thì thật là mặt trời mọctừ hướng tây.

Chuyện mua chuộc còn không dễ làm sao?

"Anh Địch" mới phân phó cho Boss côngty của Tả Phỉ Bạch, những cái được gọi là mua chuột kia có phải thật vậy haykhông còn không phải là dựa vào bọn họ tùy tiện nói ra.

Người đại diện đều là người của công ty, cònkhông dễ đánh lừa sao?

Nhanh chóng nổi lên như vậy, đoán chừng lúc đầuTả Phỉ Bạch cũng như đi trên mây chăng?

Vào thời điểm bài hát của cô ta được mọi ngườinghe nhiều nên thuộc, ngôi sao Thiên Vương lại muốn mời làm vị khách thần bícho buổi liveshow, càng khiến cho Tả Phỉ Bạch có một nhận thức.

Đến cả ngôi sao Thiên Vương cũng muốn mời cô talàm khách quí, vậy bây giờ địa vị của cô ta đã đủ lớn rồi.

Công ty suy tính vì thành công cho bài hát củacô ta, nói cho cô ta biết có thể lựa chọn hát nhép hay là hát thật. Với tínhtình của Tả Phỉ Bạch, có thể bớt việc mà vẫn có thể đạt tới hoàn mỹ, dĩ nhiênlà quá tốt rồi.

Việc hát nhép cứ nảy sinh như vậy.

Về phần cái gọi là cú ngã này . . . . . . gótgiày cao gót không chắc cũng có thể tha thứ đúng không?

Vẫn không tin rằng, một người ngã xuống còn cóthể giữ micro không rời miệng, hát nhép có thể không bị người ta phát hiện.

Chuyện hát nhép vừa lộ ra, người ái mộ có thểkhông kích động sao?

Ca sĩ Thiên Vương thân làm tiền bối đương nhiênmuốn chữa cháy, vì định biện bạch cho Tả Phỉ Bạch, hát chay là phương pháp trựctiếp nhất.

Ca sĩ Thiên Vương rất biết chăm sóc người mới,nên mở miệng hát trước .

Chỉ là, nền tảng ca hát cơ bản của Tả Phỉ Bạchrốt cuộc như thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ ràng.

Bình thường đã hát không được. Vào lúc bị kinhsợ, nếu như còn có thể phát huy tài nghệ như bình thường, đây chính là chuyệnquá thần kỳ rồi.

Đã hát hỏng, Tả Phỉ Bạch đương nhiên sẽ nghĩ đếnkim chủ "anh Địch" của mình.

Câu nói đầu tiên của "anh Địch" có thểkhiến cô ta có người chuyên sáng tác ca khúc cho mình, khiến cô ta lên đườngthuận buồm xuôi gió, nhanh chóng nhảy lên thứ bậc cao. Chút chuyện như thế ,tất nhiên không cần phải nói nữa.

Đúng, bình thường mà nói là hoàn toàn khôngthành vấn đề.

Chỉ là, vị kim chủ (**) này đã mất hứng với TảPhỉ Bạch.

(**) Kim chủ: Ông chủ nhà giàu, có nhiều tài sảnvà thế lực.

Một món đồ chơi, chủ nhân đã hết hứng thú, còncó thể bảo dưỡng món đồ chơi đó sao?

Chỉ cần kim chủ nói một câu với Boss của công tyTả Phỉ Bạch, đương nhiên tất cả kết quả đều là Tả Phỉ Bạch phải tự mình đi gánhchịu.

Bởi vì Boss của Tả Phỉ Bạch thấy được, là Tả PhỉBạch đã đắc tội với kim chủ của cô ta, mới có thể bị đùa bỡn như vậy. Cònchuyện thực tế , chỉ có "anh Địch" mới hiểu.

Một buổi diễn xuất kết thúc hoàn mĩ, nên cảm ơndiễn viên chính Tả Phỉ Bạch có khả năng diễn thật tốt.

Nhưng mà, có một chút việc khiến Nhiếp Nghiêurất khó hiểu, phương pháp đúng như là phong cách của Chu Duệ Trạch, nhưng màgiấu mặt ở hậu trường phía sau sân khấu . . . . . .

Nhiếp Nghiêu hơi nhướng mày: "Cậu để ' anhĐịch ' đó ra mặt có cần thiết không?"

Nếu như Chu Duệ Trạch muốn nâng đỡ một ngườikhông phải là chuyện chỉ cần dùng một câu nói sao?

Chu Duệ Trạch kiên định lắc đầu một cái, nóithật: "Không được."

"Không được? Tại sao?" Nhiếp Nghiêu kỳquái hỏi Chu Duệ Trạch, việc này thì có cái gì không được?

"Tớ là người đã có bà xã, tại sao lại cóthể đi nâng đỡ một người phụ nữ khác ?" Khuôn mặt Chu Duệ Trạch phớt tỉnhtrả lời khiến cơ thể Nhiếp Nghiêu nghiêng đi một chút, thiếu chút nữa té xuốngtừ trên ghế.

Anh còn có thể tìm ra được một lý do "thỏađáng" hơn sao?

Bám vào tay vịn ngồi vững xong, Nhiếp Nghiêu cảmthán một tiếng ở trong lòng, Chu Duệ Trạch chơi vố này quá độc ác.

Lần này Tả Phỉ Bạch muốn đứng dậy cũng không thểrồi.

"Thật là không có mắt, đắc tội ai thì thôiđi, nhưng nhất định không nên đắc tội với Hà Quyên. Thật sự là ra cửa không xemngày tốt." Nhiếp Nghiêu cảm thán lắc đầu.

Chu Duệ Trạch phản đòn luôn luôn đều lợi hạikhông chừa đường lui.

"Có đắc tội hay không, không phải là vấnđề." Chu Duệ Trạch nheo nửa tròng mắt hừ lạnh "Một người phụ nữ titiện như vậy, không ngờ lại dám đi xỉ nhục bà xã của tớ."

"Bà xã tớ kiếm ăn dựa vào hai tay của chínhmình, dựa vào chính mình cố gắng làm việc. Một Tả Phỉ Bạch chỉ biết đi đườngtắt như vậy, chỉ biết bò lên giường của người ta. Có tư cách gì xem thường bàxã của tớ?"

Hà Quyên tuyệt đối là điểm yếu của Chu DuệTrạch, người nào đụng đến đều phải chết.

Huống chi, ngay từ đầu Chu Duệ Trạch đã xemthường loại đầu cơ trục lợi như Tả Phỉ Bạch, là kẻ hèn hạ vì lợi ích của mìnhcái gì cũng có thể bán, dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào .

Nếu như anh không dùng cách để bóp chết Tả PhỉBạch, mới thật sự là khó hiểu.

"Đúng, đúng, phải . . . . . Đều là của lỗicủa cô ta." Nhiếp Nghiêu lập tức lên tiếng hùa theo Chu Duệ Trạch.

Hết cách rồi, ngoại trừ ở trước mặt Hà Quyên,tính khí của Chu Duệ Trạch thì người bình thường tuyệt đối không thể nào chịuđược .

Nếu không nhanh chóng lấy được đáp án, cũngkhông biết Chu Duệ Trạch nói gì.

"Hôm nay rỗi rãnh sao?" Chu Duệ Trạchhỏi Nhiếp Nghiêu.

"Không có việc gì . . . . . ." NhiếpNghiêu nhất thời chưa suy nghĩ kịp, thuận miệng trả lời một câu. Ngay sau đóliền bắt đầu phản ứng , chất vấn "Không phải cậu khiến tớ cuối tuần chạytới làm thêm giờ sao?"

"Ừ, chính là tớ muốn xem sự tiến triểnchuyện của Tả Phỉ Bạch một chút." Chu Duệ Trạch hoàn toàn không nhìn thấyvẻ mặt giằng co của Nhiếp Nghiêu: "Công ty không có việc gì tớ cũng yêntâm."

Chu Duệ Trạch không nói những lời này thì còntốt. Vừa nói xong, Nhiếp Nghiêu thật không biết mình nên dùng nét mặt gì để đốimặt Chu Duệ Trạch.

"Tớ nói này ông chủ, bình thường công ty cóchuyện đều là chính tay tớ xử lý đúng không?" Không tới thời điểm sống cònở trước mắt, Chu Duệ Trạch hoàn toàn không có tác dụng gì sao?

Hơn nữa, chỉ cần "Danh tiếng" của haingười bọn họ ,công ty cũng sẽ không lâm vào thời điểm sống còn.

"Bình thường tớ có tới làm." Nói đếnđây, cá nhân Chu Duệ Trạch cảm thấy mình rất hài lòng, mỗi ngày anh đều tớilàm, ngồi đàng hoàng ở trong phòng làm việc mà xử lý chuyện của công ty.

"Đúng, là có tới làm. Sáng chín chiều năm(***) đó được kêu là làm đúng giờ!" Nhắc tới chuyện này Nhiếp Nghiêu liềntức đầy bụng, đôi tay chợt vỗ mạnh bàn làm việc ở trước mặt của Chu Duệ Trạch,tức giận trợn trừng mắt nhìn anh: "Ông chủ thân ái, cậu có biết công tycủa chúng ta không chỉ có ở quốc nội không. Ở những quốc gia khác cũng có, cậucó biết rằng đôi lúc chênh lệch như vậy là một vấn đề?"

(***) Sáng chín chiều năm: là câu miêu tả giờlàm việc của phần lớn công nhân xí nghiệp, thời gian này cũng là thời gian làmviệc chuẩn của Mỹ, sáng 9 giờ có mặt chiều 5 giờ tan ca.

Sáng chín chiều năm, làm thế nào phối hợp trongcông việc với những công ty khác?

Tại sao Chu Duệ Trạch dễ dàng sáng chín chiềunăm, cộng thêm hai ngày cuối tuần mà anh ta luôn phải nửa đêm canh ba khôngngủ, để điều khiển từ xa công việc ở nước ngoài?

"Ý của cậu là, muốn tớ phải xử lí nhiềucông việc của công ty hơn?" Chu Duệ Trạch thử hỏi.

Nhiếp Nghiêu vừa nghe Chu Duệ Trạch hỏi như thế,cơn tức vừa rồi lập tức liền bị đè xuống. Cứ như vậy lui về phía sau hai bước,đề phòng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch. Thế này thì không bình thường, quá khôngbình thường.

Đến lúc nào thì Chu Duệ Trạch lại tự xét lại bảnthân, nhận ra mình đang vắt kiệt sức của nhân viên đây?

Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Thay vì tin tưởng Chu Duệ Trạch sẽ hiểu ra, cònkhông bằng tin tưởng Ngày Tận Thế sẽ tới còn có thể dễ tin hơn.

"Không muốn." Bị Chu Duệ Trạch thườngxuyên "gài bẫy", Nhiếp Nghiêu theo bản năng trả lời một câu.

Sau đó Chu Duệ Trạch nhanh chóng vỗ tay NhiếpNghiêu, thở dài nói: "Anh em tốt, chuyện của công ty cứ giao chocậu."

Nhìn Chu Duệ Trạch vỗ vào trên cánh tay mình,Nhiếp Nghiêu yên lặng rơi lệ ở trong lòng. Tại sao người khác có anh em là cùngchung hoạn nạn, còn anh em của anh thì đi tính toán anh?

Đúng lúc Nhiếp Nghiêu cực kỳ cảm khái , điệnthoại di động của Chu Duệ Trạch vang lên. Vừa nhìn thấy tên người gọi điện tớitrên màn hình, nét mặt của Chu Duệ Trạch lập tức dịu đi, nhẹ nhàng kêu mộttiếng: "Bà xã, chuyện gì?"

"Ừ, được, anh thích. . . . . . Không sao,hôm nay công ty không có chuyện gì. . . . . . Đúng đúng, anh lập tức có thể vềlúc cuối giờ làm việc. . . . . . Tối hôm nay ăn cái gì? . . . . . . A, em chờanh. Để về nhà anh sẽ dọn dẹp, em đừng động đến dao thớt, khi về lại gặp nhau .. . . . . Không có việc gì, không có việc gì, trên đường về nhà tiện thể anh đimua. . . . . . Không, không có, cũng không phải đi xa vòng vèo chút nào . Bâygiờ anh đang làm việc ở bên ngoài, vừa đúng đi ngang qua đó , yên tâm đi. . . .. ."

Chu Duệ Trạch nói những lời được gọi là dịudàng, suy tính cũng xem như chu đáo, nói dối cũng không hề chớp mắt, lưu loátvô cùng.

Nhiếp Nghiêu ngồi ở trên ghế buồn cười lại khôngbiết làm thế nào mà cười nổi, ai mà nghĩ tới ông xã vô cùng ngoan ngoãn trướcmắt lúc này và Chu Duệ Trạch giết người không thấy máu vừa rồi kia lại là mộtngười?

Nhưng mà, cũng tốt.

Làm anh em với Chu Duệ Trạch nhiều năm như vậy,biết rõ cuộc sống hàng ngày của anh trôi qua như thế nào .

Cũng chỉ có Hà Quyên có thể khiến Chu Duệ Trạchcó được cuộc sống như người bình thường.

Về phần chuyện của công ty, trước hết anh đànhđảm nhiệm, rồi đợi về sau anh sẽ đòi cả vốn lẫn lời.

Đến lúc Chu Duệ Trạch dừng cuộc gọi điện thoạingọt ngào như mật, Nhiếp Nghiêu nhạo báng: "Thật không rõ, đều là ông chủcủa công ty, vì sao có người có thể làm việc ít hơn đây?"

"Có gì mà không hiểu, giữa cậu và tớ cókhác nhau." Chu Duệ Trạch cũng không hề cảm thấy hổ thẹn một chút nào. Anhvừa mặc áo khoác vào thì đã ra bên ngoài .

"Khác nhau, ở đây có gì khác nhau?"Nhiếp Nghiêu không hiểu hỏi lại.

Chu Duệ Trạch quay đầu về phía Nhiếp Nghiêu khẽnhướng mày: "Khác nhau chính là, tớ có bà xã, còn cậu ngay cả người bạngái cũng không có."

Nói xong, hoàn toàn không thèm nhìn khuôn mặtlập tức đen lại của Nhiếp Nghiêu. Anh chợt lách người, rồi rời khỏi phòng làmviệc.

Từ trong cửa phòng đã đóng kín vọng ra tiếngrống giận của Nhiếp Nghiêu: "Có bà xã rất giỏi à?"

"Là rất thần kì."

Chu Duệ Trạch thầm trả lời một câu, rồi cười rờiđi.

Đối với Nhiếp Nghiêu đang tức phát điên, Chu DuệTrạch vẫn còn giữ lại tình cảm, không định kích thích người độc thân nữa .

Ngâm nga bài hát, Chu Duệ Trạch với tâm tình rấttốt sử dụng thang máy siêu tốc chuyên dụng đi thẳng xuống gara, rồi lái xe vềphía hoàn toàn trái ngược với hướng về nhà , để đi mua đồ.

Đi đường vòng.

Đi đường vòng có cái gì tốt.

Anh có xe, nên chuyện đơn giản hơn nhiều.

Nếu Quyên Tử mà ra ngoài mua đồ, còn phải chenlấn trên xe buýt, khiến anh không nỡ.

Cũng may không phải giờ hành chính bình thường ,Chu Duệ Trạch mua đồ rất nhanh ,xong rồi về nhà.

Mở cửa phòng, anh liền kêu một tiếng: "Bàxã, anh đã trở về."

"Nhanh như vậy?" Hà Quyên mặc tạp dềđi từ phòng bếp ra ngoài, cười đón anh.

"Ừ, vừa lúc ở gần đây, mua đồ rồi đi về nênrất nhanh." Chu Duệ Trạch cười cười cởi áo khoác, Hà Quyên rất thuận taynhận lấy treo lên mắc áo: "Mà anh cũng không hề tăng tốc độ, chồng của emlà người tuân thủ quy tắc giao thông nhất."

"Biết rồi, cũng không phải là em vẫn chưangồi qua xe của anh." Hà Quyên cười nói, đưa tay định cầm túi mua hàng ChuDuệ Trạch đặt ở bên cạnh.

Chu Duệ Trạch đã xách lên trước một bước:"Đừng xách, nặng."

"Anh đã xách một đoạn đường rồi, đừng đểtay bị siết đau." Hà Quyên cười vẫn định đón lấy. Loại túi mua hàng ni lonnày chuyên dùng để chứa món đồ nặng, chỗ tay cầm đã bị siết thành một vết hằn,chắc hẳn là gánh nặng không ít.

Chu Duệ Trạch cười chuyển đồ từ tay trái sangtay phải, biểu diễn cho Hà Quyên nhìn: "Như vậy cũng không còn siết hằnthành vết nữa."

Nói xong, còn cực kì đắc ý cười với Hà Quyên,biểu hiện anh thông minh đến đâu.

Kiểu cách màu mè thế này khiến Hà Quyên khôngnhịn được bật cười phì một cái , đẩy lưng Chu Duệ Trạch về hướng phòng bếp:"Được rồi, được rồi, ông xã nhà em thông minh nhất rồi. Mau, đặt vào phòngbếp đi ."

"Lại đây, bà xã, muốn thưởng." Chu DuệTrạch làm sao sẽ bỏ qua cho loại thời cơ tốt này?

Lập tức lắc đầu một cái, rồi chìa môi ra .

Sắc mặt Hà Quyên có hơi đỏ lên một chút, nhưngvẫn chạm phớt một cái thật nhanh ở trên môi Chu Duệ Trạch : "Phần thưởngxong rồi."

Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên với ánh mắt longlanh , nụ cười đáng được gọi là ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Tình cảm nồng nàn nóng bỏng như là một tấm lướimịn màng, từ từ ôm lấy Hà Quyên , nhẹ nhàng mềm mại bao quanh cô, nhưng khôngxiết quá chặt, không gây cho cô một chút gánh nặng nào.

Bất giác, Hà Quyên cảm thấy trong mũi có hơi caycay, dường như sau khi ở chung một chỗ cùng Chu Duệ Trạch, ngay cả cảm giác yêucũng không giống nhau.

Thì ra, yêu là vui vẻ như vậy.

Không cần phải thận trọng lấy lòng, mà là có thểtùy ý cười vui, ghen tuông, biểu lộ tâm tình của mình.

Bất kể làm chuyện gì, đều là vui vẻ như vậy,không cần phải suy nghĩ các loại cấm kỵ, anh sẽ không cảm thấy cô gây cản trở,nhưng có thể cảm thấy thời gian cô gọi điện thoại không đúng lúc, có thể làmtrễ nãi công việc của anh.

"Ông xã. . . . . ." Nghĩ tới đây, HàQuyên theo bản năng kêu một tiếng.

"Làm sao vậy?" Chu Duệ Trạch trongnháy mắt có hơi mờ đi, ngay sau đó mắt tỏa sáng: "Muốn được khen thưởngmột lần nữa à?"

Bốp một cái vỗ vào trán Chu Duệ Trạch , Hà Quyênsắc mặt ửng đỏ oán trách trừng mắt nhìn anh: "Có chuyện định hỏianh."

"À, được rồi, bà xã cứ hỏi." Chu DuệTrạch thấy hơi mất mát một chút. Nhưng mà còn nhiều thời gian, không nên nóngnảy.

Hiện tại Quyên Tử và anh càng ngày càng thâncận, hiện tượng tốt.

"Em gọi điện thoại cho anh, có thể làm trễnải công việc của anh không?" Hà Quyên hỏi có chút bận tâm.

Nhìn ánh mắt dè dặt của Hà Quyên , trong lòngChu Duệ Trạch chợt sáng tỏ, ở trong lòng hung hăng mắng một câu, Thịnh Nhạc Dụcđáng chết .

Trong lòng mắng thì mắng, trên mặt cũng không lộra một chút tâm tình nào, anh dịu dàng mà cười cười, đặt đồ xuống trên bàn ởphòng bếp, xoay người lại ôm lấy Hà Quyên: "Bà xã của anh ngoan như vậy,hiểu chuyện như vậy. Mỗi lần gọi điện thoại không phải lúc nghỉ trưa thì cũnglà khi sắp đến thời điểm tan tầm, làm sao mà quấy rầy công việc của anhđây?"

Cảm thấy thân thể hơi căng thẳng trong ngực saukhi nghe thấy câu trả lời của mình đã từ từ buông lỏng, cơn đau đớn ở nơi mềmmại nhất trong lòng Chu Duệ Trạch chầm chậm nổi lên.

"Vậy thì tốt." Hà Quyên như trút đượcgánh nặng than nhẹ, âm thanh cực thấp, nhỏ đến hầu như không thể nghe nổi.

Chu Duệ Trạch cũng nghe được rõ ràng, chỉ là,anh cũng không nói gì, cứ ôm Hà Quyên thật chặt .

Người phụ nữ hiểu chuyện như vậy, thật không ngờThịnh Nhạc Dục lại phụ bạc, thật là mắt chó của hắn bị mù.

Cũng tốt, nếu không phải là Thịnh Nhạc Dục cómắt không tròng, Hà Quyên làm thế nào lại ở cùng với mình đây?

Dù sao cũng phải nói cho cùng, anh còn phải cảmtạ Thịnh Nhạc Dục một cái vì hắn ta đã rút lui rồi.

"Để anh làm." Chu Duệ Trạch nhìn vàotrong phòng bếp, thấy xương sườn thịt lợn đã tẩm ướp xong, anh cười buông tayHà Quyên ra: "Bà xã đi nghỉ ngơi một lát."

"Em đây một ngày đều ở nhà, không mệt , cứđể em làm." Hà Quyên cười nói: "Anh làm việc suốt một ngày rồi, anhmới nên nghỉ ngơi."

"Ai nói ở nhà đều không mệt?" Chu DuệTrạch bất mãn nhìn chằm chằm Hà Quyên, chỉ ngón tay về phía ngoài phòng khách:"Nhìn qua dọn dẹp sạch sẽ như vậy . . . . . ." Anh lại chỉ về phíaban công "Giặt những quần áo kia . . . . . . Những thứ này không phải việcà? Dọn dẹp một chút cũng rất mệt mỏi."

Hà Quyên sững sờ nhìn Chu Duệ Trạch, loại vịngọt trong lòng đã không phải là dùng ngôn ngữ có thể hình dung.

Thật ra thì, làm những thứ này cũng không miễncưỡng, làm vì người trong lòng mình, cam tâm tình nguyện.

Đồng dạng, đối phương nhìn thấy tất cả nhữngchuyện cô làm, để ý quan tâm đến. Điều đó mới khiến cô cảm động.

Không giống như trước kia, vô luận cô làm cáigì, Thịnh Nhạc Dục đều sẽ cảm thấy đó là đương nhiên, thậm chí có thời điểm cònchỉ ra vô số chỗ chưa tốt.

Mỗi lần làm mất tinh thần như thế thật sự làkhiến cô khó chịu đến muốn khóc.

Hiện tại rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, thì ra là,đây chính là khác nhau giữ yêu và không yêu.

Yêu, là điểm tốt đều ghi tạc trong lòng từng litừng tí, sẽ thấy ưu điểm mà bao dung khuyết điểm.

Không yêu, đó chính là đủ các loại hà khắc.

"Em phụ giúp cho anh được chưa?" HàQuyên ổn định tâm trạng của mình xong, cười hỏi, "Chính anh bận, em cũng .. . . . ."

Câu nói kế tiếp, ánh mắt Hà Quyên lóe lên mộtcái, cuối cùng vẫn không nói ra.

Lời kia rất khó chịu, nói ra sẽ khiến anh đaulòng sao?

Ừ, có lẽ nên từ bỏ.

Nhìn thấy ánh mắt Hà Quyên ngượng ngùng lại ngọtngào, Chu Duệ Trạch chớp mắt một cái, Quyên Tử đang suy nghĩ gì?

Nhưng mà, nhìn điệu bộ của cô, hẳn phải có liênquan với anh đây.

Nghĩ đến anh liền thấy ngọt ngào, ừ, hiện tượngtốt.

Chu Duệ Trạch cười quay đầu, mặc tạp dề vào đóngvai Hà Quyên xử lý tốt các món ăn, Hà Quyên ở một bên đơn giản chỉ là bưng mâm,lấy đồ.

Hai người ở trong phòng bếp vừa nói vừa cười,làm chảo dầu khẽ reo lách tách. Lập tức bốc lên mùi thơm mê người, các loại âmthanh và mùi vị đan xen vào nhau, có một thứ được đặt tên là hạnh phúc đang lantỏa, thấm đượm . . . . . .

"Bà xã làm sườn xào chua ngọt thật làngon." Chu Duệ Trạch cắn một miếng sườn xào chua ngọt, nhét đến phùng đầymiệng mà vẫn không quên khen ngợi Hà Quyên.

"Rõ ràng là anh làm." Hà Quyên buồncười nhìn Chu Duệ Trạch, gắp miếng rau nhỏ vào trong chén của anh. Không thểchỉ ăn thịt không ăn rau, đối với thân thể không tốt.

"Ai nói?" Chỉ hai ba miếng gặm hết cụcxương sườn thịt heo trong miệng, Chu Duệ Trạch trợn to hai mắt phản bác:"Rõ ràng là bà xã anh đã tẩm ướp tốt, gia vị cũng thêm đủ, anh chỉ là chovào trong nồi đảo đi đảo lại thôi. Vẫn là bà xã lợi hại nhất."

"Miệng lưỡi thật lưu loát." Hà Quyênnũng nịu một tiếng: "Thôi, ăn rau đi."

"Bà xã. . . . . . Anh không thích ăn raucần . . . . . ." Chu Duệ Trạch nhìn chằm chằm miếng rau cần khó ưa trongchén, nháy mắt tranh thủ đồng tình.

"Em biết rồi." Hà Quyên dịu dàng cười.

"Cho nên. . . . . ." Chu Duệ Trạchsáng mắt lên, tìm cách kéo dài.

"Cho nên, anh có thể bịt mũi mà ănđi."

"Cái gì?" Hà Quyên nói một câu nói lậptức khiến cho gương mặt tươi cười của Chu Duệ Trạch xụ xuống, ủy khuất nhìn HàQuyên, cố ý kéo dài âm thanh kêu lên "Bàà xããããããã. . . . . ."

"Anh muốn có phần thưởng mới ăn." ThấyHà Quyên không nhúc nhích chút nào, Chu Duệ Trạch lập tức đàm phán, ra điềukiện.

"Phần thưởng gì?" Hà Quyên hơi sữngsờ, một giây kế tiếp đôi môi liền bị áp lên, cái lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng lướt quamôi của cô, thừa dịp cô chưa chuẩn bị đã linh hoạt xâm nhập.

Ừ, có mùi vị sườn xào chua ngọt .

Hà Quyên vừa mới phân tâm suy nghĩ như vậy, ChuDuệ Trạch lập tức nhận thấy được cô không chuyên tâm, ngay sau đó triển khaithế công, triền miên khiến đầu óc Hà Quyên hoàn toàn biến thành một nắm bộtnhão, hoàn toàn không nghĩ ra cái gì, xụi lơ ở trong ngực anh.

Nhìn gương mặt ửng đỏ trong ngực, đôi môi hơisưng, lồng ngực Hà Quyên phập phồng rất nhanh. Đôi mắt đen nhánh được phủ mộttầng hơi nước mê mang, trông như trái đào mật ngon miệng, khiến anh hận khôngthể lập tức ăn cô ngấu nghiến.

Nhưng mà. . . . . . anh không muốn dọa cô sợ.

Nhẫn nại buông Hà Quyên ra, anh cầm chén củamình lên, đối phó với rau cần bất trị.

Dưới tình huống tâm trạng rất tốt, ngay cả chỗrau cần trong miệng mang theo vị hơi đắng thì ăn cũng vẫn là thơm ngon như vậy.Quả nhiên, ăn cái gì cũng phải xem ăn với người nào ở chung một chỗ nữa.

Hà Quyên thật vất vả bình phục lại nhịp tim đangđập kịch liệt, nhìn Chu Duệ Trạch đang cầm chén cơm cố gắng ăn liên tục chỗ raucần. Đặc biệt kiểu cách nhai khiến cô không nhịn được cong khóe môi lên.

Đã lớn tuổi như vậy, mà còn giống như đứa bé,thì cũng rất. . . . . . dễ thương.

Hà Quyên và Chu Duệ Trạch quả thật là đang hoàntoàn rất ấm áp ngọt ngào, còn những người khác lại không được sung sướng nhưvậy.

Điện thoại di động của Nhiếp Nghiêu vừa vanglên, anh nhìn qua màn hình xem số điện thoại gọi tới, rồi nhận máy: "Cóchuyện gì sao?"

Người bên kia vừa nghe, liền vội vàng nói:"Không, chỉ là thật không cần cử người tới đây thu tiền. Chút tiền nhỏ kiatôi đều đã chuẩn bị xong xuôi, không cần phiền hai vị phí tâm."

Nghe giọng nói kia, chính là "anh Địch" phía sausân khấu.

Nhiếp Nghiêu khẽ cười một tiếng: "Chút tiềnnhỏ kia, chúng tôi vẫn bỏ ra được . Làm việc giúp chúng tôi, cũng không thểkhiến anh phải vừa tốn công sức lại vừa bỏ tiền. Chuyện đó chúng tôi sẽ ghinhớ, có vấn đề gì có thể tới tìm chúng tôi."

Được Nhiếp Nghiêu bảo đảm khiến "anh Địch" lêntiếng liên tiếp: "Được, được, vậy thì không quấy rầy ngài."

"Ừ." Sau khi Nhiếp Nghiêu đáp mộttiếng, cúp điện thoại, cung cách lạnh lẽo cao ngạo như vậy đã là điều vốn có ởanh và Chu Duệ Trạch .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: